Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 36 : Lửa trại dạ đàm
Diễn đàn 《Nhất Mộng Giang Hồ》lại lần nửa sôi động, lúc này ngòi nổ tuy không phải Diệp Vô Truy, thế nhưng cũng không phải không liền quan đến cậu.
《Tinh anh Cửu Trọng giáo một khi bị diệt, quan phủ can thiệp chuyện giang hồ?》—— đây là cục diện phân tích trung lập.
《Nếu nói nơi nào có Cửu Trọng giáo, còn nhìn miết úng trong quán trà》 —— đây là phẫn thanh căm thù Cửu Trọng giáo, bỏ đá xuống giếng. (chỗ này ta chả hiểu.)
Ngoài ra còn vô cùng nhiều bài post bát quái, thế nhưng nếu muốn nhìn tổng quát toàn bộ sự kiện, điều ra rõ trọng điểm, còn phải nhìn thiếp tập hợp của Bát Quái Các —— 《Dưới chân núi Thiểu Thất Cửu Trọng đánh bất ngờ, ba đại môn phái dùng trí ma giáo》.
Thiếp này ngôn luận khách quan, cẩn thận làm hết phận sự tuân theo địa đạo làm rõ nguyên do sự tình, dường như đã từng chứng kiến. Lúc đầu môn nhân của ba đại môn phái sau khi xem bài post, cũng không khỏi hoài nghi có phải trong nhà có nội gián hay không, nếu không Bát Quái Các sao có thể lý giải toàn bộ sự việc lớn nhỏ cụ thể tỉ mỉ như thế?
Nhưng mọi người suy đoán cứ suy đoán, vài người quan điểm cay độc lại có kiến giải độc đáo.
“Theo tôi mà nói, người khả nghi nhất là hai người trên đường đi ra ngoài báo tin kia.” Một người chơi có ID Làm Cây Cỏ Ven Đường phân tích như vậy.
Phía dưới có người chơi hỏi hắn vì sao nói thế? Vị Làm Cây Cỏ Ven Đường này bắt đầu nói lên kiến giải của mình.
“Theo tình hình chung xem ra, Cửu Trọng giáo tập kích là hướng về ba đại môn phái đi, thế nhưng hai người kia xuất hiện cũng không khỏi quá khả nghi rồi. Không chỉ lúc phát sinh sự việc không có hoảng loạn, còn chủ động cung cấp kế sách giải quyết, đây đâu phải việc làm của lương dân bình thường bị dính dáng? Hơn nữa, sau khi hai người kia đi báo quan liền không quay lại nữa, tôi phải nói sau lưng khẳng định có quỷ. Nói không chừng Cửu Trọng giáo vốn hướng về phía bọn họ, ngược lại bị kẻ gây họa bọn họ dẫn tới trên người ba đại môn phái.”
Sau khi lưu loát nói một đống, đồng chí Cây Cỏ Ven Đường đột nhiên phát hiện, các người chơi vốn truy vấn hắn cũng không biết xoay người rời đi lúc nào.
Đại khái là cái phán đoán suy luận này quá mức kỷ tư diệu tưởng, đường đi vào đề, có rất ít người đồng ý với ý kiến của hắn. Thậm chí có người chơi còn hồi âm lại nói: Hai người này cũng không phải Diệp Vô Truy, cậu thực sự cho là nhiều người có năng lực như vậy khiến Cửu Trọng giáo đuổi giết?
Cây Cỏ Ven Đường sau khi không chiếm được đồng ý hậm hực phát biểu một hồi trẻ con không thể dạy, liền hạ tuyến.
Mà trên diễn đàn chủ đề hấp dẫn về Cửu Trọng giáo lần này tập kích thất bại vẫn còn đang tiếp tục, đối với những người chơi không có gì náo nhiệt để xem mà nói, giai đoạn hiện tại này có thể nói là một điểm tiêu khiển duy nhất.
Có rất nhiều người ở trong lòng yên lặng cầu khẩn. Đánh đi đánh đi! Tám đại môn phái các người cùng Cửu Trọng giáo đánh càng lợi hại càng tốt, vừa lúc để mấy người tiểu phái bọn tôi nghi ông đắc lợi!
