Vì để trốn cái đống ngổn ngang trong phòng, Lương Thượng Quân không do dự quyết định tới nhà ăn dùng bữa, cho dù eo có mỏi nhừ cũng muốn tự thân vận động xuống lầu ăn uống! Bữa sáng buffet vô cùng phong phú, đủ mọi quốc gia đủ sắc đủ vị, tha hồ mà chọn. Lương Thượng Quân lượn một vòng, lấy một ly sữa đậu nành một cái bánh quẩy hai cái bánh bao, ngẫm nghĩ rồi lại lấy thêm chén mì với cái trứng rán nữa. Anh đói phát điên luôn. Ăn sáng xong anh thấy đã tới lúc làm việc rồi. Thật ra nếu gạt bỏ trách nhiệm và hệ số nguy hiểm qua một bên, thì nhiệm vụ lần này của họ rất giống như đang nghỉ dưỡng, nói sao cũng sướng hơn chui rừng lội ao hồi trước nhiều. Anh đi thang máy lên lầu, kêu vài tên thần giữ cửa thông báo cho Mustafa một tiếng, nhưng thật không khéo, thần giữ cửa phát âm tiếng Hán lệch lạc trả lời anh: “Ông chủ không có đây, ông ấy tới bể bơi rồi” Lương Thượng Quân vô cùng kinh ngạc, anh cứ tưởng Mustafa là kiểu đàn ông rất bảo thủ. Tính tôn giáo của Sunnah mạnh như vậy, cho dù không có giới luật nghiêm khắc, nhưng thân là thủ lĩnh cũng phải làm gương một chút chứ, không ngờ gã còn chạy tới cái nơi sexy như bể bơi, coi bộ gã cũng giả nai dữ? Trong phòng bể bơi nóc pha lê có điều hòa nhiệt độ rất thoải mái, ánh nắng từ trên nóc rọi nghiêng xuống, chiếu bốn bề xuân sắc sáng tươi. Không tốn bao nhiêu công sức Lương Thượng Quân đã tìm thấy Mustafa, chỉ một cái nhìn thoáng qua lập tức xua tan suy nghĩ “Nói không chừng Mustafa mặc thawb bơi lội” trong lòng anh. <img alt=thawb src="https://static./chapter-image/toi-chung-luu-phong/thawb.jpg" data-pagespeed-url-hash=996275120 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Thawb là cái bộ này nè Gã nọ mặc quần bơi ung dung nằm trên cái ghế cạnh hồ, đường nét cơ thể rất đẹp, bắp thịt cũng rất rắn chắc, làn da màu đồng trơn láng đầy sức dãn, đây là thân thể của người rèn luyện thường xuyên. Kỷ Sách đứng ngay bên cạnh ghế gã, khác với ông chủ trần trụi đó, hắn ăn mặc rất nghiêm chỉnh. Không phải nghiêm chỉnh trên ý nghĩa, mà là kiểu nghiêm chỉnh tùy hứng nhưng rất xuất chúng, chỉ là trang phục dạo phố mà hắn mặc vào cũng toát ra mùi vị quân trang. Xà cạp giấu bên trong áo khoác, giống như Lương Thượng Quân, hắn mang một khẩu Glock tương đối khiêm tốn. Lương Thượng Quân không có tới chào hỏi, anh khoanh tay tựa vào cửa, mỉm cười nhìn hai mỹ nữ mặc bikini qua bắt chuyện với Mustafa và Kỷ Sách. Quả thật hai người đàn ông bọn họ ở đây rất hấp dẫn ánh mắt. Một gã mang tướng mạo nước ngoài phong tình, dáng người thuộc hàng cao cấp; một người hiển hiện phong thái lãnh đạm cấm dục, dù ăn mặc rất kín kẽ, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng gì tới mỹ cảm mạnh mẽ đó. Không biết họ nói với nhau cái gì, hai cô gái kêu bồi bàn mang tới hai mâm trái cây, tỏ vẻ muốn đút họ ăn. Kỷ Sách từ chối, hơn nữa còn rất tận chức tận trách không cho Mustafa ăn_____kế mỹ nhân là đáng đề phòng nhất. Nhưng cứ như vậy làm hai người