Điền Văn San bước nhanh trở về bàn làm việc.
Hạ Mộc vội vàng cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn nàng nhẹ nhàng đi vào ngăn làm việc của Đoạn Tử Đồng, đem chén trà và hộp tiện lợi đặt trên bàn, thấp giọng nói chuyện phiếm vài câu rồi mới xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.
Hạ Mộc thu hồi ánh mắt, đầu óc có chút đình trệ.
Toàn bộ buổi sáng hiệu suất công việc rất thấp, Lưu Đội còn giống như đặc biệt đến biểu dương cô vài câu, ngẫm nghĩ lại cũng không nhớ rõ là hắn đã nói những gì.
Đần độn vượt qua buổi sáng, buổi trưa giải lao, Hạ Mộc thu dọn bàn làm việc, xách túi lên, quay người lại, vừa vặn thấy Điền Văn San rời khỏi bàn làm việc.
Ánh mắt của hai người không khỏi chạm nhau.
Điền Văn San vẫn hé miệng cười rộ lên giống như thường ngày, Hạ Mộc cũng khẽ động khóe môi, nhưng thần sắc đã có một chút cứng nhắc.
Cô vốn tưởng rằng, toàn bộ văn phòng chỉ có mình cô quen biết điện hạ, hiện tại lại tận mắt thấy cảnh tượng Điền Văn San đối với điện hạ rất quen thuộc ăn ý, nhất thời có chút không thích ứng.
Điền Văn San còn đứng tại chỗ, tựa hồ đang đợi cô đi ra cửa, Hạ Mộc không tình nguyện mà rời đi.
"Buổi trưa có muốn ăn mì không?" Điền Văn San lắc lắc điện thoại di động, cười nói với Hạ Mộc: "Ta có phiếm giảm giá điện tử."
Hạ Mộc cảm giác bản thân hiện tại ngay cả nước cũng uống không trôi, vừa mới chuẩn bị tìm cớ từ chối, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của phúc hắc ấu tể –
"Con mèo."
Hạ Mộc quay đầu, một ngọn lửa vô danh bùng cháy trong ngực, tức giận hỏi: "Làm gì?"
Đoạn Tử Đồng buông xuống ánh mắt nhìn cô: "Buổi trưa ngươi có thời gian rảnh rỗi sao?"
Hạ Mộc giương cằm: "Không có!"
Đoạn Tử Đồng dừng hai giây: "Ngươi ăn thuốc nổ sao?"
Hạ Mộc một tay khoát lấy cánh tay Điền Văn San, trả lời: "Ta phải cùng nàng đi ăn mì."
Điền Văn San nhìn thấy Đoạn Tử Đồng, đôi mắt đều sáng, nàng tiến lên một bước, vừa muốn ra lời mời, đã bị Hạ Mộc bỗng nhiên kéo cổ tay, vừa lôi vừa kéo ra khỏi phòng làm việc.
"Hạ Mộc? Hạ Mộc? Ngươi làm gì nha!" Điền Văn San đầy mặt kinh ngạc.
Ra khỏi cảnh cục, Hạ Mộc mới dừng bước, quay đầu lại áy náy giải thích: "Ta đói bụng, chúng ta đi ăn sớm một chút đi."
Cũng may Điền Văn San tính tình luôn luôn ôn hòa, cũng không để tâm hành vi vô lý thô lỗ của cô.
Quán mì ở ngay phụ cận, hai người vừa đi vừa nói chuyện –
Điền Văn San quay đầu nhìn:: "Buổi sáng ta thấy trong phòng trà nước có vài hộp bánh kem, có phải ngươi mang đến hay không? Hộp tiện lợi kia, dường như ta thấy ngươi dùng qua."
"Đúng vậy." Đều bị nhận ra hộp tiện lợi, Hạ Mộc chỉ có thể thừa nhận: "Đó là ta mang đến làm điểm tâm trưa, ngươi một miếng ta một miếng, còn có một miếng cho Trần Dung."
