Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên
Chương 47
Sau khi ăn cơm tối, Mạc Phi cầm quần áo đưa cho An Cách Nhĩ đi tắm, còn mình thì vào bếp, vén tay áo lên rửa chén.
Cửu Dật đứng ngoài phòng cách xoay tới xoay lui, bước tới bếp, dựa vào khung cửa, hỏi, “Mạc Phi, cậu và An Cách Nhĩ là người yêu sao?”
Mạc Phi liếc mắt nhìn Cửu Dật, tiếp tục rửa chén, “Không liên quan tới anh.”
“Nga?” Cửu Dật giống như phát hiện châu lục mới, nói, “Tính tình cậu có xấu vậy đâu chớ.”
Mạc Phi đem chén dĩa úp lên, nói, “Cảm thấy tôi là người tốt chắc anh là người đầu tiên.”
“Ở trước mặt An Cách Nhĩ cậu rất hiền lành mà.” Cửu Dật vuốt cằm, “Tôi cảm thấy hắn bắt cậu làm nô lệ.”
Mạc Phi bật cười, tiếp tục rửa chén, thản nhiên nói, “Đối với An Cách Nhĩ, nô lệ chỉ là một khái niệm mà thôi.”
“Ân?” Cửu Dật nhấc mi, “Có ý gì?”
“An Cách Nhĩ đối với việc phân biệt giai cấp vô cùng xem thường.” Mạc Phi cười nói, “Hắn thích trợ giúp kẻ yếu. Cho nên chỉ muốn chiếm thế chủ động, vì thế mới dùng từ nô lệ.”
“Quả nhiên ở cùng nhau lâu ngày sẽ giống nhau.” Cửu Dật nhún nhún vai, “Ngữ khí của cậu khi nói chuyện y hệt An Cách Nhĩ.”
“Ngữ khí của hắn rất thực tế.” Mạc Phi nói, “Vô luận lời nói có bao nhiêu khó tin, chỉ cần từ miệng hắn nói ra đều giống như rất thật.”
“Ha hả.” Cửu Dật tiến đến bên cạnh hắn, “Nhưng mà trong mắt tôi, hai người tựa hồ có chút mất cân bằng.”
“Mất cân bằng?” Mạc Phi khó hiểu nhìn Cửu Dật.
“Cậu yêu hắn nhiều hơn hắn yêu cậu.” Cửu Dật nói, “Không cảm thấy không công bằng sao?”
Mạc Phi giương mắt, liếc mắt nhìn Cửu Dật một cái, nhíu mày, trên mặt có chút hung ác, Cửu Dật nhanh chóng lui ra sau, “Tôi nói gì sai sao?”
Mạc Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn Cửu Dật, “Cửu Dật, anh là người không đáng được yêu, cũng là người không hiểu tình yêu là gì.”
Cửu Dật nhíu nhíu khóe miệng, cười cười nói, “Tôi có rất nhiều người yêu.”
“Sau đó anh sẽ công bằng phân tình yêu cho mỗi người bằng nhau sao?” Mạc Phi hỏi hắn.
Cửu Dật nhún vai, “Trước mắt chắc là có đi.”
Mạc Phi lấy khăn lau chén, “Không phải tôi nhắc nhở gì anh, những lời này nếu để An Cách Nhĩ nghe được, hắn sẽ vô cùng tức giận, sẽ bảo Ace cắn anh, đuổi anh đi, hơn nữa sẽ không để ý tới anh nữa, nói không chừng còn kêu cảnh sát tới bắt anh.”
“Có nghiêm trọng vậy không?” Cửu Dật cười nói.
“Anh vũ nhục tình cảm của hắn.” Mạc Phi lạnh lùng liếc Cửu Dật, “Vũ nhục tình cảm trong trắng mà hắn dành cho tôi.”
Cửu Dật ngẩn người, nhấc mi, cười nói, “Cậu rất vui khi để hắn bóc lột?”
Mạc Phi liếc mắt nhìn Cửu Dật, “Anh muốn dùng từ bóc lột này thì tôi cũng sẽ thích ý thừa nhận.”
Cửu Dật chớp mắt vài cái, trên mặt không mang biểu tình gì đặc biệt.
“Anh có biết tại sao bạn anh lại sợ chồng không?” Mạc Phi thấp giọng hỏi.
Cửu Dật nghĩ nghĩ, “Do yêu quá độ đi.”
