Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 37 : Thần bí giết người

“Giá ——!” Một con ngựa đỏ thẫm phi như bay trên con đường nhỏ mà qua, khiến người khác bất ngờ không kịp đề phòng. Mà người hái thuốc mới từ trên núi đi xuống vội vàng lui về phía sau vài bước tránh được, thế nhưng vẫn như cũ bị khí lưu cuồn cuộn của con người phi qua kia đến, thân thể lung lay, ngồi bệt dưới đất. “Mẹ nó! Cưỡi ngựa rất giỏi a! Cẩn thận tôi cáo cậu chạy quá tốc độ!” Yêu thương nhìn dược thảo rơi trên mặt đất, người hái thuốc một bên nhặt, trong miệng còn không quên mắng vài câu. “Thiết, công ty trò chơi cũng thật là, coi như là cổ đại, cũng nên ở khoảng trồng trọt này làm một lối đi bộ, đèn xanh đèn đỏ vân vân. Tuyệt không chú trọng an toàn của người đi đường.” Hắn chưa kịp vì vận đen hôm nay mà cảm thái, có vài dược thảo bởi vì rơi xuống đất bị tổn hại, dược tính sợ là sẽ mất đi phân nửa. Đột nhiên cảm thấy trên đầu có một bóng mờ, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn. Là người vừa nãy cười ngựa kia quay lại, lạnh lùng nhìn hắn. “Cậu…” Người hái thuốc vừa mở miệng nói một câu, chỉ thấy một đạo ngân quang lóe lên, cổ họng một trận xé rách đau đớn. Giây tiếp theo, hắn liền xuất hiện ở Minh Phủ đầu thai chuyển thế. Ở tại chỗ sửng sốt nửa ngàu, người hái thuốc mới mới phản ứng được mình bị người giết. Vội vàng kiểm tra cột nhân vật của mình, quả nhiên thấy toàn bộ đẳng cấp kỹ năng đều về không, yêu thương nhất là hái thuốc cùng chế dược cấp bậc dược sư sắp thăng cấp cũng hoàn toàn về số không. Tôi kháo, đến mức này sao? Không phải hắn chỉ nói đúng một câu?! Càng nghĩ càng tức, tức giận trong lòng như lửa rừng rực thiêu đốt! Người hái thuốc hung hăng cắn răng một cái, chuyển đi diễn đàn. Mà cái thời kì này, thiếp trách cứ phẫn nộ trong diễn đàn rất nhiều, có rất nhiều người chơi phát thiếp giải oan, khóc lóc kể lể, nói mình vô duyên vô cớ bị người giết. Trong nháy mắt xóa hết cấp bậc, đối với người chơi đã dần dần đi vào quỹ đạo trò chơi mà nói, cũng không phải một cái tổn thất có thể dễ dàng tha thứ. Theo loại bài post này nhiều lần xuất hiện, các người chơi quan tâm diễn đàn đều phát hiện, loại sự kiện giết người mạc danh này đột nhiên là một loại xu thế xuất hiện cao, hơn nữa tập trung dày đặc ở hai ngày gần đây. Mà địa điểm phát sinh toàn bộ sự việc, đều là phụ cận tổng bộ của tám đại môn phái. Không khỏi có người ngờ vực vô căn cứ, những sự kiện giết người thình lình xảy ra này, có phải là Cửu Trọng giáo gây ra hay không? Dù sao lần dị tượng trong tám đại môn phái này cũng tổn thất không ít đệ tử, ngoại trừ phái Thiên Sơn bởi vì chỗ xa xôi. Cửu Trọng giáo được mọi người công nhận là ma giáo, lấy sự kiện lần này, tiếng hô hào thảo phạt Cửu Trọng giáo càng ngày càng cao, dần dần hình thành một cỗ ngưng tụ thành một