Xế chiều hôm đó, Vương Dao được đưa về bệnh viện, cảnh cục liên hệ với người thân của nó, nó còn một người dì, hai vợ chồng đều thương yêu Vương Dao, nguyện ý thu dưỡng nó. An Cách Nhĩ để lại một chiếc điện thoại cho Vương Dao, bảo nó có chuyện gì cần giúp thì gọi, nếu rảnh thì tới phòng tranh chơi, bởi vì nhà dì Vương Dao cũng gần phòng tranh. Sau khi an bài chỗ ở cho Vương Dao ổn thỏa, Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ về nhà, vừa về tới liền nhìn thấy Cửu Dật mang theo hành lý ngồi trước cửa. An Cách Nhĩ mặt nhăn mày nhíu, “Anh làm gì ở đây?” Cửu Dật nói, “Tôi trả phòng khách sạn rồi, muốn rời khỏi đây nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một vụ án đặc biệt.” An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi liếc mắt một cái, Mạc Phi hỏi, “Giúp một vụ án?” Cửu Dật nhún nhún vai, hai tay đút vào túi, nói, “Ân, cho nên khoảng thởi gian này tôi muốn ở đây.” An Cách Nhĩ nhấc mi nhìn hắn, “Có thể, bất quá phải trả phí gấp đôi.” Cửu Dật có chút vô lực nhìn sóc nhỏ trên vai, “Eliza, bọn họ ăn hiếp tao.” Eliza đồng tình nhìn hắn, tay vỗ vỗ bả vai hắn, xem như an ủi. An Cách Nhĩ và Mạc Phi vào nhà, tạm thời cho Cửu Dật ở phòng Mạc Phi. Nhìn vách tường da hổ làm người ta choáng mắt, Cửu Dật cảm thấy phi thường chấn động. Eliza sống chết nắm khung cửa không chịu vào — Nơi này có dấu vết của mèo! Mạc Phi lấy bánh ngọt sáng nay làm ra, đưa cho Cửu Dật ăn lấp bụng trước, sau đó lấy thịt bò làm bít tết, hôm nay còn có rượu nữa. Cửu Dật nhấc chân ngồi trên sô pha, lấy một miếng bánh đưa cho Eliza, “An Cách Nhĩ, cuộc sống của cậu như ở cõi tiên vậy.” An Cách Nhĩ uống một ngụm trà, vuốt lông Ace, chậm rãi nói, “Tôi thật đúng là không nghĩ tới anh lại có vụ án phải nhờ tôi giúp.” “Ân, chuẩn xác mà nói, là do một người bạn nhờ tôi, cô ấy ở vùng khác, sáng mai sẽ tới.” Cửu Dật khi nói còn pha chút bất đắc dĩ, “Vụ án đó tương đối quỷ dị, bất quá tôi cảm thấy, nếu là cậu thì sẽ giúp được, cho nên tạm thời nhờ cậu một chút, hơn nữa bạn tôi cũng đang rất cấp bách cần hỗ trợ.” “Nó như thế nào?” An Cách Nhĩ tò mò, “Anh là một người tương đối giỏi, chẳng lẽ anh lại bó tay sao?” Cửu Dật cao hứng cười cười, “Được cậu khen đúng là một chuyện vô cùng vinh hạnh, bất quá tôi thật sự không có manh mối.” “Nói cụ thể đi.” An Cách Nhĩ nói. “Ân…” Cửu Dật sắp xếp lại từ ngữ, nói, “Tôi có một người bạn chơi từ nhỏ tới lớn, là nữ. Ba năm trước, cô ấy yêu một người giàu có… Ân, chính xác mà nói là anh ta yêu cô ấy trước, hay người dây dưa rất lâu, cuối cùng cậu ấm kia đạt được mong muốn, cầu hôn thành công.” “Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Rồi sao?” “Sau đó, hai người tới một nơi tên là hồ ái tình ở biên giới hưởng tuần trăng mật.” Cửu Dật nói, “Tôi đã tới đó xem, phong cảnh hữu tình tựa như tiên cảnh nơi trần gian, nghe nói là thánh địa cho các cặp vợ chồng hưởng tuần trăng