Edit: Aoi Tetsu Một vòng đổng sự thảo luận xong, đến phiên cố vấn. Đầu tiên là mấy vị cố vấn thâm niên kinh nghiệm phong phú mở miệng, sau đó đến phiên chuyên gia phân tích số liệu cao cấp. Thêm vào Quan Miên, Tập đoàn Thịnh An trước mắt chuyên gia phân tích số liệu cao cấp tổng cộng có ba vị, theo thứ tự là Tôn Chí Hồng đi công tác, Đặng Viên cùng Quan Miên. Trong đó Tôn Chí Hồng tư cách già nhất, thông thường đều ở trước mặt Bạch Anh Tước kết luận, cho nên hắn không vội mà mở miệng, trước tiên nhìn về phía Đặng Viên. Đặng Viên chậm rãi nói: “Du thị cùng chúng ta cùng là đảng Cải Cách, tỷ lệ đào cái cạm bẫy hãm hại chúng ta cực thấp, duy nhất phải lo lắng chính là nội bộ của bọn họ có phải là ra cái sọt, muốn mượn chúng ta lên bờ.” Đổng sự ngồi ở bên cạnh hắn nói: “Chúng ta là một cái đồng bạn cùng chiến hào, thời điểm nên giúp giúp một tay cũng không có gì.” Đặng Viên đánh bóng mép bàn nói (邓园打了个擦边球道): “Chủ yếu là từ cái kế hoạch thành phố trên không này tới cân nhắc.” Bạch Anh Tước nói: “Vậy là cậu phản đối?” Đặng Viên lắc đầu nói: “Không, tôi tán thành cùng Du thị hợp tác.” Bạch Anh Tước nhíu mày. Đặng Viên nói: “Nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại. Nếu như Du thị thật sự gặp phiền toái lớn, nói không chắc sẽ là cơ hội của chúng ta.” Mấy vị đổng sự khác hai mặt nhìn nhau. Đổng sự ngồi ở bên cạnh hắn kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn thừa dịp cháy nhà hôi của?” Đặng Viên nói: “Không, chính như lời cậu nói, tôi cảm thấy được đây là cơ hội tốt trợ giúp lẫn nhau. Du thị là con thuyền lớn. Cái gọi là lạn thuyền cũng có ba phần đinh, như Du thị tập đoàn lớn như vậy là không thể bị một lần hai lần cuộn sóng đánh chìm. Đương nhiên, nếu như Du thị thật sự gặp phải nguy cơ, e rằng chúng ta có thể dùng phương thức viện trợ hữu tình thu mua bộ phận cổ phần của Du thị, trợ giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó, cũng coi như là một vị chiến hữu trong chiến hào cùng nhau tương trợ.” Nói tới nói lui, vẫn là muốn thừa cơ mò chỗ tốt. Tập đoàn Thịnh An cùng Du thị tuy rằng đều là đảng Cải Cách, thế nhưng giữa nhau cũng không có nghiệp vụ hợp tác cụ thể, thậm chí tại rất nhiều lĩnh vực, phía trên đều vẫn duy trì ăn ý không quấy nhiễu lẫn nhau. Lần này Du thị đưa ra hợp tác, tương đương với phá vỡ cân bằng này. Có thể tưởng tượng, ở ăn ý trước đây song phương hợp tác, tất nhiên sẽ trải qua một phen minh tranh ám đấu. Cho dù Du thị hiện tại dùng một đống lợi ích lớn làm mồi dụ, mời Tập đoàn Thịnh An mắc câu, mà Tập đoàn Thịnh An sau khi cắn câu sợ liền là một phen cảnh tượng. Ý nghĩ của Đặng Viên bây giờ không hẳn không phải ý nghĩ của Du thị đối với Tập đoàn Thịnh An. Bạch Anh Tước nhìn về phía Quan Miên. Quan Miên lại như đang ngẩn người. Bạch Anh Tước nói: ” Cố vấn Tôn cảm thấy thế nào?” Tôn Chí Hồng đối với anh trưng cầu ý kiến của mình trước tiên mà cảm thấy hơi kinh ngạc. Ánh mắt hắn liếc mắt nhìn Quan Miên thật nhanh một cái, sau đó châm chước mở miệng nói: “Tôi bỏ phiếu phản đối.” Lời vừa nói ra, làm phòng hội nghị nổi lên một trận xôn xao nho nhỏ. Ngay trên mặt Đặng Viên đều xuất hiện ngạc nhiên. Tôn Chí Hồng tựa hồ cũng không có ý giải thích, “Chúng ta không bằng nghe một chút ý kiến của cố vấn Quan.” Quan Miên mười ngón giao nhau, nhẹ nhàng dập đầu xuống mặt bàn, mới nói: “Tôi ủng hộ ý kiến của cố vấn Tôn.” Câu nói này có thể từ hai tầng ý tứ đến lý giải. Một tầng là cậu cũng đồng ý ý kiến của Tôn Chí Hồng, bỏ phiếu phản