Edit: Aoi Tetsu Bất quá vô luận có phải là âm mưu hay không, dựa theo tình hình phát triển và thủ tục, bọn họ đều phải đem Bạch Anh Đạc về. Sau tiệc cưới, phần lớn Bạch gia cũng đã trở lại bổn gia, chỉ còn dư lại một mình Đại Đường Ca ở lại trên thuyền. Khi những Lương Cần Tùng chạy đến, hắn đang đứng ở trên boong thuyền dùng kính thiên văn ngắm sao. “Bạch Anh Đạc tiên sinh, ngài nghi ngờ có liên quan đến vụ án Hứa Trúc Thành bị giết…” Lương Cần Tùng một bên làm theo phép mà niệm, một bên ra hiệu thuộc hạ chậm rãi vây quanh. Bạch Anh Đạc làm việc ở quân bộ, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc đến điều khiển từ xa đến các loại vũ khí lực sát thương cao. Để bảo đảm không có sơ hở nào, bọn họ này từ xúc động trọng trang, để ngừa bắt giữ. (为了确保万无一失,他们这词触动了重装,以防拘捕。) Đại Đường Ca chậm rãi đứng thẳng người, đem tay áo xắn lại kéo thẳng, lạnh nhạt nói: “Đêm nay có chút lạnh, áo khoác của tôi ở trong đại sảnh.” Lương Cần Tùng liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Chu. Tiểu Chu trở về đại sảnh, trong ghế sofa quả thật móc một cái áo khoác thuần trắng. Hắn đem túi trong túi ngoài của áo khoác mà mò toàn bộ, lấy ra một bao thuốc lá điện tử cùng một cái ổ cứng di động (portable hard disk). Hắn chần chờ cầm ổ cứng, không biết có nên trả về hay không. “Cái ổ cứng kia, coi như tặng cho các anh.” Đại Đường Ca xuất hiện ở cửa. Tiểu Chu lúng túng cứng lại ở đó Lương Cần Tùng vội nói: “Chúng tôi không thể thu nhận quà tặng.” “Được thôi.” Đại Đường Ca đi lại, tiện tay đem ổ cứng di động nhét về trong túi áo, sau đó mặc áo khoác vào. Lương Cần Tùng không nghĩ tới sự tình thuận lợi như vậy, trong lòng ngược lại là năm cái thùng treo loạn tung tùng phèo mà bắt đầu cân nhắc, chỉ sợ hắn sau lưng còn giấu thủ đoạn, trên đường càng lo lắng đề phòng, mãi cho đến cục cảnh sát mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Cục trưởng cục cảnh sát tự mình tiếp ứng ở cửa. Đầu tiên Bạch Anh Đạc trước khi định tội vẫn là cao quản quân bộ, tuy rằng hệ thống bất đồng, mà chức quan xác thực cao hơn hắn. Rồi đến vụ án này náo động toàn quốc ấy, chịu các giới chú ý, hắn nhất định phải biểu hiện ra chính mình coi trọng vụ án này. Đại Đường Ca vừa vào cục cảnh sát, lập tức đồng ý tra hỏi, đối mặt Lương Cần Tùng đưa ra chứng cứ và chất vấn, hắn không chỉ từ chối luật sư Dương nghe tin chạy tới cùng đi, hơn nữa còn không chút do dự mà thừa nhận toàn bộ, phi thường phối hợp khai báo chi tiết phạm tội, bao gồm phối hợp Hứa Trúc Thành tập kích Bạch Anh Tước cùng Quan Miên, cùng với sau đó dùng dao điều khiển từ xa giết người diệt khẩu, đổ cho Kim Vũ Trụ. Lương Cần Tùng khi tới nay, chưa bao giờ gặp nghi phạm phối hợp như vậy, liền bình tĩnh lại thẳng thắn. Hắn rốt cục không nhịn được hỏi động cơ, “Anh đến cùng tại sao phải làm như vậy?” Đôi mắt Đại Đường Ca hơi nheo lại, “Bị bắt buộc.” “Ai? Ai bắt buộc anh?” “…” Trên người Lương Cần Tùng đột nhiên lạnh lẽo, sống lưng dĩ nhiên sợ ra mồ hôi lạnh. Hắn ý thức được, đây đã không phải là một vụ án giết người bình thường, mà là một cái âm mưu, âm mưu chính trị không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người. Tiếp tục hỏi tiếp? Hay là tạm ngưng xin chỉ thị cấp trên? Lương Cần Tùng hơi đấu tranh, cuối cùng, hành vi thường ngày chiếm lợi