Điền Văn San thở phào nhẹ nhõm: "Ta còn tưởng rằng là ngươi đặc biệt chuẩn bị cho Quyển Quyển."
Hạ Mộc xấu hổ cười nói: "Ngươi thế nào sẽ nghĩ như vậy?"
"Bởi vì ngươi trước kia đã nói qua Quyển Quyển thích ăn những món làm từ sữa, ta nhớ kỹ, hiện tại, ta mỗi ngày đều sẽ mang theo một phần bánh kem." Điền Văn San nhìn Hạ Mộc mỉm cười ngọt ngào: "Là ta tự tay làm."
Hạ Mộc nheo mắt, dường như muốn trêu chọc nàng: "Nga ~ ngươi đối với Quyển Quyển tốt như vậy làm gì? A? Có mục đích gì không thể cho ai biết?"
Cô vốn là chỉ đùa một chút, lại không nghĩ rằng khuôn mặt Điền Văn San thoáng chốc đỏ bừng, hé miệng mỉm cười đẩy cô một cái, nhỏ giọng biện giải: "Đúng lúc gần đây ta đang học làm bánh, đều là thuận tiện, ngươi muốn ăn ta cũng có thể tặng ngươi."
Sắc mặt của nàng như vậy, khiến trong lòng Hạ Mộc bỗng dưng căng thẳng, không dám nói đùa nữa, cứng nhắc mà thay đổi đề tài.
Tan tầm về nhà, Hạ Mộc lấy toàn bộ bánh pudding chuẩn bị cho điện hạ trong tủ lạnh ra, mang lên lầu cho muội muội.
Hạ Đóa Đóa gần đây đang giảm cân, mỗi ngày chỉ ăn cải trắng, lúc này vừa nhìn thấy thực phẩm có lượng đường cao, nước bọt suýt nữa phun đầy mặt Hạ Mộc.
Hạ Đóa Đóa nhìn như không tình nguyện, kì thực không chút do dự nhận lấy bánh pudding, một bên mở, một bên còn không quên lẩm bẩm: "Người ta đang giảm cân, ngươi đây là hành vi tội ác của ác ma."
Hạ Mộc trắng mắt nhìn về phía muội muội béo, đưa tay muốn nàng trả bánh lại: "Vậy ta tự mình ăn."
Hạ Đóa Đóa vội vàng đẩy tay cô ra: "Không không không! Vẫn là để cho ta đi!"
Hạ Mộc ngồi trước bàn học, một tay nâng má lẩm bẩm nói: "Hiện tại là ngày mấy rồi?"
Hạ Đóa Đóa ngửi bánh pudding, trả lời: "Mười một!" Mi tâm Hạ Mộc căng thẳng, còn chín ngày nữa sẽ cùng điện hạ dự tiệc, cô vẫn chưa chuẩn bị lễ phục.
Buổi tiệc lần này, là cơ hội tốt để bù đắp tiếc nuối của cô và điện hạ lúc nhỏ, trong lòng Hạ Mộc rất xem trọng.
Việc liên quan đến thể diện của vương trữ, cô không muốn mặc lễ phục cũ bảy tám năm trước của mẹ đi dự tiệc, dự định chi một khoản lớn, mua một bộ lễ phục mới hoàn toàn thuộc về bản thân.
Hạ Mộc quay đầu nhìn về phía muội muội: "Đóa Đáo, ngươi tiết kiệm được bao nhiêu tiền?"
Hạ Đóa Đóa mở bánh pudding thứ hai, kiêu ngạo mà trả lời: "Hơn năm nghìn, nghỉ hè ta đi làm thêm, hai tháng, kiếm được hơn bốn ngàn."
Hạ Mộc: "Toàn bộ đưa cho ta đi."