đối. Một tầng là cậu chỉ là đơn thuần nhận định lựa chọn của Tôn Chí Hồng là đúng. Đặng Viên ý vị thâm trường nhìn cậu. “Nếu xuất hiện bất đồng, như vậy thì mời mỗi vị cố vấn đều làm bản kế hoạch ủng hộ luận điểm của chính mình đến.” Bạch Anh Tước không giống như ngày thường giải quyết dứt khoát, mà là kéo dài trận này đánh giằng co chiến tuyến. “Không có những vấn đề khác nói, tan họp.” Quan Miên là người đi ra sau cùng trong phòng họp. Thời điểm cậu đi ra nhìn thấy Đặng Viên đứng ở trong hành lang, hiển nhiên là cố ý đợi cậu. “Buổi tối có rảnh rỗi hay không? Có thể làm tiệc hoan nghênh?” Đặng Viên cười híp mắt hỏi. Quan Miên nói: “Quá tiêu phí.” Đặng Viên nói: “Tôi mời khách, công ty bỏ tiền. Vì đồng nghiệp mới khai tiệc hoan nghênh có thể ở nơi chi trả phúc lợi của nhân viên.” Quan Miên nói: “Chuẩn bị tiếp tục đàm luận kế hoạch án?” Đặng Viên nói: “Tôi ở trong mắt cậu là người cuồng công tác sao? Tôi là hiếu kỳ nguyên nhân cậu ủng hộ Chí Hồng, mà tôi tin tưởng đó nhất định là xuất phát từ nhu cầu của công ty.” Hắn nói tới rất thành khẩn, nửa điểm đều không có ý tứ chen đổi. Nhưng Quan Miên biết, nếu như Đặng Viên thật sự đối với sự tình chính cậu vừa nãy ủng hộ Tôn Chí Hồng không nghi ngờ, hắn căn bản liền sẽ không đứng ở chỗ này. “Buổi tối tiệc hoan nghênh sẽ như thế nào?” Đặng Viên không có ý tứ rời đi. “Được.” Quan Miên sao cũng được mà đáp ứng. Đặng Viên cao hứng nói: “Tan tầm tôi tới tìm cậu.” Hai người kết bạn trở về văn phòng. Quan Miên đang muốn vào phòng, liền thấy Vu Ngư đi tới nhẹ giọng nói: “Bạch tổng tìm cậu.” “Ừm.” Quan Miên quay đầu lại nhìn Đặng Viên tiến vào văn phòng, mới quay người đi lên lầu. Phòng làm việc của Bạch Anh Tước rất lớn, bên trong có các loại thiết bị tập thể hình và một cái khoang trò chơi. Bạch Anh Tước thấy Quan Miên đánh giá khoang trò chơi, cười nói: “Đêm nay trở lại chúng ta có thể chơi đủ.” “Đêm nay không được.” Quan Miên thu hồi ánh mắt, “Đặng Viên vì tôi mở tiệc hoan nghênh.” “Ồ?” Bạch Anh Tước nói, “Rất ít nghe nói hắn lúc không làm việc xã giao đồng sự, có lẽ là đối với em dâng lên phiếu ủng hộ kia cảm thấy hứng thú.” Quan Miên nói: “Hắn đích xác không có phủ nhận.” Bạch Anh Tước ôm ngực nhìn cậu nói: “Kỳ thực tôi cũng thật tò mò.” Tôn Chí Hồng tại chuyến đi này xác thực rất nổi tiếng, rất nhiều báo chí tạp chí thậm chí gọi hắn là liêu thần, tức là ý tứ liệu sự như thần. Nhưng anh biết Quan Miên tuyệt đối không phải loại người nhân vân diệc vân (1) như vậy. (1) Nhân vân diệc vân: người ta nói thế nào, mình cũng nói theo như thế, không có chủ kiến, chỉ biết lên tiếng phụ họa. (Theo Baidu) Quan Miên nói: “Anh làm tôi tuân theo tư tâm của mình.” Bạch Anh Tước nói: “Nhưng là tư tâm của em là ủng hộ Tôn Chí Hồng. Tuy rằng tôi đối với mình và em đều rất tin tưởng, thế nhưng ở tình huống như vậy ít nhiều gì cũng sẽ bởi vì nguyên nhân bên ngoài mà sản sinh không ít ghen tuông.” Quan Miên nói: “Anh có thể ăn rong biển cải bó xôi tổng hợp một chút.” (你可以吃海带菠菜综合一下。) Bạch Anh Tước bật cười nói: “Tôi suy tính một chút. Em đối với bản kế hoạch có ý nghĩ không?” Quan Miên nói: “Có.” Bạch Anh Tước mong đợi nhìn cậu. Quan Miên nói: “Anh sẽ hỏi nội dung bản kế hoạch của những người khác sao?” Bạch Anh Tước nói: “Bọn họ không có đãi ngộ này.” Quan Miên nói: “Như vậy, để công bằng, tôi quyết định cùng mọi người cùng nhau phát biểu.” Bạch Anh Tước cười nói: “Em có thể tạm thời coi tôi là vị hôn phu của em, như vậy nói cho tôi liền sẽ không có cảm giác ưu