Edit: Aoi Tetsu “Tôi làm như vậy là có nguyên nhân.” Cửa sổ đóng đến mức rất kín, rèm cửa sổ che đi một ánh dư huy (1) cuối cùng của chiều tà. Trong phòng chỉ có màn hình máy vi tính truyền đến ánh sáng yếu ớt, một người tướng mạo gầy gò ngồi trong video, là một lão nhân (người già, cụ già) thần thái sáng láng. Ông ta lui vào đem cả người bao bọc trong một chiếc ghế sô pha, trong tay nâng một chén trà xanh, khoan thai nhấp một cái nói: “Ta đang đợi lời giải thích của cậu.” (1) dư huy: ánh hồng ban chiều ở chân trời “Anh Tước và Quan Miên không chết, cho dù dùng dao điều khiển từ xa giết chết Kim Vũ Trụ cũng vô dụng, ngược lại sẽ khiến cho bọn họ cảnh giác.” “Chẳng lẽ bây giờ bọn họ sẽ không cảnh giác sao?” Lão nhân hỏi ngược lại. “Cho nên tôi mới phải lưu lại một cái mạng của Kim Vũ Trụ đồng thời còn hãm hại hắn.” Lão nhân nói: “Cậu định làm gì?” “Muốn tẩy thoát hiềm nghi của Kim Vũ Trụ chỉ có một biện pháp, chính là lấy được dụng cụ điều khiển từ xa trên tay tôi. Nếu bọn họ muốn, nhất định phải nhập bọn.” Lão nhân cười, “Cậu nghĩ đến thật rất đẹp.” “Có suy nghĩ xinh đẹp, mới có động lực thực hiện.” “Nói cho cùng, cậu vẫn không muốn đụng vào Bạch Anh Tước a. Cậu đừng quên, Quan Miên cùng Kim Vũ Trụ là người một năm trước lẻn vào hệ thống máy tính nhìn lén sổ sách. Trước mắt chúng ta vẫn không thể khẳng định sau lưng bọn họ có có những người khác sai khiến hay không, nếu không có là tốt nhất, nếu có, đối với chính đảng chúng ta là sự đả kích trí mạng! Như vậy đề án tăng cường chi phí quân sự ngươi khởi xướng cho tới nay cũng không thể tiến hành tiếp nữa. Bạch Anh Tước cùng Quan Miên kết hôn, nói rõ là đứng ở phía đối lập chúng ta. Ha ha, cậu không cần nói cho ta biết, hắn nhìn sổ sách Cốc Thi Vận cho hắn, sau đó biết Quan Miên là chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, vẫn còn không biết chút nào đối với mọi thứ xảy ra sao?” “Cho nên mới muốn đem hắn kéo qua.” Lão nhân nói: “Cậu cảm thấy hắn sẽ vì một Kim Vũ Trụ xuống nước?” “Anh Tước cùng Kim Vũ Trụ không có giao tình gì, mà Quan Miên cùng cậu ta giao tình không ít, đây chính là cánh cửa đột phá. Sau khi Anh Tước nắm được đồ vật này nọ không hề hành động cũng nói hắn chẳng hề muốn ra tay với chúng ta. Quan hệ của tập đoàn Thịnh An cùng đảng Cải Cách không phải nói cắt là có thể cắt. Lần hành động này mặc dù thất bại, nhưng đã gõ cảnh báo hắn một chút, hắn hẳn là sẽ biết phải làm sao.” Lão nhân nói: “Bà cụ nhà các cậu không có tỏ vẻ gì sao?” “Bà cố nội lớn tuổi, chuyện như vậy vẫn là không cần làm phiền đến lão nhân gia bà đâu.” “Đúng vậy. Thế nhưng kế hoạch lần này không thành cũng bởi vì bà, mới có thể công khuy nhất quĩ ấy à?” Lão nhân nhấp ngụm trà nói, “Lại nói tiếp, bà làm sao sẽ trùng hợp như vậy, trước không đưa xong không đưa cố tình vào ngay lúc đấy đưa một đôi đồng hồ đeo tay cho bọn họ ni?” công khuy nhất quỹ: việc sắp thành lại hỏng – QT ” Hôm nay bọn họ kết hôn, tặng lễ rất bình thường. Có lẽ, đây chính là ý trời.” “Hảo một cái ý trời. Nếu là ý trời, ta liền thuận theo ý trời đi.” Lão nhân nói, “Kế tiếp cậu định làm như thế nào đây?” “Tôi muốn ông tìm một người tin được cùng Anh Tước đàm phán, nhưng không cần lộ diện, tốt nhất dùng điện thoại công cộng gọi (1) đến trong nhà, trước đó tôi sẽ phá hỏng hệ thống lần theo dấu vết. Quan Miên bị thương, bọn