Tiếng dây xích kim loại khẽ chạm vào nhau ‘leng keng’ vọng tới, Giản Hoài mở mắt ra, cúi đầu nhìn đôi tay khó thể cựa quậy, thấy chiếc còng tay trên cổ tay, hai chân cũng bị khóa lại. Xung quanh âm u, người thường khó mà thấy rõ, nhưng thị lực của Giản Hoài càng tốt hơn trong môi trường càng tối, cậu nhìn thấy rõ ràng có mười mấy người đang ở bên cạnh mình, có người đã bị ăn mòn thối rửa ở vài chỗ, có người cơ thể còn hoàn chỉnh, nhưng nói chung người nào cũng bất thường. Một người bị ăn mòn đi bước lại gần Giản Hoài, chỗ bị thối rửa trên cánh tay hắn chảy ra một giọt nước vàng nhạt có mùi hôi, giọt nước rơi xuống đất vang lên tiếng ‘tí tách’, ‘tí tách’. Giản Hoài nhớ tới lại trong đám thú bông bị Thời Trường Phong hút vào lốc xoáy, chỉ có một con ráng chạy khỏi không gian này, phân nửa cơ thể của nó đã bị ăn mòn. “Kẻ mới tới… kẻ mới tới…” Cái người hư thối đó đi lòng vòng quanh người Giản Hoài, trên cổ hắn có một cái lỗ bự, giọng nói thều thào như ống thổi gió, “Là của tôi…” Giản Hoài thấy ba phía của căn phòng toàn là vách tường, trên tường có dấu vết bị ăn mòn theo những mức độ khác nhau, mặt cuối cùng bị đóng kín bằng song sắt, chỗ này có vẻ là nơi cầm tù. Thời Trường Phong đang ở đâu? Giản Hoài hít mũi, không ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng hoặc mùi bông tuyết lạnh lẽo nào, chỉ toàn là mùi hôi xông thẳng vào mũi thôi. Trên người của mấy tên này tràn ngập hơi thở hư thối. Họ gọi Giản Hoài là ‘kẻ mới tới’, điều này có nghĩa là có lẽ cậu chưa hiểu sâu về một điều gì đó, cậu có thể đặt câu hỏi: “Đây là đâu?” Kẻ thối rửa tuyên bố Giản Hoài thuộc về mình nghiêng đầu nói: “Ở đây… là… nhà tù, cậu là… kẻ mới tới… bị… Thời Trường Phong… mang đến.” “Anh nói ai?” Nghe thấy tên của Thời Trường Phong, vẻ khó tin hiện đầy trên mặt Giản Hoài. Người ở đây lại biết Thời Trường Phong! Đúng thôi, Bùi Niệm Tư nói, mắt trái của Thời Trường Phong luôn dõi theo thế giới mà anh kết nối. Không lẽ hình ảnh xuất hiện trước mắt Thời Trường Phong suốt nhiều năm qua luôn là hai nơi, thế giới hiện thực và thế giới này à? Người thối rửa lại đi về trước vài bước, Giản Hoài thấy hơi choáng vì mùi hôi. Cậu lùi về sau vài bước, lưng dính lên song sắt, không còn đường lui nữa. Thứ Thời Trường Phong kết nối là một thế giới cấp S, điều quan trọng nhất ở dị thế giới là tìm ra quy tắc. Đan Cô Lan từng nói, thế giới cấp S là một tập hợp của nhiều thế giới, nên nó không có trật tự, rất khó để tìm được quy tắc chính xác. Nhưng Giản Hoài còn nhớ về thế giới của mình, nghe nói nó là một thế giới đang trên đà hợp nhất, nên mới có hai bộ quy tắc. Vì thế khi họ muốn bước vào phòng làm việc của Giản Bác Hàn, thế giới trong lại kết thúc, họ thì lập tức trở lại thế giới ngoài vào lúc sáng sớm, đây là sự biến đổi thất thường của quy tắc. Giản Hoài vẫn chưa rõ quy tắc của thế giới cấp S hợp nhất bằng cách nào