“Đúng vậy.” Mạc Phi gật đầu, “Tình yêu, tốt nhất là đối phương muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, nếu thiếu đối phương sẽ cảm thấy anh không thương người ta, còn nhiều quá sẽ cảm thấy nhàm chán.”
Cửu Dật gật đầu, “Nói rất có lý.”
“Tôi rất hưởng thụ cảm giác An Cách Nhĩ đòi tình cảm từ tôi.” Mạc Phi còn thành thật nói, “Đồng dạng, tôi cũng đòi tình cảm của hắn rất nhiều.”
“Tôi nhìn không ra cậu đòi cái gì.” Cửu Dật buồn bực.
“Sự tín nhiệm.” Mạc Phi thản nhiên nói, “Hắn có thể vẽ ra từng chi tiết trên cơ thể tôi không hề sót một chỗ, mỗi một biểu tình đều nắm được, ngay cả vị trí bọt nước trên tóc cũng nhớ rõ.”
Cửu Dật sửng sốt.
Mạc Phi ảm đạm cười, “Tôi là nam, không phải nữ. Khi yêu sẽ không nghĩ tới mấy chuyện có công bằng hay không, quá nhàm chán.”
Cửu Dật bật cười, “Cái này cũng đúng, nam nhân không nhỏ nhen như vậy.”
“Đồng dạng.” Mạc Phi nói, “An Cách Nhĩ cũng không bận tâm tới cái đó, hắn càng tùy hứng, tôi càng cảm thấy hắn không muốn rời khỏi tôi, tôi rất thỏa mãn.” Nói xong, hai người chợt nghe thấy tiếng mở cửa trên lầu, An Cách Nhĩ đã tắm xong.
“Mạc Phi!” An Cách Nhĩ lau tóc bước ra, đi tới phòng ngủ của mình, “Anh xong chưa, tôi hơi lạnh.”
“Lên liền.” Mạc Phi rót một tách trà nóng bước ra khỏi bếp, Cửu Dật nghiêng người tránh đường, Mạc Phi nhìn hắn một cái, nói, “Đừng xen vào chuyện của chúng tôi nữa.”
Cửu Dật buông tay, “Tôi không dám, cũng không có tư cách, tôi không muốn bị đánh.”
Mạc Phi gật đầu, bưng tách trà lên lầu, Cửu Dật đứng trước cửa liếc một cái, thở dài nhìn Eliza.
Eliza ngẩng đầu nhìn, thấy Cửu Dật có chút uể oải, vươn tay vỗ vỗ hắn, tỏ vẻ an ủi.
Cửu Dật ôm tay dựa vào khung cửa, nói với Eliza, “Eliza, mày có thấy khi nhìn thấy người ta yêu mà mình lại chưa từng biết yêu là gì thì cảm giác rất thất bại không?”
Eliza chớp mắt vài cái nhìn Cửu Dật, tiếp tục vỗ hắn.
Cửu Dật nhún nhún vai, “Tao cảm thấy hơi ghen tị… hay chúng ta yêu nhau đi?”
Eliza liếc mắt một cái, có chút cao ngạo ngẩng đầu vẫy vẫy đuôi — Loài người rất chướng mắt.
Cửu Dật chân thành nhìn nó, “Nữ vương bệ hạ, hãy để tôi làm người hầu cho ngài!”
Eliza nhìn nơi khác — Bạch mã hoàng tử của ta không có bự như ngươi!
Cửu Dật biến yêu thành hận, nắm nó, “Chúng ta về động mèo thôi…”
“Chít chít…” Eliza nắm lấy khung cửa, sống chết phản kháng.
Mạc Phi bước vào phòng, đưa tách trà cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ uống một hơi, nhìn Mạc Phi, “Sao vậy? Cãi nhau với Cửu Dật sao?”
Mạc Phi có chút giật mình, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, “Sao lại hỏi vậy?”
An Cách Nhĩ đánh giá Mạc Phi trong chốc lát, khẳng định nói, “Cửu Dật có phải chọc anh mất hứng không? Tôi nhìn ra được anh rất mất hứng.”
Mạc Phi nhún nhún vai, “Chỉ là chút hiểu lầm thôi.”
“Tôi có thể đuổi hắn đi.” An Cách Nhĩ nói, “Chỉ cho Eliza ở lại.”
