Tối Chung Lưu Phóng
Chương 39
Lương Thượng Quân và những đội viên bị thương khác được đưa vào bệnh viện nằm, ai nấy đều trưng vẻ mặt quyết tuyệt thà chết ở Hara cũng không chịu nằm giường bệnh, phải biết mấy bác sĩ y tá đó mà nổi bão là còn khủng khiếp hơn cả Võ Tắc Thiên.
Nhưng vài câu nói của Đoàn trưởng đã khiến họ ngoan ngoãn vào bệnh viện.
Đoàn trưởng nói: “Những người còn đứng được đều phải nộp một bản kiểm điểm lên trên, hửm? Bao nhiêu chữ à? 5000 đi. Sao nào? Chê ít? Thế 10000 đi. Kỷ Sách, tự tiện mở nhiễu sóng điện từ toàn diện, cắt đứt thông tin với Hang Sói, gan cậu to gớm nhỉ, viết hai bản cho tôi”
Vưu Vũ cực khinh bỉ mà tiết lộ tin tức nội bộ: “Anh em ơi, đúng là thói đời lên voi xuống chó, Kỷ vương bát vậy mà lại tìm tui nói chuyện riêng, dùng hai ngày phép dụ tui viết kiểm điểm cho ổng, hừ hừ, Vưu Vũ tui can trường như vậy, còn khuya mới bị cái lời ma quỷ đó lừa” Không lâu sau cậu bị ép xổ ra lời tận đáy lòng: “Nói thật nghe, tui thà chạy việt dã chứ không muốn viết kiểm điểm đâu” Cậu quay đầu 45o nhìn ra thao trường, ném ánh mắt cảm thông về phía Kỷ Sách tiều tụy.
Kỷ Sách bị viết một bản kiểm điểm 10000 chữ, còn phải nộp một bản báo cáo và một bản phân tích kết quả chiến đấu, sau khi viết xong hắn một mình chạy 30km việt dã mới cảm thấy mình sống lại. Nhưng bày trước mặt hắn vẫn còn một bản kiểm điểm 10000 chữ nữa, thoắt cái, hắn cảm thấy mất tiêu động lực sống.
Cuộc sống của Lương Thượng Quân trôi qua rất nhàn nhã, nằm viện hai tuần, anh nhàn nhã thiếu điều muốn mốc meo. Vì thế anh đòi một cái laptop, mở hệ thống nhiệm vụ một người trong game Mô phỏng chiến đấu ra lướt ngày ngày. Anh chẳng những liều mạng lướt, mà còn biên soạn công lược, từng bản công lược ra lò, toàn bộ đều ghim top.
Thế là người của Bộ kỹ thuật sắp sụp đổ, ngày nào cũng có người xóa post của anh, đồng thời post bài: “Nick『Ông nội mày đột nhiên』, nghiêm cấm post công lược ác ý! Bằng không ban nick!”
Post này vừa đăng lập tức khơi dậy ngàn lớp sóng trong nội bộ Hara, các binh sĩ tác chiến nhao nhao post bài quỳ lạy Ông nội mày đột nhiên, cầu công lược cầu chân tướng, còn bên Bộ kỹ thuật thì chửi rủa cả ngày lẫn đêm mà del post.
Lương Thượng Quân bị del riết bực, nói dù sao anh cũng bỏ công bỏ sức ra phục vụ đông đảo quần chúng, Bộ kỹ thuật có bản lĩnh thì tăng độ khó nhiệm vụ đi, mở nhiệm vụ mới, cứ sủa loạn như vậy còn ra thể thống gì.
Vì thế anh khinh miệt nhếch mép, lục danh bạ điện thoại đã lâu không dùng ra. Hara nghiêm cấm tự ý liên lạc với bên ngoài, bất quá bên bệnh viện quân khu quản lý khá lỏng lẽo, Lương Thượng Quân khéo léo thừa cơ làm vài động tác nhỏ.
Trong điện thoại vang lên bài nhạc chờ xưa cũ, Lương Thượng Quân nghe nghe một hồi rồi bật cười.
… Bạn bè cùng đi một đời bên nhau, những ngày tháng đó sẽ không còn nữa. Một câu nói, cả đời người. Một tấm lòng, một ly rượu. [bài Bằng hữu của Châu Hoa Kiện]
“Alo? Ai đó?” Giọng nói quen thuộc mà xa lạ.
“Alo, Darci hả? Là tao”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc chừng năm giây rồi mới nói: “Chuyện gì đấy Ông nội mày đột nhiên?”
Lương Thượng Quân dựa vào đệm lót, nghe âm thanh gõ bàn phím rào rào bên kia, dường như đang rất bận, anh nhìn lại chính mình, tay phải quấn băng thật dày, tay trái cũng quấn mấy vòng băng vải, ngay cả điện thoại cũng cầm không vững.