mật, còn có một điều rất thú vị, chỉ cần đến đó một tuần, sau khi trở về, sẽ không ly hôn, ngay cả cãi nhau cũng rất ít, vô cùng đằm thắm, bởi vậy hồ ái tình mới được gọi là thánh địa của tình yêu.” “Cho nên mới được gọi là hồ ái tình?” An Cách Nhĩ hỏi. “Ân, nghe nói là vậy.” Cửu Dật gật đầu. An Cách Nhĩ lắc đầu, “Cái tên này tồn tại không có căn cứ, khẳng định có một lý do khác.” Cửu Dật cảm thấy buồn bực, “Sao cậu lại nói như vậy?” “Ân.” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Mấy loại địa danh này nọ, đều là hiện tượng đặc biệt phổ biển, chứ không phải do phổ biến hiện tượng.” Cửu Dật run run khóe miệng, hỏi Eliza, “Eliza, mày hiểu không?” Eliza nhai hết miếng bánh, chít chít liếm miệng, liếm móng vuốt, rồi vẫy vẫy tách trà trong tay Cửu Dật. Cửu Dật đưa tách trà qua, giúp nó uống nước, “An Cách Nhĩ, giải thích chút đi, hay để tôi nói tiếp?” Mạc Phi lúc này cũng làm xong bữa tối, bưng dĩa thịt bò ra, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. “Ân.” Cửu Dật tán thưởng gật đầu, “Phải nói là tiêu chuẩn đầu bếp năm sao luôn, có thể đi so tài được rồi đó.” Mạc Phi cười cười, cẩn thận cắt từng miếng thịt bò cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ chỉ cần ăn thôi. Cửu Dật hâm mộ nhìn Eliza, Eliza vỗ vỗ vai hắn, xem như an ủi. “Đang nói gì vậy?” Mạc Phi hỏi. “Một câu chuyện thú vị, chỉ vừa mới bắt đầu.” An Cách Nhĩ nhìn Cửu Dật, ý bảo hắn nói tiếp đi. “Bọn họ sau khi hưởng tuần trăng mật ở hồ ái tình, tương đối ngọt ngào, sau khi trở về, cũng giống như lời đồn của bao nhiêu người khác, cực kỳ đằm thắm. Nhưng sau khi kết hôn được một tháng, cô ấy tìm tới tôi, vẻ ngoài thoạt nhìn rất không tốt.” Cửu Dật nói, “Gầy đi rất nhiều, làn da cũng vàng vọt, thập phần u tối.” An Cách Nhĩ nhíu mày lắc đầu, “Đây không phải bộ dáng của một người có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.” “Đúng thế.” Cửu Dật đồng ý, “Lúc đó tôi hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì, có phải anh ta đối xử không tốt không, nhưng cô ấy nói không có, chồng cô ấy đối xử rất tốt…” An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, không lên tiếng, nghe Cửu Dật nói tiếp. “Sau đó tôi càng thêm lo lắng, có phải bị bệnh không? Nhìn như thế chắc là bệnh không nhẹ rồi, nhưng cô ấy lại nói, không phải bệnh, mà là sợ hãi, tối nào cũng ngủ không ngon giấc.” Cửu Dật nói. “Sợ hãi?” Mạc Phi có chút khó hiểu, “Sợ cái gì?” “Tôi cũng hỏi vậy.” Cửu Dật cười cười, “Cô ấy nói, người sống cùng cô ấy từ khi trở về từ hồ ái tình, không phải người lúc trước mà cô ấy quen.” An Cách Nhĩ nở nụ cười, cảm thấy vô cùng mới mẻ, liền hỏi, “Ý cô ta là gì?” Cửu Dật nhún nhún vai, “Cô ấy cảm thấy, có cái gì đó đã chiếm lấy cơ thể chồng cô ấy, còn con người thật sự thì không biết đi đâu.” An Cách Nhĩ buông nĩa, tự hỏi lời lúc nãy là có ý gì, “Anh không hỏi rõ ý cô ta là gì sao?” “Tôi có hỏi.” Cửu Dật nói, “Cô ấy giải thích là, có cái gì đó, đã chiếm lấy thân thể anh ta, khống chế tư tưởng của anh ta, thay thế anh ta yêu cô ấy, mà người thật sự không biết đã đi đâu, bây giờ sống cùng cô ấy, là một con quái vật.” Mạc Phi nghe xong khẽ nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ. “Cách so sánh của cô ta có đủ ghê tởm.” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Có thể là mẫn cảm sau hôn nhân gì đó không?” “Tôi cũng nói vậy.” Cửu Dật nói, “Có thể bởi vì sau khi kết hôn nên chưa thích ứng… Bất quá, cô ấy có cho tôi xem ít chứng cứ.” “Chứng cứ gì?” An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú hỏi. “Hai tấm ảnh.” Cửu Dật nói xong, chỉ chỉ hành lý, nói với Eliza, “Eliza, giúp tao lấy mấy tấm ảnh đi, trong đó đó.” Eliza nhảy xuống, chạy tới bên cạnh hành lý, dùng móng vuốt linh hoạt kéo dây kéo, nhảy vào bên trong quần áo tìm kiếm, không lâu sau, lấy được hai tấm ảnh, chạy tới bên người Cửu Dật, đặt hai tấm ảnh lên bàn. Cửu Dật cầm tấm ảnh lên, đưa cho An Cách Nhĩ, “Tôi luôn mang theo bên người, cậu nhìn đi.” An Cách Nhĩ cầm lấy, không hề nhìn tấm ảnh mà là nhìn Eliza, nhỏ giọng nói thầm một câu — thực tiện. Mạc Phi lấy hai miếng thịt bò nhỏ đưa cho Eliza, Eliza vươn tay cầm lấy, ngậm trong miệng, đưa chân trước lau lau trên khăn ăn, sau đó bò lên vai Cửu Dật, ngồi xuống lấy thịt bò ra ăn tiếp. “Đây là ảnh chụp trước khi cưới và sau khi cưới.” Cửu Dật nói, “Cậu nhìn người nam nhân đó đi, có thấy cái gì… khác nhau không.” An Cách Nhĩ nhìn hai tấm ảnh, Mạc Phi cũng tiến tới xem, vừa nhìn xong cả hai đều nhíu mày. Hai tấm ảnh, đều là chàng trai ôm bả vai cô gái, cô gái cười rất tươi, không có gì khác nhau, chỉ là tấm sau hơi gầy hơn tấm trước. Song chàng trai… Đây là một nam nhân đẹp trai, vóc dáng cao, tướng mạo đường hoàng, cũng đang cười, nhưng mà nụ cười giữa hai tấm làm cho người ta cảm thấy không giống nhau. Một tấm thì rất bình thường, còn một tấm thì có cảm giác rất tà ác. An Cách Nhĩ cầm lấy tấm tà ác, hỏi Cửu Dật, “Tấm này là sau khi kết hôn?” Cửu Dật gật đầu, “Nhìn đi, sau khi nhìn tấm ảnh tôi mới bắt đầu hoài nghi.” Mạc Phi nghĩ nghĩ, hỏi, “Hay chụp được đúng dịp hai người có vấn đề?” Cửu Dật lắc đầu, “Bạn tôi cầm theo một trăm tấm cho tôi chọn, năm mươi tấm là trước kết hôn, năm mươi tấm là sau kết hôn, tôi đều nhìn hết rồi, chỉ tùy tiện cầm lấy hai tấm, đáp ứng nghĩ biện pháp cho cô ấy.” An Cách Nhĩ vuốt cằm, “Ân, đúng là rất thú vị.” “Hơn nữa theo yêu cầu mãnh liệt của chồng cô ấy, bọn họ hiện tại đã dọn tới vùng biên giới, ở sát hồ ái tình.” Cửu Dật nói. “Những phương diện khác thì sao?” An Cách Nhĩ hỏi, “Có chuyện gì không thuận lợi không, hay là có hiện tượng đặc biệt gì đó?” “Hoàn toàn ngược lại.” Cửu Dật lắc đầu, “Chồng của cô ấy cũng có thể coi như là tên phá gia chi tử [đứa con phá nhà phá của], tuy rằng nhân phẩm không xấu nhưng có tính độc chiếm rất mạnh, song sau khi kết hôn, anh ta lại thay đổi, trở thành một con người có lòng cầu tiến, sự nghiệp cùng tình yêu đều phân biệt rõ ràng, hiếu thảo với cha mẹ. Nghe nói cha mẹ chồng rất yêu thương cô ấy, bọn họ nói là, bởi vì cưới cô ấy cho nên mới có được một đứa con — thay da đổi thịt.” “Đúng là đủ mỉa mai.