Tối Chung Lưu Phóng
Chương 131
Đó là một buổi sáng trời quang đãng.
Khi Kỷ Sách tranh thủ lúc rảnh rỗi đi kiếm Lương Thượng Quân, thì thấy anh theo bên cạnh Mustafa một bước không rời, vẻ mặt chuyên chú lạ thường, còn xen lẫn chút ngu ngơ và tìm tòi nghiên cứu, vẻ mặt đó khiến Kỷ Sách rất khó chịu.
Hắn thử cản Lương Thượng Quân lại để hỏi nguyên do, nhưng Lương Thượng Quân lại vội vã xua tay với hắn: “Đừng quấy rầy tôi, có gì để tối nói”
Dứt lời Lương Thượng Quân bèn sải bước đi theo Mustafa, hoàn toàn chẳng buồn để ý tới Kỷ Sách bị bỏ rơi.
Sau khi hồi thần lại, Kỷ Sách phát hiện chỗ nào có Mustafa là chỗ đó có Lương Thượng Quân, hai người họ gần như ngay cả nhà xí cũng cùng ra cùng vào.
Hắn nghiến răng cười lạnh, tích một bụng lửa giận tiếp tục làm việc, lòng suy nghĩ xem tối nay làm cách nào treo ngược tên Ngốc Tặc kia lên quất roi, để ép cậu ta thành thành thật thật giải thích cho hắn nghe.
Vì thế khi Đầu Đạn và Trứng Thịt nhìn thấy biểu cảm của Đại đội trưởng Kỷ nhà mình, tức khắc hoảng hồn lủi vô góc trốn, cả hai sáng suốt quyết định hôm nay trừ khi bị gọi, bằng không tuyệt đối sẽ không lãng vãng trước mặt Đại đội trưởng Kỷ.
Lương Thượng Quân vốn ôm tâm thái “Để tôi xem coi anh có thể giở trò gì” mà đi theo Mustafa, nhưng càng gần cuối ngày anh càng cảm thấy mê mang, về sau anh gần như nhìn lom lom từng động tác của Mustafa không chớp mắt.
Sáng sớm lúc dọn dẹp phòng suite, Mustafa rất lễ độ nói với anh: “Dọn giùm tôi mớ CD trên bàn trà được không? Để chúng ở ngăn thứ ba của giá sách bên kia ấy”
Bởi vì giọng điệu này là thỉnh cầu chứ không phải ra lệnh, nên Lương Thượng Quân khá hưởng thụ, sẵn tay thu dọn giúp gã.
Nhưng còn chưa quá 10 phút Mustafa lại nói: “A đúng rồi, Lương Thượng Quân, giúp tôi thu dọn mớ CD trên bàn trà đi, để chúng ở ngăn thứ ba của giá sách bên kia ấy”
Lương Thượng Quân sửng sốt, chỉ giá sách nói: “Tôi dọn rồi mà, kìa, để đó đó”
Mustafa cười cười: “À, vậy cảm ơn”
Sau khi hẹn giờ gặp vị khách khó nhằn kia xong, gã kêu Lương Thượng Quân mang tư liệu đã chuẩn bị theo, tiếp đó hai người ngựa không ngừng vó đi ăn sáng, rồi đi gặp khách hàng.
Trên bàn đàm phán Lương Thượng Quân lại lần nữa hiểu biết về bản lĩnh giết người không thấy máu của Mustafa, tất cả điều kiện một khi đã đề ra là tuyệt đối không cho phép bác bỏ, nếu đối phương ý kiến ý cò gì sẽ phải chịu tổn thất đá nát vàng phai.
Đàm phán suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vị khách Nhật Bản kia thực sự đỡ hết nổi, đáp ứng mọi điều khoản, đói xanh mắt kéo họ tới nhà hàng dùng cơm.
Mustafa làm ăn thuận lợi nên tâm tình thoải mái hơn nhiều, gã nới lỏng gravat, nói với Lương Thượng Quân: “Xin lỗi, vất vả cho anh rồi, theo tôi suốt tới bữa sáng cũng không kịp ăn”
Lương Thượng Quân liếc gã một cái: “Bữa sáng? Chúng ta đã ăn với nhau rồi mà”
Mustafa như sực nhớ ra, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Vậy hả…Tôi đói muốn ngu luôn rồi”
Dần dà, Lương Thượng Quân càng cảm thấy không đúng.