đoàn xu thế thảo phạt. Lúc Diệp Vô Truy cùng Ly Hỏa từ trên diễn đàn xem xong tin tức, một liên minh chính nghĩa do người chơi tự phát tạo thành đã có chút quy mô, ái tổ chức này lấy tôn chỉ là diệt ma giáo, đang trắng trợn thu nạp đệ tử các môn phái. Liên minh chính nghĩa? Diệp Vô Truy nghiền ngẫm nhìn vài chữ này, đem ánh mắt hướng về phía Ly Hỏa một bên. “Có cảm tưởng gì sao?” “Một đám ô hợp.” Ly Hỏa mỉm cười: “Giai đoạn hiện tại chỉ dựa vào năng lực của người chơi thì còn không làm được gì, nếu tám đại môn phái liên thủ mà nói còn đáng giá kiêng kỵ một phen.” Ngụ ý, những người chơi hợp thành liên minh chính nghĩa, Cửu Trọng giáo còn không để vào mắt, có lẽ nói, Ly Hỏa hắn không có đem những người chơi này để vào mắt. Lời này tuy rằng nghe có chút ngạo khí, nhưng cũng xem như sự thật. “Vậy cậu không hiếu kỳ, những người phía sau giá họa Cửu Trọng giáo đó, là ai, có mục đích gì?” Diệp Vô Truy hỏi lại. Khác với phần lớn người, cậu cũng không cho rằng những sự kiện giết người đột ngột này là Cửu Trọng giáo gây ra. Cửu Trọng giáo quả thực có mưu đồ với vùng Trung Nguyên, nhưng cũng sẽ không ngu xuẩn đến dẫn tới tình cảnh nhiều người tức giận. Dù sao tổng bộ của Cửu Trọng giáo là ở Tây Vực, ở vùng Trung Nguyên nhiều ít vẫn thu liễm chút. Thế nhưng nhiều ngày trong sự kiện giết người, phần lớn người chơi là vì là một ít lý do, hoặc hoàn toàn bị giết không có nguyên nhân. Cho dù đây lấy danh thích giết chóc của Cửu Trọng, Diệp Vô Truy cũng không cho là bọn họ sẽ làm một chuyện không lý do như thế. Ly Hỏa ngoài ý muốn liếc cậu, mới nói. “Cho dù là ai, mục đích của bọn họ nhất định là nhằm vào chúng tôi. Chỉ bất quá mọi người phần lớn đều rất ngu xuẩn, dễ thao túng, mới để cho bọn họ dễ dàng đắc thủ như vậy.” “Chúng tôi” trong miệng hắn, chính là chỉ Cửu Trọng giáo, Ly Hỏa thân là thiếu giáo chủ, vẫn rất có lòng trung thành. Mà luôn miệng nói phần lớn người chơi ngu xuẩn, cũng không thẹn với danh cuồng ngạo của Ly Hỏa. Diệp Vô Truy bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái. “Nếu không phải các người thường ngày hành sự kiêu ngạo, bọn họ cũng sẽ không cho là như thế.” Ly Hỏa khinh thường hừ nhẹ một tiếng. “Chỉ cần là lập trường muốn bác bỏ người, một mực tùy bản thân suy nghĩ bọn họ mà giao cho đủ loại tội danh. Danh môn chính phái là như thế này, bảo thủ lại vô tri, chỉ biết dựa vào người xưa chế tạo danh tự mà tự cao tự đại.” Nghe trong miệng hắn nồng đậm ý trào phúng, Diệp Vô Truy cuối cùng cũng có chút hiểu vì sao người đệ nhất này lại tình nguyện vứt bỏ võ lâm vùng Trung Nguyên, mà đầu nhập ma giáo Tây Vực rồi. Nói vậy trong xương Ly Hỏa trời sinh có một loại khinh thường đối với có quyền thế của người xưa. Người như vậy, luôn rất thích hợp trở thành khai phá của thời đại mới. “Cậu nghĩ đến đám người nào vu