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Vậy tại sao không ly hôn?” Cửu Dật cười khổ, “Anh ta yêu cô ấy điên cuồng, điên cuồng tới nỗi trong thế giới này chỉ yêu một mình cô ấy. Chỉ cần cô ấy rời khỏi một chút thôi là từng giờ từng phút gọi điện hỏi han. Mà càng quỷ dị chính là, cô ấy nói mỗi đêm anh ta đều vừa vuốt ve vừa nói ‘anh yêu em’ như cái máy, thẳng cho đến khi cô ấy đi vào giấc ngủ.” An Cách Nhĩ nhấc mi, bật cười nói, “Cái này còn khủng bố hơn chuyện không yêu thương nhau nữa, hai người họ chưa từng nói chuyện qua sao?” “Bạn tôi đã đề cập qua với hắn, bảo hắn đừng tiếp tục nữa, nhưng anh ta lại nói, ‘đây không phải là ước mơ của mỗi người phụ nữ sao?’ “ “Ân.” An Cách Nhĩ như có điều suy nghĩ, “Mỗi người phụ nữ sao… Sau đó thế nào, lần này cô ta đến một mình à?” “Cô ấy nói sẽ dẫn chồng theo.” Cửu Dật nói, “Nửa tháng rồi tôi chưa liên lạc với cô ấy,  trước đây cô ấy còn tiết lộ cho tôi một chi tiết trong điện thoại.” “Chi tiết gì?” An Cách Nhĩ hỏi. “Cô ấy nói có một đêm, hắn vẫn giống y như mọi ngày lặp lại câu anh yêu em, cô ấy chịu không nổi, liền phát hỏa, lúc đó trong nháy mắt hắn đột nhiên xuất hiện một vẻ mặt làm cho cô ấy phi thường sợ hãi, rồi tiến tới gần, giống như cảm thấy đã làm tổn thương cô ấy, đột nhiên, hắn lăn xuống giường, tựa hồ rất đau đớn. Bạn tôi nhìn hắn thăm dò, hắn ngẩng đầu lên nói, ‘Đuổi hắn đi đi’.” “Đuổi hắn đi đi?” An Cách Nhĩ nhíu mày, “Rồi sao nữa?” “Bạn tôi nói người lúc đó mới là người thật sự, sau đó hắn lại nói một câu, ‘đừng cãi lời hắn’.” Cửu Dật nói, “Sau đó anh ta lại bắt đầu quay cuồng, lúc tỉnh lại thì khôi phục trạng thái tà ác, còn hỏi bạn tôi, lúc nãy có nghe thấy gì không? Bạn tôi vẫn giả bộ không vui nói, chỉ nói yêu em thôi.” An Cách Nhĩ gật gật đầu. “Sau đó anh ta lại nằm lên giường, tiếp tục nói yêu cô ấy.” Cửu Dật bất đắc dĩ nói, “Sau đó cô ấy vẫn luôn phối hợp, không hề phản kháng, mà chồng cô ấy cũng không xuất hiện nữa.” An Cách Nhĩ nhíu mày, “Cái này giống như nhân cách phân liệt.” “Tôi đã từng hỏi mấy chuyên gia tâm lý học, bọn họ nói, rất không giống, nhân cách phân liệt là hiện tượng diễn biến theo quá trình, vô luận sinh ra bao nhiêu nhân cách cũng sẽ không biến thành người khác chỉ trong một đêm, cái gì cũng phải có quá trình, tóm lại đám chuyên gia sau giải thích một đống thứ lằn nhằn khó hiểu, cũng không nói ra nguyên do.” Cửu Dật thở dài, “Bất quá tôi có hỏi bạn tôi, cô ấy vẫn kiên trì nghĩ, thân thể của anh ta đã bị một con quái vật chiếm lấy.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng gật đầu, “Ân, tương đối thú vị.”