thế. Hỏi hắn: “Tại sao?” Đại Đường Ca khoan thai nhìn hắn, “Tôi muốn đưa người làm chứng ô điểm.” (大堂哥悠悠然地看着他,“我想转当污点证人。”) “Với tội danh trước mắt của anh mà nói, rất khó. Thế nhưng tôi có thể căn cứ tư liệu anh cung cấp cầu tình quan tòa cho anh.” Lương Cần Tùng nói là nói như vậy, trong lòng rất rõ ràng, chỉ cần Bạch Anh Đạc thật sự cung cấp chứng cứ hữu dụng, rất nhiều người cầu tình tạo áp lực quan tòa cho hắn. Đại Đường Ca tựa hồ sớm đoán được đáp án như vậy, “Văn Hạc là chủ mưu, Tống Xương Lộ là người liên lạc, ta là quái tử thủ (侩子手).” Từ trong túi lấy ra ổ cứng di động, đẩy lên trước mặt Lương Cần Tùng. Lương Cần Tùng nghi ngờ nói: “Cái gì?” Đại Đường Ca nói: “Trong này có một phần video, là đối thoại mười ngày trước Văn Hạc phái thư ký riêng bậc nhất Tống Xương Lộ bên người uy hiếp tôi gì (啥)Bạch Anh Tước. Còn có một phần ghi chép điện thoại, là ghi chép cuộc nói chuyện của Tống Xương Lộ gọi điện cho Bạch Anh Tước, nội dung liên quan đến giao dịch không đứng đắn. Hắn sử dụng dụng cụ biến âm, bất quá tôi lần theo đến vị trí hắn ở lúc đó là buồng điện thoại vùng ngoại ô cũng thông qua vệ tinh chụp được bức ảnh hắn ra vào buồng điện thoại cùng với hành tung lúc sau của hắn. Bản ghi chép lần theo, bức ảnh cùng video cũng ở bên trong ổ cứng.” Lương Cần Tùng cầm lấy ổ cứng di động, cảm thấy kim loại trong lòng bàn tay đang nóng lên, đốt nóng lòng bàn tay của hắn không ngừng chảy ra mồ hôi.”Chúng tôi sẽ nghiên cứu vụ án thêm nữa, bất quá anh tạm thời cũng bị giam giữ, để biết tòa án làm ra phán quyết.” Đại Đường Ca nói: “Được.” Lương Cần Tùng đứng lên, kéo cửa ra, Tiểu Chu vội vã đi tới nói: “Thư ký riêng Tống Xương Lộ của Văn Hạc đến, hắn muốn nộp tiền bão lãnh Bạch Anh Đạc.” Trong lòng Lương Cần Tùng lộp bộp một tiếng, thầm nói: Mũi thật thính! “Nói cho hắn biết, từ chối bão lãnh.” Hắn nói xong, cầm ổ cứng di động đi đến văn phòng của cục trưởng. Cục trưởng từ sau khi Bạch Anh Đạc vào cửa vẫn ngồi ở trong văn phòng chờ tin tức. Khứu giác chính trị của ông so với Lương Cần Tùng nhạy bén hơn, tại thời điểm trên điều khiển từ xa nghiệm ra vân tay Bạch Anh Đạc, ông liền biết chuyện này không đơn giản. Nếu như hung thủ thật sự là Bạch Anh Đạc, như vậy thân phận người đưa điều khiển từ xa đến cục cảnh sát liền rất vi diệu. Là tòng phạm? Là đồng mưu? Hay là người nhà họ Bạch có thể tiếp xúc gần gũi với hắn? Nếu như hung thủ không phải Bạch Anh Đạc, như vậy thân phận người đưa dụng cụ điều khiển từ xa đến cục cảnh sát liền càng thêm vi diệu. Hắn là muốn đả kích Bạch gia? Đả kích quân bộ? Hay là đơn thuần đả kích Bạch Anh Đạc? Bất kể là mấy đáp án kể trên kia, đều đã định trước cái vụ án giết người này sẽ từ từ diễn biến đến càng ngày càng không thể cứu vãn. Cho nên trong khoảng thời gian ông đang chờ đợi này, ông gọi điện thoại cho cấp trên của mình, loại thời điểm này, chỉ có không ngừng trao đổi tin tức cùng cấp trên, mới có thể ở trong mưa gió như vậy bảo toàn chính mình. Cấp trên chỉ cho bốn chữ —— giải quyết việc chung. Bốn chữ này giống như là cây kim định tâm, khiến ông thoáng thở phào nhẹ nhõm. Chính trị lúc này, Lương Cần Tùng đến, lại mang đến tin tức khó lường. Hai người bọn họ liền như vậy tổ ở trong văn phòng, đem tài liệu trong ổ cứng của Bạch Anh Đạc đều xem xong rồi. Sau khi xem