Edit: Aoi Tets Khảo sát thực địa gần nửa tháng, đem số liệu vốn đã thu thập đến cực kỳ tỉ mỉ lại thu nạp thực nghiệm một lượt lại từ đầu, để kiểm tra đối chiếu trước độ chuẩn xác của dữ liệu dự tính, lại căn cứ vào địa hình cùng khí hậu khảo sát thực địa tìm phương án xứng đôi. (thật sự là không biết edit sao luôn – chém bay nóc 实地考察近半个月,将原本已经收集得极为细致的数据又现场重新收罗了一遍,以核对之前预测数据的准确性,再根据实地勘察的地形与气候匹配方案。) Thật ra, khảo sát đến cuối cùng, trong lòng mọi người đều có (phương án) tính ra thì thấy trội hơn rồi. Tuy rằng phương án nào cũng không có khả năng chu đáo mọi mặt, không có sơ hở nào, nhưng rất rõ ràng tiêu chuẩn quan trọng nhất mọi người phân xét tuyệt đối đều là—— có thể thực hiện được an toàn. Ngày khảo sát cuối cùng, Bạch Anh Tước tổ chức hội nghị bỏ phiếu tại khách sạn, cuối cùng lấy tỷ số mang tính áp đảo mười sáu so với ba thông qua phương án A, chuyện này dựa theo kế hoạch trần ai lạc định. Từ khi có xe cực quỹ, vòng một vòng quanh trái đất cũng không còn là việc khó, cho nên mọi người đi công tác không có một chút cảm giác tung tăng bay nhảy sắp về nhà nào, từng người từng người vẫn ngâm nước hút thuốc đi dạo phố ngủ nghỉ như thường. Bạch Anh Tước cùng Quan Miên ăn xong cơm tối liền đến bờ biển tản bộ. Đêm khuya người tĩnh, gió biển hiu hiu. Khách sạn cạnh biển ánh đèn sáng choang, chiếu sáng nửa bãi biển. Bọn họ chậm rãi đi bộ ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối. “Vào tương lai không xa, ở trên đường chân trời, sẽ xuất hiện một khu thành phố Mộng Ảo.” Bạch Anh Tước dừng bước, nhìn về phía biển rộng, ” Thành phố Mộng Ảo thuộc về chúng ta.” Quan Miên nói: “Tương lai không xa của anh hình như vào mười năm trở lên.” Bạch Anh Tước cười nói: “Có một loại cảm giác thành tựu mười năm mang thai hay không?” Quan Miên nói: “Tôi không có cách nào cảm động lây cùng anh.” Bạch Anh Tước nói: “Chờ thời điểm nó ra đời sẽ có. Thời điểm đó, chúng ta liền xây dựng một toà lâu đài thuộc về chúng ta tại vị trí trái tim của thành phố.” “Vị trí trái tim?” Bạch Anh Tước chỉ chỉ trái tim của mình, “Nơi này, lấy nguyện vọng hai trái tim hòa làm một.” “Rất quê mùa.” Nói là nói như vậy, khóe miệng Quan Miên vẫn là hơi giương lên, nói “Tôi nhớ hình như tòa thị chính nằm ở điểm chính giữa thành phố.” Bạch Anh Tước nói: “Nói chính xác, là vị trí mắt rốn.” Quan Miên nói: “Hi vọng chính phủ sẽ không mở rộng diện tích xuống phía dưới.” Bạch Anh Tước cười to. (lol =))))) Sau khi khảo sát trở về, làm việc và nghỉ ngơi của Quan Miên khôi phục bình thường, dựa theo thời gian biểu lúc đi làm trung tâm triển lãm thức dậy đi làm tan ca chơi trò chơi. Khác biệt duy nhất chính là, có đôi khi thời gian lên giường tương đối sớm. Bạch Anh Tước cũng bắt đầu làm ông chủ phủi tay (1) một lần nữa, tiếp tục dạo chơi tại thế giới toàn tức võng du (2). Từ sau khi Quan Miên có nhóm chiến hữu