đẹp rất khó chịu, cô cao hơn hình như nói gì đó gây hấn, mày Kỷ Sách nhướn lên, đôi mắt tăm tối nhìn cô ta, nhưng không nói gì, kết quả cô gái kia càng tức giận hơn. Lương Thượng Quân nghĩ chắc nên chen vào để xoa dịu bầu không khí, bằng không om sòm quá làm người ta chú ý sẽ gây bất lợi cho nhiệm vụ bảo vệ. Thế nên anh đi tới, rất tự nhiên khoác vai Kỷ Sách, mặc kệ động tác này khiến bắp thịt anh đau nhức kêu gào, nhưng anh vẫn tươi cười vui vẻ nói: “Thật ngại quá hai người đẹp à, bọn anh cần nói chuyện, không thôi thế này đi, thức uống và hoa quả của bọn em để tụi anh mời, còn muốn gọi thêm bánh ngọt gì nữa không?” Hai cô gái vừa thấy lại có thêm một soái ca tới, không tiện lên cơn nữa, cô cao hơn hứ một tiếng, nói: “Bánh ngọt nhiều protein lắm…” Lương Thượng Quân thức thời tiếp lời: “Haiz! Tiểu thư đây dáng người chuẩn như vậy cần gì phải lo tới vấn đề đó?” Đoạn xoay qua dọ hỏi ý kiến Mustafa, “Ông chủ ông nói xem đúng không?” Mustafa nhìn anh, mỉm cười: “Có ai phủ nhận đâu, hai người đẹp xin cứ tự nhiên, tiền gọi món cứ tính cho tôi” Lương Thượng Quân chờ chính là câu này của gã, tiền bao gái chắc chắn Đoàn trưởng sẽ không chi trả, được ông chủ hậu thuẫn anh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt hai mỹ nữ tức khắc tốt hơn rất nhiều, tay vờ như vô ý tựa vào cánh tay Lương Thượng Quân: “Vẫn là anh trai này biết ăn nói, không như ai kia…” Khỏi cần nói cũng biết ai kia là chỉ Kỷ Sách. Kỷ Sách thấy họ tán tỉnh cũng đủ lâu rồi, bèn nhếch khóe miệng liếc bọn họ một cái, sau đó làm một hành động khiến tất cả mọi người tại hiện trường há mồm trợn mắt. Nương theo tư thế khoác vai mình của Lương Thượng Quân, hắn ôm đầu Lương Thượng Quân xoay qua, ấn xuống hai cánh môi anh một nụ hôn nhẹ. Hai cô gái đồng loạt la to, hiển nhiên không thể nào ngờ lại chứng kiến phải cảnh tượng như vậy. Lương Thượng Quân có thế nào cũng không lường được cái tên này sẽ khốn kiếp tới mức độ đó, lập tức cả người cứng ngắt, trợn tròn mắt nhìn hắn. Trong mắt Kỷ Sách, người kia vì kinh ngạc và tức giận mà mi mắt run run trông rất thú vị, hắn còn nhịn không được đưa tay khẽ vuốt ve. Musafa cũng rất kinh ngạc, rượu trái cây trong tay lắc mạnh một cái, bất quá không bị hắt ra ngoài. Kỷ Sách nói với cô gái cao hơn: “Chẳng phải cô bảo tôi giả bộ đứng đắn không thức thời sao? Giờ nói cho cô hay, tôi có đứng đắn hay không, có thức thời hay không cũng còn tùy vào đối phương là ai” …Cục diện lúc này Lương Thượng Quân cũng không biết phải thu dọn làm sao. May mà chỗ họ đứng nằm trong góc, nụ hôn mới nãy cũng vô cùng ngắn ngủi, trừ vài người tại đó ra thì không còn ai chú ý tới nữa. Nhân lúc mọi người đều đang sững sờ, Kỷ Sách kéo Lương Thượng Quân, nhìn qua Mustafa “Xin chỉ thị” một cái rồi đi vào trong quán cafe đằng xa. Lúc ngồi uống cafe Lương Thượng Quân đã tỉnh táo lại. Anh không hề nổi đóa: “Kỷ Sách, đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì” Kỷ Sách uống ngụm cafe, cau mày