họ hẳn là về nhà ở.” (1) 打 đả: “đánh” nghe kì quá nên mình đổi sang “gọi” “Dùng máy vi tính thiết lập không được sao?” “Máy vi tính thiết lập rất dễ lưu lại vết tích, hơn nữa trí tuệ nhân tạo nếu như phát hiện nội dung liên quan đến từ ngữ nhạy cảm, sẽ trực tiếp lưu nguồn gửi đến cục cảnh sát. Trái lại điện thoại công cộng, khắp nơi đều có, hơn nữa không có camera.” “Ta thấy không được.” Lão nhân cười ha hả mà nhìn hắn một lát mới nói, “Đánh thép thừa dịp nóng (2). Ai biết được hắn có nghi ngờ cậu hay không đâu? Nếu là ta, nhiều điểm đáng nghi như vậy, ta nhất định sẽ đắn đo suy nghĩ một chút, xem có phải là bị người thân cận nhất của mình bán đứng hay không. Cho nên, ta nghĩ vẫn là lập tức gọi điện thoại đến đấy đi. Hệ thống lần theo dấu vết cậu hẳn là có thể đối phó chứ?” “Cho tôi mười phút.” “Liền mười phút.” Hình ảnh lão nhân từ trong màn hình biến mất, sau đó nhảy ra một trang thông báo (3) hệ thống, sau đó không ngừng hiện ra khung thiết lập, sau cùng xác định. (3) 页面 Giây lát, rèm cửa sổ bị kéo ra. Xa xa đen như mực, trời và biển đã bị bóng đêm nhào nặn đến một chỗ. Trên thuyền một vòng đèn hình trái tim màu hồng sáng lên, trên boong thuyền lẽ ra nhiệt nhiệt nháo nháo một mảnh tĩnh lặng. Kim Vũ Trụ ở trong phòng dạo qua một vòng, sau khi xác nhận không có bất kỳ nghe trộm, mới một lần nữa đi về trước giường Quan Miên, nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy có âm mưu.” Quan Miên nói: “Ồ. Cậu cũng nhìn ra rồi.” Kim Vũ Trụ nói: ” Khi dao đâm vào tôi đã nhìn ra rồi. Cậu nói nếu không phải âm mưu, tôi như thế nào sẽ giết người chứ? Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn là đức trí thể (4) phát triển toàn diện, thanh niên ưu tú đi học trễ cũng kiên trì muốn dìu bà lão băng qua đường a!” (4) đức – đạo đức, trí – trí tuệ, thể – thân thể “Bởi vì đối với cậu mà nói, đến trễ một tiếng cùng đến trễ một tiếng rưỡi không khác nhau gì cả.” Kim Vũ Trụ nói: “Chúng ta có thể không cần nói đi xa hay không.” “Cậu nghi ngờ ai?” Kim Vũ Trụ do dự một chút, mới nói: “Cậu khẳng định muốn tôi nói?” Quan Miên nói: “Chẳng lẽ không cho cậu nói để nguyên thủ quốc gia đến thay cậu nói à?” “Tôi nghi ngờ người đứng ở bên cạnh tôi.” Kim Vũ Trụ nhớ đến khi vụ án phát sinh Quan Miên vẫn luôn nằm ở trên giường, vội vã nói bổ sung, “Chính là hai vị đường ca của Bạch Anh Tước.” Quan Miên nói: “Lý do đâu?” “Rất kỳ quặc!” Kim Vũ Trụ nói, “Thứ nhất, vị Đại Đường Ca kia coi như muốn nói chuyện phiếm cũng có thể tìm cái địa phương phong cảnh thanh nhã, tại sao nhất định muốn bắt chuyện chúng tôi ở cửa nhà vệ sinh? Sau đó chúng tôi vừa đi qua, hung thủ liền đi qua luôn. Thứ hai, rất kỳ quặc! Chỗ bọn họ đứng vừa vặn đem chuyện phát sinh chắn thành góc chết tầm mắt của những người khác, tên Hứa Trúc Thành gì gì đó, sớm không ném đồ vật muộn không ném đồ vật cố tình vào lúc đó ném đồ vật? Vị Đại Đường Ca kia lại vừa vặn nhận ra đó là vật gì? Cũng không phải hắn bán. Thứ ba, rất kỳ hoặc! Tôi dám khẳng định, sau khi tôi đâm dao, vị Đại Đường Ca kia tuyệt đối là ẩn giấu thứ gì. Hơn nữa giây tiếp theo hắn đã không thấy tăm hơi. Lúc trước tôi còn không biết tại sao, sau đó lúc biết đến thanh này là dao điều khiển từ xa tôi liền biết tại sao rồi.” Quan Miên nói: “Tôi biết hung thủ là người nào?” Kim Vũ Trụ nói: “Quả nhiên rất rõ ràng đi?” “Là