Vài người không có tâm tư gì khác, không hề nói nhiều.
Trước không nói diễn đàn đây, trong trò chơi 《Nhất Mộng Giang Hồ》, cũng đang là một bộ sắp có mưa gió.
Đối mặt với đột kích của Cửu Trọng giáo, các đại môn phái trong khoảng thời gian ngắn đều như chim sợ cành cong. Tuy nói lúc này đây thành công đánh bại địch nhân, nhưng ai cũng không thể đảm bảo Cửu Trọng giáo kia lúc nào sẽ ngóc đầu lại. Đến lúc đó, nói không chừng lại trở về trận ác chiến hơn mười năm trước kia.
Gần năm mười năm trước trận ác chiến của Cửu Trọng giáo với võ lâm vùng Trung Nguyên, đối với các người chơi mà nói có thể chỉ là một chút cách trên tấm tuyên truyền của trò chơi, nhưng đối với sinh vật nguyên sinh trong trò chơi, đó đều là một hồi giao phong thảm liệt khắc khổ sâu trong lòng.
Nhớ tới động tác liên tiếp gần đây của Cửu Trọng giáo tại vùng Trung Nguyên, chẳng lẽ bọn họ lại mưu đồ ngấp nghé vùng Trung Nguyên? Tám đại môn phái ở trong võ lâm vùng Trung Nguyên nhất thời người người cảm thấy bất an.
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, các phái võ lâm đều dứt khoát ào ào giới nghiêm, gia tăng phòng bị. Đồng thời báo cho các môn nội đệ tử, trăm triệu không thể tùy tiện gây chuyện, quy quy củ củ đủ để không ra khỏi cửa mới tốt.
Mọi người ở bên bờ suy nghĩ hỗn loạn, thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo làm thiên hạ nổi gió, lại đang ở đường đi về rừng ẩn.
Ngày ấy ở dưới chân núi Thiểu Thất sau khi thẳng thắn với Diệp Vô Truy, hai người tựa như cái gì cũng không có phát sinh, tiếp tục hình thức ở chung trước đây. Thế nhưng có phải một số việc đã yên lặng thay đổi hay không, chỉ có trong lòng chính bọn họ mới biết được.
“Lại có tin tức gì sao?” Ly Hỏa mời khôi phục lại từ trạng thái “ngồi thiền”, nhìn Diệp Vô Truy thả chim bồ câu truyền tin đi, vô cùng buồn chán hỏi thăm.
Chỉnh lý tốt giấy viết thư, Diệp Vô Truy lườm hắn một cái. “Vì sao tôi phải không công nói cho cậu? Không phải nói hai bên không được quấy rầy việc của nhau sao?”
“Tôi quả thực cũng ‘lương dân’.” Bên mép lộ ra vẻ tươi cười rất thiếu đánh, Ly Hỏa chống một tay ngồi cạnh đống lử. Hắn trước đó đã xem lướt qua diễn đàn, đối với tất cả các ngôn luận đều lý giả một hai cái.
Ngoại trừ Cây Cỏ Ven Đường kia một câu nói toạc ra chân tướng lại bị mọi người bỏ qua, đại đa số người chơi đều tin tưởng hai người “A Ly”, “A Diệp” lúc đó đều chỉ là người thường vô tội bị dính dáng. Ly Hỏa ở trong lòng buồn cười, đồng thời cũng không khỏi tự giễu một phen.
“Lương dân?” Từ trên xuống dưới liếc mắt quan sát Ly Hỏa, Diệp Vô Truy cười nhạo: “Đó là bọn họ không có nhãn lực, lại đem người ác nhất thiên hạ nhìn thành người thường.”
Đương nhiên cậu cũng xem qua tin tức trên diễn đàn rồi, trong lòng cảm thán đông thời, cũng không khỏi chú ý đến Cây Cỏ Ven Đường kia nhiều hơn. Ánh mắt sắc bén như vậy, thật sự là một nhân tài.
Thế nhưng người tài thì thế nào, ở trước mặt dư luận đại chúng, nhân tài cũng đều biến thành tài trí bình thường. Chẳng phái là rất châm chọc?