cho lắm. Nhưng chắc chắn không thể nào có vụ hoàn toàn không có trật tự được. Ngay cả thế giới đang trên đà hợp nhất nơi cậu từng ở cũng có những quy tắc tựa như ‘lời đồn’, Giản Bác Hàn vẫn có thể lợi dụng ‘lời đồn’ để ép đám người Thời Trường Phong tới bước đường cùng mà. “À, Thời Trường Phong là kẻ đã tới đây với tụi tôi vào mười năm trước,” một tên có cơ thể còn khá hoàn chỉnh lên tiếng, “Sau đó, cậu ta lại thoát khỏi, nhưng thường đưa vài món đồ chơi cho tụi tôi.” “Kệ tía nó… cậu ta… là… món đồ chơi… của tôi…” Người thối rửa nói. Nói xong, hắn liền xông về phía Giản Hoài, mấy người khác cũng không cản lại. Làn da, máu thịt và nước mủ trên cơ thể người thối rửa cũng liên tục nhỏ giọt theo động tác chạy của hắn, giọt nào giọt nấy cũng có tính ăn mòn cực mạnh. Mấy kẻ còn lại nhìn Giản Hoài, mỉm cười đầy vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Mấy tên này… Hình như họ là người của thế giới bình thường, vả lại còn có dị năng nữa! Khoảnh khắc người thối rửa nhào tới, cơ thể của Giản Hoài chợt lóe lên, động tác không lớn, nhưng cũng đủ để né khỏi hắn, làm hắn đâm thẳng vào song sắt. “Đệt!” Chất lỏng mang trên cơ thể người thối rửa tiếp xúc với song sắt và không ngừng ăn mòn nó. Hắn hét lên một tiếng thảm thiết, nghe giọng cũng biết là hắn đang đau lắm, nhưng không thể nhìn ra vẻ mặt bị che giấu bởi những vết hư thúi. Phản ứng hoá học cho ra một lượng nhiệt lớn, đốt đỏ hết cả chỗ tiếp xúc giữa cơ thể của hắn và song sắt. Lúc này, một tên đang ngồi đột ngột giơ cánh tay dài ra, cánh tay của hắn giãn ra như cọng dây thun, một tay túm người thối rửa khỏi song sắt. Bàn tay của hắn cũng bị ăn mòn, nhưng hắn chẳng hề nhìn tới mà đã giật bay làn da bị ăn mòn trên tay. Cơ thể của hắn cũng không thể khỏi mau như Giản Hoài, nhưng coi bộ hắn cũng không sợ đau, để cánh tay bị thương tay sang một bên, hơi híp mắt nói: “Lão Tam, chả ai quan tâm ông muốn chết hay gì hết, nhưng đừng làm hỏng song sắt. Đó là thứ Thời Trường Phong để lại nhằm bảo vệ chúng ta mà.” “Đau quá, đau quá.” Người thối rửa bị gọi là Lão Tam ôm tay khóc thút thít dưới đất, trong miệng còn nói, “Tôi chỉ muốn chơi, muốn chơi với kẻ mới tới thôi mà.” “Có chuyện gì xảy ra với mấy anh thế?” Giản Hoài từng đối mặt với quá nhiều lời đồn, cậu nói với một vẻ mặt vô cảm. Cậu để ý thấy cái tên mới giơ tay cứu Lão Tam trông… khá trẻ tuổi! Mặc dù hoàn cảnh tối thui, giọng nói của tên này như đã chịu đựng đủ khổ sở, nhưng mặt mày trẻ trung, có vẻ chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi. “Cậu cũng không phải người trong số tụi tôi, mắc mớ gì tôi phải nói cho cậu biết.” Người tay dài ngước nửa mắt lên, “Thời Trường Phong thường tặng người đến để ăn và chơi, còn mang cả người khác tới đây nữa, xem chỗ này như một cái thùng rác không bằng. Hình như đây là lần đầu tiên có một người bình thường sạch sẽ, xinh đẹp, và trẻ trung như thế tới đây đấy, cậu biết Thời Trường Phong à?” “Biết, coi bộ anh cũng rất quen thuộc với anh ấy.” Giản Hoài nói. Cậu phát hiện những người này lại không có bất cứ lòng căm thù gì, có vẻ người thối rửa đó… cũng chỉ muốn chơi với cậu thôi, hơn nữa dường như trí tuệ của Lão Tam không cao cho lắm. “Thứ tự của tụi tôi được tính dựa theo tuổi tác. Tôi lớn tuổi nhất, hơn tất cả bọn họ một tuổi. Mọi người gọi tôi là Lão Đại.” Lão Đại nói, “Tuổi của Thời Trường Phong không lớn cũng chả nhỏ, xếp hạng Lão Thất. Lúc ấy, tụi tôi ở trong một căn phòng rất lớn, tổng cộng khoảng hai mươi người, bây giờ chỉ còn lại mười hai thằng điên này thôi. Lão Tam cũng hơi tèo rồi, trở về hai lần xong điên luôn. Người còn bình thường thì ở sau song sắt, không bình thường thì được thả ra ngoài.” “Chờ chút đã, lúc mấy anh gặp được Thời Trường Phong, anh ấy bao nhiêu tuổi?” Giản Hoài chợt nhận ra những tên trước mắt này có khi… “Mười lăm tuổi, năm ấy tôi chỉ mới mười sáu tuổi thôi. Khi đó tôi còn trẻ biết bao. Năm nay…” Có vẻ Lão Đại không nhớ nổi thời gian, anh nhìn lên bàn tay của mình, trên đó có mười vết thương. Lúc này, Lão Đại mới nói tiếp: “Năm nay tròn 26 tuổi. Bà mẹ nó năm đó gặp thằng đàn ông hơn hai mươi tuổi nào cũng gọi chú, cứ tưởng người sống đến 25 tuổi là đủ. Ai ngờ bây giờ… bà mẹ nó mình cũng trở thành ông chú luôn? Ha ha ha ha ha ha!” Hắn đột ngột cười rộ lên, tiếng cười vừa khổ sở vừa bi thương. “Cuối cùng thì mấy anh là ai vậy?” Giản Hoài thấy hoảng sợ lần đầu tiên, không phải vì mấy tên này trông quá đáng sợ, mà là do suy đoán của cậu. “Tụi tôi à? Anh em chung tù với Thời Trường Phong đó, ha ha ha ha ha!” Lão Đại cười to nói, “Tụi tôi đứa nào cũng là tội phạm vị thành niên lớn hơn 14 một tuổi nhưng vẫn chưa đầy 18, một đám cặn bã của xã hội!” Bùi Niệm Tư chỉ đánh thức nhân cách chính của Thời Trường Phong bằng một câu —— tội phạm trẻ! Thời Trường Phong mà Giản Hoài biết có tính tình chín chắn, dịu dàng, đáng tin cậy, hùng mạnh, anh ấy luôn gánh vác trách nhiệm nặng nề đúng như thân phận của mình, bất chấp mọi thứ để bước về phía trước. Trên người anh lúc nào cũng ngập mùi tuyết sạch thoang thoảng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự tối tăm của thế giới. Tuyết lớn tung bay trong đêm, dù là đêm tối cũng bị tuyết phản chiếu thành ban ngày. Nhưng trên người của phía bên trái được gọi là nhân cách chính của Thời Trường Phong lại đầy rẫy hơi thở hủy diệt, chán đời và căm ghét mọi thứ. Ánh mắt gã nhìn Giản Hoài không hề chan chứa tình cảm, như là một loại binh khí quý hiếm. “Anh ấy đã phạm tội gì?” Giản Hoài không thể điều khiển giọng điệu của mình nữa, cố gắng làm nó trở nên bình tĩnh hết mức có thể. Giản Hoài và Thời Trường Phong, cả hai đều là tội phạm trẻ. Dù là quái vật, dù là dưới sự sắp xếp của Giản Bác Hàn, hôm đó thật sự Giản Hoài đã giết chết chú Lâm. Điểm khác