Hội viên cày level gần đây nhiều hơn trông thấy, số lượng nhân tài Tinh Phi Ngân có thể sử dụng cũng tăng đáng kể, bởi vậy nhân thủ để điều động cho lần cứu viện lần này vô cùng đầy đủ, vẫn còn có thể để lại rất nhiều game thủ giữ thôn. Như họ đã bàn, phân hội Macey được đơn độc cử đi chi viện cho Công hội Nhất Trụ Kình Thiên. Bị Thịt Rỗng nhậm chức phân hội trưởng Macey chưa bao lâu đã được ủy thác trách nhiệm quan trọng nên trong lòng kích động khó tả thành lời, đang định cắn răng hạ quyết tâm lập quân lệnh trạng với Tinh Phi Ngân thì lại nghe cậu ta nói: “Lần này cậu đi cứ nghe theo sự sắp xếp của anh tôi là được rồi.” Bị Thịt Rỗng vẫn chưa tỉnh lại từ cơn kích động, “Anh của anh?” “Là anh.” Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười bước tới. Cảm xúc mãnh liệt của Bị Thịt Rỗng thoáng cái nguội lạnh, “Lão đại!” Cậu ta thoáng ngừng lại, cảm thấy hình như biểu hiện vừa rồi chưa đủ nhiệt tình bèn bổ sung thêm một câu, “Mấy bữa nay anh đi đâu thế, em nhớ anh muốn chết.” Phồn Tinh Hữu Độ bật cười: “Lúc em nhớ anh Đung Đưa có biết không đấy?” Bị Thịt Rỗng ngẩn người, vội vã đáp: “Đương nhiên là biết, em nhớ anh suốt hai bốn tiếng không phí phút nào cơ đấy.” Tinh Phi Ngân nói: “Mấy hôm nay anh tôi ngủ không ngon lắm.” “Hả? Vậy sao?” Bị Thịt Rỗng nhìn Phồn Tinh Hữu Độ một cách lo lắng. Tinh Phi Ngân nói: “Cho nên cậu đừng có cứ nhớ anh ấy hết hai bốn tiếng mỗi ngày.” “Hả?” Bị Thịt Rỗng ngơ ngác. Lúc nhìn thấy Phồn Tinh Hữu Độ xuất hiện, Tội Lỗi Quá Xá vốn định bỏ đi nhưng sau đó lại muốn hóng xem bọn họ nói gì mới miễn cưỡng ở lại, bây giờ thấy Bị Thịt Rỗng phản ứng chậm như vậy thì nhịn hết nổi phải chen lời: “Ý anh í là nhóc bớt làm phiền rác rưởi chút đi.” Vừa dứt lời, cậu ta đã tan thành ánh sáng trắng biến mất nơi chân trời. Bị Thịt Rỗng kinh ngạc nói: “Lão đại, anh ra ta nhanh thật đấy! Em chả kịp nhìn nữa!” Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Ừa, vì anh vẫn chưa ra tay.” Anh ta quay sang vỗ vai Tinh Phi Ngân một cách đầy ẩn ý. Bị Thịt Rỗng suy nghĩ mất một phút mới bừng tỉnh tự nói với mình: “A, bởi vì ‘rác rưởi’ là từ…” Lại một luồng sáng trắng tan biến. Quan Miên thân là một trong những nguyên lão thường trú của công hội, tuy level có thấp nhưng trong những dịp thế này vẫn phải ra mặt bày vẽ một chút. Dù sao đội quân chi viện cho Hắc Diệu Thạch do Tinh Phi Ngân dẫn đầu, cậu vẫn nhàn hạ, không chịu áp lực đi ở cuối đội, cưỡi chung một con dơi với Bình Bịch Yêu Meo Meo. Bình Bịch Yêu Meo Meo nhỏ giọng hỏi Quan Miên: “Hội trưởng có bảo lần này bỏ công không bỏ sức hay vừa bỏ công vừa bỏ sức không anh?” Quan Miên trả lời: “Tích lũy kinh nghiệm chiến đấu.” Đám Bình Bịch Yêu Meo Meo và game thủ cạnh đó đều lộ vẻ bừng tỉnh. Nhưng câu của Quan Miên thật ra nói cũng như không. Tích cực tham gia và lăn xả với địch cũng là tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, đứng cạnh xem đánh nhau cũng là tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, về phần bọn Bình Bịch Yêu Meo Meo bừng tỉnh cái gì thì e chỉ có bọn họ tự biết. Đoàn người rồng rắn nối đuôi nhau đến thôn trang của Công hội Đế Diệu Thạch nằm ở ngoại ô thủ đô Ogulin của Julan. Thiết kế thôn trang của Công hội Hắc Diệu Thạch rất giống với thiết kế của Công hội Tinh Nguyệt, cũng là xây theo tường theo hình vuông, nhưng diện tích lớn hơn, bố cục thưa hơn, ngoài hai tuyến đường chính ngang dọc thì những công trình khác cách nhau khá xa. Nguyên