Mạc Phi sửng sốt, tiến tới, hôn lên má An Cách Nhĩ, “Không cần đâu.”
An Cách Nhĩ nheo mắt lại trừng hắn, “Nói rồi mà, tôi không cho phép thì không được hôn!”
Mạc Phi trải mền ra, kéo An Cách Nhĩ tới, còn thành thật nói, “Bây giờ tôi thỉnh cầu cậu, không biết có được hôn không?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Ân, có thể…”
Mạc Phi nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng An Cách Nhĩ, nhấc hắn lên giường, đè xuống, cúi đầu hôn lên bờ môi. Nụ hôn bắt đầu thêm sâu, đầu lưỡi nhợt nhạt ma sát, nhưng cũng không tiến thêm bước nào.
An Cách Nhĩ vươn tay nắm lấy áo Mạc Phi, “Mạc Phi, anh rất lãnh tĩnh sao?”
“Đó là đương nhiên.” Mạc Phi nở nụ cười, cười đến thật bình tĩnh, “Hai ta đều như nhau, ai thua ai thắng đều không xác định được.”
“Anh khiêu chiến?” An Cách Nhĩ nheo mắt lại, tay nắm cằm Mạc Phi, “Đừng tưởng anh sẽ thắng, anh là nô lệ của tôi!”
Mạc Phi cười, kéo lại áo ngủ cho An Cách Nhĩ, “Ai là nô lệ còn chưa xác định được.” Nói xong, lại hôn An Cách Nhĩ một chút, sau đó đắp chăn lông cho hắn, bế hắn ra xích đu, còn mình thì đi tắm giống như thường ngày, đọc sách rồi đi làm ấm giường.
Chờ Mạc Phi rời khỏi, An Cách Nhĩ ngồi trên xích đu đọc sách, Ace nằm sát bên chân hắn, An Cách Nhĩ nhét chân vào dưới bụng Ace, cảm thấy ấm ấm.
Lúc này, Cửu Dật đã lên lầu, nhìn vào trong phòng.
An Cách Nhĩ cũng nhìn hắn, hỏi, “Anh có gì không rõ muốn hỏi sao?”
Cửu Dật tựa vào cửa, nói, “Cậu nói xem… sao bạn tôi lại sợ chồng?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Ân… Nói thế nào nhỉ? Tôi cảm thấy, chuyện tình yêu, tốt nhất là đối phương muốn bao nhiêu thì cho bao nhiêu, nếu thiếu đối phương sẽ cảm thấy anh không thương người ta, còn nhiều quá sẽ cảm thấy nhàm chán, nếu chống lại, sẽ làm người ta thấy sợ hãi.”
Cửu Dật thật sâu nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ, Mạc Phi lúc nãy cũng nói y chang cơ hồ không sai một chữ, cái loại chấn động này không thể nói thành lời.
“Nga?” An Cách Nhĩ sờ cằm, nhìn Cửu Dật, nói, “Xem ra đây không phải lần đầu tiên anh nghe được lời này.”
Cửu Dật trầm mặc một hồi, nói, “An Cách Nhĩ, cậu không tốn nhiều thời gian để nhớ rõ một người đúng không?”
“Ân.” An Cách Nhĩ thuận miệng trả lời, “Chỉ cần tôi nguyện ý, thì không có gì làm khó tôi.”
“Có thể vẽ ra luôn sao?”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Không thành vấn đề.”
“Từng cái biểu tình, thần thái, thậm chí mỗi một chi tiết?” Cửu Dật nói.
An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Cửu Dật, “Trừ phi tôi rất thích người đó hoặc mang thâm cừu đại hận, bằng không tôi cũng sẽ không vẽ cái thằng cha chồng bỏ đi kia đâu.”
Cửu Dật nhún nhún vai, “Nhưng mà cái này nằm trong phạm vi năng lực của cậu, đúng không?”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Cửu Dật, anh chẳng có tí năng lực giám định tác phẩm với thưởng thức nghệ thuật, hay là anh cảm thấy họa sĩ giống như camera?”
“Cậu thật sự có thể thay thế camera a.” Cửu Dật nói.
“Chính xác mà nói cũng không phải.” An Cách Nhĩ nói, “Camera là máy móc, bị người khống chế, mà họa sĩ là người, người và máy móc là hai thế giới khác nhau.”
“Ý cậu là, con người vĩ đại hơn máy móc?” Cửu Dật hỏi.