"Phốc!!!!" Hạ Đóa Đóa một ngụm bánh pudding tất cả đều phun ra, trừng mắt nhìn tỷ tỷ: "Bánh pudding này của ngươi là nạm vàng sao! Hai hộp năm nghìn tệ! Đây là cạm bẫy tội ác tư bản chủ nghĩa gì vậy! Ngươi thẳng thắn giết ta đi!"
Hạ Mộc: "Ta là nói ngươi cho ta mượn dùng số tiền đó trước, quý này, tiền lương thực tập cộng thêm tiền thưởng của ta, sau khi trừ thuế hẳn là có hơn hai vạn, chờ tiền được chi trả, ta sẽ trả lại cho ngươi, hơn nữa mua cho người vài quyển tiểu thuyết mới xem như lãi suất."
"Nga?!" Cái miệng của Hạ Đóa Đóa vươn ra thật dài: "Một quý, hơn đã ngoài! Cảnh sát CGA kiếm được nhiều tiền như vậy!"
Hạ Mộc nhún nhún vai: "Không, là vận khí tốt, đụng phải một vụ án lớn, ta lập công đầu, mới có tiền thưởng tương ứng."
Hạ Đóa Đóa lập tức hăng hái, hỏi cô: "Là vụ án gì nha! Vậy ngươi không phải trở thành anh hùng rồi sao?"
"Chờ sau khi kết án ta sẽ nói cho ngươi biết, bây giờ còn có một số bí ẩn chưa hoàn toàn giải đáp được."
Hạ Đóa Đóa tiếp tục ăn bánh pudding: "Vậy ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Nghỉ hè ngươi đi làm thêm không phải kiếm được nhiền tiền hơn ta sao, đều xài hết? Mệt ngươi vẫn luôn chê cười ta không biết tiết kiệm!"
Hạ Mộc đạm nhiên trả lời: "Ta còn một vạn ba nghìn tệ trong tài khoản."
Hạ Đóa Đóa: "..."
"Vậy ngươi còn mượn tiền ta! Cần nhiều tiền như vậy làm gì chứ? Đi du lịch sao?"
Hạ Mộc bình tĩnh trả lời: "Ta muốn mua một bộ quần áo, và một đôi giày."
Hạ Đóa Đóa: "..."
Tỷ tỷ nàng cần kiệm nhiều năm như vậy, quả nhiên đến mức tinh thần có vấn đề rồi sao!
–
Ngày thứ hai, Hạ Mộc tan tầm sớm, mang theo Hạ Đóa Đóa cùng nhau đi đến đường Đông Nguyên – một con đường chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ.
Chuyện mua lễ phục, không iện tiết lộ với bạn bè, Hạ Mộc chỉ có thể dẫn theo muội muội đến cùng nhau chọn, chủ yếu là để tăng can đảm.
Từ trước đến này bình thường thấy một số tin tức trên mạng, nói nhân viên ở các cửa hàng cao cấp cao ngạo thế nào, làm hại hai tỷ muội sau khi vào cửa hàng, như đi trên băng mỏng.
Đi dạo cửa hàng trang phục cũng giống như đi viện bảo tàng xem đồ cổ, tay cũng không dám sờ một cái.
Con đường này khách đến mua rất ít, thỉnh thoảng đi qua bên người, đều là một số tiểu thư hoặc quý phu nhân cử chỉ ưu nhã.
Hai tỷ muội các nàng, một thân trang phục sinh viên mộc mạc, du đãng trên đường, ít nhiều có một chút không phù hợp.
Mới vừa đi cửa hàng, hai vị nhân viên cửa hàng một trái một phải lịch sự chào đón.
Nhân viên cửa hàng nhìn ra được đẳng cấp của tỷ muội Hạ Mộc, nhưng cũng không bày ra loại sắc mặt khiến kẻ khác chán ghét như trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, thái độ phục vụ thậm chí cũng không khác biệt đối đã những người giàu có.