lão Hoa Nở Bốn Mùa của Công hội Hắc Diệu Thạch đến đón bọn khó giấu đắc ý khoe: “Do tôi thiết kế đấy.” Tinh Phi Ngân nói: “Không tệ.” Hoa Nở Bốn Mùa nói: “Hoàn cảnh là dựa trên nhu cầu sinh lý và tâm lý của con người về không gian mà thiết kế.” Tinh Phi Ngân nhìn gã một cái, “Không tệ.” Hai lần dùng cùng một câu khen ngợi hời hợt rõ ràng đả kích đến tính tích cực của người khác, Hoa Nở Bốn Mùa vô cùng biết điều mà chuyển đề tài, “Hội trường đang giao nhiệm vụ, mọi người vào tham quan thôn đi.” Tinh Phi Ngân dẫn người của Công hội Tinh Nguyệt theo gã vào thôn, sau đó bắt gặp một gương mặt hết sức quen thuộc. Đối với mấy chuyện quá khứ giữa Tinh Nguyệt và Đế Diệu, Hoa Nở Bốn Mùa đương nhiên rõ như lòng bàn tay, nhưng từ sau ngày Tinh Phi Ngân và Lòng Son Chiếu Sử Xanh thay thế Phồn Tinh Hữu Độ và Ám Hắc Đại Công, quan hệ của hai công hội chuyển từ chiến tranh nóng sang chiến tranh lạnh. Quan hệ tuy vẫn rất cương nhưng không còn ba hôm hai bận lôi nhau ra luyện quyền cước như xưa. Lúc Tinh Nguyệt nhận nhiệm vụ bảo vệ thôn, hành động rút đao tương trợ của Đế Diệu lại khiến quan hệ đôi bên rơi vào tình trạng mơ mơ hồ hồ, dường như hai công hội lớn đã bắt tay giữ thế chia đôi thiên hạ. Mà lần này cả hai công hội đều nhận lời giúp đỡ Công hội Hắc Diệu Thạch, này chẳng khác nào ngầm thừa nhận thế cục không rõ ban đầu. Dù thế, lúc Tinh Phi Ngân gặp mặt Lòng Son Chiếu Sử Xanh, Hoa Nở Bốn Mùa vẫn vã mồ hôi lạnh. Nếu là manhua thì bây giờ nhất định sẽ có hai khung đối chiếu đặc tả ánh mắt của hai vị này, sau đó là một trang tranh vẽ hai người đối mặt với nhau, ở giữa tung tóe nào điện nào chớp. Nhưng đây không phải là manhua, bởi vậy giữa hai người cũng không thể thấy nhiều như vậy. Hai người chỉ dừng bước, khẽ gật đầu chào đối phương. Hoa Nở Bốn Mùa vừa định lên tiếng thì bỗng nghe Lòng Son Chiếu Sử Xanh chỉ về hướng sau lưng mình và bảo: “Tôi giữ bên này.” Tinh Phi Ngân gật đầu, “Được.” Hai người cứ thế mà quay về cửa thôn mình vừa vào, bắt đầu phân bố nhiệm vụ. Vị nguyên lão của Công hội Hắc Diệu Thạch đảm nhận nhiệm vụ đại sứ tiếp đãi hai bên đợi mọi người chia việc đâu đấy xong xuôi mới đau đớn phát hiện, mình bị lơ rồi. Nhưng vậy cũng đỡ, sức chiến đấu của thành viên Công hội Hắc Diệu Thạch vốn không sánh được với Tinh Nguyệt và Đế Diệu, họ có lợi thế sân nhà, quen thuộc địa hình, quan hệ với hai bên đều khá ổn, vô cùng thích hợp để đứng giữa phối hợp tác chiến. Quan Miên quan sát địa thế, chuẩn bị tìm nơi khuất khuất để đánh một giấc, thế nhưng bọn Bình Bịch Yêu Meo Meo cứ bám lấy cậu như hình với bóng, hết sức bất lợi cho kế hoạch lười biếng của cậu. “Mấy đứa có thể đi theo Tinh Phi Ngân.” Quan Miên đưa ra đề nghị. Bình Bịch Yêu Meo Meo nói: “Chân hội trưởng quá to, nhiều người ôm lắm, chen không nổi, để tụi em ôm anh là được rồi.” Quan Miên nói thẳng: “Tôi định tìm chỗ nào đó để trốn việc.” “…” Bọn Bình Bịch Yêu Meo Meo ngơ ngác nhìn nhau, sau đó để Bình Bịch Yêu Meo Meo làm đại diện phát ngôn: “Vậy tụi em bảo vệ cho anh?” Quan Miên nói: “Bảo vệ tốt nhất là xem như tôi không hề tồn tại.” “Mộng Xuân!” Theo sau tiếng gọi tha thiết là Tội Lỗi Quá Xá cưỡi sư thứu từ trên trời bay xuống. Bình Bịch Yêu Meo Meo bước lên chắn trước mặt Quan Miên, ưỡn ngực dõng dạc nói: “Anh ấy không có ở đây!” Sư thứu bay lướt qua đỉnh đầu gã, đáp xuống bên cạnh Quan Miên, Tội Lỗi Quá Xá nhảy trên lưng nó xuống, vừa mở miệng đã oán trách: “Chế độ của Mộng Đại