Nhân sinh khác biệt ah.
Anh nói: “Anh bạn, cho tao vài phần mềm Trojan đi, mới nhất, càng trâu càng tốt”
Bên kia sững sờ, nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc mày lại muốn quậy cái gì?”
“Không có gì nghiêm trọng đâu, hack một trang web thôi” Lương Thượng Quân thản nhiên nói.
“Được, tao gửi mail cho” Bên kia cũng không hỏi nhiều.
“Ờ, cảm ơn”
Lương Thượng Quân cúp điện thoại, vui vẻ, còn để ý mấy chuyện phá phách đó làm gì nữa chứ. Cuộc sống như vậy không còn nữa, nhưng bản tính vẫn khó dời, chung quy họ cũng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Bạn bè cùng đi một đời bên nhau. Một tấm lòng, một ly rượu.
Một ngày sau, trang web của Bộ kỹ thuật bị hack banh, trên màn hình chớp nháy vô số dãy mã màu lục, một hàng chữ tỏa quang mang vạn trượng giáng thế_____
ÔNG NỘI MÀY ĐỘT NHIÊN HACK CHẾT TỤI BÂY.
Kỷ Sách sờ cằm, ngắm nghía dòng “Ông nội mày đột nhiên hack chết tụi bây” chạy qua chạy lại trên màn hình laptop của Lương Thượng Quân, sâu xa nói: “Lần này chắc Bộ trưởng Bộ kỹ thuật bảo thủ sẽ phát điên mất”
Lương Thượng Quân nói: “Nếu không bảo thủ thì sao?”
“Hộc ba lít máu, nằm viện một tháng”
Lương Thượng Quân khoái chí.
Kỷ Sách thấy anh khoái chí như vậy, trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhõm. Ánh mắt kinh ngạc và nụ cười tự giễu của người này trước khi bị chôn vùi trước mặt hắn, đã trở thành bào cách ủi lên mắt lên tim hắn. Kỷ Sách dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc cuộc giải cứu các con tin còn lại và bắt giữ phần tử khủng bố, rồi bắt đầu huy động tất cả máy móc nhân lực đào bới tìm bọn họ.
Hắn vốn không ôm hy vọng anh còn sống, người như họ, không tin nhất chính là kỳ tích.
Cho nên, khi hắn nắm chặt bàn tay ấm áp đó, hắn thực sự khó tin. Người này thế nhưng lại dùng giọng điệu thờ ơ nói mình mạng lớn, Kỷ Sách thật muốn bóp chết anh tại chỗ. Bàn tay bị hắn nắm thì gãy xương, bàn tay không bị hắn nắm thì máu me đầm đìa, lúc Kỷ Sách chạm tới mấy vết thương đó liền hạ quyết tâm, mình không thể buông tay được.
Hiện giờ người này sống sờ sờ khoái trá trước mặt hắn, Kỷ Sách cực kỳ muốn nhéo anh, vì thế hắn nhéo thật. Lương Thượng Quân đưa mắt liếc hắn: “Làm gì vậy? Ăn hiếp người bệnh hả? Chẳng lẽ anh mặc chung quần với Bộ kỹ thuật?”
Kỷ Sách cười: “Tôi chỉ mặc chung quần với cậu thôi”
Lương Thượng Quân ngớ người, sao nghe vào tai kỳ cục quá vậy, càng kỳ cục hơn chính là sao trong lòng anh thấy vui quá vậy?
Trầm mặc hai giây, Lương Thượng Quân ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn Kỷ Sách, chỉ chỉ chiếc chăn đắp trên người nói: “Hôm nay tôi không có mặc quần”
Kỷ Sách nhướng nhướng mày, Lương Thượng Quân như cười như không.
Sau đó Kỷ Sách cúi người xuống.
Lương Thượng Quân kinh hãi, vội dùng hai cái tay tàn phế giữ chặt chăn, anh đúng là không có mặc quần thật, nếu để tên khốn nạn này lật lên, rủi mấy em hộ sĩ nhìn thấy thì ảnh hưởng xấu biết bao nhiêu.
Ai ngờ mục tiêu của Kỷ Sách hoàn toàn không phải tấm chăn, hắn cũng không động thủ, hắn chỉ cắn một cái lên môi Lương Thượng Quân.
Lương Thượng Quân nhìn thấy rất rõ rất rõ đôi đồng tử tối đen của Kỷ Sách, hệt như muốn nuốt chửng anh vậy. Anh rất kinh ngạc, kinh ngạc mình thế mà lại không hề muốn đẩy hắn ra.
Tay trái anh nắm thành quyền, xương cốt chưa lành hẳn đau thấu xương, anh tự biện minh cho mình là tại tay đau quá giơ lên không nổi. Khóe mắt anh nheo thành một khe hở nho nhỏ, hơi xếch lên trên, anh đang cười.
