"Lễ phục ta đang chuẩn bị." Hạ Mộc sắc mặt bình tĩnh: "Ngày mai sẽ đi chọn mua." Trong bóng đêm đôi tử đồng có chút nghi hoặc: "Ngươi đã chọn được rồi?" Hạ Mộc giả vờ trấn định nói: "Còn không có, ngày mai... Ngày mai ta có thể chuẩn bị xong, điện hạ không cần lo lắng." Thế nào chỉ cần một ngày thì có thể gấp rút may một bộ lễ phục? Ngay cả đơn đặt hàng của mẫu hậu cũng phải mất một tuần mới hoàn thành. Trứng Cuốn điện hạ thần sắc càng mờ mịt, thẳng đứng dậy, cất bước đi về phía Hạ Mộc. Hạ Đóa Đóa đang bám trên vai Hạ Mộc, đôi mắt trợn tròn – Thân ảnh thon dài kia từ trong bóng đêm bước đến, đường nét tinh xảo được ánh đèn màu cam chiếu xuống, đôi tử đồng ẩn dưới hàng mi thật dày, mê ly lại thâm thúy. Quả thật là người kia! Hạ Đóa Đóa lập tức từ phía sau Hạ Mộc chui ra, kinh hỉ nói với Đoạn Tử Đồng: "Là ngươi! Lần trước ta ở trên lầu chờ ngươi rất lâu a, cơm tối cũng không xuống lầu ăn, không tin ngươi có thể hỏi tỷ tỷ của ta!" Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Đóa Đóa, dừng ba giây, mới nhớ đến lần trước nói chuyện với nhau, lập tức lịch sự đáp lại: "Úc, ngày đó ta có việc gấp phải đi trước, rất xin lỗi." Khoảng cách như vậy, bị cặp tử đồng kia nhìn chằm chằm, Hạ Đóa Đóa dường như đang đối thoại cùng thần tượng Thi Tầm của mình, hạnh phúc đến sắp chết! Nàng vuốt gương mặt nóng hổi, nhanh chóng phất tay đáp ứng lời cầu hôn vốn không tồn tại: "Ai nha ~ ngươi đừng nhìn ta nữa! Chuẩn chuẩn đều chuẩn!" "..." Đoạn Tử Đồng: "Chuẩn cái gì?" Hạ Đóa Đóa vui mừng quay đầu nháy mắt với tỷ tỷ, ý bảo cô giới thiệu nàng, xấu hổ hỏi: "Ngươi tại sao lại gọi nàng là điện hạ nha? Có phải bởi vì nàng lớn lên giống Thi Tầm không? Ta cũng thấy có chút tương tự, ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy!" Hạ Mộc kéo Hạ Đóa Đóa qua một bên, muốn cho nàng chú ý dáng vẻ của mình một chút, nhíu mày nhỏ giọng cảnh cáo bên tai bên tai: "Người này chính là điện hạ, không phải Thi Tầm, là Thi Tầm diễn vai điện hạ, thái tử của chúng ta, phiền ngươi chú ý lễ phép một chút!" Nụ cười của Hạ Đóa Đóa nhất thời cứng ở trên mặt, sắc mặt ửng đỏ biến thành trắng bệch, kinh khủng nhìn về phía Hạ Mộc, giọng nói đều có một chút biến âm: "Ngươi đừng... Nói đùa..." Hạ Mộc ném cho nàng một ánh mắt sắc như dao: "Ta không nói đùa!" Vốn tưởng rằng Hạ Đóa Đóa sẽ lập tức thức thời mà thủ quy củ, không nghĩ tới vừa dứt lời, muội muội béo của cô đã cứng lại rồi, bất động cũng không hô hấp nữa. "Đóa Đóa?" Hạ Mộc xấu hổ liếc mắt nhìn Đoạn Tử Đồng một cái, xoay người che ở trước mặt muội muội, cấp thiết vỗ mặt béo của nàng: "Đóa Đóa?" Hạ Đóa Đóa dừng hồi lâu, thật vất vả mới hít thở một hơi, cơ tim dường như tắc nghẽn bắt lấy cổ tay Hạ Mộc! Thực sự là quá mất mặt rồi... Hạ Mộc quả thực không muốn nhận thức muội muội này, xấu hổ kéo Hạ Đóa Đóa, mạnh mẽ kém vào trong nhà. Lúc đi ngang qua Đoạn Tử Đồng, Hạ Mộc áy náy nói: "Hiện tại đã quá muộn rồi, ngày mai nói tiếp đi! Điện hạ, mai gặp." Đoạn Tử Đồng xoay người nhìn theo cô, khó có thể tin hỏi: "Ngươi cứ như vậy mà đi?" Hạ Mộc cực lực lôi kéo Hạ Đóa Đóa, quay đầu lại xin lỗi mỉm cười: "Trễ như vậy, cũng không có cửa hàng nào mở cửa, chuyện lễ phục cũng không thể gấp, ngày