cố định, thời gian cùng anh kề vai chiến đấu càng ngày càng ít, bất quá anh cũng không để bụng, ngược lại rời đi Tinh Chiến lâu như vậy, nhiều việc anh cần hoàn thành. Trong đó một hạng quan trọng nhất, chính là thu thập cái tên Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường khá đắc ý vênh váo trong lúc anh không ở kia. (1) súy thủ chưởng quỹ: đại ý là nhân viên làm việc, ông chủ thì mặc kệ tung tăng đi chơi chả làm gì =)))) (2) toàn tức võng du: holographic game online đại loại là game 3D sống động như thật Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường mới vừa thắng 1 trận, thời điểm tâm tình đang vui vẻ (正嗨) đột nhiên nhìn thấy hệ thống bắn ra một bức thư khiêu chiến, đang muốn nhắm mắt lại đáp ứng, lại vào thời khắc mấu chốt liếc tới ID phía dưới thư khiêu chiến, lập tức y chang như bị giội nước lạnh, thoát trò chơi nhanh như bay. Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh chắp hai tay sau ót, nhìn Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường biến mất nhanh chóng từ trên danh sách người chơi online, hờ hững nói: “Đáng ra nên do tôi đề nghị khiêu chiến.” Jennifer nâng má thở dài nói: “Ôi, vô địch cô đơn biết bao.” Buổi Chiều Chảy Mồ Hôi nói: “Là cậu vô địch sao? Đây là sức mạnh đoàn đội!” Jennifer nói: “Tôi có nói không phải sức mạnh đoàn đội à? Cậu vội vã gào thét đem bản thân từ trong đội ngũ vô địch ném ra ngoài làm giề? Chẳng qua ấy, vậy cũng coi như là có tự mình biết mình.” “…” Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh thấy Bạch Anh Tước không ngừng lật giở ở trong hệ thống, đi tới nói: “Tìm Quan Miên?” Bạch Anh Tước gật đầu, sau đó ngón tay dừng lại. Màn hình thứ ba nghìn chín trăm chín mươi tên đầu tiên rõ ràng viết bốn chữ Mộng Xuân Không Tỉnh. Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Chênh lệch rất lớn.” Điểm số như vậy trừ phi nhân phẩm vô cùng tốt, mới có thể lên làm hạm trưởng thế lực bá chủ. Vì làm cơ bản tích phân cao, đều thích chơi thế lực bá chủ. Bạch Anh Tước ôm ngực nói: “Tôi tin tưởng em ấy chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới.” Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nhìn bốn chữ Mộng Xuân Không Tỉnh đột nhiên từ trạng thái tham chiến biến thành trạng thái đợi chiến lại trở thành trạng thái offline, nhíu mày nói: “Cậu ấy định dùng máy bay chiến đấu loại nhỏ tích lũy tích phân? Cậu không đi?” Bạch Anh Tước nói: “Em ấy có chiến hữu của riêng mình.” Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Tinh Phi Ngân và Thanh Sam Công Tử?” Quan Miên tổ chức một nhóm đội ngũ của mình hắn là biết đến, mà trong đó được hắn coi trọng nhất không thể nghi ngờ là Tinh Phi Ngân và Thanh Sam Công Tử. Tuy rằng cấp bậc lúc sau của Thanh Sam Công Tử đuổi không kịp, nhưng lý do đó là thời gian luyện cấp của hắn quá ít. Cấp bậc của Hà Kỳ Hữu Cô tuy rằng cũng rất cao, nhưng cậu ta là vú em, trên chiến trường máy bay chiến đấu loại nhỏ ở Tinh Chiến, căn bản không có một thị trường nào. Bạch Anh Tước sờ sờ lông mày.”Cậu sẽ không muốn biết đâu.” Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh phải thừa nhận, lần này hắn là thật sự tò mò. Kim Vũ Trụ cướp trước Hà Kỳ Hữu Cô ngồi xuống chỗ lái máy bay, Hà Kỳ Hữu Cô không thể làm gì khác hơn là ngồi vị trí tấn công bằng tay, còn lại Quan Miên động tác chậm nhất chỉ có thể lựa chọn phòng điều khiển. Hà Kỳ Hữu Cô tức giận bất bình nói: “Tôi đã thi được bằng lái! Hơn nữa cũng đã từng luyện tập, kỹ thuật lái tuyệt đối hạng nhất.” Kim Vũ Trụ nói: “Tôi đã thi được sớm tám trăm năm rồi, kỹ thuật lái được công nhận là siêu hạng nhất.” Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Làm người mới, chẳng lẽ không cần cho tôi một cơ hội trổ tài sao?” Kim Vũ Trụ nói: “Cậu bây giờ là thực tập, nhìn tôi trổ tài là được.” Hà Kỳ Hữu Cô lập tức kéo đồng minh, “Mộng Xuân, không quản lý anh ta một chút?” Quan Miên nhíu mày nói: “Cậu có muốn đổi vị trí với tôi hay không?” Hà Kỳ Hữu Cô cực kì thức thời mà ngậm miệng lại. Phía trước đột nhiên sáng lên một vệt ánh lửa, liền nhanh chóng dập tắt giữa bóng tối mênh mông. Bọn họ tham gia chính là quần chiến, có nghĩa là trên chiến trường sẽ không hề rõ ràng số lượng đối thủ, hơn nữa tăng giảm bất cứ lúc nào, mà bọn họ có thể nhìn bằng mắt thường thấy được ánh lửa liền nói rõ đối phương đã gần ngay trước mắt! Kim Vũ Trụ nhanh chóng đeo kính laser bảo vệ mắt. Hệ thống phòng ngự khởi động toàn bộ. Bọn họ lựa chọn là Ước Mơ hào —— loại máy bay chiến đấu Quan Miên sử dụng lần đầu tiên tiếp xúc Tinh Chiến, năng lực phòng ngự số một số hai trong tất cả các loại máy bay chiến đấu loại nhỏ, là lựa chọn đòi hỏi ổn định tốt nhất. Cho nên khi bọn họ chịu đợt sóng công kích thứ nhất của đối phương, thân máy bay chỉ quơ quơ. Quan Miên nói: “Kẻ địch ở ngay phía trước chúng ta.” Khóe mắt Kim Vũ Trụ đảo qua màn hình hiển thị của ra đa thật nhanh, “Cực kì chính xác!” Ầm. Thân máy bay lại bị va vào một phát, báo động vang lên. Quan Miên hơi nhướng mày. Máy bay chiến đấu am hiểu phòng ngự như Ước Mơ hào thế này đều có thể bị đánh hai lần đến báo động kêu vang, nói rõ đối phương rất quen thuộc đối với máy bay chiến đấu, hơn nữa tấn công trúng cực chuẩn. Hà Kỳ Hữu Cô lập tức phát động xung kích hình vòng, cùng đạn lần theo dấu vết. Xung kích hình vòng sau khi xông ra ngoài, không tiếp xúc đến bất kỳ máy bay địch nào, mà đạn lần theo dấu vết rất nhanh ở cách đó không xa vỡ tung ra. Dùng mắt thường nhìn, đạn lần theo dấu vết gặp phải tuyệt đối không phải máy bay chiến đấu, mà là một viên đạn lần theo dấu vết giống vậy. Quan Miên nói: “Một đài thiết bị cung cấp năng lượng báo hỏng. Chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này, tôi sẽ tắt hệ thống trọng lực của khoang tàu đi, đem tất cả năng lượng còn lại đều thêm vào trên thiết bị đẩy!” Thật ra không cần cậu nói nhiều như vậy, Kim Vũ Trụ cũng biết cần phải làm như thế nào. Cậu ta cầm lấy cần điều khiển phương hướng, dùng sức kéo, máy bay chiến đấu lập tức ngẩng đầu xông lên trên. Trong lòng Quan Miên thoáng qua một tia cảm giác quái dị. Tại sao sự tấn công của đối phương đột nhiên ngừng lại? Tuyệt đối không thể nào là loại lý do đối phương tạm thời đi nhà vệ sinh này, trừ phi bọn họ là… Cậu bỗng nhiên nói: “Xung kích hình vòng!” Từ khi cậu hô lên đến khi Hà Kỳ Hữu Cô nghe vào lại đến khi cậu ta thao tác, cách ở giữa tuyệt đối không hơn ba giây. Mà ba giây đồng hồ đã đủ xảy ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như —— Ầm! Thân máy bay chấn động mãnh liệt, theo tình hình ánh lửa lóe lên, máy bay chiến đấu đắm chìm giữa ánh lửa. Quan Miên, Kim Vũ Trụ cùng Hà Kỳ Hữu Cô đúng lúc bị truyền tống đi ra. Hà Kỳ Hữu Cô che trán nói: “Tôi ghét lửa.” Kim Vũ Trụ nói: “Tôi ghét thịt nướng BBQ.” Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Tôi không ghét thịt nướng BBQ, nhưng tôi ghét tôi nằm trên thực đơn tiệc thịt nướng BBQ buổi tối.” Kim Vũ Trụ thấy Quan Miên im lặng không lên tiếng mà lật hệ thống, hỏi: “Cậu muốn biết vừa nãy là ai?” Quan Miên nói: “Dùng hỏa lực ít nhất giành được thành quả chiến đấu lớn nhất, loại đấu pháp này nhất định là cao thủ.” Tựa như Bạch Anh Tước lúc trước cũng từng dùng cách thức gần như làm bừa đến tấn công đối thủ, dùng đến cũng là nguyên tắc này. Hà Kỳ Hữu Cô đi qua đến gần nói: “Danh sách hiện ra chưa?” “Hiện ra rồi.” Quan Miên mở danh sách ra, “Vọng Thần Châu, Anh Hùng Thùy Địch, Trọng Mưu.” Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Nghe vào rất phục cổ (3).” (3) phục cổ: trở lại thời xưa, quay ngược thời gian Kim Vũ Trụ gãi đầu nói: “Hình như từng nghe ở chỗ nào á.” Quan Miên nói: “Muốn biết rất đơn giản.” Quả thật rất đơn giản, thời đại máy vi tính, search là được. Sau khi Quan Miên tải Vọng Thần Châu, Anh Hùng Thùy Địch xong, kết quả tự động đưa ra mấy cái tương ứng, chờ cậu gõ Trọng Mưu Hồi Xa xong, tất cả đáp án đều na ná như nhau mà chỉ vào —— Tân Khí Tật 《Nam Hương Tử · Đăng Kinh Khẩu bắc cố đình hữu hoài》. (xem thơ tại đây) Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Quả nhiên là phục cổ a. Có lẽ là thơ cổ.” Kim Vũ Trụ nói: “Nghe nói cái này gọi là từ (4).” (4) từ: thể loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc. Trong QT nó cũng có nghĩa là thể trường đoản cú. Mình chỉ tìm thấy wiki của từ nhưng không có wiki của thể trường đoản cú nên cũng không chắc nó có phải cùng một loại hay không. “Chinh phụ ngâm” của Đặng Trần Côn cũng viết theo thể trường đoản cú, mình học ôn thi học kì muốn chết =))))))) “Có sự khác biệt à?” Hà Kỳ Hữu Cô hỏi. Kim Vũ Trụ nói: “Khi những giáo viên chấm bài thi, sẽ có sự khác biệt.” Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Tôi là hệ kế toán, không phải hệ lịch sử, cho nên nếu khi kiểm tra gặp phải loại đề bài này, nhất định có vấn đề không phải tôi, mà là giáo viên ra bài thi.” Kim Vũ Trụ nói: “Biết đâu giáo viên sẽ ra đề bài này, bảo cậu tính thử số chữ của thủ từ (head word 首词) và diễn tả lại bằng điệu bộ.” Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Nếu như giáo viên ra đề thi như thế vậy không phải là có vấn đề, đó là quá có vấn đề.” Quan Miên chờ bọn họ tranh cãi đủ rồi, mới nói: “Dùng chung thủ từ(5) làm ID, chứng minh bọn họ là một nhóm, không phải đội ngũ tạm thời thành lập.” (5) mình cứ nghĩ thủ từ là từ đầu tiên mà khi đọc thơ thì những từ Trọng Mưu, Vọng Thần Châu, Anh Hùng Thùy Địch đều nằm ở cuối nên hoang mang thật. Hay thủ từ ở đây là Nam hương tử, dựa theo wiki thì Nam hương tử là điệu từ, từ Nam hương tử trở về sau mới là tên bài thơ Kim Vũ Trụ nói: “Cậu dự định báo thù?” “Không.” Quan Miên nói, “Là đối thủ.” Muốn thắng Bạch Anh Tước, trước tiên nhất định phải thích ứng với loại cách thức tấn công này của anh mới được, mà ba ID nam hương tử phục cổ này rõ ràng là đối thủ tốt nhất. Kim Vũ Trụ có tinh thần, “Không bằng trước tiên tìm kiếm nguồn gốc của bọn họ đi.” Quan Miên nói: “Nếu bọn họ ngây người ở trò chơi này ở một năm trở lên, như vậy thứ bậc hẳn là trong vòng năm mươi.” Hà Kỳ Hữu Cô nửa tin nửa ngờ nói: “Thiệt hay giả?” Số lượng người chơi Tinh Chiến khổng lồ, thứ bậc trong vòng năm mươi đã được coi là cao thủ. Kim Vũ Trụ nhanh chóng tìm tòi tài liệu, sau đó nói: “Vọng Thần Châu, xếp hạng mười chín, Anh Hùng Thùy Địch, xếp hạng ba mươi ba, Trọng Mưu, xếp hạng thứ ba.” Hà Kỳ Hữu Cô giật mình nói: “Chúng ta số chó ngáp phải ruồi (6) như vậy?” (6) nguyên văn là số cớt chó tốt như vậy, mà mình thấy số cớt chó tốt nghe nó kì quá nên dùng số chó ngáp phải ruồi Bạch Anh Tước chợt từ trong khoang trò chơi đi ra, duỗi cánh tay nói: “Số chó ngáp phải ruồi gì vậy?” Hà Kỳ Hữu Cô nhìn anh, đột nhiên bình tĩnh, “Thật ra cũng không có gì.” Dù sao xếp hạng thứ nhất ở đây, gặp phải xếp hạng thứ ba cũng không có gì hay mà kích động. Kim Vũ Trụ thuận miệng nói chuyện ngày hôm nay gặp phải nhóm người trọng mưu này. Bạch Anh Tước nhíu mày cười nói: “Quả thật là số đỏ. Tôi ngây người ở trong trò chơi lâu như vậy, vẫn chưa bao giờ gặp hắn.” Quan Miên nhíu mày nói: “Hắn chưa bao giờ chơi thế lực bá chủ?” Bạch Anh Tước nói: “Chí ít tôi chưa bao giờ gặp hắn.” Cúc Hoa Môn Lang Thiếu xếp hạng thứ hai trái lại anh từng gặp được mấy lần, thế nhưng xếp hạng thứ ba bất kể là ở nơi nào cũng chưa từng gặp qua.”Trừ mấy người hợp tác cố định ra, không ai từng thấy bộ dạng của hắn, rất nhiều người nghi ngờ hắn trong hiện thực là một ngôi sao.” Kim Vũ Trụ đột nhiên cao giọng nói: “Tôi nhất định phải đánh bại