xong, hai người đều không nói chuyện ngay. Nửa ngày, Lương Cần Tùng mới chần chờ nói: “Bạch Anh Đạc cùng Tống Xương Lộ, là một bọn sao?” Bạch Anh Đạc giết người giá họa, Tống Xương Lộ lợi dụng điểm ấy uy hiếp Bạch Anh Tước, nghe như là trên một sợi dây, đã như vậy, Bạch Anh Đạc lại vì cái gì mà sảng khoái bán Tống Xương Lộ đi như vậy? Không hợp tình lý.”Có thể chính là Tống Xương Lộ đưa dụng cụ điều khiển từ xa hay không, cho nên Bạch Anh Đạc mới tích cực cắn hắn đi ra?! Đấu tranh nội bộ?” “Cậu rảnh rỗi ảo tưởng, không bằng đi chứng thực.” Lương Cần Tùng nhấc chân phải đi, liền đột nhiên dừng lại.”Đúng rồi, ở trong điện thoại Tống Xương Lộ nói, cái gì tập đoàn Áo Áo cùng Du thị gánh chịu trách nhiệm lớn hơn so với tập đoàn Thịnh An, là cái trách nhiệm gì?” Cục trưởng lườm hắn một cái, nói: “Chuyện này cùng vụ án có liên quan sao?” Đương nhiên là có liên quan. Đây là chỗ động cơ của vụ án này thành lập! Lương Cần Tùng nghĩ thì nghĩ, lại sáng suốt mà lựa chọn im miệng. Cục trưởng nói: “Ngược lại Tống Xương Lộ ở cục cảnh sát, nếu hắn có hiềm nghi, liền trực tiếp tra hỏi hắn.” Lương Cần Tùng nói: “Vậy Văn Hạc đâu?” Cục trưởng trầm mặc một chút, mới nói: “Khi cần thiết, có thể mời ông ta quay lại tra hỏi.” Ai cũng không nghĩ tới phía sau một hồi lễ cưới long trọng thế nhưng lại ẩn giấu nhiều biến chuyển khiến người ta không tưởng tượng nổi như vậy! Không chỉ truyền thông đối với việc này trợn mắt líu lưỡi, ngay cả quốc hội đều bày tỏ để ý cao độ đối với việc này. Thẳng thắn của Bạch Anh Đạc cùng trầm mặc của Tống Xương Lộ càng làm cho vụ án khó rõ đầu đuôi này thêm không gian tưởng tượng. Nếu nói phát triển lúc trước của vụ án đã khiến người nhìn hoa cả mắt, rơi vào trong sương mù, vậy thì buổi chiều ngày thứ hai, hành động Văn Hạc chủ động vào cục cảnh sát phối hợp điều tra càng đem vụ án này trực tiếp đẩy tới cao trào. Phụ trách tiếp đãi hắn chính là cục trưởng và Lương Cần Tùng. Toàn bộ điều tra không nóng không lạnh mà bắt đầu, khách khí mà kết thúc. Sau khi kết thúc, Văn Hạc chủ động yêu cầu gặp Bạch Anh Đạc. Bạch Anh Đạc đồng ý. Hai người được đưa đến bên trong phòng tiếp khách không có quản chế (theo dõi và giám sát). “Thoạt nhìn cậu rất thích ứng sinh hoạt bị tống giam.” Vừa đóng cửa, hình tượng ôn hòa của Văn Hạc liền bong ra từng mảng rớt xuống, lộ ra bộ mặt thật âm u oán độc, “Đón lấy cuộc đời mười mấy năm ngục giam, cậu hẳn là sẽ không quá gian nan.” Đại Đường Ca nói: “Ông cần phải quan tâm nhất bây giờ không phải là sau khi từ chức làm gì sao?” Văn Hạc nói: “Cậu cảm thấy ta nhất định sẽ từ chức?” Đại Đường Ca nói: “Đảng Cải Cách đòi hỏi chủ tịch đảng tuyệt đối trong sạch, một chút vểt nhơ chính là tử hình.” Văn Hạc nói: “Không ai có thể chứng minh đủ chuyện Tống Xương Lộ có liên quan với ta.” Đại Đường Ca ung dung nói tiếp: “Cũng không có ai chứng minh tuyệt đối không quan hệ. Tống Xương Lộ là thư ký riêng của ông, ông vốn đã nói không rõ ràng lắm. Huống chi sau khi hắn gọi điện xong vòng một vòng, lúc nửa đêm đi nhà ông, cũng đủ khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ. Nếu không phải hắn hợp tác như thế, tôi có thể còn phải tốn càng nhiều công sức lừa gạt kéo một sợi dây ở giữa các ông.” Văn Hạc theo dõi hắn, sau một lúc lâu, nở nụ cười: “Vậy thì thế nào chứ? Cho dù ta