Trong chuyện làm ăn Mustafa vẫn rất khôn khéo, nhưng vừa đụng chuyện sinh hoạt lặt vặt là thường xuyên quên trước quên sau.
Tỷ như gã bỏ những hai lần đường vào một tách cafe, kêu phục vụ phòng xong rồi lại kêu lần nữa, thường xuyên tính sai thời gian, mới gặng hỏi nhân viên bảo vệ vừa thay ca sáng sớm xong sau đó lại đổi sang nhóm khác…
Thấy thế nào cũng quá bất thường đi.
Khi Mustafa kêu anh in tài liệu trong máy tính ra tới lần thứ ba, Lương Thượng Quân rốt cuộc nhịn không được hỏi gã: “Mustafa, anh sao vậy? Có phải tình trạng tinh thần của anh không tốt không?”
Những từ ngữ này anh đã châm chước rất lâu rồi mới hỏi, chứ nói huỵch toẹt thủ lĩnh Sunnah “Bệnh thần kinh” thì vô duyên quá thể đáng.
Mustafa bấm dừng máy chạy bộ, băng chạy từ từ giảm tốc độ.
Gã xuống khỏi máy, lau mồ hôi trên đầu, quay người nhìn sang Lương Thượng Quân, vẫn nở nụ cười nho nhã lễ độ đó: “Anh phát hiện rồi à, xem ra triệu chứng của tôi ngày càng nghiêm trọng rồi”
Hôm nay hoàng hôn dường như buông sớm hơn hẳn, trời chiều lặn xuống từng chút từng chút, lấy đi tia sáng cuối cùng trên gương mặt Mustafa.
Lương Thượng Quân hiếm khi nói chuyện bình tĩnh hòa nhã như vậy với gã.
Nghe gã đàn ông sát phạt quyết đoán này nói về nỗi phiền của mình, giống như họ là bạn bè chuyện gì cũng có thể tâm sự cho nhau vậy.
Rồi cũng giống như, họ thực sự là bạn bè với nhau.
Bệnh Alzheimer.
Đây là một chứng bệnh héo rút não không rõ nguyên nhân, triệu chứng giống với bệnh lẩn giai đoạn đầu ở người già.
Từ nửa năm trước Mustafa đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng suy thoái trí nhớ. Ban đầu gã không để ý lắm, cùng lắm chỉ là quên gọi cú điện thoại hoặc quên ký tên vào một phần văn kiện thôi, nhưng dần dần, triệu chứng càng lúc càng nghiêm trọng.
Thỉnh thoảng gã lại quên mất kế hoạch của cả một ngày. Ngồi trong phòng làm việc to lớn, nhìn đống tài liệu làm ăn chất chồng như núi và những cuộc điện thoại vang không ngừng, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng và hoang mang.
Thỉnh thoảng gã lại nhận không rõ khuôn mặt người bên cạnh. Gã không nhớ trợ lý đưa văn kiện cho gã hôm nay tên gì, không nhớ thủ hạ bên cạnh có phải người hôm qua hay không, không nhớ người đàn bà ngủ trên giường mình là ai.
Có một ngày gã phát hiện, mình chẳng còn dám tin tưởng ai nữa, bởi vì gã không biết ngày hôm sau mình còn nhận ra được người nọ hay không.
Là “Thủ lĩnh” của Sunnah, gã không thể nào công khai tình trạng của mình được.
Những kẻ muốn lật đổ gã một khắc cũng chưa từng lơi lỏng, y như hồi xưa lúc gã muốn lật đổ Badriyyah vậy. Gã không thể để lộ khiếm khuyết của mình ra dưới mí mắt những kẻ đó được.
Gã đi khám bác sĩ tư, chỉ nhận được phương pháp trị liệu giảm nhẹ tạm thời những triệu chứng đó, chứ không thể chữa trị tận gốc. Gã từng phẫn nộ vì chuyện này, nhưng chẳng giải quyết được gì, thậm chí gã còn không có đối tượng để thỏa lòng trút hết mọi phẫn nộ và đau đớn.