Đại khái cho rằng hai sinh viên này là người bên ngoài, đến sai chỗ rồi, nhân viên cửa hàng nho nhã lễ độ đề cử vài bộ lễ phục dạ hội cho hai người, sau đó cố ý lay động bảng giá trước mắt các nàng, xem như đuổi khác một cách tương đối uyển chuyển.
Trước khi đến, Hạ Mộc đã sớm chuẩn bị diễn một tiết mục lật mặt, chờ nhân viên cửa hàng châm chọc khiêu khích, sau đó nàng ném ta một tờ chi phiếu cực khủng để tính tiền, ngẫm lại đã thấy nhiệt huyết sôi trào!
Nhưng mà, chuyện tới trước mắt, cô phát hiện nhân viên cửa hàng căn bản không phải dáng vẻ trong tưởng tượng, không cần phải trở mặt.
Đáng sợ hơn nữa chính là, tùy tiện chọn một bộ lễ phục trong cửa hiệu, giá niêm yết cũng đều ngoài ba vạn!
Hạ Mộc mang theo chi phiếu một vạn bảy, vốn tưởng rằng dư dả...
Hạ Đóa Đóa lôi kéo tay áo của Hạ Mộc, dùng ánh mắt ý bảo cô biết khó mà lui.
Hạ Mộc do dự chốc lát, xoay người lại đi đến khu vực bán quần áo tương đối phổ thông một chút, muốn tìm một chiếc váy tương tự lễ phục dạ hội –
Qua lại chuyển động ba vòng, nhìn chung thấy được một chiếc váy bó sát dài cập mắt cá chân.
Váy có chất liệu tơ tằm, phong cách cung đình trang trí họa tiết lá sen, thoạt nhìn có chút tương tự như lễ phục dạ hội.
Cô âm thầm nhìn xem nhãn hiệu, giả cả là một vạn ba nghìn hai trăm tệ.
Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, nâng tay cầm váy lên xem, xoay người hỏi nhân viên cửa hàng số đo của chiếc váy.
Nhân viên cửa hàng lập tức nhiệt tình vì cô chọn số do thích hợp, cầm chiếc váy, dẫn cô đi vào phòng thử quần áo, cho cô tấm thẻ có số 1, tượng trưng cho số lượng quần áo cô mặc thử.
Hạ Mộc thay váy bước ra, trước mặt chính là một cái gương lớn –
Chiếc váy rất vừa người, có thể cảm giác được chất liệu vải vững chắc tôn lên đường nét cơ thể, nhưng mà kiểu dáng tựa hồ không quá thích hợp, sau khi mặc vào có vẻ già dặn hơn.
Hạ Mộc vừa chuyển đầu, đã thấy Hạ Đóa Đóa lắc đầu như trống bỏi.
Quả thật là không thích hợp với cô.
Hạ Mộc quay về phòng thử quần áo chiếc váy ra, hỏi nhân viên cửa hàng: "Có váy dài thích hợp với tuổi tác của ta không? Mặc trong tiệc tối."
Nhân viên cửa hàng ôn hòa trả lời: "Rất xin lỗi tiểu thư, lễ phục dạ hội và quần áo phổ thông khác biệt tương đối rõ ràng, nếu như ngài muốn tham dự một buổi tiệc quan trọng, ta đề nghị hây là đến khu lễ phục lựa chọn."
Hạ Mộc không thể nói thẳng là không đủ tiền, không thể làm gì khác hơn là lôi kéo Hạ Đóa Đóa, đi dạo một vòng quanh khu lễ phục sau đó yên lặng đi ra cửa.
Nhân viên cửa hàng nhìn hai sinh viên nghèo ra cửa, nghiêng đầu bĩu môi với đồng sự.
Nhân viên cửa hàng nhún nhún vai, cuối cùng lộ ra vẻ mặt châm chọc – hai cô gái nhìn rất thanh thuần, không có tiền còn thể nghiệm xa xỉ phẩm, thực sự là hư vinh lại đáng buồn.