nhau là cậu trở thành bệnh nhân tâm thần và bị chính phủ ép trị liệu theo dàn bài Giản Bác Hàn đã viết ra, còn Thời Trường Phong lại bị đưa vào trại cải tạo trẻ vị thành niên. “Giết người chứ còn gì nữa,” Lão Đại nói, “Mẹ nó thiếu nợ, còn bị câm nữa, ngày cũng phải tiếp khách ở nhà. Có hôm nó nổi điên, giết hết đám khách làng chơi tới nhà, chắc chừng… bảy hay tám người gì đó, đã bị phán quyết.” Giản Hoài không thể điều khiển bản thân, cậu nắm chặt lấy song sắt, song sắt cũng cong theo. Lão Đại thấy hoài quen mắt, hắn nói tiếp: “Trong khoảng thời gian bị giam giữ để chờ buổi thẩm phán trên tòa, mẹ nó cũng qua đời. Nghe đâu cái hôm Thời Trường Phong giết người, bà đã bị thương, nhưng vẫn cố bán đồ kiếm chút tiền để mời luật sư cho con trai. Bà tưởng đó chỉ là vết thương ngoài da, nhịn xíu cũng ổn thôi, ai ngờ lại có chấn thương bên trong, chết đi một cách đột ngột. Lúc ấy nó đang chờ buổi thẩm phán ở trại tạm giam, không hề biết gì về chuyện này. Mãi đến hôm bị phán quyết mới có người nói với nó. Lần đầu tiên gặp nó ở trại cải tạo, nó đã nói một câu với tôi, tao muốn chết.” Giản Hoài chợt hiểu ra hơi thở hủy diệt trên người đó đến từ đâu. “Thằng này nó nguy hiểm lắm. Trong vòng khoảng nửa tháng ở trại cảo tạo, nó quần cả đám tụi tôi muốn chết tới nơi.” Lão Đại nói, “Thái độ của trại cải tạo đối với tội phạm trẻ là dạy dỗ, dẫn đường, hi vọng tụi tôi bước trên con đường đúng đắn. Nhưng bà mẹ nó sau khi ra trại, không biết tại sao tụi tôi học không vô, không cưới được vợ, có vết nhơ trong hồ sơ, mai sau dù có con thì con cũng sẽ bị kỳ thị.” Lão Đại thở dài: “Dù gì hồi đó còn trẻ, chưa biết cách sống vui vẻ, ngày nào sống theo kiểu bệnh hoạn cũng tưởng mình ngầu bá cháy, và rồi 20 người trong trại cải tạo tụi tôi quyết định tự tử tập thể.” “Tự tử tập thể? Vậy mấy anh đã gợi ra cộng hưởng tư duy…” “Đúng vậy, cộng hưởng tập thể, vừa lên đúng độ khó cấp địa ngục trộn lẫn 20 thế giới lại với nhau Tụi tôi vẫn còn muốn chết, nhưng ở đây, muốn chết thì khó lắm, tồn tại mới dễ. Cậu nhìn Lão Tam đi, sống ra dáng vẻ gì rồi, hai ngày nữa mà họ điên lên, tôi sẽ ném họ ra ngoài.” Lão Đại nói, “Tôi nói nhiều như thế rồi, cậu tự nói đôi điều về bản thân đi, phạm tội gì mới phải đến đây? Còn cầm theo cả dụng cụ tra tấn nữa, nguy hiểm quá, chắc phạm tội nặng lắm nhỉ?” Giản Hoài không trả lời mà hỏi ngược lại: “Mấy anh biết về chuyện cộng hưởng tư duy cộng và cấp bậc của thế giới?” “Biết chứ, Thời Trường Phong nói cho tụi tôi biết mà. Nó thường tới đây, nhìn vào tụi tôi từ bên ngoài song sắt, kể về tình huống ở thế giới hiện thực và đưa cho tụi tôi chút thức ăn. Cậu nói tôi mới nhớ, thật ra Thời Trường Phong đã đưa khá nhiều người tới đây, có bọn bị quăng tới cho đám tụi tôi chơi, có bọn bị ném thẳng ra ngoài song sắt. Cậu là người đầu tiên tới đây mà chẳng bị thương gì trên người, còn cầm theo cả dụng cụ tra