Trong văn phòng đạo diễn.
Ngụy Tử Dương không dám tin mà phóng đại âm thanh: "Muốn tôi rút khỏi chương trình? Vì cái gì?"
Ngô đạo còn chưa trả lời, liền nghe Cảnh Dư lười nhác ngồi một bên cười lạnh một tiếng: "Vì cái gì? Trong lòng cậu không phải đã hiểu rõ rồi sao?"
Ngụy Tử Dương gượng ép nở nụ cười: "Cảnh lão sư, ngài đang nói cái gì thế, tôi nghe không hiểu chút nào?"
Dụ Ứng Giản đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn, thanh âm lạnh tanh: "Hất bát nước bẩn lên người đồng đội, bỏ tiền mua hot search tố cáo đồng đội, lấy trộm video của tổ tiết mục...... Khá là mượt mà đó."
Ngụy Tử Dương đang muốn mở miệng cãi lại, thì Dụ Ứng Giản vươn ngón trỏ, nhẹ đặt ở bên môi: "Xuỵt."
"Đừng giải thích, vô dụng." Hắn nói.
Giọng nói lành lạnh mang theo sát khí.
Sắc mặt Ngụy Tử Dương liên tục biến đổi, hắn nắm chặt hai tai, gân xanh trên đó toàn bộ nổi lên.
Nhưng đối diện hắn chính là ảnh đế thiên vương, hắn không dám lên tiếng, đành phải cắn răng ngậm miệng.
Đến lúc ra khỏi văn phòng, những người trước đây quan hệ không tồi với hắn nhanh chóng vây quanh.
Trên mặt mang theo biểu tình nhìn như quan tâm nhưng kỳ thật thần sắc tò mò: "Làm sao vậy? Vì cái gì muốn cậu rút lui!"
Hai tay Ngụy Tử Dương nắm chặt thêm lần nữa, một lát rồi thong thả buông ra, nở nụ cười: "Nói bậy gì đó, là tôi tự mình muốn rút lui."
"A?"
Ngụy Tử Dương tươi cười đến vô cùng tự nhiên: "Nga, quên nói với các cậu. Đạo diễn mời tôi diễn vai nam hai trong bộ phim《 Linh Thạch Tình Duyên 》, thời gian gặp chút xung đột, cho nên không có biện pháp khác."
Mọi người kinh hô: "Wow!"
Bộ phim《 Linh Thạch Tình Duyên 》 bọn hắn có nghe qua, tuy rằng là một bộ phim chiếu mạng, nhưng có thể diễn vai nam hai, đối với những người mới như bọn hắn mà nói, quả thực là một cơ hội trên trời rơi xuống.
"Tử Dương ca, thật mau nổi tiếng nha!"
"Về sau có nhân vật gì đừng quên anh em!"
"......"
Ngụy Tử Dương nghe mọi người xung quanh thổi phồng, trong lòng rốt cuộc dễ chịu một chút.
Bộ phim chiếu mạng này được chuyển thể từ một IP nổi tiếng, hoàn hảo Triệu tổng tóm con cá lớn này cho hắn, bằng không chuyện tốt này sao có thể tới lượt hắn đây.
Chờ bộ phim hot lên, hắn tự nhiên thuận nước đẩy thuyền, kiếm thêm mấy cái tài nguyên nữa, đến lúc đó......
Còn không phải đem Tống Nghiên đạp dưới lòng bàn chân sao!
Vừa nghĩ tới, ở phía cuối hành lang, có hai thiếu niên sóng vai đi tới.
La Kiệt Linh gào to, thanh âm rõ ràng truyền đến:
"Cậu nói xem ai mà thiếu đạo đức như thế, làm bộ tố cáo người khác? Hot search kia, nhìn là biết dùng tiền mua rồi!"
"Ha ha ha bất quá hắn không nghĩ tới sự việc được đổi chiều như thế này!"
"Cư dân mạng bây giờ đang khen lấy khen để về cậu đó, thiếu niên họ Tống dũng mãnh đấu cướp ha ha ha ha ha, hot search kia chết mất rồi"
"Chà chà, đã lâu rồi, không có tin nóng gì để tám nhảm nha, quá phê quá phê!"
"......"
Thần sắc mới vừa hòa hoãn xuống của Ngụy Tử Dương tức khắc khó coi, ấy thế mà La Kiệt Linh bên kia còn lẩm ba lẩm bẩm: "Cậu nhanh chân lên, bên phía chocolate Wedel kêu chúng ta nhanh chóng qua đó, còn muốn chụp vài tấm hình......"
La Kiệt Linh nói đến vô cùng hăng say, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Ngụy Tử Dương âm u đứng trên hành lang nhìn hắn cùng Tống Nghiên, hắn khinh thường mà cười nhạt một tiếng.
Hai người đối mặt với nhau hai giây, ở trong mắt đối phương đều nhìn thấy thần sắc kích động muốn đánh nhau một trận.
Kỳ thật người Ngụy Tử Dương muốn đánh chính là Tống Nghiên, tốt nhất là đem mặt cả cậu ta đánh tới nở hoa, nhưng cái video kia......
So sánh giá trị vũ lực một chút, vẫn là quên đi.
Hai người giương cung bạt kiếm, lại nghe thấy một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tống Nghiên nhìn di động, là điện thoại của viện trưởng tiểu lão thái.
Cậu nhớ tới cái gì, đôi mắt sáng lên, nhanh chóng bấm gọi: "Viện trưởng nãi nãi, là muốn đem sốt thịt bò cho con sao?"
Ngụy Tử Dương: "......"
La Kiệt Linh: "......"
Từ từ, hiện tại là thời điểm nhớ thương sốt thịt bò sao!!!
Đầu kia điện thoại lại là một trận hỗn loạn.
Tiếng khóc của trẻ con, tiếng kêu, tiếng chói tai của đồ vật bị ném, qua vài giây mới nghe được âm thanh già nua mang theo khủng hoảng của tiểu lão thái: "Nghiên Nghiên, mau, mau trở lại, xảy ra chuyện lớn rồi!"
......
Tống Nghiên nhanh chóng tới trước cô nhi viện, liền nghe được thanh âm đồ vật bị đập ở bên trong.
Còn có tiếng khóc của trẻ con truyền ra.
Tống Nghiên nhanh chóng đẩy, vừa chạy vào trong, liền hoảng sợ.
Mấy tên cao to xăm trổ đầy mình đứng bên viện, hai tay khoanh lại, một bộ dáng hung thần ác sát.
Bên cạnh là mấy đứa nhỏ sợ hãi co rúm ôm lấy nhau, trên mặt đầy nước mắt.
Một tên xăm trổ bấm lỗ tai rống lên: "Con mẹ nó thật phiền, mau nín cho ta!"
Mấy đứa nhỏ nháy mắt bị dọa sợ đến ngậm chặt miệng nhỏ, không dám khóc thành tiếng, từng giọt nước nơi hốc mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Viện trưởng tiểu lão thái liền ôm lấy không sót một đứa nhỏ nào, liên tục lui về phía sau: "Các ngươi làm gì, tui, tui báo cảnh sát bây giờ!"
Xăm trổ cười lạnh một tiếng: "Báo cảnh sát? Được đó, tiểu tử này trộm ví tiền của tao, tao đang muốn đưa nó lên cục cảnh sát đây! Bà báo đi báo đi!"
Nói xong cùng với mấy tên xăm trổ kia, cười ha ha lên.
Viện trưởng tiểu lão thái tức giận đến run run: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói bậy! Sao lại đổ oan cho mấy đứa ở đây, mấy ngày hôm trước còn cúp nước cúp điện, ban đêm thì ném thủy tinh vào chúng tôi, hiện tại còn đổ oan mấy đứa trẻ trong viện trộm tiền, còn không phải đang muốn chúng tôi phá bỏ nơi này rồi chuyển đi sao! Thủ đoạn bỉ ổi như vậy, còn biết xấu hổ hay không!"
Xăm trổ không thèm để ý mà ha hả hai tiếng: "Cái gì mà cúp nước cúp điện ném thủy tinh? Cẩn thận tao tố cáo bà tội bôi nhọ!"
Tiểu lão thái càng tức giận đến phì phì hai tiếng: "tui, quá không biết xấu hổ!"
Sắc mặt xăm trổ biến đổi: "Hắc, tao nói bà này tiểu lão thái, muốn nhổ nước bọt vào ai thì nên ngó mặt nhìn xem, coi tao có tẩn chết bà không."
Nói xong liền lắc lắc hai cánh tay đầy cơ bắp, tiến lên phía trước hai bước, tung cú đấm về phía tiểu lão thái.
Mắt thấy nắm đấm sắp vung tới, còn chút nữa, cánh tay xăm trổ liền bị...... Chế trụ.
Chế trụ hắn, là một thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp.
Ưỡn ngực, bàn tay nhỏ đang tức giận mà nắm lấy cú đấm của hắn.
Bọn nhỏ hoan hô ra tiếng: "Tống Nghiên ca ca!!!"
Xăm trổ sửng sốt, ngay sau đó đám xăm trổ kia liền ồn ào cười to: "Ha ha ha ha ha lão thái bà, đây là người mà bà gọi đến giúp đỡ sao? Cười chết ta ha ha ha ha ha......"
Viện trưởng tiểu lão thái: "......"
Bà thật sự là không có biện pháp, mới gọi điện thoại cho Tống Nghiên.
Trẻ con lớn lên ở cô nhi viện này không nhiều lắm, ở lại thành phố này cũng chỉ có mấy người, bà cũng gọi điện thoại cho đứa khác, nhưng khoảng cách quá xa, không tới đây kịp.
Lúc này nhìn Tống Nghiên gầy gò đứng trước mặt che chở mấy bà cháu, lại nhìn mấy người đối diện cao to xăm trổ, trong lòng tiểu lão thái nếu biết như vậy thì không gọi làm gì.
Trời ạ, sao bà lại hồ đồ như vậy? Sao lại gọi cho Nghiên Nghiên cơ chứ?
Thân thể Nghiên Nghiên nhỏ yếu như vậy, làm sao mà địch nổi mấy tên cao to kia!
Này này này......
Tiểu lão thái tức khắc hoảng sợ: "Tống Nghiên, con, con đi mau đi! Đi mau ô ô ô!"
Tống Nghiên: "Con không đi!"
Xăm trổ ha hả hai tiếng: "Kêu mày đi mà mày không đi."
Xăm trổ khác tiến lên một bước: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Tống Nghiên: "?"
Còn nói chuyện phiếm được sao?
Cánh tay đầy cơ bắp lập tức vung lên: "Tụi bây, đánh chết nó cho tao!"
......
Đánh là đánh......
Bất quá, bị đánh không phải Tống Nghiên, mà là đám người đao to búa lớn hung hung hổ hổ.
Ngoại trừ tiếng kêu rên của địa quân xăm trộ, trong viện một mảnh an tĩnh.
Bọn nhỏ vừa run bần bật liền không khóc.
Tiểu lão thái mới vừa tức đến run người cánh tay cũng không run nữa.
Mọi người lẳng lặng đám xăm trổ bị đánh đến ngã trái ngã phải kêu cha gọi mẹ, thong thả chỉnh tề mà quay đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Tống Nghiên.
Ba giây sau, bọn nhỏ bộc phát một trận nhảy nhót hoan hô:
"Tống Nghiên ca ca thật là lợi hại!"
"Tống Nghiên ca ca đem người xấu đánh gục!"
"Tống Nghiên ca ca có võ công sao?"
"Là Hàng Long Thập Bát Chưởng nha......"
Xăm trổ run rẩy đứng lên, sợ hãi mà nhìn Tống Nghiên bước tới một bước, kinh hoảng thất thố mà lấy điện thoại, run rẩy hé môi: "Uy, đồng chí cảnh sát, ta muốn báo án! Chúng ta bị đánh đến thảm thương a ô ô ô ô ô......"
-
Tổng bộ Lục thị, văn phòng tổng tài.
Lục Trăn dựa vào ghế, nhắm hai mắt, khuỷu tay chống trên tay vịn, ngón tay ở tại mi tâm ấn xuống hai lần.
Lý đặc trợ thử hỏi: "Lục tổng, có muốn ăn gì hay uống thuốc không?"
Thân thể Lục Trăn không tốt, thường xuyên ăn ngủ không yên, trong khoảng thời gian này việc mất ngủ lại càng thêm nghiêm trọng, khiến hắn rất lo lắng.
Lục Trăn không hé răng, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: "Vô dụng."
Dứt lời, hơi vung vung tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Lý đặc trợ không dám nói thêm một chữ, chỉ phóng nhẹ bước chân ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Lục Trăn vẫn nhắm hai mắt, yên lặng chốc lát, lúc thu hồi bàn tay lại, vết thâm đen nơi đáy mắt lập tức không bị che lấp.
Mấy ngày này đích thực là hắn ngủ không tốt, chỉ là nguyên nhân trong đó khó có thể mở miệng.
Từ khi nhìn thứ đó cũng vòng eo của thiếu niên kia, mấy ngày liên tiếp hắn đều mơ một vài giấc mơ kỳ quái.
Đêm qua thì càng hoang đường.
Trong mơ.
Thiếu niên cốt cách nghiêng thân mình mảnh khảnh, đường cong liêu nhân, một nhúm đuôi trắng như tuyết từ khe hở lộ ra.
Thiếu niên khom lưng, chiếc đuôi trắng xoa tung hướng về phía trước thật yêu kiều.
Sau đó quay đầu lại, đôi mắt như nai con mà phô ra một tầng hơi nước.
Nốt ruồi nâu thật gợi cảm, ở dưới khóe mắt câu nhân, phảng phất chờ hắn nếm thử.
Thiếu niên nhấn nhẹ mũi chân, chậm rãi bước về phía hắn, tay nhỏ vòng qua sau lưng, nắm lấy cái đuôi của mình, đặt ngón trỏ lên vòng eo tinh tế.
Thiếu niên nhút nhát sợ sệt mà mở miệng, thanh âm run rẩy như bé mèo con: "Anh, có mốn chơi một chút không?"
Lục Trăn đột nhiên mở mắt, trong đêm tối, hốc mắt hắn bỗng chốc đỏ tươi.
Hắn bất ngờ ngồi dậy, một tay chống ở mép giường, xương bàn tay từng ngón rõ ràng.
Ngồi một lát, đứng dậy, kê người mang ly nước vào.
Thân ảnh cao lớn thon dài đứng bên cửa sổ, ngửa đầu uống nước.
Trong đầu lại không thể tránh mà nhớ tới ngày ấy, cách lớp thủy tinh trong suốt của cái ly, thiếu niên giương đôi mắt hơi có sương mù.
Thanh âm mềm mại lại nhu thuận: "...... Anh là đang, uống cái ly của tôi."
Lục Trăn buông ly nước, hoàn toàn ngủ không được.
......
Cốc cốc.
Âm thanh hai tiếng gõ cửa truyền đến.
Lý đặc trợ quay trở lại, "Lục tổng, việc ngài phân phó vào hôm qua đã điều tra xong."
Tiến lên vài bước, ở bên tai Lục Trăn thấp giọng nói vài câu.
Thần sắc Lục Trăn lạnh lùng, "Ngụy Tử Dương?"
Lý đặc trợ gật đầu: "Là thành viên cùng trong chương trình với cậu ấy, hiện tại đã bị tổ tiết mục đuổi ra, nhưng là......"
Thanh âm dừng lại một chút, sau đó tiếp tục, "Có một bộ phim truyền hình thuộc sỡ hữu của truyền thông Không Ánh Sáng, chuẩn bị hai ngày nữa ký hợp đồng."
Lục Trăn một thân tây trang màu đen, như hãm sâu vào màu đen của ghế da, cả người nhiễm một thần sắc tối tăm ủ dột, chỉ lộ ra một khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, hiện ra thần sắc không hề có tình người.
Hắn rũ hờ đôi mắt, khiến cho người ta không thấy rõ thần sắc gì trong đó.
Cánh tay tùy ý đặt trên chiếc bàn làm việc, một chiếc bút máy được cầm bởi các đầu ngón tay, câu được câu không mà viết.
Lý đặc trợ ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở về thần sắc nghiêm túc: "Lục tổng, mặt khác, mới vừa nhận được điện thoại của Tôn tổng giám, hôm nay Tống Nghiên không có làm việc, nghe nói, là gặp chút phiền toái."
Cạch một tiếng, bút máy ở trên bàn phát ra một âm thanh nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
68 chương
33 chương
53 chương
73 chương
112 chương
70 chương
20 chương