Hạ Đóa Đóa vừa ra khỏi cửa, thở dài một hơn, oán hận nhìn về phía Hạ Mộc: "Ngươi thế nào không đi sớm một chút? Cửa hàng đó cũng quá đắt rồi, chúng ta có thể đi chỗ khác tìm mà! Làm gì nhất định phải chọn ở đó?"
Hạ Mộc ủ rũ: "Ta đã tìm hiểu qua, lễ phục thương hiệu này thiết kế rất xuất chúng, ta chính là vì nó nên mới đến con phố này."
"Đã nhìn ra." Hạ Đóa Đóa bĩu môi: "Kiểu dáng xuất chúng, giá cả càng xuất chúng!"
Hạ Mộc không tranh cãi, dẫn Hạ Đóa Đóa tiếp tục đi dạo vài cửa hàng khác.
Cũng không biết có phải vận xui kéo dài hay không, thế nào đều chọn không được một bộ ưng ý.
Đi dạo đến chiều tối, hai tỷ muội vẫn không chút thu hoạch, chỉ có thể mất hứng mà về.
Đèn đường trước cửa nhà Hạ Mộc đã nhiều năm không thay đổi, ánh sáng mờ nhạt, còn thỉnh thoảng chớp một cái, dường như sẽ qua đời bất cứ lúc nào.
Cũng may trong bồn hoa có chút ánh sáng chiếu ra, tà tà rọi sáng con đường về nhà.
Bóng đêm xung quanh, bị từng bó ánh sáng làm nổi bật trở nên càng thêm đen đặc.
Cho nên lúc Hạ Mộc đi ngang qua một chiếc xe hơi, hoàn toàn không chú ý đến, trên cửa xe có một thân ảnh thon dài đang tựa vào.
"Trở về?"
Giọng nói từ tính dễ nghe, xuyên qua bóng đêm vắng lặng.
Hạ Đóa Đóa kinh hô một tiếng, nhảy ra phía sau, bám lấy vai của Hạ Mộc, nỗ lực đem thể trạng khổng lồ giấu ở phía sau tỷ tỷ.
Hạ Mộc nghe tiếng nói quen thuộc, cũng không bị kinh hách, chỉ có một chút bất ngờ cùng ngượng ngùng.
Cô vội vàng chỉnh lại đầu tóc, xoay người nhìn về phía nơi phát ra giọng nói trong bóng tối, thần sắc co quắp đáp lại: "Quyển Quyển? Trùng hợp như vậy? Ngươi thế nào sẽ..." Đoạn Tử Đồng: "Không trùng hợp, là ta đặc biệt đến chờ ngươi."
Hạ Mộc: "..."
Hai người cách hoàng hôn nặng nề, trong không khí có sương mù hơi mỏng, truyền đạt hương khí của đối phương.
Hạ Đóa Đóa cảm thấy giọng nói của người đó rất quen tai, tựa như mỹ nhân tử đồng nàng ở trên lầu đợi một ngày một đêm, cũng chưa từng đến!
Hạ Mộc đứng ở tại chỗ, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tìm ta có việc sao?"
Đoạn Tử Đồng thần sắc ẩn trong bóng tối, giọng nói nghe không ra hỉ nộ: "Còn tám ngày nữa, ngươi phải theo ta tham gia dạ tiệc."
Hạ Mộc: "Ta biết."
Đoạn Tử Đồng: "Vậy ngươi chuẩn bị lúc nào đi lấy số đo?"
Hạ Mộc: "Số do gì?"
Đoạn Tử Đồng: "Lễ phục dạ hội."
Hạ Mộc sững sốt, bỗng nhiên nhớ đến hôm đó theo dõi con dơi kia, điện hạ lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho cô.
Lẽ nào, chính là vì chuyện lễ phục?
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
120 chương
548 chương
22 chương
46 chương
30 chương