đặt xuống, hắn không thích cái vị đắng ngắt này: “Tôi vốn đâu định giấu em” “Thị uy Mustafa như vậy vui lắm sao? Anh có biết sẽ dẫn tới bao nhiêu ánh mắt quái dị và phiền toái không đáng hay không? Thủ trưởng Kỷ của tôi à, xin anh đó, anh có thể nào đừng hù dọa trái tim mong manh của tôi được không?” “Em không thấy đã ghiền lắm sao?” Kỷ Sách bỏ thêm hai gói đường, lại nếm thử một miếng, cảm thán: “Tôi làm hỏng ly cafe này rồi, tôi thực sự không thích hợp uống cái này” “Đã ghiền, đã ghiền thấy ớn luôn, ngày thứ hai làm nhiệm vụ đã chơi gay ngay trước mặt ông chủ” Kỷ Sách chẳng ừ hử gì, lấy muối trên bàn thêm hai thìa vào ly cafe. Lương Thượng Quân nhìn hành động kỳ cục của hắn: “Anh làm gì vậy? Vầy còn uống được sao?” Cười cười, Kỷ Sách uống một hớp cafe đã hoàn toàn đổi vị, nói: “Đã ghiền mà tôi nói, chính là đã ghiền vì vò mẻ rồi chẳng sợ nứt sau này ấy. Chúng ta đã vậy thì Mustafa có thể làm gì được chúng ta? Giống như ly cafe này vậy, đã khó uống vậy rồi, nó sẽ không thể nào khó uống hơn được nữa” Bị cái logic như đạo đặc của hắn đánh bại, Lương Thượng Quân hết đường cãi lại Lúc này Mustafa đã thay chính trang đi qua, gã không nhắc tới chuyện xấu hổ mới nãy, mà nói vài câu về công việc rất chuyên nghiệp: “Lương Thượng Quân, chiều nay tôi có một buổi tọa đàm, trước đó có thương lượng với Trưởng quan Kỷ rồi, anh ấy sẽ phụ trách kiểm an trong ngoài hội trường, còn anh thì đi bên cạnh tôi, để bảo đảm trên đường không xảy ra chuyện gì, tôi rất tin tưởng năng lực của anh, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ” Lương Thượng Quân lấy làm kinh ngạc. Kỷ Sách từng bảo hắn sẽ không để anh tiếp cận Mustafa quá, nhưng an bài kiểu này hiển nhiên đã trái với ý định ban đầu. Mặt anh vẫn ung dung: “Hợp tác vui vẻ” Lúc bắt tay Mustafa anh không còn run nữa, anh vui vẻ nhìn tay phải mình, rồi lại nhìn Kỷ Sách. Kỷ Sách cũng đang nhìn tay anh. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tất cả nghi hoặc đều được giải đáp. Lương Thượng Quân cảm thấy tim mình như được ngâm trong nước ấm, cơn xúc động lan tràn. Người đó hết sức cẩn thận che giấu mọi âu lo của mình, không để bất cứ ai nhìn thấy. Hắn lo anh ở bên cạnh Mustafa sẽ bị áp lực tinh thần, cũng lo trong quá trình chấp hành nhiệm vụ anh gặp phải nguy hiểm. Đắn do mấy bận, hắn vẫn chọn Lương Thượng Quân nán lại bảo vệ bên cạnh đối tượng, dưới tầng tầng bảo hộ, chí ít cũng khó gặp nguy tới tính mạng. Tương tự, hắn cũng nghi kỵ tư tâm Mustafa đối với Lương Thượng Quân. Điều này khiến hắn hành động có hơi ngốc nghếch, nhưng không thể phủ nhận nó cũng lãng mạn rung động lòng người lắm. Hắn khiêu khích thỏa đáng, buông tay thỏa đáng, đồng thời gắng hết sức trao cho anh thật nhiều tín nhiệm. Người đàn ông này đã trao hết cho anh những gì có thể, toàn bộ đều trao cho anh. Mustafa nói: “Quyết định vậy đi, hẹn chiều gặp” “Chờ đã, ông chủ, anh phải nói cho chúng tôi biết động hướng tiếp theo của anh” Lương Thượng Quân