Tôi Cũng Muốn Hạnh Phúc
Chương 23 : 22
Hạ Sơn rất nôn nóng muốn được Anh Thi gọi một tiếng ba. Nhưng bé con rất sợ anh nên thường xuyên tránh né. Còn nếu bị bế lên sẽ im lặng rất lâu rồi đợi có người khác đến sẽ òa khóc lớn.
Cậu đã nói rất nhiều lần rằng Anh Thi không hề thích Hạ Sơn rất sợ anh nói anh tránh xa đứa bé ra.
"Em muốn im lặng đến bao giờ? Sao lại không dạy nó chứ?"
"Con sẽ tự mình biết nên gọi ai là ba" cậu lạnh nhạt không đáp.
Hạ Sơn túm lấy cổ tay cậu kéo lại buộc cậu phải quay đầu lại nhìn anh.
Đôi mắt cậu chứa đầy sự ghét bỏ. Bây giờ cậu có con ở đây rồi không muốn bản thân phải yếu đuối nữa liền hất tay anh ra và bỏ đi xuống dưới.
Tịch Vi và Nguyên Lai bước vào lôi luôn cả Zay vào phòng cậu. Zay chỉ bị còng hai tay. Cậu thấy Zay liền chạy đến dùng ánh mắt lo lắng nhớ nhung.
"Anh sao lại bị bắt đến đây? Bọn họ có làm gì anh không?"
"Là anh tự nguyện đến để gặp được em. Họ không làm gì anh cả. Anh xin lỗi vì đã để em và con đi một mình như vậy"
"Không phải lỗi do anh". Hai người ôm lấy nhau, cảm nhận nhiệt độ và hơi thở của đối phương. Nước mắt của cậu chực rơi.
Ba người kia đứng một bên thấy chướng mắt liền tách hai người họ ra.
"Ngồi xuống đây. Tất cả 5 người chúng ta nói rõ mọi chuyện này đi" Tịch Vi tháo còng tay rồi đẩy Zay lên ghế. Mấy người họ ngồi xung quanh một cái bàn tròn trên ghế. Không ai nói điều gì, Nguyên Lai dường như đang chờ đợi điều gì đó nữa. Rất nhanh cánh cửa mở ra. Lợi Na mở cửa đi vào, cô cũng đã biết trước chuyện này đã xảy ra nên rất nhanh đã vào ghế.
Cô đặt giấy tờ của gia đình cậu lên bàn cùng với giấy xét nghiệm ADN của Anh Thi.
"Trước tiên chúng ta phải làm rõ vấn đề vì sao Hà Duy lại bỏ đi và nhất quyết không trở về" Lợi Na lên tiếng trước.
"Chính 3 người bọn họ đã cưỡng hiếp tôi khiến tôi nhập viện. Lúc tôi nằm trong bệnh viện đã nghe rõ mồn một bọn họ phỉ báng tôi. Khinh miệt và kì thị tôi. Nói tôi là đĩ, bọn họ tự nhận mình là thẳng nhưng sao bây giờ lại bắt tôi về đây chứ?" đôi mắt cậu đã ươn ướt.
"Lúc đó tôi không nhận ra tình cảm của mình dành cho em. Cho chúng tôi cơ hội để sửa chữa ai lầm có được không?" Hạ Sơn thấp giọng nói.
"Không, vĩnh viên không. Tôi không chấp nhận một người có thể phỉ báng tôi. Đe dọa tôi, đàn áp tôi như thế. Ngay cả con tôi thì nó cũng không có một người cha như vậy"
"Anh đã biết bản thân sai rồi. Một lỗi lầm rất lớn. Cái sai này anh sẽ dùng cả đời này để sửa chửa và bù đắp cho em. Làm ơn tha thứ cho anh đi mà" Hạ Sơn nắm lấy tay cậu. Cậu liền hất ra, đặt tay lên tay của Zay. Zay đáp lại cậu nắm chặt tay cậu cũng như giúp cậu bình tĩnh hơn.
"Vấn đề cậu bỏ đi là vì không chịu đựng nỗi những lời nói kinh khủng ấy. Vậy là về sau cậu mới biết bản thân mình mang thai" Lợi Na vỗ vai cậu nói.
"Phải. Tớ phân vân không biết là con của ai. Nhưng lần đầu của tớ là Hạ Sơn cướp đi nên Anh Thi là con của...."
"Của anh" Hạ Sơn kích động muốn nghe lời cậu nói nhưng cậu lại im lặng.
"Bình tĩnh chút đi. Ba mẹ em chúng tôi không hề động gì đến họ cả. Chỉ là muốn em nghe lời một chút" Tịch Vi nói.
"Zay à, nhường em ấy lại cho chúng tôi" Nguyên Lai nói.
"Điều này không thể. Hai người chúng tôi là yêu nhau thật lòng và tự nguyện. Mấy người các người cứ phải chia cắt sao?"
"Tôi chỉ yêu Zay thôi. Anh ấy chăm sóc và quan tâm tôi. Cho tôi cảm giác của gia đình hạnh phúc ấm áp. Ngay cả Anh Thi cũng chỉ thích bên cạnh Zay mà thôi"
Cuộc nói chuyện diễn ra chỉ nửa tiếng nhưng đã giải bày được hiểu lầm và khúc mắt trong nhiều năm.
Zay sẽ ở đây với cậu và Anh Thi cũng sẽ ở chung 1 phòng. Mặc dù họ phản đối nhưng trước sự kiên quyết của cậu họ phải nhường 1 bước.
Anh Thi thấy Zay liền ôm chầm lấy rồi gọi cậu đến.
"Ba ba. Chúng ta ôm như trước kia đi"
"Được rồi"
Zay bế Anh Thi trên tay phải, tay trái ôm lấy cậu vào lòng.
Hạ Sơn, Tịch Vi, Nguyên Lai cùng Lợi Na đứng nhìn qua khe cửa thấy được sự hạnh phúc của họ liền ghen tị. Lợi Na ghen là vì cô không có người nào quan tâm cô đến vậy.
Ba người kia ghen ở đây là ghen ghét nhưng chỉ có thể cắn răng nắm đấm tay.
Tất cả mọi người ngồi ăn chung một bàn nhưng lại là hai không gian riêng biệt.
Hạ Sơn gắp thức ăn bỏ vào chén cậu. Cậu liền muốn gắp bỏ ra ngoài nhưng bị Zay ngăn lại bảo ăn nên cậu liền ăn.
Chính hành động này khiến bọn họ cảm thấy mình thua ở điểm nào.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
11 chương
38 chương
158 chương