rất kỳ quặc.” (Ý là chọc Kim Vũ Trụ nói “rất kỳ quặc” hoài ấy =)))))) “Vào lúc này cậu còn có tâm tư nói giỡn? Tôi liền muốn đi vào a (5). Nói không chừng lần này sẽ bị giam khoảng mười năm tám năm, thời điểm chờ tôi đi ra, có khả năng bạch phát thương thương lão thái long chung (tóc trắng xoá tuổi già sức yếu)…” (5) 我又要进去了啊 Quan Miên nói: “Mười năm tám năm liền tóc trắng xoá tuổi già sức yếu nói rõ cậu có bệnh suy lão (già yếu).” Kim Vũ Trụ: “…” Quan Miên nói: “Nếu cậu có nhiều hoài nghi như vậy, tại sao không nói cùng cảnh sát?” Kim Vũ Trụ nói: “Vậy cũng muốn tôi dám nói mới được a! Cậu cũng biết bối cảnh của Bạch gia, lại ngẫm lại tên trên danh sách hối lộ kia của đảng Cải Cách, ai biết mấy vị cảnh sát này có phải là cùng hắn thông đồng hay không. Nếu không phải tôi phát huy kỹ năng diễn xuất trình độ ảnh đế tại chỗ, khiến bọn họ đã cho là tôi hoang mang lo sợ không hề phát hiện thứ gì, nói không chừng tôi ở trong cục cảnh sát “Sợ tội tự sát” rồi.” Quan Miên không lên tiếng. Kim Vũ Trụ liếm môi một cái nói: “Này, thành thật mà nói, Bạch Anh Tước cùng bọn họ có phải một phe hay không?” Quan Miên nói: “Cậu cảm thấy anh ấy có thể lãng mạn đến (mức) dùng tuẫn tình (chết vì tình) đến chúc mừng chúng tôi kết hôn hay không?” “Đó chính là bọn họ phát điên mà ngay cả em trai mình cũng muốn giết? May là các cậu không có chuyện gì, nếu không sẽ không có người vạch trần tội ác của bọn họ.” Kim Vũ Trụ ngừng một chút nói, “Bạch Anh Tước hẳn là sẽ phản kích chứ? Anh ta hẳn là sẽ không học tập các loại tinh thần không biết sợ cắt thịt nuôi chim ưng liều mình giữ nghĩa (6) gì đó chuẩn bị dùng tình yêu của mình cùng sinh mệnh đi cảm hóa bọn họ cao thượng như vậy đi? Nếu như anh ta thật sự có giác ngộ như vậy, tốt xấu trước tiên viết tờ di chúc, cho cậu một chút bảo đảm, cho cậu đi nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió a.” (6) liều mình giữ tình thân ái Quan Miên nói: “Không bằng cậu tự mình hỏi anh ấy đi.” Kim Vũ Trụ nói: “Này không giống nhau. Các cậu đã là người trong nhà, tôi là người ngoài, lời nói thật lòng anh ta như thế nào lại nói với tôi chứ?” Tiếng gõ cửa vang lên. Kim Vũ Trụ mở cửa. Bạch Anh Tước nghiêng nửa người vào, “Nếu như các cậu chưa có trò chuyện xong, không bằng ngày mai tiếp tục. Quan Miên bị thương, không thể quá mệt mỏi.” Kim Vũ Trụ nhìn nhìn Quan Miên, lại nhìn nhìn Bạch Anh Tước, vẫn là không nhịn được chính mình hỏi ra lời, “Chuyện ngày hôm nay anh định làm sao bây giờ?” Bạch Anh Tước vừa định nói chuyện, chợt nghe điện thoại trong căn phòng vang lên, lập tức điện thoại di động của anh cũng vang lên. Anh vừa mở điện thoại di động, vừa đi đến hướng điện thoại. Đường Nhị cô cô ở đầu bên kia điện thoại di động nói: “Điện thoại của con, cô chuyển máy nội bộ. Không biết là ai gọi, vào lúc này, con cẩn thận một chút.” “Được.” Bạch Anh Tước cúp điện thoại di động, đưa tay nhận điện thoại. “Là Bạch Anh Tước tiên sinh phải không?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ ôn nhu. “Tôi là.” “Nghe nói ngài đang tìm vật chứng giống nhau rất trọng yếu, tôi nghĩ chúng ta có thể làm một vụ giao dịch.” Kim Vũ Trụ diễn sâu vl =))))) Tình hình là chương 156 trong bản raw của mình không hiểu sao lại giống y chang 155 – Hơn nữa, chương 157 hình như lại khớp với chương 156 -bi chừ phải làm sao – help me huhu –