mai chúng ta gặp mặt lại nói kỹ hơn." Đoạn Tử Đồng cùng tiến về phía trước, nghiêng đầu ánh mắt mất mát: "Ta đợi ngươi một tiếng rưỡi đồng hồ." Hạ Mộc lúc này đã kéo Hạ Đóa Đóa đi đến cửa nhà, quay đầu xin lỗi trả lời: "Thực sự rất xin lỗi điện hạ, hiện tại quá trễ rồi, ngày mai thời gian cả ngày của ta, đều tùy ngươi chi phối, có được không?" Trứng Cuốn điện hạ dần dần bày ra khuôn mặt bánh bao, cuối cùng bình phục, chuyển sang kéo khóe môi cười rộ lên, khóe mắt cũng cong cong, đôi mắt hoa đào tựa như trăng non, giống như chiếm được ba hộp bánh pudding: "Được." Hạ Mộc cảm thấy tim ngừng đập. Đã bao lâu chưa thấy qua nụ cười rực rõ của ấu tể mặt bánh bao rồi? Ngọt ngào giống như muốn khiến cô tan chảy trong phiến sương mù này. Hạ Mộc bỗng nhiên không muốn vào nhà nữa, nhưng Hạ Đóa Đóa quay đầu nhìn điện hạ một cái, lại càng bất thường, cư nhiên bắt đầu kích động nghẹn ngào! Không thể tiếp tục mất mặt nữa. Hạ Mộc vội vội vàng vàng lấy chìa khóa ra mở cửa, đẩy Hạ Đóa Đóa vào nhà. Lúc xoay người, cô lại âm thầm nhìn điện hạ một cái, sau đó cắn răng quyết tâm đóng cửa lại. Xoay người, lưng dán cánh cửa, nhịp tim hỗn loạn. Bình tình lại, cô ma xui quỷ khiến chạy vội lên lầu hai, kéo một góc rèm cửa sổ phòng khách, âm thầm quan sát Đoạn Tử Đồng rời đi. Bất ngờ không kịp đề phòng, cô phát hiện thân ảnh của điện hạ vẫn đứng lặng ở tại chỗ, dường như đã dự đoán trước, đang ngẩng đầu nhìn về ô cửa sổ phía cô. Khuôn mặt lược hiển ngây ngô, bị ánh đèn xuyên qua cửa sổ chiếu lên, đôi mắt đạm nhạt tử sắc đều bị nhuộm thành kim sắc, da thịt tản ra sáng bóng nhẵn nhụi tựa như sữa tươi, tóc xoăn mềm mại nằm sấp lười biếng xỏa tung trên vai. Hành vi nhìn trộm của Hạ Mộc bị bắt tại trận, chỉ có thể dường như không có việc ấy mà mở rộng rèm cửa sổ, cố gắng trấn định hô to với người dưới lầu: "Điện hạ, ngươi thế nào còn không đi? Đã khuya rồi." Đoạn Tử Đồng ngưỡng mặt, khóe môi lộ ra tiếu ý tính trẻ con quen thuộc, đắc ý trả lời: "Ta biết ngươi sẽ quay đầu lại nhìn ta." Hạ Mộc bị chọc thủng tâm sự, nhịp tim lại bắt đầu gia tốc, cũng may có ánh trăng che giấu, sắc mặt của cô cũng không đỏ ửng rõ ràng, cô giả vờ trấn định phản bác: "Ta chỉ là mở cửa sổ hóng gió, ngươi mau trở về đi, điện hạ." Đoạn Tử Đồng hé miệng cười, không trả lời, chỉ là mặt hướng phía Hạ Mộc, từng bước một lui lại phía sau. Sau đó, điện hạ cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, bị hòn đá dưới gót chân vấp một cái, lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống trước cửa nhà cô! Hạ Mộc hít một ngụm lương khí, kinh hô: "Điện hạ!" Đoạn Tử Đồng hoảng loạn ổn định bước chân, cúi đầu, hờn dỗi đá bay hòn đá cản chân mình, lần thứ hai ngẩng đầu lên, chăm chú giải thích với Hạ Mộc: "Là ta cố ý hù dọa ngươi thôi." Hạ Mộc bật cười ra tiếng, bất đắc dĩ bĩu môi: "Biết rồi! Điện hạ sẽ không bất cẩn sẫy chân, đúng không?" Đoạn Tử Đồng nghiêm trang gật đầu. Hạ Mộc phất tay với nàng: "Nhanh về nhà đi, nhìn đường, ta phải đi ăn cơm rồi, ngày mai gặp." Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc thức dậy sớm hơn bình thường, đứng trước tủ quần áo chọn lựa hồi lâu mới chọn một chiếc váy màu hạnh hoàng, sau đó còn đột phát ý tưởng, đứng trước gương trang điểm. Nhưng mà, nước đến chân mới nhảy là không có kết quả tốt, cô không thường xuyên trang điểm, kỹ thuật thực sự đáng lo ngại. Đối mặt bản thân hoàn toàn thay đổi trong gương, Hạ Mộc lắc đầu, vào nhà vệ sinh rửa mặt một lần nữa. Lúc ăn điểm tâm, Hạ Đóa Đóa vẫn chưa xuống lầu, ba muốn cô đi gọi muội muội. Hạ Mộc gõ vài cái lên cửa phòng Hạ Đóa Đóa, không đáp lại, liền nói một câu: "Ta vào đây." Cô chậm rãi đẩy cửa ra, phát hiện Hạ Đóa Đóa đang ôm gối đầu, ngốc nghếch tựa vào đầu giường, vẫn là bộ dạng điêu khắc như tối qua. "Đóa Đóa?" Hạ Mộc có chút lo lắng mà vào phòng, sờ đầu muội muội: "Ngươi không sao chứ? Sao lại ngốc thành như vậy? Điện hạ lại không ăn thịt người." Hạ Đóa Đóa hơi nheo mắt lại, như là trinh thám phát hiện chân tướng, thấp giọng chắc chắn mở miệng: "Không thể nào, không thể nào!" Hạ Mộc nhíu mày, nghi hoặc nói: "Cái gì không thể nào?" Hạ Đóa Đóa tự tin mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Hạ Mộc: "Lúc nhỏ, không phải ngươi cho ta một tấm vé xem một vở kịch lịch sử sao? Lúc đó ta gặp qua điện hạ! Điện hạ rõ ràng vừa béo vừa lùn! Sao có thể trưởng thành như thế! Vương hậu nhất định là đổi hài tử rồi!" Hạ Mộc: "..." Vương hậu muốn đi đâu đổi một ấu tể Địch Hách Lạp khác? Nói như thế nào cũng là trứng của mình rụng xuống, dù béo hơn cũng không thể ném đi! Hạ Đóa Đóa chìm trong phán đoán, lẩm bẩm nói thầm gì đó, Hạ Mộc quyết định buông tha trị liệu cho muội muội, đem điểm tâm bưng lên lầu, căn dặn nàng mau ăn xong sau đó ra cửa đi làm. Cô hiện tại đến phân cục đặc biệt sớm, lúc đến vẫn chưa có bao nhiêu đồng sự. Hạ Mộc ngồi vào bàn làm việc, lấy ra những tài liệu hôm qua chưa làm xong. Không bao lâu, Điền Văn San cũng đến, trực tiếp đến chỗ Hạ Mộc, đem hộp tiện lợi đặt trên bàn của cô, cười nói: "Hiện tại ăn hay là tối nay ăn?" Hạ Mộc cúi đầu nhìn thoáng qua hộp tiện lợi, ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự mang theo cho ta? Ôi, không cần nha! Như vậy rất phiền ngươi." Điền Văn San hé miệng cười: "Không phiền, ta còn phải cảm ơn ngươi và Quyển Quyển nguyện ý giúp ta nếm thử, mẹ ta dự định mở một cửa hàng bánh ngọt, mỗi ngày đều lôi kéo ta thử bánh, ba ta cũng không chịu ăn, cũng may còn có các ngươi." Hạ Mộc nghe vậy, ánh mắt đảo qua một hộp tiện lợi khác, đó là chuẩn bị cho điện hạ? Cô ngẩng đầu miễn cưỡng mỉm cười: "Vậy ta không khách khí nữa." Điền Văn San: "Ngươi ăn điểm tâm chưa? Nếu như hiện tại ngươi ăn không nổi, vậy ta trước hết giúp ngươi cất vào tủ lạnh." Hạ Mộc gật đầu: "Được, lát nữa ăn." Điền Văn San mới vừa cầm lấy hộp tiện lợi, xoay người thoáng nhìn ngoài cửa có người đi vào, nhất thời kinh ngạc trợn to mắt: "Quyển Quyển? Ngươi thế nào lại đến sớm như vậy?" Hạ Mộc nghe vậy lập tức quay đầu nhìn lại – Đoạn Tử Đồng hiếm khi không mặc đồng phục đến cảnh cục, mà chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu xanh biển, phối hợp với quần jean, trên ống quần còn có một lỗ thủng lớn, mơ hồ hiển hiện đôi chân thon dài thẳng tắp. Cách phối hợp này, thoạt nhìn xem như bình thường một ít. Hạ Mộc mắt thấy Đoạn Tử Đồng đến sau ghế ngồi của mình, không gian chật hẹp sắp dung nạp không được ba người, Hạ Mộc