tấn nữa, chắc cậu cũng là tội phạm trẻ nhỉ?” Lão đại nói. Giản Hoài muốn phủ nhận, nhưng nhớ lại, cậu gật đầu nói: “Tội phạm trẻ, giết người.” Lão Đại nói: “Tôi biết ngay mà, chắc Thời Trường Phong thích cậu lắm, nếu không không đời nào lại ném cậu ra sau song sắt cả. Bên ngoài là một thế giới rối loạn cắn nuốt lấy nhau, chỉ có chỗ này là an toàn thôi.” “Mấy anh đều là người cộng hưởng tư duy mà, tại sao lại không trở về thế giới hiện thực?” Giản Hoài hỏi, “Thời Trường Phong đã thoát ra ngoài, vậy mấy anh thì sao?” “Không thoát được, bị đồng hóa mất rồi.” Lão Đại chỉ chỉ Lão Tam, “Kết cấu cơ thể đã bị thay đổi bởi sức mạnh của thế giới, nên tụi tôi không được xem là người của thế giới kia, chả ai biết về rồi sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.” “Đồng hóa?” “Ừ. Thật ra người cộng hưởng tư duy có được thân phận là nhờ có sự chứng nhận của thế giới, đó là bắt đầu của quá trình đồng hóa, nhưng vẫn còn cứu được. Sau khi tới đây ba ngày, cơ thể của tụi tôi cũng bắt đầu bị thay đổi bởi sức mạnh của thế giới. Quá trình đồng hóa được hoàn thành vào ngày thứ bảy, tụi tôi sẽ hoàn toàn trở thành người của thế giới này, không cứu được nữa.” Lão Đại nói, “Muốn thoát chứ, nhưng thoát ra ngoài thì cũng chẳng ai nhìn thấy mình, lại còn bị thế giới từ chối nữa. Lão Nhị từng thoát ra và tìm được cha mẹ của mình. Cha mẹ nó không nhìn thấy nó, nó cũng biến mất sau hai ngày. Phải nói như thế nào nhỉ? Chắc là đã bị thế giới lọc sạch rồi.” “Song, tụi tôi không về nữa. Thời Trường Phong cũng không cho tụi tôi trở về. Thế là cứ đợi ở đây, đợi cho đến điên mới thôi, nhưng chết thì lại chết không được.” Lão Đại dựa lên tường, nói một cách thản nhiên. “Vậy tại sao Thời Trường Phong lại có thể thoát ra ngoài?” “Vì nhân cách thứ hai của nó được đánh thức ở đây, hai nhân cách luân phiên nhau, nhưng nó kiền trì hơn tụi tôi nhiều, số cũng may lắm.” Bùi Niệm Tư nói nhân cách thứ hai của Thời Trường Phong thức tỉnh vào ba năm trước, xem ra gã cũng không tìm hiểu rõ tình huống. Thế giới này mới là nơi nhân cách khác của Thời Trường Phong ra đời. Giản Hoài nhìn ra ngoài song sắt, ngoài đó là một cảnh tượng hỗn độn, không biết được trong đó chất chứa nguy hiểm gì. “Thời Trường Phong đang ở đâu? Tôi vào đây cùng lúc với anh ấy mà.” “Bên ngoài, ai mà biết nó đang ở đâu.” Lão Đại chép miệng, “Tôi nói lắm thứ như vậy mà cậu vẫn chưa ngỏ chút lời nào về mình luôn à? Có điếu thuốc nào trong người không? Đưa cho tôi hút một miếng coi.” “Không có.” Giản Hoài nói. Dứt lời, tay chân cậu dùng sức chút đỉnh, còng tay xiềng chân vỡ nát hết. Giản Hoài kiên quyết đi tới trước song sắt, thấy cửa sắt đó cũng không hề bị khóa lại, mọi người có thể ra vào bất cứ lúc nào. “Ê, cậu làm gì đó? Ra ngoài tự tìm cái chết à?” Lão Đại hỏi. “Tôi sẽ không chết,” Giản Hoài nói, “Tôi sẽ đi tìm Thời Trường Phong và dẫn anh ấy về nhà.”