Tôi chỉ là harry

Chương 25 : Ma lực trở về

“Sirius.” Joey nhìn Sirius, “Không, không.” Tiếng cậu nghẹn ngào, khó có thể khống chế hơi thở hỗn loạn, làm cho Sirius mê man. Sirius nắm bả vai Joey, “Xin lỗi, ngài Black,cậu ấy có điểm kích động. Tôi dẫn cậu ấy về phòng trước.” “Không. Tôi không quay về.” Joey đẩy Carlisle ra, sức mạnh cường đại kia trực tiếp làm cho Carlisle đụng nát mấy cửa sổ thủy tinh. “Carlisle.” Harry kinh hô, nhưng Joey vẫn nhìn Sirius, hơn nữa hướng hắn chạy tới.”Sirius, mau tránh ra.” Sirius vì sức mạnh của Joey mà kinh ngạc, nhưng hắn không trốn, phía sau hắn chính là chỗ Rupees đậu xe, hắn không xác định nam hài có khuôn mặt giống Joey này có thể xé nát Rupees hay không. Thân thể Emmett cùng Edward chắn trước Sirius, bọn họ ngăn cản Joey, nhưng là lại khó có thể chế phục vampire tuổi trẻ cường đại này. “Nga, baby, sức mạnh của cậu ta thật lớn.Jasper, mau tới hỗ trợ, chúng ta sắp không đỡ được cậu ta rồi.” Emmett la to về phía Jasper. Jasper vừa mới từ trong rừng trở về, cậu cùng Alice đi săn bắn, Alice đoán được tình huống trong nhà, hai người nhanh chóng chạy trở về. Cậu lập tức đè lại chân Joey. Nhưng vampire tuổi trẻ này tựa hồ mất đi lý trí, cậu một cước đá văng Jasper, hai tay ném Emmett cùng Edward ra, lại hướng Sirius vọt qua. Không ai biết cậu muốn làm gì, Joey chỉ là cúi đầu rống lên, cũng không nói chuyện. Nhưng mà Esme cùng Rosalie với Alice tiến lên trong nháy mắt bị cậu đẩy ra. Carlisle lập tức từ phía sau bổ nhào vào trên người Joey, đem cậu đặt ở trên mặt đất. Những người khác lại toàn bộ đi lên đè lại cậu. Harry lập tức kéo Sirius trốn qua một bên. Hình ảnh kinh khủng làm cho Sirius nháy mắt ngây dại, hắn nhìn thấy gì. Tốc độ mấy người kia thậm chí nhanh sánh bằng báo. Hắn đến tột cùng thấy được cái gì vậy. Nhưng mà miệng Joey lộ ra răng nanh, cho hắn biết việc thật. Vampire! ———— Sirius không xác định mình sợ hãi hay khiếp sợ, hắn lại nhìn nhìn Harry, sau đó gian nan nuốt nướt bọt. “Không. Tôi không phải. Tôi là con người.” Harry nhìn nhìn Sirius, thở dài, không thể giấu diếm được nữa, đây đều là lỗi của cậu.Có trời mới biết, phản ứng của Joey sao lại có thể lớn như thế. “Tôi nghĩ, anh vẫn rời nhanh đi. Tôi nghĩ, qua đi rồi thì tôi sẽ giải thích.” Harry bất đắc dĩ nhìn vampire Joey bị mấy người ấn xuống kia, tàon bộ Cullen xuất động mới đè lại cậu được. Sirius gật gật đầu, coi như trấn tĩnh, hắn khởi động xe, mang theo Rupees còn đang ly khai. Nhìn chiếc xe rời đi, Harry cười khổ một chút. Mà Joey cũng dần dần khôi phục lý trí, đình chỉ giãy dụa. Sau khi Carlisle xác định cậu vô hại mới buông ra. “Joey, cậu có khỏe không?” “Nga, đúng vậy. Carlisle. Xin lỗi.” Joey đem kính sát tròng từ trong mắt bỏ ra, tùy ý ném xuống đất, cậu không biết cậu vừa rồi làm sao, tựa hồ thật sự mất đi lý trí. Cậu chỉ có đầy ngập phẫn nộ. Harry đi tới bên người Carlisle, “Carlisle?” Cậu nhỏ giọng kêu một tiếng. “Nga, không sao.” Carlisle an ủi cười cười, “Joey không có việc gì.” Nhưng mà ngay tại Harry tới gần trong nháy mắt, mắt Joey bắt đầu trở nên càng thêm đỏ tươi, mang theo răng nah độc phóng ra, lúc cậu còn chưa mất đi lý trí, cậu một cước đá văng Harry. Mặc cho ai cũng không nghĩ đến, Joey sẽ đánh Harry. Lúc Carlisle phát hiện, chân Joey đã tới lồng ngực Harry rồi, y chỉ bắt kịp chân Harry đang chuẩn bị bay ra túm trở về. Ba người Edward trong nháy mắt đè lại Joey. “Dẫn cậu ta rời đi. Mùi.” Joey gian nan nói. Carlisle nhanh chóng ôm Harry đang hộc máu về phòng ở lầu hai, Harry đau đớn đổ mồ hôi lạnh, nắm chặt tay Carlisle. “Carlisle, nó sao rồi?”Esme theo Carlisle chạy vào. “Xương sường cùng xương ngực em ấy toàn bộ nát.” Carlisle thậm chí có thể cảm nhận được ma lực cường đại của Harry dao động, ghế dựa, cái chén, cái bàn trong phòng cơ hồ tất cả đều bay ên. Theo sau vào là Alice nhìn thấy tình huống trong phòng mở to hai mắt nhìn, “Carlisle, cắn em ấy. Bằng không Harry sẽ chết. Con thấy.” Carlisle nhìn Harry thống khổ mất đi ý thức trên giường, y do dự. “Carlisle. Cắn cậu ấy. Con thật sự thấy được.” Alice thúc giục Carlisle, “Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp.” Esme đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Carlisle, cô biết Carlisle đang do dự. Nhưng Esme chờ không kịp, cô cúi người lộ ra răng nanh, ngay tại lúc cô muốn cắn Harry, Carlisle đẩy cô ra. Cơ hồ tất cả mọi người nghe thấy tiếng Carlisle nuốt nước miếng, Esme cùng Carlisle lui ra ngoài, đóng hảo cửa phòng. Carlisle gian nan nuốt nước bọt, y tin là y đang khóc, nhưng đây chỉ là mồ hôi của Harry. Carlisle đem răng nọc đâm sâu vào cô Harry, đem kia chất độc được lưu lại trong răng tiêm vào thân thể Harry, y cảm giác được Harry đang run rẩy. Bàn tay bị Harry nắm chặt kia cảm giác được đau đớn. Carlisle chậm rãi từ trên người Harry đứng lên, Harry nhăn mày, cắn môi, mặt thống khổ.Carlisle quay đi… không nhìn cậu. Nhưng y gắt gao nắm tay Harry, bồi cậu cùng nhau thống khổ. Ma lực cường đại ở trên người Carlisle lưu lại một đạo vết thương, vết thương này rất nhanh gia tăng, lại rất nhanh khỏi hẳn. Nhưng Carlisle thờ ơ, y chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm đứa nhỏ nằm trên giường. oOo “Xin lỗi. Tôi không, không cố ý.” Joey thống khổ che mắt lại, suy sụp ngồi dưới đất, cậu chưa từng nghĩ tới cậu sẽ làm Harry bị thương. Cậu càng không nghĩ tới nam hài có ánh mắt xanh biếc kia là bởi vì mình mà biến thành sinh vật mà kẻ khác căm ghét. Esme ôm chặt Joey, “Này không trách con. Con biết đây chỉ là xảy ra trước mà thôi.” Joey ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Esme, sau đó lại nhìn nhìn nhóm Cullen, thế nhưng không ai trách cậu. “Hắc, tiểu nhị. Tuy rằng cậu thương tổn Harry. Này quả thật thực đáng giận. Nhưng tôi càng hy vọng Harry biến thành vampire.” Emmett cười cười trấn an cậu. “Harry yêu Carlisle, cho dù không có chuyện này, cậu ấy sớm hay muộn cũng sẽ trở nên như chúng ta.” Edward nhìn Joey, thản nhiên nói. Lời tuy như thế, nhưng ai cũng không muốn nhìn thấy Harry bị thương. Không khỏi Carlisle đang chờ đợi, nhóm Cullen thậm chí là Joey đều đang chờ đợi. Bọn họ chờ mong cặp mắt xanh biếc vui vẻ kia sẽ hướng bọn họ nhát mắt, nhưng rốt cuộc không thể thấy được. Thở dài, mọi người cùng nhau ngồi xuống, yên lặng chờ đợi. Harry chuyển biến thong thả, có lẽ bởi vì cậu là phù thủy, hoặc là bởi vì nguyên nhân cậu bị thương. Tóm lại sau một ngày một đêm, Harry vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng Carlisle rõ ràng cảm giác được cỗ ma lực kia dần dần bình ổn lại, mà thân thể Harry đang biến hóa giống nhau như mình. Lạnh như băng cứng ngắc. Carlisle yên lặng chờ đợi, y không ăn, ánh mắt y đã biến thành màu đen thật sâu. “Carlisle, ăn chút gì đi.” Edward đưa máu gấu trong chén cho Carlisle, Carlisle còn chưa có tiếp nhận, Harry liền nhảy dựng lên, giống như một đứa nhỏ đói cực kỳ, dùng sức nuốt máu. Carlisle cùng Edward nhìn nhau cười, Edward yên lặng lui ra ngoài. “Carlisle.” Harry đặt cái chén trống rỗng lên đầu giường, nhưng lại đem tủ đầu giường vỡ vụn, “Carlisle.” Cậu chép miệng, có chút mất hứng. “Harry, còn đói sao?” Carlisle sờ sờ đầu Harry, ôn nhu nhìn cậu. “Ân. Yết hầu khó chịu.” Harry nhu thuận gật đầu, cậu nhìn nhìn bên ngoài, cậu tựa hồ ngửi thấy được hương vị rất thơm, cậu nuốt nướt bọt, muốn chạy ra ngoài. Carlisle kéo cậu lại, “Anh mang em đi săn bắn, nhưng em phải nghe lời anh.” Harry khát vọng nhìn nhìn bên ngoài, sau đó nhìn nhìn ánh mắt Carlisle, gật gật đầu. “Carlisle. Chúng ta chộp nai con cho Harry đây.” Emmett dán tại cửa sổ nhìn Harry. “Xem ra không cần đi săn thú.” Carlisle vốn định kéo Harry, nhưng Harry nghe xong Emmett nói, lập tức chạy ra ngoài. Nháy mắt Carlisle liền không thấy cậu. Carlisle bất đắc dĩ cười cười, theo ra ngoài. Harry đỡ nai con, hầu kết chậm rãi vận động của cậu có thể thấy được, cậuđang khống chế tốc độ của mình, Esne từ ái nhìn Harry. Carlisle tới sau Harry, Harry quay đầu lại nhìn về phía Carlisle, “Em không hút khô máu nó. Thả nó đi được không?” Carlisle lắc lắc đầu, “Đây sẽ làm người ta phát hiện.” Harry chép miệng, sau đó rời khỏi nai con, “Em sẽ không làm cho người ta phát hiện.” Harry vươn ngón trỏ lên dấu răng trên cổ nai con, “Haste healing (nhanh chóng lành lại).” Harry đại khái niệm năm lần, dấu răng trên cổ nai con mới biến mất sạch sẽ, sau đó cậu lại dùng Obliviate (thần chú xóa ký ức) với nai con. (Ellie: cái thần chú Haste healing kia Ellie sợ là bạn tác giả chế ấy mn *ko bik có đúg ko*) “Hắc, Harry, khốc.” Alice trợn to mắt nhìn Harry. “Còn đói sao?” Carlisle cười cười, y nhìn Harry, Harry lắc lắc đầu. “Nếu đũa phép của em còn ở đây, một lần là có thể chữa khỏi cho nó. Chúng ta thả nó đi. Carlisle.” Harry đáng thương nhìn Carlisle. (Ellie: đúng là nai con không thể hút máu nai con _ ___”) “Emmett?” Carlisle nhìn về phía Emmett. “Nga, Harry, cậu cũng thật lãng phí. Được rồi. Tôi sẽ đưa nó về.” Emmett thất vọng oán giận một câu, ngoan ngoãn cầm lấy nai con ly khai. “Harry, xin lỗi.” Joey ở một bên nhìn Harry. “Nga. Không sao đâu, Joey.” Tuy rằng miệng nói không sao, nhưng Harry có chút sợ hãi, “Ít nhất là tôi còn sống, ma lực của tôi cũng đã trở lại. Hơn nữa, tôi càng thêm cường tráng.” “Chúc mừng cậu có được trí nhớ nhân loại, Harry.” Edward nhìn Harry, cười cười. “Đương nhiên, tôi chính là phù thủy. Ân.Nửa vampire nửa phù thủy.” Harry cười cười, cũng không để ý thân phận của mình. “Làm phù thủy, có lẽ em cần một cây, cái kia, đũa phép.” Carlisle hướng về phía Harry cười cười. Harry tràn ngập chờ mong trừng lớn cặp mắt màu đỏ, “Anh có sao? Carlisle. Đó là cái của em đúng không?”