Nhớ tới tin tức mới nhất mình vừa nhận được của Bát Quái Các, Diệp Vô Truy không khỏi nhíu mày. Bản thân cậu bên này nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi. Thật sự không có khí lực đi quan tâm người trên diễn đàn nói gì.
Mượn ánh sáng của đống lửa, Ly Hỏa tinh tường nhìn thấy Diệp Vô Truy cau mày.
Không biết vì sao, ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn tú kia, biểu tình ưu sầu kia khiến ngực Ly Hỏa cũng có chút không thoải mái. Hắn vô ý thức đưa tay định vuốt nếp uốn giữa lông mày người nọ, nhưng bàn tay tới được phân nửa, dường như đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
Tay cứng ngắc vòng vo các hướng, đẩy cành cây bên đống lửa. Ly Hỏa không biết Diệp Vô Truy có phát hiện mình khác thường hay không, hắn vì che giấu một tia hoảng loạn vô danh trong lòng mà hỏi.
“Có tin tức xấu?”
Diệp Vô Truy từ lúc nhìn tờ giấy bồ câu đưa tin tới xong, sắc mặt vẫn không hề tốt, theo đó Ly Hỏa làm ra phán đoán như vậy.
Hai tròng mắt nhìn chằm chằm đống lửa nhiệt liệt bốc cháy nửa ngày, Diệp Vô Truy khẽ thở dài: “Liên tục là tin tức xấu, tôi trái lại chờ đợi lúc nào có thể cho tôi một tin tức tốt.”
“Phải không? Vậy tới nói nghe một chút, tôi còn có thể giúp cậu thương nghị thương nghị.”
“Cậu?” Diệp Vô Truy nhìn người ngồi bên kia đống lửa, buồn cười nói: “Không ở trong tối kéo chân tôi liền cảm ơn trời đất rồi, tôi cũng không trông cậy vào cậu hỗ trợ.”
Ly Hỏa không tiếng động cười cười, đem thịt thỏ nướng vừa tốt đến bên người Diệp Vô Truy, đưa cho cậu một cái chân thỏ.
Nhìn Diệp Vô Truy suy nghĩ một chút liền nhận lấy, thiếu giáo chủ đại nhân đột nhiên hỏi: “Không sợ tôi hạ độc sao?”
Vừa mới ăn một miếng Diệp Vô Truy đặt xuống, ngẩng đầu tức giận liếc mắt nhìn hắn: “Cậu rất rảnh sao?” Nướng thịt thỏ còn hạ độc, thực sự không giống tác phong của Ly Hỏa.
“Đúng vật, tôi không buồn chán như vậy. Bởi vì đó đều là mưu kế nhỏ thủ đoạn nhỏ, tôi không cần phải ở chỗ này ra tay đối phó cậu. Cho dù động thủ, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến đại cục thắng bại giữa hai chúng ta.” Bản thân cầm một cái chân thỏ béo ngậy khác, ngồi ở một bên ăn, Ly Hỏa tiếp tục nói.
“Cho nên, hiện tại cậu có phiền não gì cũng có thể nói lớn ra. Tôi sẽ không ở loại thời gian này bỏ đá xuống giếng.”
Yên lặng ăn xong một cái chân thỏ, như là bị hắn thuyết phục, hai tròng mắt đen kịt của Diệp Vô Truy yếu ớt liếc nhìn Ly Hỏa, mở miệng.
“Hiện tại quả thật có một chuyện phiền toái khiến tôi đau đầu, mà chuyện này, cũng có liên quan đến cậu.”
Ly Hỏa tập trung tinh thần, một bộ dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
“Trước đó tôi hỏi cậu trước, về nhiệm vụ Niết Khánh đan của tôi, cậu đến tột cùng biết bao nhiêu?” Diệp Vô Truy không có trực tiếp thẳng thắn nói, mà hỏi lại Ly Hỏa. Dò xét rõ ràng đối phương con bài chưa lật phía sau của đối phương, cậu mới có thể thành thạo mà nắm chắc mình rốt cuộc nên để lộ ra bao nhiêu tin tức.