việt cùng áp lực.” Quan Miên nói: “Tôi là cảm thấy người khác không cần xét duyệt tôi cần xét duyệt, đối với tôi mà nói rất không công bằng.” Bạch Anh Tước không nhịn được cười nói: “Tôi chỉ là muốn làm người vì người yêu không tiếc cả mạng sống (两肋插刀的愣头青).” “Sinh vật giúp bạn không tiếc cả mạng sống trong (两肋插刀的生物中), tôi xác định tôi chỉ thích để lên bàn ăn heo sữa quay.” Quan Miên nhìn đồng hồ nói: “Nếu như không có chuyện gì khác, tôi trở lại làm bản kế hoạch.” “Buổi tối tiệc hoan nghênh có thể mang gia quyến tham gia sao?” Bạch Anh Tước thấy cậu quay người đi ra ngoài, dành thời gian hỏi. Quan Miên lười biếng trả lời: “Tôi sẽ hỏi một chút Tuyết Sơn có nguyện ý có mặt hay không.” Buổi tối tiệc hoan nghênh chỉ có Đặng Viên cùng mấy vị cố vấn khác tham gia. Quan Miên cũng không phải người sẽ khơi gợi bầu không khí (会活跃气氛的人), Đặng Viên cùng các cố vấn khác thì lại túy ông chi ý bất tại tửu (2), bởi vậy đề tài trò chuyện một chút liền quay lại cái bản kế hoạch. Mấy cái cố vấn đều đại lực tán thưởng Du thị bản kế hoạch lợi nhuận khả quan. (2) túy ông chi ý bất tại tửu: tâm ý của người uống rượu không ở trong rượu, không hứng thú với rượu, ý ở đây là những người này mở tiệc hoan nghênh cũng không hẳn là để hoan nghênh mà để làm việc khác. Đặng Viên chẳng hề phát biểu ý kiến, mà là yên lặng mà quan sát Quan Miên đối với mỗi câu nói phản ứng. Là một chuyên gia phân tích số liệu, hắn vô cùng hiểu rõ làm sao từ ngôn ngữ tay chân của một người xem thấu nội tâm của họ. Ở Tập đoàn Thịnh An ngây người lâu như vậy, hắn trên danh nghĩa cùng Tôn Chí Hồng đứng ngang hàng, hưởng thụ đãi ngộ giống nhau, nhưng hắn biết, bất kể là trong mắt Bạch Anh Tước hay là trong lòng những đồng nghiệp khác, trước sau đối với Tôn Chí Hồng coi trọng một chút. Tuy rằng bên trong này có nguyên nhân tư lịch, thế nhưng yếu tố năng lực tín nhiệm đối với hắn cũng rất trọng yếu. Có thể trở thành chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, cái nào không phải nhân vật như thiên chi kiêu tử(3)? Tâm lý Đặng Viên khó tránh khỏi âm thầm tích cực. Lần này Quan Miên công khai ủng hộ Tôn Chí Hồng, rốt cuộc là đụng phải vết thương của hắn. Hắn hẹn Quan Miên đi ra, một là muốn biết rõ Quan Miên ủng hộ Tôn Chí Hồng đến tột cùng là bởi vì cái nhìn đối với hắn hay là cái nhìn đối với bản kế hoạch. (3) thiên chi kiêu tử: con của trời, con cưng, được cha me cưng chiều nên kiêu ngạo Bất quá một buổi tối biểu tình Quan Miên đều có biến hóa rất ít, cặp mắt kia giống như hồ nước chết, khó nổi sóng. Đặng Viên mơ hồ có cảnh giác. Có thể lên làm chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, cũng không phải kẻ tầm thường. E rằng từ đó về sau, người hắn muốn chú ý lại thêm một người. Một hồi cơm ăn đến thanh thanh thản thản. Mấy cái cố vấn nhìn sau khi Quan Miên rời đi, cũng không khỏi oán giận hắn không thức thời, quá mức chất phác, sẽ không giao tiếp. Đặng Viên nghe vậy chỉ là lễ phép cười cười. Nhớ tới năm đó hắn vừa tới Tập đoàn Thịnh An, bọn họ đối với hắn đánh giá cũng không ở ngoài như vậy. Kỳ thực cũng không phải là hắn không hiểu được giao tiếp xã giao, mà là trong mắt hắn lúc đó, những người này căn bản không cần nhọc lòng xã giao. Chỉ là sau khi công tác một khoảng thời gian, loại ngạo khí lộ rõ trên mặt hắn kia mới chậm rãi chuyển thành nội liễm, học cùng bọn họ hoà mình. Dù sao, ở trong công tác cũng không phải năng lực mạnh liền nhất định có thể trở thành người thắng cuộc. Quà Trung thu muộn =)))))) ❤ ❤ ❤