“Lương Thượng Quân, sao không mở đèn?” “Hả?” Dường như vừa mới tỉnh khỏi cơn trầm tư, Lương Thượng Quân có chút hoảng hốt, anh lẩm bẩm: “À, đèn” Trong bóng tối, Kỷ Sách thấy dáng anh đứng dậy từ rìa giường, mò mẫm tìm công tắc trên tường, mò từ đầu này tới đầu kia rồi mò ngược lại, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Kỷ Sách lắc lắc đầu, đi qua ôm anh từ đằng sau, hắn thầm nghĩ Ngốc Tặc này có lúc ngốc tới nỗi khiến người ta bó tay. Hơi nước ấm áp quấn quýt bên người Lương Thượng Quân, tỏa hương sữa tắm dịu nhẹ. Anh định thần lại, lúc này mới thấy hơi thắc mắc: “Kỳ vậy, tôi không tìm thấy công tắc đèn” Kỷ Sách cắn bên cổ anh một cái, nói: “Em đang suy nghĩ lung tung cái gì, hồi nãy lúc kiểm tra phòng suite của Mustafa chẳng phải đã nói rồi sao, nơi này toàn là điều khiển từ xa” “À đúng rồi, tôi quên mất” Lương Thượng Quân cười cười, “Remote đâu?” Kỷ Sách nhìn cái remote huỳnh quang trên đầu giường, rõ ràng nằm ngay dưới mí mắt Lương Thượng Quân, vậy mà anh lại không thấy, Lấy điều khiển, Kỷ Sách vừa bật đèn cường độ mạnh nhất, vừa nói bằng giọng thượng đế: “Muốn ánh sáng?” Tạch. Thoắt cái cả căn phòng sáng bừng như ban ngày, nhất thời không thích ứng với ánh sáng cường độ mạnh như vậy, Lương Thượng Quân theo bản năng nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn bị chói phát đau. “Kỷ Sách anh nổi điên cái gì vậy!” Kỷ Sách có chuẩn bị từ trước nên vài giây sau đã quen, hắn đè Lương Thượng Quân ngồi xuống giường nói: “Tôi muốn giúp em tỉnh táo lại chút. Để em thấy cho rõ mình đang ở nơi nào, đang làm cái gì. Lương Thượng Quân, bộ em đang nghỉ phép hả? Ngu ngơ kiểu gì mà cả người trì trệ hẳn ra, nếu lúc này có người đánh lén thì em cứ ngồi đó chờ chết à!” Lương Thượng Quân sững sờ, cũng ý thức mình không ổn, bèn chủ động nhận sai: “Xin lỗi, là tôi thất trách” Kỷ Sách thở dài, thu lại thái độ bức hỏi, ngồi lên giường mình lau tóc: “Tôi không phải trách em thất trách, nói thật Mustafa sống hay chết cũng kệ đời gã, nhưng tôi không hy vọng em mất hồn mất vía kéo luôn mình vào. Thôi bỏ đi, em đi tắm đi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt” Lương Thượng Quân không nói gì đi vào phòng tắm, Kỷ Sách nằm ngửa trên giường lấy tay che mắt, lúc này ngay chính hắn cũng hơi mất hồn mất vía. Ánh đèn hắt cái bóng mờ xuống mặt hắn, ranh giới giữa sáng và tối vô cùng rõ nét. Hắn biết, trong lòng mình cất giữ bao nhiêu ánh sáng do Lương Thượng Quân mang tới, thì sẽ sinh trưởng ra bấy nhiêu bóng tối. Quá xem trọng một người, nên bản thân mới sinh lòng chống đối với nhiệm vụ. Thay vì nói lần này hắn tới bảo vệ Mustafa, chẳng thà nói hắn tới bảo vệ Lương Thượng Quân. Hắn không cho phép Lương Thượng Quân chịu thêm bất cứ tổn thương nào vì gã này nữa. So với “Ghen tuông”, e rằng phần tình cảm này của hắn còn mãnh liệt hơn, đó gọi là hối hận. Chính Kỷ Sách cũng biết lúc này hắn tuyệt đối không thể nào phân rạch ròi công với tư được. Lúc Lương Thượng Quân đi ra, đèn trong phòng đã được vặn tối xuống, ánh sáng ấm áp nhu hòa khiến người ta buông lỏng. Trên đầu trùm cái khăn tắm, anh ngã xuống giường, thở phào một hơi: “Kỷ Sách, anh nói coi chuyến này không dẫn thằng nhãi ôn thần Ba Hoa theo, chúng ta liệu có được