hắn!” Đường đường là sinh viên giỏi của hệ máy tính điện tử nếu ngay cả một ngôi sao cũng không bắt được, cậu ta sau này còn làm sao hỗn ở trong giới trò chơi chứ. Quan Miên nói: “Nói cách khác, thực lực của hắn sâu không lường được.” Bạch Anh Tước thấy trong mắt cậu nổi lên chiến ý, cười nói: “Tôi đợi lệnh bất cứ lúc nào.” Quan Miên nhíu mày. Cậu tạm thời còn chưa có ý định để Bạch Anh Tước gia nhập, tuy rằng sự gia nhập của anh sẽ càng có lợi hơn với việc thăm dò rõ ràng đấu pháp cùng hệ thống bài võ của anh, có thể khiến bản thân nhanh chóng trưởng thành, nhưng bất lợi với sự hình thành phương thức chiến đấu cùng thói quen tư duy của bản thân, có đôi khi quán tính thật là đáng sợ. Đáng sợ hơn chính là, sau khi cậu quen với cách thức suy nghĩ của của Bạch Anh Tước rồi, muốn đánh bại lại càng khó. Kim Vũ Trụ trái lại là nói là làm. Sau khi cậu ta trở về trước tiên nghiên cứu ý nghĩa của thủ từ nam hương tử này, sau đó lại giải hàm ý của trọng mưu, sau khi cậu ta biết đây là tên của người thời xưa, cậu ta lập tức bắt tay vào điều tra gia thế bối cảnh của hắn, cuối cùng làm ra một cái quyết định gian nan. Quan Miên nghi hoặc nói: “ID Thu Ba Hữu Điện này không hay sao?” Kim Vũ Trụ nói: “Cậu đã có Ám Hắc Đại Công, tôi đương nhiên không nên lại là Thu Ba Hữu Điện. Tôi quyết định rồi, tôi phải đổi ID!” Quan Miên nói: “Phải làm thủ tục.” “Tôi biết.” “Định đổi thành gì?” “Văn Đài, không được thì Tôn Văn Đài!” (Trọng Mưu là tên tự của Tôn Quyền. Cha ông là Tôn Kiên tên tự là Văn Đài =)))) Kết quả kiểm tra đều có rồi. Cuối cùng, Thu Ba Hữu Điện liền biến thành một tên Kim Văn Đài ngô không ra ngô, khoai không ra khoai. Kim Vũ Trụ đối với việc này rất cố chấp, “Tôi sẽ chứng minh, tôi tuyệt đối mạnh hơn so với hắn.” Quan Miên nói: “Chỉ dựa vào đổi tên là vô dụng.” Vì vậy Kim Vũ Trụ tức giận phấn đấu. Không chỉ mỗi ngày buổi tối đúng giờ đăng nhập cùng tổ đội với Quan Miên, mà còn buổi tối sau khi nhóm Quan Miên đăng xuất, cậu ta vẫn giữ vững trận địa, tích phân và kỹ thuật quả nhiên tăng tiến vượt bậc trong khoảng thời gian ngắn. Ngược lại Hà Kỳ Hữu Cô, một là thi cuối kỳ gần tới, hai là tích phân học sinh cậu ta tích lũy lúc trước dùng hết, cho nên chỉ có thể thành thành thật thật mà làm học sinh. Cậu ta đi rồi, Bạch Thảo Bao cùng Thanh Sam Công Tử lần lượt thay thế bổ sung, từ chiến tích tới nói, Thanh Sam Công Tử quăng Bạch Thảo Bao không chỉ một cấp, vì vậy, thời gian lâu dài, Bạch Thảo Bao cũng là rất thức thời mà luyện kỹ thuật kiếm tích phân cùng với Thu Thiên Đãng Đãng, Thanh Sam Công Tử, Quan Miên và Kim Vũ Trụ hợp thành đội ngũ luyện cấp dài hạn. Ở trong trò chơi, cậu lại đụng phải Trọng Mưu mấy lần, nhưng mỗi lần đều thất bại thảm hại mà về, có sự khác biệt là, thời gian bọn họ kiên trì càng ngày càng dài, mà đạn pháo đối phương hao phí cũng càng ngày càng nhiều.