oan giá họa không?” “Còn chưa xác định.” Ly Hỏa nhíu mày. “Cửu Trọng giáo gây thù nhiều lắm, tạm thời cũng không cách nào điều tra rõ. Thế nhưng lý do những người đó gây chiến giá họa như vậy, tôi trái lại có thể đoán được vài điều.” “A?” Diệp Vô Truy nhướng mày. “Cậu chờ xem đi.” Khóe miệng câu ra một mạt tiếu ý, lại khiến thiếu giáo chủ đại nhân thoạt nhìn càng lộ vẻ lạnh lùng hơn. “Không lâu sau, trên giang hồ chắc chắn có một hồi tinh phong huyết vũ.” Hơi nhíu mày suy tư một chút, Diệp Vô Truy vẻ mặt kinh dị. “Lẽ nào hiện tại giá họa cho Cửu Trọng giáo, bất quá chỉ là thủ thuật che mắt của người phía sau màn dời đi tầm mắt mà thôi?” “Đến lúc đó sẽ biết.” Ly Hỏa vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình nói. Hai người một đường đi tới, để tránh tai mắt của người, thay đổi nhiều loại phương tiện đi đường. Đầu tiên là đi đường bộ rời khỏi phương Bắc, lại một đường hướng phía Nam, trong đó di chuyển đường thủy hơn phân nửa lộ trình. Cuối cùng, hai người cũng chọn cưỡi ngựa để đi. Bởi vì đây là loại nhanh nhất, cũng sẽ không dễ dàng bị người truy được manh mối tuyến đường. Dọc theo đường đi, không chỉ có Diệp Vô Truy cẩn thận để tránh được sát thủ của Cửu Trọng giáo như thế, cũng là Ly Hỏa muốn bỏ qua ám tiểu của Cửu Trọng giáo. Những ám tiếu này từ lúc thiếu giáo chủ rời khỏi tống giáo, vẫn luôn âm thầm đi theo phía sau hắn, là trực hệ của giáo chủ, Mặc dù lúc ở Tàng Kiếm sơn trang, Ly Hỏa đã từng thoát khỏi giám thị của bọn họ. Nhưng vì để ngừa vạn nhất, thiếu giáo chủ vẫn một đường bí mật đi, tránh bại lộ tung tích. Lúc Diệp Vô Truy tò mò hỏi hắn vì sao phải tránh người của Cửu Trọng giáo, Ly Hỏa chỉ nhàn nhạt nói “Không muốn bị bọn họ biết đi tìm Danh Đao”, liền đẩy đi chỗ khác. Diệp Vô Truy cũng không hỏi lại, dù sao cũng là bí mật của người ta. Một đường đi tới này, cũng đã đến nửa tháng. Lúc hai người rốt cục thấy trấn Hà Lạc, sự kiện sát nhân đã càng ngày càng nghiêm trọng, trên diễn đàn nhằm thảo phạt Cửu Trọng giáo cũng là một làn sóng cao. Đối với việc này, thiếu giảo chủ đại nhân biểu tình không quan trọng, theo Diệp Vô Truy bước vào trấn Hà Lạc. “Sao lại nhiều người như vậy?” Vừa tiến vào trong trấn, Diệp Vô Truy liền phát hiện không thích hợp. Trên một lần cậu cùng Hảo Mộng Vô Hoa đến chỗ này, NPC trên trấn chiếm đa số, tuy rằng cũng có một chút người chơi, nhưng chỉ là số rất ít mà thôi. Mà bây giờ, nhìn dòng người lui tới trên đường liền biết, những người xuất hiện trong đám người này có phân nửa là người chơi, hơn nửa phần lớn là đệ tử tám phái. Đương nhiên không bài trừ, còn có thế lực khác tham dự trong đó. Bởi đã từng bị Lục Phiến môn tóm được hành tung, trước khi vào trấn, Diệp Vô Truy cũng dịch dung một phen. Không cần lo bị người nhận ra. “Sợ rằng đều vì một người mà đến.” Nhìn Diệp Vô