kéo gã lại. “Từ giờ trở đi tôi sẽ chờ ở trong phòng, cố gắng không gây thêm phiền cho các anh” Mustafa nói rất ôn hòa, “Đúng rồi, xin hãy kêu người dịch mail tới phòng tôi được không? Thật ra chính tôi cũng dở vụ dịch mã lắm, tôi muốn nhờ cậu ta giúp tôi dịch vài bức thư nội bộ” Lương Thượng Quân thầm nói thư của mấy người sao không kêu người của mình dịch đi, bất quá ngẫm lại ông chủ làm gì chắc cũng có lý do, thay vì truy xét ngọn nguồn còn không bằng đưa thẳng người qua cho bớt chuyện, hơn nữa cho tới bây giờ biểu hiển của Mustafa cũng rất lễ độ, nếu ngay cả yêu cầu nho nhỏ này mà cũng không thỏa mãn gã thì chứng tỏ người Hara bọn họ nhỏ mọn quá. “Được, lát nữa tôi sẽ kêu Cảnh Hiểu Kiện sang phòng anh” Lúc kết thúc thời gian uống cafe nhàn nhã, Lương Thượng Quân cầm tách cafe của Kỷ Sách lên. Kề vào vị trí hắn từng uống mà từ từ uống hết tách cafe, anh cười nói: “Cafe thêm muối thật ra cũng không tệ như tôi tưởng” Kỷ Sách hơi ngẩn người. Hắn không ngờ Lương Thượng Quân lại hồi đáp hắn như vậy trước mặt Mustafa, nhất thời phản ứng không kịp. Mustafa không biết chuyện này có sự tích gì, nhưng thấy cử chỉ thân mật như vậy của họ, ít nhiều cũng thông suốt. Đồng tử hơi co rút, gã mím môi bỏ đi. Lương Thượng Quân nói: “Tôi đưa anh” Mustafa: “Cảm ơn, không cần” “Đây là trách nhiệm của tôi, ông chủ” Lúc đưa Mustafa về tới trước cửa phòng, Lương Thượng Quân tính đi kêu Cảnh Hiểu Kiện. “Có thể nói chuyện với anh được không?” Mustafa nói rất tao nhã lễ độ. “Nói gì?” “Nói chuyện tôi và anh” Lương Thượng Quân quan sát gương mặt gã, người đàn ông này không phải ác mộng của anh nhưng lại mang ác mộng tới cho anh, giờ xem ra bất quá cũng chỉ là một kẻ sống trong phập phồng lo sợ thôi. “Được, ông chủ của tôi, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng với nhau” … Hương cafe quái đản vẫn còn vương vấn trong miệng. Kỷ Sách, tôi hy vọng anh hiểu, tôi sẽ không để anh nỗ lực một mình. Tôi muốn lấy tất cả những gì có thể để báo đáp anh, toàn bộ đều trao cho anh. Vầy mới công bằng. Chúng ta nhất định sẽ không thất bại. Bởi vì chúng ta tin tưởng lẫn nhau như thế. Bởi vì chúng ta vẫn luôn dùng cách thức ngốc nghếch như vậy để biểu đạt tình yêu. Sau khi Lương Thượng Quân và Mustafa lần lượt rời đi, Kỷ Sách ngơ ngẩn nhìn tách cafe đã cạn thật lâu. Ngón tay vuốt ve miệng tách, dường như còn cảm nhận được độ ấm từ đôi môi người nọ. Kỷ Sách ngoắc tay, kêu bồi bàn mang thêm tách cafe mới, sau đó vô cùng hợp lý mà thêm vào tách hai thìa muối. Bồi bàn bên cạnh trợn tròn mắt, nhắc nhở: “Thưa ngài, đây là muối” “Tôi biết” Kỷ Sách nói: “Đây là hương vị tình ái cả đời tôi, tôi sẽ không cho sai” Bồi bàn đành lui ra. Uống tách cafe mặn đắng này, Kỷ Sách cứ cười mãi. Ánh nắng bên ngoài tươi đẹp biết bao nhiêu. Người hắn yêu tuyệt vời biết bao nhiêu. Không biết từ đâu, một giọt nước ấm áp hòa tan những hạt muối li ti. Lỡ sa chân vào biển khổ ngọt ngào, họ chẳng thể nào thoát thân được nữa.