lui xuống, cũng có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng cậu lại không giống, tiền đồ, tương lai cũng bị mất, còn phải đối mặt tai ương lao ngục.” Đại Đường Ca nói: “Tôi tình nguyện.” Văn Hạc lặng lẽ, giây lát mới nói: “Cái kế hoạch này phiền phức lại vất vả, dùng chính mình ngồi tù làm cái giá đổi lấy ta xuống đài, lại từ đầu đến cuối chưa từng kéo quyển sổ sách đen kia ra, đến cùng là không lay động gốc rễ của đảng Cải Cách. Ha ha, cũng coi như dụng tâm lương khổ (1), cậu khi nào thì bắt đầu bày kế?” (1) dụng tâm lương khổ: suy nghĩ nghiêm túc, suy nghĩ rất nhiều về một việc gì đó Đại Đường Ca nói: “Bắt đầu từ lúc ông nói muốn giết Anh Tước.” Văn Hạc cười lạnh nói: “Cho nên cậu là vì người nhà?” Đại Đường Ca chê cười mà liếc ông ta, “Ông không có người nhà?” “Ta có, nhưng trên đời này có thứ quan trọng hơn so với người nhà!” Văn Hạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu nói, “Lý tưởng của cậu đâu? Ý đồ lớn của cậu đâu? Chí lớn của cậu đâu? Đều không cần? Trung tướng ba mươi tuổi, cậu có biết đây là cơ hội rất tốt, cậu thật sự nhẫn tâm từ bỏ? Cậu cần gì lừa gạt mình, cậu và ta thật ra là cùng một loại người, chúng ta đều có lý tưởng, cũng nguyện ý hiến thân vì lý tưởng. Nhìn cậu xem, vì sự kích động nhất thời tạo thành kết quả ngày hôm nay như thế, lẽ nào cậu một chút cũng không hối hận? Một chút cũng không muốn bổ cứu?” “Ông nói đúng, một phần nào đó chúng ta rất giống nhau, chúng ta đều có dã tâm, cũng có thể vi đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào. Cho nên, tôi có thể hối lộ, có thể thông qua thủ đoạn không đứng đắn đạt được mục đích của tôi. Thế nhưng, có một thứ chúng ta khác nhau —— điểm mấu chốt của chúng ta khác nhau.” Hắn nâng mắt, lạnh lùng nhìn ông ta, “Đụng đến người nhà của tôi, nhất định là không được.” Văn Hạc rời đi không bao lâu, Tống Xương Lộ rốt cục mở miệng thừa nhận chính mình là đồng mưu của Bạch Anh Đạc, mà phủ nhận việc này có liên quan với Văn Hạc. Sau đó, Cục trưởng tự mình tham dự buổi họp báo, xác định dừng án khởi tố Bạch Anh Đạc cùng Tống Xương Lộ cố ý giết người. Trên màn hình phóng viên còn đang không ngừng đưa ra câu hỏi, nhưng suy nghĩ của Bạch Lữ Thị đã bay xa. “Bà cố nội.” Bạch Anh Tước cầm một cái áo lông khoác lên trên người bà, “Bữa tối chuẩn bị xong rồi.” Bạch Lữ Thị nắm chặt tay anh đặt ở trên vai mình, nhẹ giọng nói: “Hai cái đồng hồ đeo tay kia là Anh Đạc bảo ta giao cho con và Quan Miên.” Bạch Anh Tước nói: “Con biết.” Bạch Lữ Thị nghiêng đầu nhìn anh. Bạch Anh Tước nhìn ánh mắt của bà, thản nhiên cười một tiếng nói: “Anh ấy là anh trai con.” Cho nên, dù cho tất cả chứng cứ đều gây bất lợi cho Đại Đường Ca, hắn vẫn kiên định lựa chọn tín nhiệm như cũ. “Đáng tiếc không phải mỗi người đều rõ ràng giống như con vậy, ” Bạch Lữ Thị chậm rãi đứng lên, mặc áo lông cài xong nút áo, “Đi xuống ăn cơm nào.” Thằng em của mình mặc dù nó cứng đầu, khó ưa, lại còn hay lấy đồ của mình mà không xin phép, cơ mà ai đụng đến nó mình cũng không thích =))))))))))) Kiểu như mình có thể bắt nạt nó, người khác thì đừng hòng, vậy nên mình hiểu cảm giác của anh Đạc, cơ mà vì vậy A Miên mới bị thương:< Với lại mình cảm thấy kế hoạch của anh không uổng công đâu, có thể nó sẽ là bàn đạp để Anh Tước kết thúc với đảng Cải Cách:3