Lục thiệt mất hết tính người mà, rờ rờ làm sao lại tính là nói tục được chứ? Rõ ràng là em chỉ dùng một từ trung tính để trình bày lại sự thật.” Ý nghĩa của hai chữ này Quan Miên hiểu tương đối rõ, cậu hỏi: “Cậu có bằng lòng dùng những từ trung tính như thế để hình dung bản thân không?” Tội Lỗi Quá Xá trợn mắt đáp: “Nhưng em không cấu thành đủ sự thật mà từ này đại biểu anh ạ.” Vừa dứt lời, cậu ta chợt cảm thấy một luồng khí lạnh phả tới sau lưng, quay lại thì nhìn bắt gặp Tinh Phi Ngân đang đứng ngay sau lưng. Cậu ta khó tránh hít ngược vào một hơi, “Sao anh đi đứng không phát ra tiếng vậy?” Tinh Phi Ngân đáp: “Cậu đi chữa tai là vừa.” Tội Lỗi Quá Xá nói: “Không được tùy tiện nói xấu những bộ phận trên cơ thể em, chúng nó đều vô cùng chuyên nghiệp.” Tinh Phi Ngân chả buồn tranh luận mà chỉ nói: “Theo tôi.” Tội Lỗi Quá Xá túm lấy cánh tay Quan Miên, “Người ta muốn đi với Mộng Xuân.” Quan Miên muốn rút tay nhưng phát hiện rút không ra. Tinh Phi Ngân xoay lưng bỏ đi, đầu cũng chẳng buồn ngoảnh lại, “Anh cũng theo tôi.” Quan Miên: “…” Ban nãy cậu phải liều mạng rút tay ra mới phải! Bọn Bình Bịch Yêu Meo Meo nhìn Quan Miên một cánh đồng tình. Bình Bịch Yêu Meo Meo xúc động nói: “Anh cứ yên tâm mà đi, chuyện anh chưa làm xong tụi em sẽ giúp anh hoàn thành.” Quan Miên: “…” Tội Lỗi Quá Xá kéo Quan Miên đi theo Tinh Phi Ngân, tình cờ gặp Minh Nguyệt Vô Ảnh vừa tới, nhất thời cả người cậu ta cứng đờ. Quan Miên vỗ vỗ bàn tay đang bắt lấy cánh tay của mình, từ tốn nói: “Cậu mà còn kéo tôi thế này thì cả đời cũng không cua nổi một cô đâu.” Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Tại sao?” Quan Miên đáp: “Bởi vì nhìn thấy sự đau khổ của tôi, bọn họ sẽ dè chừng cậu.” Tội Lỗi Quá Xá: “…” Hai người đang lôi lôi kéo kéo đi đến sau Tinh Phi Ngân, chợt nghe Minh Nguyệt Vô Ảnh lên tiếng: “Tại sao ít người của Công hội Hắc Diệu Thạch đến quá vậy?” Điểm này Quan Miên cũng phát hiện ra. Vốn cậu tưởng rằng số lượng thành viên của Hắc Diệu Thạch cũng ít, giờ nghe giọng điệu của Minh Nguyệt Vô Ảnh hỏi thế mới biết không phải như mình nghĩ. Tội Lỗi Quá Xá nói: “Có thể là vào học hết rồi.” Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: “Không phải đâu.” Tội Lỗi Quá Xá vâng lời a dua: “Ừ.” Tinh Phi Ngân nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, “Chúng ta liên thủ với Đế Diệu, chắc cũng khống chế được.” Minh Nguyệt Vô Ảnh im lặng một chốc rồi nói: “Em nghe nói mấy công hội khác gần đây đang giở trò?” Tinh Phi Ngân hờ hững nói: “Không cần để ý.” Quan Miên nghe hiểu được ý Minh Nguyệt Vô Ảnh ám chỉ. Rõ ràng cô nàng đang hoài nghi sau chuyện quá ít thành viên của Hắc Diệu Thạch đến đây là một âm mưu nào đó. Hoa Nở Bốn Mùa đột nhiên chạy tới nói: “Hội trưởng nhận nhiệm vụ rồi.” Tinh Phi Ngân gật đầu, gửi lời mời liên minh. Một lúc sau, tất cả thành viên của Công hội Tinh Nguyệt đều nhận được tin như sau: [Hệ thống] Đối đầu với ma thú đói khát, con người đoàn kết đứng cùng chiến tuyến. Công hội Tinh Nguyệt hữu tình đề nghị giúp đỡ Công hội Hắc Diệu Thạch, hai công hội lớn liên minh, cùng nhau chống địch! Hãy cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt. [Hệ thống] Đối đầu với ma thú đói khát, con người đoàn kết đứng cùng chiến tuyến. Công hội Đế Diệu hữu tình đề nghị giúp đỡ Công hội Hắc Diệu Thạch và Công hội Tinh Nguyệt, ba công hội lớn liên minh, cùng nhau chống địch! Hãy cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt.