Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 227 : sự thay đổi
Editor: Aminta.
Vào tối cùng ngày, chiếc thuyền đen lại đi ngang qua bầu trời thôn Dogo như lúc tuyên ngôn trước đó.
Nhưng mà nó cũng không dừng lại, chỉ là đi ngang qua mà thôi.
Lá cờ to lớn ở cửa thôn mở rộng ra ở trong gió đêm, ngân hà trong lá cờ và ngân hà trên bầu trời hòa lẫn vào nhau, vô cùng rực rỡ.
Sự rực rỡ này cũng chiếu sáng trong giấc mơ của thôn dân. Lá cờ này đã để lại ấn tượng quá sâu cho mọi người vào ban ngày, thế là mọi người đều cùng mơ thấy nó trong đêm.
Ánh sao lóng lánh, ánh trăng bàng bạc.
Đây là một đêm an giấc.
Ngay cả trẻ con bé tí trong thôn cũng không mơ thấy ác mộng mà bừng tỉnh trong đêm vì chuyện đáng sợ ban ngày.
Ngày hôm sau khi mọi người thức dậy, chẳng hiểu tại sao họ lại có thêm mấy phần tin vào câu "Vị lãnh chúa kia rất là tốt" của Ash... Dù cho người ấy có tốt cỡ nào thì họ cũng không chào đón, nhưng nếu buộc phải chọn một phe giữa vương tọa Rực Rỡ và vương tọa Đỏ Thẫm, thì họ sẽ chọn vương tọa Rực Rỡ.
Tóm lại tâm tình của họ cũng gần như thế.
Dù thấp thỏm, lo lắng, nhưng bên ngoài thì họ vẫn như bình thường, chờ đợi phù thủy vương tọa Rực Rỡ tới để "thu nhận" bọn họ.
Trong lúc đó, chú Derek âm thầm đến thôn trấn ở gần đó để tìm hiểu tình huống... Chú dẫn Ash đi theo. Có lẽ chú Derek là người tin tưởng vào "thiên phú cảm nhận" của Ash nhất thôn Dogo.
Ash cũng không phụ lòng tin của chú. Hai người cùng lặng lẽ rời khỏi thôn, chú Derek phụ trách dọn sạch dấu vết lưu lại trên đường, Ash phụ trách lựa chọn hướng đi. Họ tránh hết các phù thủy của thế lực ngoại lai tuần tra cả đường một cách hoàn hảo, cũng không hề có bất cứ kẻ nào nắm bắt được dấu vết hành động của bọn họ.
Sau cùng họ an toàn mang thông tin thu thập được quay trở về thôn Dogo.
Như lời Fell nói, tất cả thành trấn thôn xóm trên bình nguyên Đoạn Hà đều không may mắn thoát khỏi, đều đã bị thế lực phù thủy phân chia hết. Thành trấn xung quanh bọn họ cũng giống như thôn Dogo, đều được cắm một lá cờ cao lớn, chỗ khác duy nhất là lá cờ của thôn Dogo có hoa văn ngân hà, mà lá cờ của những thành trấn thôn xóm thì có màu đỏ sẫm làm nền, trên nền cờ là hoa văn ngọn lửa màu vàng, chỉ nhìn một cái thôi mà giống như nhìn thẳng mặt trời, vô cùng chói mắt, như có nhiệt độ nóng rực thiêu đốt phả vào mặt.
Đó là dấu hiệu của vương tọa Đỏ Thẫm, cũng là lá cờ vốn nên cắm trong thôn bọn họ.
Khu vực thôn Dogo có lẽ đều bị Hiệp hội phù thủy chia cho vương tọa Đỏ Thẫm, bởi vậy hai người bọn họ cũng không hề nhìn thấy cờ của thế lực khác.
Bọn họ đi về phía sau thôn, đến gặp chú Vaughn đầu tiên.
"Đám người Fred thế nào rồi?" Chú Vaughn hỏi.
Fred là trấn trưởng của trấn nhỏ Saxo ở ngay bên cạnh bọn họ, chú Vaughn có quan hệ không tệ với Fred.
"Cuộc sống của họ không thay đổi mấy." Chú Derek nói: "Nhưng trong trấn có rất nhiều món đồ kỳ lạ, cũng có đèn thủy tinh mà anh thấy lần trước, còn có tủ giữ đồ ăn tươi, xe chạy tự động mà không cần ngựa, có cái hộp nhỏ có thể phát ra tiếng... Ừm, mấy câu chuyện mà cái hộp đó kể cũng rất thú vị."
Ash ở bên cạnh gật đầu, cậu và chú Derek nghe lén một hồi lâu, cả hai đều cảm thấy trong những món đồ mới lạ đó, cái hộp nhỏ được gọi là "Cái tai của Wendy " là thú vị nhất.
Giống như là có người trốn ở trong cái hộp nho nhỏ này, kể chuyện, phổ cập thường thức cho người bên ngoài.
"Thông qua cái hộp đó, tôi cũng biết chút tình hình bên ngoài." Chú Derek nói thông tin nghe trộm được cho chú Vaughn.
Kẻ ngoại lai gọi nơi này là bình nguyên Đoạn Hà.
Và gọi nơi bọn họ sống là "Ilov".
Trên vùng đất Ilov, có phù thủy, kiếm sĩ, cũng có con người bình thường.
Bởi vì phù thủy rất mạnh, nên toàn bộ Ilov đều bị phù thủy thống trị bởi sở quản lý Hiệp hội phù thủy.
Từ phù thủy tập sự đến phù thủy chính thức, dựa theo sự khác biệt của sức mạnh, trên phù thủy chính thức còn có phù thủy áo bào đen, phù thủy áo bào xám và phù thủy áo bào trắng. Nếu như đi lên trên nữa thì là phù thủy đứng trên đỉnh thế giới, trên toàn bộ Ilov thì chỉ có 13 người.
13 người này được xưng là 13 vương tọa, họ cùng quản lý Hiệp hội phù thủy với nhau.
Mỗi vị vương tọa đều có thế lực trực hệ của mình, mỗi người quản lý mười hai toà tháp phù thủy. Chủ nhân của mười hai toà tháp phù thủy đều là phù thủy áo bào trắng hoặc phù thủy áo bào xám.
Mà những phù thủy áo bào trắng và phù thủy áo bào xám này lại quản lý nhiều tháp phù thủy có chủ nhân là phù thủy áo bào đen hơn nữa.
Phù thủy áo bào đen lại quản lý vô số tháp phù thủy có chủ nhân là phù thủy chính thức...
Nó cũng giống như nhánh cây cành cây, phát triển, vươn dài, xây dựng nên một hệ thống xã hội vô cùng to lớn, nhìn một cái là hiểu: Khu vực mà mỗi vương tọa quản lý giống như một quốc gia, khu vực do mười hai toà tháp phù thủy cai quản thì giống như mười hai tỉnh trong nước. Trong tỉnh có vô số thành thị lớn, trong thành thị lại chứa trấn nhỏ và thôn xóm.
"Trong trấn Saxo cũng đang xây dựng một tháp phù thủy." Chú Derek nói: "Nghe nói mỗi thành thị đều sẽ có một tháp, thành thị càng lớn, cấp bậc của tháp phù thủy càng cao, phù thủy trong tháp càng ghê gớm hơn. Một tháp phù thủy có thể bảo vệ một thành thị."
Chắc hẳn vào giờ phút này, đã có vô số tháp phù thủy to to nhỏ nhỏ mọc lên như rừng trên bình nguyên Đoạn Hà.
"Sau này thôn chúng ta cũng sẽ một cái tháp phù thủy sao?" Chú Vaughn cảm khái.
Nghe thì có vẻ trấn nhỏ Saxo đang thay đổi theo chiều hướng tốt, giống như Fell đã nói, bọn họ mang đến nền văn minh hoàn toàn mới cho bình nguyên Đoạn Hà, khiến cuộc sống của mọi người trở nên tốt đẹp tiện lợi hơn. Nhưng mà...
"Trừ chuyện đó ra thì sao?" Chú Vaughn bình tĩnh hỏi, giống như chú biết chắc chắn sẽ có vế "Trừ chuyện đó ra".
"Trừ chuyện đó ra..." Chú Derek trầm giọng nói: "Tất cả mọi người trong trấn nhỏ Saxo đều mang vòng tay, cách một khoảng thời gian họ phải đến tháp phù thủy, bị lấy máu, số lượng không nhiều, không gây hại đến thân thể. Mặt khác, cắt móng tay hay tóc đều bị quy định nghiêm ngặt về thời gian, phải đến tháp phù thủy định kỳ để cắt đồng loạt..."
Những quy định như thế "quản lý" kỹ lưỡng từ sợi tóc đến đầu ngón tay, từ buổi sáng đến ban đêm, từ ăn uống đến ngủ nghỉ của mọi người dựa theo bảng kế hoạch chặt chẽ.
Chú Derek tức giận hừ một tiếng: "Ngay cả rượu cũng không cho uống, chắc cuộc đời của tên Fred kia không còn ý nghĩa gì nữa rồi." Fred cũng là bạn rượu của chú, nghĩ thôi đã thấy đau lòng, không chỉ đau lòng vì Fred thậm chí không thể ngửi được mùi rượu nữa, mà còn đau lòng hơn vì bản thân mình sắp nối gót theo Fred.
Cũng không biết "Lãnh chúa rất là tốt" mà Ash nói có thể không cấm rượu hay không nữa?
Chú Vaughn hiểu rõ trong lòng, những phù thủy kia quả nhiên chăm sóc bọn họ như thú nuôi, nuôi dưỡng như súc vật.
Đây chỉ là khởi đầu, ai mà biết sau này khi đám người bị các phù thủy "thuần phục", thì phù thủy sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng như thế nào nữa đây?
"Có cơ hội rời khỏi đây hay không?" Chú Vaughn không mang hi vọng, nhưng cuối cùng chú vẫn không nhịn được mà hỏi một chút. Vùng đất hai bên đã nối liền nhau, phù thủy có thể đi vào, bọn họ cũng có thể đi ra ngoài. Nếu như có thể tiến vào thế giới phù thủy, trộn lẫn vào trong đám người bình thường, thì ai có thể phân biệt ra được bọn họ đến từ đâu?
Chú Derek im lặng lắc đầu.
Chỉ có người từng đi ra ngoài mới biết bình nguyên Đoạn Hà đã thay đổi lớn cỡ nào trong tay phù thủy.
Tựa như vách sắt thành đồng.
Nếu như không có Ash, chú cũng không có cách nào quay về an toàn.
Chuyện này cũng là bởi vì ở các khu vực xung quanh thành trấn nhỏ, tháp phù thủy có cấp bậc thấp, sức mạnh của phù thủy đóng giữ cũng không mạnh.
Bọn họ đã hoàn toàn bị kẹt trong bình nguyên Đoạn Hà, không có vòng tay thì thậm chí không thể ra khỏi thôn.
"Đúng là hỏng bét." Chú Vaughn cười cay đắng.
Sau đó, chú Vaughn nói những tin tức này cho tất cả thôn dân.
Không phải là tin tức tốt, nhưng cũng không đến tình trạng tệ nhất trong dự đoán. Nhưng không ai thấy vui vì việc đó. Không đến tình huống xấu nhất... Đây cũng không phải là chuyện đáng vui gì.
Họ vẫn cảm thấy buồn phiền, cảm thấy không cam lòng, cảm thấy nôn nóng, cảm thấy không cam tâm, thỉnh thoảng máu nóng xông lên đầu họ sẽ suy nghĩ một chút về việc đấu tranh và phản kháng, nhưng lại nhanh chóng làm phai nhạt đi suy nghĩ này.
Trong tình huống ấy, sứ giả của vương tọa Rực Rỡ đã đến.
Vẫn là vào ban ngày.
Bỗng nhiên có ánh sáng màu bạc chói mắt phát ra ở cửa thôn, ngay cả ánh nắng cũng không thể che lấp được ánh sáng ấy, nó kéo dài chừng mười mấy giây, đủ cho các thôn dân gần đó phát hiện ra manh mối... Là ánh sáng phát ra từ lá cờ.
Nơi ở của chú Derek gần chỗ lá cờ nhất, vừa lúc chú đang ở nhà, chú cũng bị ánh sáng này hấp dẫn sự chú ý.
Khi ánh sáng nhạt đi, một người xuất hiện dưới lá cờ. Là một cô gái trẻ tuổi, cao ráo đầy đặn, cũng có mái tóc đỏ rực giống như Aubrey, sôi nổi và nổi bật, tóc đuôi ngựa buộc thật cao, da thịt màu nâu sáng bóng như là vải sa tanh tốt nhất, làn da tựa như là nước cây thích dưới ánh mặt trời, đẹp một cách khỏe mạnh lại hoang dại.
Cô đã nhận thấy chú Derek đang nhìn chăm chú, cô nhìn sang bên kia, nở nụ cười và giơ tay lên vẫy vẫy, nụ cười cũng vô cùng rực rỡ.
Cô ấy là người của vương tọa Rực Rỡ à? Là vị lãnh chúa kia sao? Rất nhanh, chú Derek đã bác bỏ ý nghĩ của mình... Không đúng, Ash đã từng nói, vị lãnh chúa kia là một người thanh niên, vậy cô gái này là ai?
"Xin chào, tôi là Elena Jorya, đến từ tháp phù thủy thứ ba của vương tọa Rực Rỡ, tôi đến đây để thay mặt ngài "Trăng Đỏ" tiếp nhận lãnh địa."
Trong lúc chú Derek suy tư, cô gái đã bay đến trước mặt chú.
Đúng, là bay!
Cô ta bay đến ngoài cửa sổ, đối mặt với chú, còn cầm huy chương ghim trên cái áo bào đen, lắc lắc ở trước mặt chú, nói rõ thân phận của mình.
Đó là một cái huy chương dùng màu đen làm nền, trên đó có ánh sao bạc tô điểm.
Nó khiến cho chú Derek nhớ tới cái huy chương của Fell và Benedic cũng dùng màu đen làm nền, trên đó có hoa văn ngọn lửa.
"Xin chào." Chú Derek mệt mỏi mà cong khóe môi, báo ra tên của mình: "Derek. Cô có cần tôi thông báo cho mọi người tập hợp ở cửa thôn không?"
Elena cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Tôi muốn nói chuyện một chút với thôn trưởng của các người trước. Sau đó thì... Thằng nhóc đáng thương bị "Trăng Đỏ" đánh dấu ở đâu vậy? Tôi tò mò về cậu ta lâu rồi đấy."
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
97 chương
203 chương
115 chương
35 chương