“Tôi không phải loại người cúi đầu nhẫn nhục, nhưng tôi không thể không thừa nhận hiện giờ tôi bất lực với căn bệnh này” Mustafa nói.
Cho nên gã chỉ có thể gánh vác hết lần này tới lần khác những chuyện quan trọng, bảo đảm không xảy ra bất cứ sai sót nào. Gã sẽ không cò kè mặc cả với đối tượng giao dịch, sẽ không tự ý thay đổi điều khoản, bằng không ký ức của gã sẽ trở nên hỗn loạn.
Đối với mấy chuyện rườm rà gã có thể ghi nhớ một cách khuôn sáo, nhưng đối với “Con người” thì sao?
“Lương Thượng Quân, anh có tưởng tượng được không, một buổi sáng nào đó rời giường, anh phát hiện tất cả mọi người bên cạnh mình đều lạ lẫm, anh không biết họ tên gì, không biết họ đang làm gì, không biết vì sao mà họ vây quanh anh…”
“Tình trạng này tôi đã trải qua một lần rồi”, lúc nói những lời này Mustafa bình tĩnh lạ thường, “Giống như trong não tôi có một cục gôm vậy, chỉ ngủ có giấc thôi mà nó đã gôm sạch ký ức của tôi”
Từ đó về sau gã luôn tìm cách giữ mình tỉnh táo, không dám ngủ quá sâu bèn mở đèn đọc sách, không ngừng mở nhạc, vận động, trăn trở hồi tưởng công việc, còn đối với người mình không thân quen thì ráng tránh càng xa càng tốt.
Lương Thượng Quân hỏi: “Người thân cận nhất cũng quên luôn à?”
Mustafa đáp: “Tôi làm gì có người thân cận nhất. Cơ mà kỳ lạ lắm, sau lần lên cơn như bị tẩy não đó, tôi vậy mà còn nhớ được anh”
“Tôi?”
“Phải, tôi còn nhớ rõ Bụi gai bạc. Anh chắc không hiểu đâu, trên sân duyệt lính của Sunnah ngày đó, hành động đấu tranh và phản kháng của anh đã để lại trong tôi ấn tượng rất sâu đậm”
“Ngay cả chính tôi cũng rất kinh ngạc, tại sao người đầu tiên thức tỉnh trong ký ức của tôi lại là anh, vì sao tôi cứ khăng khăng khắc ghi ánh mắt oán hận tôi rõ rệt như thế…”
“Trong ký ức còn lưu giữ một người, đối với tôi thì đó như một món quà Thượng đế ban tặng”
“Khi mở hộp quà ra, trọn sinh mệnh này chỉ có duy nhất một người”
Ra khỏi căn phòng suite của Mustafa, Lương Thượng Quân còn chưa tỉnh khỏi cơn kinh hãi.
Khó tưởng tượng nổi Mustafa một thân một mình làm thế nào được, lúc tinh thần đứng trước bờ vực sụp đổ, gã vậy mà còn có thể nắm cả Sunnah trong tay, sức mạnh ý chí như vậy thật khiến người ta không thể không khâm phục.
Chẳng qua Lương Thượng Quân vẫn luôn xác định quan hệ giữa mình và Mustafa là người qua đường Giáp và người qua đường Ất, có thân hơn thì cùng lắm chỉ là ông chủ và vệ sĩ thôi, cho dù anh từng căm hận gã cũng không lưu giữ ký ức sâu sắc như thế.
Chỉ có duyên gặp gỡ vài lần thôi mà, anh nghĩ không ra rốt cuộc là cái gì mà khiến Mustafa cố chấp tới mức đó.
Về tới phòng chỉ có mình anh, Kỷ Sách chắc đi bố trí phòng vệ ban đêm rồi. Ngày mai ở khách sạn này còn một buổi tọa đàm nữa, vốn tính dời sang chỗ khác, nhưng mọi người cho rằng khách sạn này đã loạn thành như vậy, trước mắt có khi lại là nơi an toàn nhất, không bằng cứ khai mạc ở đây luôn đi, tiết kiệm thời gian công sức.
Gột rửa đi một thân mỏi mệt, Lương Thượng Quân khoanh chân ngồi trên giường, bày trận chờ Kỷ Sách về.
Anh biết thái độ qua loa của mình hôm nay đã chạm tới vẩy ngược của Kỷ Sách, cộng thêm món nợ trúng đạn bị thương đêm qua, nếu không thanh toán đàng hoàng thì tên khốn đó sẽ không chịu bỏ qua.
Lúc Kỷ Sách vào cửa liền thấy Lương Thượng Quân thành thành thật thật ngồi xếp bằng ở đó, quần áo thường ngày mặc rất chỉnh tề, khẩu Glock đặt trên tấm grab giường trước mặt, ra vẻ chuẩn bị đàm phán bất cứ lúc nào nếu đàm phán không thành thì chuẩn bị vỡ đầu luôn.
Thấy bộ dáng anh như vậy, cơn tức của Kỷ Sách tan quá nửa. Hắn thực sự bó tay toàn tập với Lương Thượng Quân.
Lẳng lặng tắm rửa xong, đi tới ngồi xuống trước mặt Ngốc Tặc: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Lương Thượng Quân tính mở miệng, đột nhiên bị Kỷ Sách cắt ngang: “Khoan đã, tôi hỏi em một chuyện trước”
“Anh hỏi đi”
“Em dùng điều kiện gì với Mustafa để đổi mạng tôi về?”
Lương Thượng Quân á khẩu, Kỷ Sách hỏi một phát trúng ngay chỗ ngứa, hỏi ngay chuyện anh không muốn trả lời nhất.
“Nói sao anh cũng là chỉ huy, còn là một trong những báu vật sống của Hara, gã không dám tùy tiện tổn thương anh” Lương Thượng Quân cẩn thận nói.
“Chiếu theo tác phong của Mustafa, gã sẽ không ngán con tin như tôi, đối phó với lũ phản bội gã sẽ dùng cách trấn áp đơn giản nhất bạo lực nhất, không lý nào lại chọn cách dùng tay bắn tỉa dễ sinh thêm sự cố như thế. Điểm này tôi hiểu gã rõ hơn em, nói đi, em đồng ý điều kiện gì với gã”
“Tôi…” Lương Thượng Quân hơi nhút nhát, vô thức ngồi cách xa Kỷ Sách một chút, “Tôi hứa với gã kể từ hôm nay trở đi sẽ làm cận vệ cho gã, 24 tiếng kêu lúc nào đến lúc đó”
Anh vẫn cố tình tránh né chuyện mình xin làm liên lạc viên của Sunnah, anh hiểu rất rõ, nếu giờ mà nói chuyện này ra thì hành trình tiếp theo sẽ không được yên thân.
Ánh mắt Kỷ Sách lóe sáng lạnh lẽo, đôi môi mím chặt phun ra hai chữ: “Ba hầu?” [*Gồm hầu ăn, hầu uống, hầu chịch]
Lương Thượng Quân sẵn tay cầm gối đập vô mặt hắn: “Tào lao gì vậy!”
Kỷ Sách chặn lại: “Chứ nếu không gã một kẻ trưởng thành cần em chăm sóc như bảo mẫu làm gì?”
“Đây chính là trọng điểm tôi muốn nói với anh”
Lương Thượng Quân kể cho Kỷ Sách nghe về bệnh tình của Mustafa.
“Sunnah đang trong giai đoạn loạn trong giặc ngoài, chúng ta trái lại là người gã tín nhiệm nhất, cho nên gã kêu tôi giúp gã, chí ít cũng giúp gã sống không tới nỗi hồ đồ quá”
“Chỉ có vậy?” Kỷ Sách đùa bỡn khẩu Glock trong tay.
“Ừ” Lương Thượng Quân nhìn chằm chằm khẩu súng.
“Được rồi, vậy nghỉ ngơi đi”
Nghe Kỷ Sách nói vậy Lương Thượng Quân đần mặt chừng chục giây mới phản ứng lại.
Gì? Cứ thế mà kết thúc à? Ảnh tin sao? Ảnh không nghi ngờ gì sao?
Đang tính thở phào một hơi thì hành động của Kỷ Sách khiến anh biết mình lầm to rồi.
“…Kỷ Sách, không phải nghỉ ngơi sao? Đậu mòe anh sờ chỗ nào vậy”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
26 chương
124 chương
24 chương
9 chương
117 chương
27 chương