“A…” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Hoàn toàn ngược lại, máy móc so với con người vĩ đại hơn.”
“Cậu cảm thấy máy móc vĩ đại hơn con người?” Cửu Dật bị chấn kinh không nhỏ, nói, “Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu là người theo chủ nghĩa nhân văn, bài xích tất cả máy móc.”
“Tôi đúng là rất ghét máy móc.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Nhưng mà tôi không nghĩ loài người vĩ đại hơn máy móc.”
“Dùng cái gì để thấy được?” Cửu Dật truy vấn.
“Máy móc có sự tuyệt vời riêng của nó, ổn định, chủ yếu chính là máy móc rất khách quan, lạnh lùng vô tình.” An Cách Nhĩ thuận miệng trả lời, “Họa sĩ tất nhiên có đủ loại sắc thái chủ quan, khi nhìn ra thế giới sẽ dùng hai mắt chọn lọc, họ chọn lựa một hình ảnh mà họ có cảm tình. Một họa sĩ khi vẽ cái gì đó, cho dù có bao nhiêu tương tự, cũng sẽ không giống vật chính hoàn toàn, họ vẽ lên giấy những gì họ thấy bằng mắt mà thôi.”
Cửu Dật nhíu mày, “Quả thật là vậy.”
An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Thích và ghét, liếc mắt một cái có thể từ bức tranh nhìn ra, một bức tranh được vẽ ra là do tình cảm ngưng tụ trong nháy mắt thấy được thứ muốn vẽ. Tình yêu vĩnh hằng hoặc cừu hận vĩnh hằng, tất cả đều bao hàm trong đó, cảm tình càng đặc biệt, bức tranh càng sinh động, càng làm cho người ta cảm động.”
Cửu Dật sau khi nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu.
“Sao anh lại đột nhiên hỏi cái này?” An Cách Nhĩ khó hiểu hỏi.
“Thuận miệng thôi.” Cửu Dật cười cười, “Đối với mấy tác phẩm nghệ thuật, biết một chút cũng tốt mà.”
An Cách Nhĩ gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Cửu Dật lui ra ngoài, xoay người lại, bước tới phòng làm việc, đẩy cửa vào, hắn thấy trong phòng được bày rất nhiều giá vẽ, vẽ xong rồi cũng có mà chưa xong cũng có, dưới đất có rất nhiều bản phác thảo.
Cửu Dật nhìn chằm chằm mấy bức tranh dưới đất thật lâu, vươn tay nhặt lên một tấm, chỉ mới phác thảo vài nét, là bộ dáng lúc Mạc Phi rửa chén. Cửu Dật đột nhiên nở nụ cười, nhìn Eliza trên vai, thản nhiên nói, “Eliza, nguyên lai có thể nhìn thấy tình yêu nha.”
Sáng hôm sau, Cửu Dật nằm trên ghế sô pha bị Mạc Phi kêu dậy, hắn tỉnh lại, xoa xoa cổ, nói, “Sớm.”
Mạc Phi bất đắc dĩ nhìn hắn, “Sao lại ngủ ở đây?”
Cửu Dật ngồi xuống, nhìn Eliza mềm mại trong lòng, “Eliza không chịu vào phòng đó ngủ.”
An Cách Nhĩ cũng xuống lầu, ngồi bên bàn, cười nói, “Eliza, hay tao sơn phòng đó thành lông chuột, chắc mày sẽ thích lắm.”
Mạc Phi cùng Cửu Dật đều bật cười, lúc này chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm thắng xe, ba người ngẩng đầu nhìn ra. Chỉ thấy bên ngoài là một chiếc taxi đậu trước phòng tranh. Cửa xe mở ra, một cô gái cầm hành lý bước xuống, vươn tay gầy yếu đẩy cửa lớn, bước tới, cúi đầu kêu một tiếng, “Cửu Dật.”
Mạc Phi cùng Cửu Dật đều há to miệng, nhìn cô gái thân hình ốm o gầy mòn trước mặt, nói không nên lời.
“Trời ơi!” Một lúc sau, Cửu Dật mới hô lên một tiếng, “Tớ thật sự rất muốn giết hắn giùm cậu.”
Cô gái kia cười khổ một chút, ủy khuất gật gật đầu.
An Cách Nhĩ sờ cằm, “Tôi hiểu, đó cũng là một chủ ý hay.”
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
26 chương
17 chương