cố sức quay đầu hỏi: "Có việc sao Quyển Quyển?" Đoạn Tử Đồng hai tay cầm lấy lưng ghế của cô, két một tiếng, kéo cái ghế về phía sau – "Đi, cùng ta xin nghỉ." Hạ Mộc: "..." Nhìn Hạ Mộc được Đoạn Tử Đồng mang đi, Điền Văn San hiếm khi lộ vẻ kinh hoảng, nàng muốn nói lại thôi, tay cầm túi xách càng dùng sức, các đốt ngón tay đều có một chút trắng nhợt. Bởi vì tối qua tình thế cấp bách cho ra lời hứa hẹn qua loa, kế hoạch công việc cả ngày của Hạ Mộc đều bị quấy rầy, hoàn toàn bị Trứng Cuốn điện hạ chi phối. Hai người xin nghỉ rời khỏi cảnh cục, ngồi vào một chiếc xe phổ thông, đến một địa điểm đã định trước. Vốn tưởng rằng điện hạ sẽ dẫn nàng đến con đường chuyên doanh xa xỉ phẩm hôm qua, cuối cùng lại bị mang đến một vùng ngoại ô yên tĩnh. Hạ Mộc từ trước đến nay chưa từng đến đây Không có những tòa nhà cao tầng của trung tâm thành phố, kiến trúc nơi này rất phục cổ, tường xám ngói đỏ, còn có dây thường xuân chằng chịt đầy nóc nhà, giống như trang viên thời Trung cổ. Cô theo Trứng Cuốn điện hạ đi vào một cái cổng lớn hình vòm, những người tiếp đón ăn mặc vô cùng chú ý, góc độ khi cúi người chào khách, giống như những người làm việc được huấn luyện trong hoàng cung. Thiết bị bên trong lại vô cùng hiện đại hoá, cô mặc váy ngắn may giày da, gót chân đạp lên sàn nhà đá cẩm thạch, tiếng vọng khiến xung quanh có vẻ càng thêm trống trải. Đây là chỗ nào? Hạ Mộc không muốn rụt rè, nên chỉ nghẹn lấy nghi hoặc theo điện hạ, đến ngồi ở vị trí dành cho khách. Một nữ nhân viên nho nhã lễ độ cầm một quyển catalog rắt nặng, đưa đến trong tay cô. Hạ Mộc mở bìa mặt kim sắc phục cổ ra, cuối cùng biết đây là chỗ nào rồi. Công ty thiết kễ lễ phục! Cô rất nhanh lật xem vài tờ – mỗi một bộ lễ phục đều có người mẫu mặc thử, cùng với hình ảnh thực tế lúc một số ngôi sao tham gia sự kiện điện ảnh quốc tế, mặc bộ lễ phục này đi qua thảm đỏ. Trực giác cảm thấy không xong rồi – Hạ Mộc vô thức liếc mắt nhìn túi xách của bản thân. Sáng nay cô bất cứ giá nào cũng phải mang theo thẻ tín dụng, dự định tiêu hao một số tiền, chờ tiền thưởng chuyển đến rồi bù lại. Cho dù như vậy, toàn bộ hạn mức của có thể sử dụng, cũng chỉ có hơn ba vạn, miễn cưỡng cũng đủ mua một bộ lễ phục dạ hội giá thấp nhất của thương hiệu AMI. Mà loại lễ phục định chế cao cấp loại này, thồng thường giá phải là bao nhiêu? Có phải càng đắt hơn hàng hiệu? Cô cảm thấy bất an trong lòng a... Hạ Mộc như đứng đống lửa, như ngồi đống than lật xem catalog. Đoạn Tử Đồng ở một bên ưu nhã vén chân dài, đầu gối sáng loáng, từ lỗ thủng quần jean lộ ra, có cảm giác mê hoặc nói không nên lời. Hạ Mộc cuối cùng ở góc trên trang đầu tiên của một bộ lễ phục, nhìn thấy được một dãy số giống như là giá. Cô nhiều lần trầm mặc đếm số, đếm ba lần những số 0 sau số 7, nếu như không phải đầu óc của cô hỏng rồi, vậy thì dãy số này hẳn là... Bảy mươi vạn! Hạ Mộc sợ đến viền mắt đều ẩm ướt, ủy khuất liếc trắng phúc hắc ấu tể. Cô ở đâu có nhiều tiền như vậy! Một bộ trang phục xa xỉ may thủ công đã bằng một năm tiền lương của cô, dù sao cũng không thể một lần dự tiệc khiến cô gánh nợ vài chục năm đi! Tối qua hẳn là nên kê vài hòn đá trước cửa nhà, ngã chết ấu tể xấu xa lòng dạ hiểm độc này!