Anh cắn trả một cái thật mạnh lên môi người nọ.
Trong cổ họng Kỷ Sách bật ra tiếng cười trầm thấp, tim hạ từ 120 nhịp/phút xuống còn 80 nhịp/phút. Hắn vừa mới đánh cược, ôm tâm tình chịu thua lỗ mà đánh cược, kết quả…Có lẽ thần bài không bạc đãi hắn.
Nhìn ánh mắt vừa quật cường vừa hài hước của Lương Ngốc Tặc, hắn làm sâu thêm nụ hôn miễn cưỡng được gọi là hôn này. Hắn biết mình hơi nóng vội, nhưng hắn càng biết mình không thể buông tay được.
Đặc biệt là hôm nay khi hắn nhìn thấy phong thư đó.
Hắn vốn không phải chính nhân quân tử gì, bản năng chiến đấu cũng nói với hắn rằng, tiên hạ thủ vi cường.
Bản thân Lương Thượng Quân cũng không biết trò gặm cắn bá đạo này kéo dài trong bao lâu, lúc bình tĩnh lại anh bỗng phát hiện mặt mình nóng ran. Anh nhìn nhìn Kỷ Sách ngồi tỉnh rụi bên mép giường, sau đó bắt đầu dùng cánh tay tàn phế lần mò kiếm quần trong tấm chăn.
Kỷ Sách dở khóc dở cười.
Lấy túi đồ thăm bệnh đưa tới trước mặt Lương Thượng Quân, Kỷ Sách nói: “Có thuốc lá, có rượu, có mì gói”
Lương Thượng Quân vội dùng cánh tay tàn phế giật túi qua, giấu hết vào trong chăn, nói: “Cảm ơn”
“Đừng khách sáo” Kỷ Sách thuận tay ném cho anh phong thư.
Lương Thượng Quân la “Í” một tiếng: “Cho tôi hả?” Ngay sau đó bèn sửa miệng: “Anh cho tôi hả? Thư tình à?”
Kỷ Sách sờ sờ trán anh: “Cậu bệnh không nhẹ ha”
Lương Thượng Quân nhìn phong thư kia, màu xanh nhạt, nét chữ bên trên rất thanh tú, rõ ràng không phải phong cách của Kỷ khốn nạn. Nhưng mà, ai lại viết thư cho anh nhỉ? Ngay cả cha mẹ cũng không biết địa chỉ của Hara.
Lương Thượng Quân nhìn kỹ lại, mặt lập tức hiện hắc tuyến, phong thư này hóa ra là của_____
Trình Hân.
Anh liếc liếc Kỷ Sách, Kỷ Sách nhún nhún vai.
Rút thư ra chuẩn bị xem nội dung, nhưng lại bị Kỷ Sách đè tay xuống, Lương Thượng Quân khó hiểu.
Kỷ Sách cau mày, nhìn anh thật lâu mới mở miệng: “Chờ tôi đi cậu hẳn xem, nghe tôi nói trước đã”
Lương Thượng Quân gật gật đầu, cất thư, đoan đoan chính chính rửa tai cung kính lắng nghe.
Kỷ Sách hít sâu một hơi: “Viết giùm tôi bản kiểm điểm 10000 chữ đi”
…Bốn mắt nhìn nhau, 1 giây, 2 giây, 3 giây.
Lương Thượng Quân thuận tay vớ đồ chọi cái tên khốn nạn đang tông cửa bỏ chạy: “Cút!”
Bóng lưng Kỷ Sách rất đáng khinh, nhưng Lương Thượng Quân lại rất luyến tiếc.
Càng luyến tiếc hơn chính là, anh phát hiện mình lỡ ném tiêu cái quần.
Lương Thượng Quân mở thư ra:
Thân mến!
Lương Thượng Quân, em là Trình Hân, còn nhớ em không?
Không biết bức thư này có trao tới tay anh được không, bởi vì trừ biết tên anh và địa chỉ chung chung của đoàn đội các anh ra thì em chẳng biết gì nữa. Ba em bảo chỗ các anh là căn cứ quân sự rất nghiêm khắc, thư từ cá nhân rất khó đưa vào…Tóm lại, nếu anh nhận được bức thư, em hy vọng anh có thể nhớ ra đứa đàn em này ^_^.
Hôm đó khi em và bạn học được cứu ra, chúng em đều rất cảm kích các anh, kể ra anh còn là ân nhân cứu mạng của em nữa. Dù họ đều bảo các anh rất lợi hại, nhưng em thấy anh yếu xìu, nếu không sao lại bị vùi dưới đống phế tích chung với em chứ. Bình thường lúc huấn luyện anh làm biếng dữ lắm nè phải không? ^_^
…
Lương Thượng Quân lấy một điếu thuốc trong túi đồ ra, châm lên, ngẩng đầu nhìn làn khói chầm chậm lan tỏa.