“Chỉ là một chút. Lúc đó hệ thống thông báo trong hai mươi lăm ngày phải truy giết ba người các cậu, đoạt lại Niết Khánh đan. Mà nhiệm vụ gợi ý chỉ nói nơi các cậu sẽ đưa Niết Khánh đan đến, cụ thể là đâu, cũng không có nói.” Ly Hỏa giống như không hề phòng bị, đầu đuôi gốc nhọn nói hết: “Nhiệm vụ tôi biết về Niết Khánh đan, chỉ có những điều đó.”
“Như vậy, phần thưởng cậu được sau khi hoàn thành nhiệm vụ là gì?” Diệp Vô Truy truy vấn.
Dựa theo lời Ly Hỏa xem ra, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ này là nhiệm vụ song hướng. Nhiệm vụ hai bên tranh đấu lẫn nhau, chỉ có một bên có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ.
Thiếu giáo chủ đại nhân thần bí cười: “Cái này tôi không muốn nói. Được rồi, hiện tại đến lượt cậu, cái chuyện khiến cậu phiền phức là gì?”
“…” Diệp Vô Truy yên lặng hồi lâu, lên tiếng: “Cậu biết lúc đó tiếp nhận nhiệm vụ, là ba người, tôi, Hảo Mộng Vô Hoa còn có Lưu Lạc.”
Ly Hỏa híp mắt suy nghĩ một chút, nửa ngày mới nhớ ra cái người Lưu Lạc này là thủ tịch đệ tử của phái Thiên Sơn..
Đây không phải thiếu giáo chủ đại nhân không coi trọng vị đại đệ tử Thiên Sơn này, thật sự là lúc đó tập kích Thiên Sơn, Lưu Lạc không ở hiện trường. Đây thật sự khó khiến hắn lưu lại ấn tượng sâu với người này. Bất quá đối với danh đệ thất trên bảng thực lực này, Ly Hỏa nhiều ít vẫn nhớ chút, vì vậy hỏi.
“Là hắn xảy ra chuyện?”
Diệp Vô Truy lắc đầu, lại lập tức gật đầu.
“Tạm thời chưa cách nào xác định, chỉ là mất tin tức của hắn.”
Bát Quái Các truyền tin nói, đã mất tin tức Lưu Lạc. Lúc này Diệp Vô Truy trái lại không lo lắng như lúc Hảo Mộng Vô Hoa mất tích, bởi vì Lưu Lạc này thật sự có tiền khoa.
Vị này là phần tử lạc đường cấp bậc chuyên nghiệp, cho dù là bản thân một mình hảo hảo đi trên đường, cũng có thể đem tính năng đi của mình đánh mất.
Hiện tại không xác định chính là, Lưu Lạc đến tột cùng là lạc đường, hay có việc gì ngoài ý muốn? Theo cá tính của tiểu tử này, điều trước cũng không phải không có khả năng.
Diệp Vô Truy đem suy đoán đại thể nói với Ly Hỏa một phen, thiếu giáo chủ đại nhân nghe rõ cũng có chút hắc tuyến.
“Cho nên, cậu hiện tại rất hoài nghi hắn chính là lạc đường, mà không phải mất tích?”
Diệp Vô Truy gật đầu: “Lúc trước lần đầu tiên tôi thấy hắn, hắn một mình ở tại chỗ trong rừng ẩn vòng va ba ngày.”
Đó là Diệp Vô Truy lần đầu nhìn thấy người khác ngoài Danh Đao, phương thức lên sàn của Lưu Lạc cũng khiến người ta ấn tượng khắc sâu.
Có đúng không? Trí nhớ thiếu thốn đường đường là thủ tịch đệ tử Thiên Sơn lại mất phách lạc đường, Ly Hỏa thật lâu không thể mở miệng, lại hỏi: “Trước khi mất tin tức, chỗ cuối cùng hắn xuất hiện là ở đâu?”
Nghe câu hỏi đó, Diệp Vô Truy chần chừ ngẩng đầu lên, thật sâu liếc mắt nhìn hắn.
“Rừng ẩn trấn Hà Lạc, Lưu Lạc đi tìm sư phụ tôi.”
Chính là vì đi đưa một phần ba của Niết Khánh đan.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
6 chương
21 chương
108 chương
104 chương
31 chương