Truy, Ly Hỏa có chút suy nghĩ nói. Hai người đều nghĩ tới một lý do. Trấn Hà Lạc chỉ là một trấn nhỏ thông thường, tự nhiên sẽ không hấp dẫn người như vậy. Lý do xuất hiện loại dị trạng này chỉ có một, đó chính là chủ nhân rừng rậm ngoài trấn —— Danh Đao. Năm đó Danh Đao tuy rằng ẩn cư, thế nhưng ẩn cư nơi thiên hạ đều biết. Ẩn quy lâm chính là bởi vậy mà nổi tiếng. Trong lòng không hiểu sao có chút phiền toái, nửa tháng này nội lực của Diệp Vô Truy đã sớm khôi phục hoàn toàn, đã không hề giống như trước dễ bị lửa giận thao túng rồi. Sau khi khắc cế phiền toái trong lòng mình, cậu khẽ gật đầu với Ly Hỏa. “Bây giờ người nhiều như vậy, tạm thời không thể đi tìm sư phụ, nhà trọ bình thường cũng không thể dừng chân.” Ly Hỏa không nói lời nào, hắn biết nếu Diệp Vô Truy nói như thế, cũng đã có đường lui rồi. Quả nhiên, đao khách thanh y bảo hắn theo sát phía sau, hai người liền hướng một phố lớn nhất đi tới. Quán rượu, quán trà, nhà trọ, cửa hàng. Hai người nhìn như một đường đi dạo qua, nhưng nếu chăm chú quan sát hơn có thể thấy, Diệp Vô Truy một đường đi đều tỉm mỉ quan sát bảng hiệu của mỗi một nhà. Mà thẳng đến sắp đi cuối phố, mới thấy cậu dừng cước bộ trước một cửa hàng gạo không bắt mắt. Diệp Vô Truy nhìn cửa hàng gạo ố vàng kia gọi vài lần, cất bước đi vào. Nhà này phá lệ đơn sơ, ngoại trừ một ít túi thóc tản ra trên mặt đất ra thì không có vật phẩm nào khác, thật sự không giống một cửa hàng. Ngay cả tiểu nhị của cửa hàng, thấy có khách vào cửa, cũng đều lười ngẩng đầu bắt chuyện một chút. Diệp Vô Truy cũng không ngại, cậu trực tiếp đi đến chỗ tiểu nhị, không đợi tiểu nhị mở miệng, liền hỏi. “Trong cửa hàng các cậu, có bán đậu tương không?” Nghe câu hỏi của cậu, tiểu nhị kia lười biếng ngẩng đầu nhìn. “Chỉ bán gạo, không bán đậu.” “Có mấy loại gạo?” “Khách nhân muốn loại nào?” “Gạo vị đậu tương.” Nếu như là tiểu nhị bình thường, lúc này đã sớm đem vị khách nhân làm khó dễ này đuổi ra. Thế gian nào có bán gạo vị đậu tương? Đây không phải nói bậy sao? Thế nhưng tiểu nhị trước mặt này, lại bỗng nhiên nhìn thẳng vào Diệp Vô Truy, đồng thời, lắc lắc chuông đồng trước tủ. Chỉ chốc lát, một người mặc trang phục quản gia từ bên trong phòng đi ra. Hắn thấy hai người, đầu tiên là có chút nghi hoặc, nhưng vẫn mở miệng hỏi. “Không biết là vị chấp sự nào của bổn gia?” “Thất Ngôn.” Đây là tên giả Diệp Vô Truy dùng bên ngoài. Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, quản gia kia thần sắc liền trở nên cung kính, hắn hành đại lễ với Diệp Vô Truy. “Hóa ra là Lục thiếu! Là tôi chậm trễ, bên ngoài không tiện thương nghị, xin theo tôi.” Vừa nói vừa khom người, đẩy tấm màn che buồng trong, dẫn hai người đi vào. Lục thiếu? Ly Hỏa hơi cảm thấy hứng thủ thiêu mi. Hắn trái lại không biết, Diệp Vô Truy lúc nào lại có tầng thân phận này.