Xuống tiếp bên dưới Trình Hân kể về tình hình hiện tại của mình, cô nói vết thương của cô đã chẳng còn đáng ngại, chuẩn bị tìm một công việc ở quê nhà, nói gần đây cô có xem một bộ hoạt hình, rất hay, hình như tựa là “Mối tình của thuật sĩ thép”, cô còn bảo, nếu có cơ hội, cô muốn tới thăm anh, hoặc Lương Thượng Quân có thể đi tìm cô…
Trình Hân là một cô bé tốt, Lương Thượng Quân nghĩ.
Đột nhiên anh rất muốn cười, kết quả bị sặc khói thuốc, ho khùng khục, làm xương sườn đau âm ỉ.
Hôm hay Kỷ Sách làm vậy, là vì lo lắng bức thư này? Cũng phải, bất kể ai thấy bức thư này, nghĩ sơ cũng có thể đoán được cô bé này có ý với anh.
“Đồ điên”. Lương Thượng Quân khẽ nói.
Tên điên đó lo lắng vớ vẩn cái gì. Quá xa xôi, tình cảm này, thậm chí còn xa xôi hơn giữa hai người đồng tính với nhau, làm sao mà đơm hoa kết trái được?
Họ trải qua nhân sinh không giống nhau, cứ nhìn anh và Darci là hiểu, nhân sinh khác biệt như vậy chẳng giao nhau được mấy lần, bạn bè còn như thế, huống hồ là người yêu. Anh không còn là kiểu thanh niên dễ bị hormone thao túng nữa, anh chưa bao giờ tin tưởng loại tình cảm này, anh cảm thấy nó quá mong manh.
Lương Thượng Quân cất thư vào phong bì, đặt trên tủ đầu giường, xen lẫn với mấy bản thảo công lược lộn xộn nọ. Anh sẽ không hồi âm, cứ để cô bé ấy nghĩ bức thư không trao tới tay người nhận đi, làm vậy mới tốt cho cô.
Sau đó anh mở Word, bắt đầu gõ bản kiểm điểm 10000 chữ.
Lúc gõ, anh nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Trước mắt cuộc sống anh muốn chính là như vậy, khởi đầu từ nụ hôn nọ, vậy là tốt lắm rồi.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên hết, từ lâu anh đã biết, họ xứng với nhau nhất.
Gõ xong bản kiểm điểm trời cũng đã tối muộn, nhưng anh không cảm thấy buồn ngủ, chỉ đói bụng xíu, anh lục đồ ăn trong túi đồ Kỷ Sách mang cho.
Móc ra gói khăn giấy, sao thấy có chút không khỏe nhỉ? Lương Thượng Quân dùng ánh mắt lính trinh sát sắc bén xem xét một lượt, rốt cuộc anh phát hiện chỗ có vấn đề, gói khăn giấy này dán nhãn “Tâm Mộc Mục Ấn”.
Móc ra ổ bánh mì, sao vẫn cảm thấy không khỏe vậy kìa? À, ra là hiệu “Cô gái Lợi Lai”.
Móc ra hộp mì tôm, ừm, cái này hình như không có vấn đề. Ăn xong anh cảm thấy bụng hơi khó chịu, hoài nghi mà kiểm tra lần nữa, thế nhưng lại là “Khang sư phó”_____cái này khó phân biệt quá đi.
Lương Thượng Quân ôm nhà xí chết đi sống lại cả một đêm, cũng rủa đậu má Kỷ khốn nạn cả một đêm.
Sau đó Vưu Vũ cũng có tới thăm anh, tiện tay trộm luôn chồng công lược mới từ chỗ anh, cậu định bụng chừng về khoe chơi, đồng thời bày tỏ mình là fan trung thành nhất của Ông nội mày đột nhiên trong truyền thuyết.
Lúc Lương Thượng Quân phát hiện bản thảo công lược của mình bị trộm mất thì dở khóc dở cười, than thở mình nuôi hổ gây họa, chửi um vài tiếng rồi thôi, nhưng ai mà ngờ…
Lúc Vưu Vũ và Chu Khải chia nhau mớ công lược, một bức thư xanh nhạt rớt xuống, tò mò, họ mở ra thưởng thức một phen. Chu Khải lập tức trưng vẻ mặt “Quả nhiên là thế!”. Vưu Vũ liên tưởng tới bộ dáng gió xuân phơi phới của Đại đội trưởng Lương đêm qua, trong lòng lập tức băng giá:
“Đại đội trưởng Lương của chúng ta, phải chăng đã yêu rồi?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
26 chương
124 chương
24 chương
9 chương
117 chương
27 chương