sống yên ổn chút nào không?” Kỷ Sách đang khép hờ mắt dưỡng thần, nghe vậy bật cười: “Đừng mê tín vậy chứ” “Kỷ Sách, anh có phát hiện không, nước trong phòng tắm tự động kiểm soát nhiệt độ đó, bồn tắm cũng rất xa hoa. À đúng rồi, không biết ban đêm khách sạn tầm cỡ này có quý cô tới phục vụ đặc biệt không ha? Còn nữa…” “Lương Thượng Quân” Kỷ Sách nhịn hết nổi, “Em rốt cuộc có ngủ hay không!” Lương Thượng Quân khựng lại mấy giây: “Ờ, anh ngủ đi, tôi không làm ồn anh nữa” Kỷ Sách trở mình ngồi dậy nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn và trầm lắng. Lương Thượng Quân cũng tuân thủ lời hứa, ngửa mặt nhìn trần nhà, im lặng hết sức quật cường, nửa khuôn mặt giấu hết trong khăn tắm, nước trên đầu nhỏ xuống tấm grab giường trắng tinh, lan thành một đốm nhỏ. Thân thể cứng cỏi đó nửa che nửa đậy ngay trước mắt, lấp lánh quầng sáng ôn hòa dưới ánh đèn mờ nhạt, rõ ràng tỏ ý cự tuyệt, nhưng lại như tỏa từ tính hấp dẫn sức chú ý của Kỷ Sách. Cuối cùng vẫn là Kỷ Sách thỏa hiệp trước. Hắn vắt một chân lên giường Lương Thượng Quân, túm khăn tắm xách đầu anh dậy, ép anh đối mặt với hắn: “Ngủ không được phải không, tôi thức với em” Bị áp chế chặt chẽ nhưng Lương Thượng Quân không phản kháng, buông xuôi nói với Kỷ Sách: “Tôi không sao” “Không sao vậy mẹ nó em giở quẻ cho ai coi!” Lương Thượng Quân phản bác: “Ai giở quẻ, chẳng phải tôi đây đang tự cảnh tỉnh đó sao?” Một giọt nước chảy men xuống tóc mai Lương Thượng Quân, nhỏ lên ngón tay Kỷ Sách, tạo xúc cảm lạnh lẽo. Như bị mê hoặc, hắn quệt giọt nước đó lên môi Lương Thượng Quân, ngay khoảnh khắc anh run rẩy hắn bèn hôn lên. Đôi môi ấm nóng hòa tan cảm giác lạnh lẽo đó, Lương Thượng Quân trăn trở thừa nhận và đáp trả, đòi hỏi độ ấm từ Kỷ Sách. Sự nhiệt tình gấp gáp này rất bất thường, lúc hơi tách ra Kỷ Sách hỏi: “Đang cảnh tỉnh cái gì, hả?” Ảm đạm nhếch khóe miệng, Lương Thượng Quân cách xa hắn một cánh tay, giơ tay phải mình lên trước mắt hắn: “Anh xem, tôi cứ run hoài không ngừng. Tôi vô dụng như vậy, anh nói coi có nên cảnh tỉnh cho đàng hoàng hay không” Dưới ánh đèn, tay phải của Lương Thượng Quân hơi run run, muốn nắm thành quyền cũng nắm không được, cơn run đó làm sao cũng không thuyên giảm được, anh nỗ lực tới nỗi các khớp ngón tay đều trắng bệch. Kỷ Sách cảm thấy tim mình như bị tiêm một nhát, đau đớn không thôi. Dùng lòng bàn tay mình bao lấy nắm tay Lương Thượng Quân, hắn hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?” “Lúc bắt tay với gã” Giọng điệu Lương Thượng Quân cũng còn bình tĩnh, “Tôi không có sợ gã, mấy chuyện đó đã qua rồi, tôi cảm thấy mình cũng không có cảm xúc gì quá khích. Nhưng khi vừa thấy mặt gã và những kẻ bên cạnh gã, tôi bỗng căng thẳng kỳ lạ, lúc ý thức được thì tay phải đã vậy rồi” “Gã” đó đương nhiên chính là Mustafa. Nghe anh nói xong, Kỷ Sách lấy điện thoại trên đầu giường gọi điện liên hoàn cho Lô Vi giữa đêm hôm khuya khoắt. “Giờ nào rồi mà còn gọi, bị đánh chết giờ” Lương Thượng Quân muốn ngăn cản hắn, nhưng không thành công. Trong lúc chờ bắt máy, hắn chầm chậm gỡ từng ngón tay đang nắm chặt của Lương Thượng Quân ra, áp lòng bàn tay mình vào, mười ngón giao nhau, để cơn run rẩy đó không còn truyền qua lòng bàn tay mình nữa. Họ rất ít có cơ hội nắm tay như vậy, trước kia cứ thấy kỳ kỳ, giờ mới phát hiện lòng bàn tay mềm mại dường như có thể làm mềm cả con tim, ngay cả những vết chai do súng ống gây ra cũng khớp với nhau đến lạ. “Alo, ai đó?” Giọng Lô Vi lè nhè, hình như vừa thức, hơn nữa còn rất cáu, “Anh muốn chết hả?” Không rảnh nói nhảm, Kỷ Sách đi thẳng vào đề: “Lô Vi, Lương Thượng Quân gặp Mustafa xong thì tay cứ run mãi, chuyện này là sao?” Tiêu hóa xong câu này, Lô Vi tỉnh táo hơn một chút: “Run dữ lắm không?” “Hơi hơi, chỉ run nhẹ thôi, nhưng cổ tay và cánh tay đều có triệu chứng, chắc cầm súng không vững” Kỷ Sách nói ra chuyện khiến Lương Thượng Quân lo lắng nhất: một vệ sĩ mà ngay cả súng cũng cầm không vững thì thật buồn cười. Lô Vi trầm ngâm vài giây: “Đoạn hồ sơ đó của Lương Thượng Quân tôi xem rồi, lúc làm tù binh, Lương Thượng Quân từng có tiền sử kháng thuốc và tổn thương tinh thần, hơn nữa rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ trường kỳ, nên giờ chắc là phản xạ có điều kiện do bị kích thích, lượng adrenalin phân bố vượt mức, bình tĩnh một thời gian hẳn sẽ giảm. Anh kêu anh ta qua nói chuyện với tôi” Lương Thượng Quân tiếp điện thoại, tỏ ra thoải mái gọi: “Miss Lu, chào buổi tối” Lô Vi không rảnh tám nhảm với anh, kêu anh đo thử nhịp tim, Lương Thượng Quân nói 100, Lô Vi ngáp một cái: “Không sao, vấn đề không lớn, thật ra phương pháp tốt nhất chính là nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng tôi đoán hiện giờ anh ngủ còn ngủ không được chứ đừng nói ngủ say, phải không” “Miss Lu cô đúng là thấu đáo mọi việc” Lô Vi mất kiên nhẫn nói: “Khỏi cần nịnh, anh mắc tâm bệnh, không có thuốc trị, tôi sẽ cho anh hai biện pháp. Hoặc uống viên thuốc an thần liều mạnh, hoặc đi ra ngoài chạy ba bốn vòng, tóm lại một câu thôi: nghĩ cách ngủ cho tôi!” Hét xong cô cúp điện thoại. Kỷ Sách cũng nghe thấy, Lương Thượng Quân cười khổ: “Xem bộ phải tuân theo lời dặn của bác sĩ rồi. Tôi không thể uống thuốc ngủ được, sợ chậm trễ nhiệm vụ ngày mai, chi bằng ra ngoài chạy mấy vòng xả một chút” “Khỏi cần” Kỷ Sách kéo cái áo trong anh mới mặc phân nửa ra: “Dù sao tôi cũng ngủ không được, để tôi vận động cùng em” “Hả?” Lương Thượng Quân ngớ người, theo cánh tay bắt đầu di chuyển không an phận, anh cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức mặt bốc khói: “Kỷ Sách, đâu ra mà anh an nhàn dữ vậy” “Giúp em xả ra!” Không thể không nói, cái tác phong khốn nạn trái lẽ thường của Kỷ Sách thỉnh thoảng cũng được việc lắm. Chí ít khi Lương Thượng Quân đắm chìm trong khoái cảm, cánh tay phải của anh không phải níu grab giường thì là túm tóc Kỷ Sách, nó run lẩy bẩy nhưng tuyệt đối không phải do tâm bệnh gây ra. Đùi trong bị mút khẽ, bắp thịt căng ra. Kỷ Sách cười: “Em khẩn trương cái gì?” Hơi nóng lướt qua vùng mẫn cảm, Lương Thượng Quân mơ màng hừ một tiếng. Anh cũng không phải không muốn làm, chẳng qua: “Đừng quên nhiệm vụ, sáng mai còn phải đi gặp Mustafa” Kỷ Sách vừa nhớ tới liền nóng máu, ra sức mài răng lên vùng thịt non, Lương Thượng Quân bị đau, nhưng đồng thời cơn vui sướng từ thể xác cũng lan tràn, tức khắc cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Thân thể vốn đang rơi vào trạng thái hưng phấn, bây giờ thì càng khó vãn hồi. Lương Thượng Quân nhịn không được câu cổ Kỷ Sách xuống hôn, thân thể áp thật sát, dục vọng đan xen, tăng vọt trong sự chèn ép và cọ sát. Thân thể nóng hừng hực như muốn cháy thành tro, cơn mỏi mệt ban đầu hoàn toàn bị cơn phấn khích lấn át, Kỷ Sách phát hiện mình vậy mà còn muốn gấp hơn cả Lương Thượng Quân, một tay nắm hạ thân hai người va chạm nhau, một tay lần mò ra đằng sau Lương Thượng Quân. Cảm giác được sự xâm nhập, Lương Thượng Quân theo bản năng co rúm lại, nhưng sau lập tức thả lỏng cơ thể, chủ động trầm người xuống. “Được rồi, Kỷ Sách, mau chút…” Vách trong nóng bỏng bao lấy ngón tay, Kỷ Sách cảm thấy mình bị giày vò sắp điên rồi, tay run rẩy quẹt lung tung gel bôi trơn, đỡ eo Lương Thượng Quân lên đút vào trong. “A!” Lúc bị mở căng truyền tới một cơn đau nhói, Lương Thượng Quân cắn răng chịu đựng. Chịu qua cơn đau anh liền hoàn toàn sa ngã, chủ động hạ thân thể xuống, cắn lên đôi môi nóng của Kỷ Sách, cơn đau sảng khoái và cảm giác căng đầy khiến anh run run. Khoái cảm thiêu đốt trong não Kỷ Sách lan thành lửa lớn, hắn gần như dùng hết sức lực mới nhịn không bắn ra, cổ họng đè nén tiếng gầm nhẹ, hắn hôn thật sâu, day cắn đôi môi Lương Thượng Quân như muốn trừng phạt. Ra vào cùng tần suất, vuốt ve và hôn nhau, dục vọng tràn trề lắng xuống rồi trỗi dậy. Vì Lương Thượng Quân ác ý dụ hoặc, nên hai người ra tay rất nặng, trên người in lại không ít dấu vết, thể dịch hòa lẫn nhau, những nếp gấp của chiếc khăn lông bị vò thành một cục dính dấp ướt át. Đâu phải chưa từng làm càn, nhưng trước giờ tuyệt đối chưa từng làm càn mất kiểm soát thế này trước ngày làm nhiệm vụ. Cả hai đều không phải người theo chủ nghĩa hưởng lạc, nhưng ở trước mặt đối phương họ rất dễ mất chuẩn mực. Cơ mà, ai thèm quan tâm tới tý xíu chuẩn mực đó chứ? Chỉ cần có thể sóng vai nhau đi từng bước, thì ai cũng không hề hối hận. Đem hết thảy sứ mệnh, lòng trung thành và dục vọng chinh phục trong bản tính đặt chung vào nhau, dung hòa toàn bộ vào trong xương máu mình. Giữa họ vẫn luôn là một buổi thịnh yến dục vọng xa xỉ. Lương Thượng Quân ngủ rất say, sáng sớm tỉnh dậy anh phát hiện tay phải mình đúng là hết run thật. Bởi vì cả cánh tay anh đều tê dại bủn rủn. Xét trên một ý nghĩa nào đó, thì phương pháp của Lô Vi đúng là linh nghiệm thật. Sau khi túng dục rồi ôm nhau ngủ, trên giường dính đầy vết tích của hai người, còn muốn ngổn ngang hơn cả chiến trường nữa. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước róc rách, Kỷ Sách đã thức dậy, xem bộ tinh thần cũng phấn chấn lắm. Lương Thượng Quân che mặt, vừa cảm thấy kinh hãi đối với hành vi của mình và tên khốn kia, vừa buồn cười: Mustafa thuê hai vệ sĩ như họ cũng đúng là oan nghiệt tích mấy đời. Trần truồng đi thẳng vô phòng tắm, ngó lơ tội chứng đã khô giữa hai chân, tung cước đá cửa: “Mẹ kiếp anh ra cho tôi tắm trước!” Kỷ Sách mới tắm xong, quấn khăn đi ra: “Em cứ từ từ tắm, tắm xong kêu điểm tâm hoặc xuống nhà hàng dưới lầu ăn, để mình tôi đi xác nhận hành trình với Mustafa là đủ” “Biết rồi, phắn đê!” Lương Thượng Quân dùng sức sập cửa. Giọng điệu anh rất u ám, nhưng tâm tình lại rất sáng lạn. Hết thảy đều tốt đẹp rồi, anh nghĩ. Bởi vì có một tên khốn như thế kề cận bên anh.