"Không phải học sinh trung học, Quyển Quyển đã nhảy lớp lên đại học năm ba." Hạ Mộc còn đang chăm chú chấp nhận phỏng vấn, cô gần như từ nhỏ đã bị alpha vây quanh mà lớn lên, lần đầu cảm thụ được nhiệt tình đến từ omega, thực sự có chút ăn không tiêu. Trong đám người, trái lại có một nữ hài rất trầm ổn, tuy rằng cũng ở một bên vây xem, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, yên tĩnh nghe Hạ Mộc giới thiệu. Sự bình tĩnh của nàng, rất nổi bật trong đám người, giống như một dòng nước suối mát lạnh trong ngày hè nắng chói chang, yên tĩnh đến khiến Hạ Mộc cảm thấy thể thiếp. Nữ hài này tên là Điền Văn San, là thực tập sinh. Nàng thường ngày dịu dàng hữu lễ, tướng mạo nhìn cũng thuận mắt — khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ, mắt xếch dài nhỏ không quá chọc người chú mục, làn da lại rất đẹp, trắng nõn hơn nữa nhẵn nhụi, mái tóc dài suông mượt, phần tóc mái có lẽ vài tuần không cắt nên đã rất dài, gần như sắp che mất chân mày, lại phụ trợ khuôn mặt trở nên vô cùng thanh tú. Nàng dáng người thiên gầy, không có đường cong vô cùng gợi cảm, nhưng đôi chân lại thẳng tắp cân xứng, mắt cá chân tinh tế, vô cùng đẹp mắt. Chẳng biết vì sao, lực chú ý của Hạ Mộc vẫn luôn thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận dời đến trên người nàng, trả lời đều có chút không yên lòng. Thẳng đến mơ hồ phát hiện, ấu tể nào đó ở phía sau dán sát và cổ cô, bắt đầu nhẹ nhàng hít ngửi, Hạ Mộc mới đột nhiên xoay người —. Trứng Cuốn điện hạ không hổ là ấu tể thông qua kỳ thi của Ba Lan Đảo, sau khi bị con mèo ngốc phát hiện, trong vòng 0.01 giây liền thẳng cổ, quay đầu đi, giả vờ như chưa từng ngửi qua. Hạ Mộc:"....." Dưới ánh mắt của Hạ Mộc, điện hạ đại khái là có chút chột dạ, lập tức xoay người, dường như không có việc ấy cất bước rời khỏi con hẻm, dẫn đến các trợ lý nóng lòng giữ lại. Hạ Mộc: "...." Còn không có tan tầm a! Cứ như vậy nghênh ngang rời đi sao! Điền Văn San không đuổi theo giữ lại, ánh mắt lại gắt gao nhìn theo bóng lưng của Đoạn Tử Đồng — Phát hiện phía sau lưng áo của nàng có cài hai chiếc cúc áo, ánh mắt Điền Văn San chợt thay đổi. Mỗi khoa trường quân đội đều có số lượng danh ngạch khác nhau, còn đối với những trường đại học bình thường, chỉ có người thành tích đứng đầu ngành điều tra hình sự mới giúp Điền Văn San có được cơ hội thực tập ở phân cục CGA, nàng mắt sáng như đuốc, đầu mối trước mắt rất nhanh xâu chuỗi trong đầu — Hài tử kia mười lăm tuổi, song đồng tử sắc tinh thuần, đại hình thú nhân, khí tức xâm lược trước đây chưa từng gặp, phong độ có thừa, trong cử chỉ giấu không được khí chất cao ngạo, vượt cấp học chương trình của đại học quân đội quốc gia, hơn nữa là thú nhân có cánh.... Nàng cảm thấy, suy đoán của bản thân đã không cần nhiều bằng chứng nữa, người đó chỉ sợ chính là nguyên bản của 《 hải ngạn tảng sáng 》, thái tử Địch Hách Lạp. . Truyện Dị Giới Vụ án tuy rằng nhìn như đơn giản, phân cục vẫn bận rộn đến chiều mới kết thúc công việc, trở lại cảnh cục, không được bao lâu, đã đến lúc tan tầm. Hạ Mộc thu dọn xong tài liệu, mới vừa đứng lên đã thấy Điền Văn San quải túi đi ngang qua bên cạnh. Như là nhất thời hưng khởi, Điền Văn San đứng ở bên cạnh bàn làm việc của cô. "Hạ Mộc, tan tầm có việc gì không? Tuần trước một người bạn cho ta phiếu giảm giá của nhà hàng, cũng sắp hết thời hạn rồi, nếu có thời gian, cùng ta đi ăn đi? Nhà hàng cách đây cũng không xa." Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn nàng, nghi hoặc nói:"Chỉ hai người chúng ta sao?" Điền Văn San gật đầu cười nói: "Trên phiếu ghi là phần ăn ba đến năm người ăn, nhưng ta phỏng chừng hai người ăn là vừa đủ, một mình ăn nhất định ăn không hết. Ta chỉ muốn mời một mình ngươi, những đồng sự khác.... Ngươi cũng biết... Quá ồn ào rồi." Lời này lộ ra thiên vị cùng tán thưởng rất rõ ràng, ai nghe xong đều sẽ rất hưởng thụ. Hạ Mộc dĩ nhiên cũng dâng lên một tia hảo cảm đối với nàng, hé miệng mỉm cười, lập tức thu dọn túi xách, theo nàng cùng nhau xuống lầu. Dọc đường đi, Điền Văn San cảm thấy vô cùng hứng thú đối với cuộc sống ở trường của Hạ Mộc — "Ta từ nhỏ cũng rất mơ ước được học ở đại học quân đội, nhưng đáng tiếc không vượt qua được kỳ thi thể năng, nên thực sự đặc biệt sùng bái ngươi." "Ta đều có một chút hối hận đã học chuyên ngành này." Hạ Mộc khiêm tốn nói bản thân phần lớn là dựa vào vận khí thông qua kỳ thi thể năng, lại nói về một chút phiền não của omega ở đại học quân đội. Điền Văn San lơ đểnh, nói với cô:" Phiền não lớn nhất của ngươi, chỉ sợ cũng là người theo đuổi quá nhiều." Hạ Mộc không phản bác, nếu nói không có người theo đuổi, vậy cũng quá dối trá, cô chỉ có thể nhún nhún vai trả lời: "Toàn khoa chỉ có một omega là ta, bọn họ cũng thực sự không có lựa chọn khác." "Cũng không thể nói như vậy." Điền Văn San giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: "Cho dù có lựa chọn khác, ngươi cũng là người ưu tú nhất, cho dù đổi trường khác, ngươi cũng sẽ được truy phong như vậy." Không thể không nói, ở chung cùng cô gái này thực sự rất thư thái, ăn cơm xong, Hạ Mộc chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Hạ Mộc cảm thấy Điền Văn San và cô đặc biệt hợp nhau về việc ăn uống, mà ngay cả việc mỉa mai bộ phim 《 hải ngạn tảng sáng 》, hai người đều có quan điểm tương đồng. Có thể ở trên đời này tìm được omega không rung động đối với nữ diễn viên diễn vai thái tử trong bộ phim kia, thật là một kỳ tích. Hai người hàn huyên rất nhiều, Điền Văn San còn nhắc đến thực tập sinh mới, Quyển Quyển. Hạ Mộc bất tiện tiết lộ thân phận của điện hạ, Điền Văn San cũng không có truy vấn, chỉ tùy tiện hỏi thăm vài câu, về sở thích thường ngày của Quyển Quyển. Hai người không nhanh không chậm ăn xong rồi phần ăn ba người, mặt trời chiều ngã về tây, lúc rời khỏi nhà hàng, đã qua tám giờ. Điền Văn San hỏi ô:"Chúng ta tiện đường lên lầu, xem phim một chút đi? Gần đây có rất bộ phim được đánh giá cao." Hạ Mộc kéo khóe môi, cười nói: "Chúng ta đây là muốn đi hết các bước của một buổi hẹn hò sao? Ta cũng không có bạn trai, hẹn hò xong, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta." Điền Văn San bật cười ra tiếng, vui đùa nói: "Vậy mục đích của ta đã có thể đạt được rồi." Có đi có lại, Hạ Mộc vốn dĩ dự định mua vé xem phim, nhưng lại không nghĩ rằng Điền Văn San trước đó đã đặt vé xong rồi, còn không cho cô trả tiền, thật là một cô hái hào phóng lại dễ ở chung. Buổi tối, đến hơn mười giờ mới về đến nhà. Dưới sự nghi ngờ của mẹ, Hạ Mộc thẳng thắn thông tin về đối tượng hẹ hò, mới được vô tội thả ra, rửa mặt lên giường. Ngày thứ hai, Hạ Mộc đến sớm, bởi vì trong cục tiếp nhận một vụ án mạng, lượng công việc thoáng chốc gia tăng không ít. Hạ Mộc vội vàng tập hợp các loại tài liệu, đóng dấu phân phát, một mạch bận rộn đến mười giờ trưa, phát hiện phúc hắc ấu tể kia, cư nhiên còn chưa đến... Quên đi, dù sao Trứng Cuốn điện hạ sau khi tốt nghiệp, cũng chướng mắt công việc ở phân cục CGA, xác thực không cần phải lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo. Hạ Mộc chỉnh lý xong tài liệu, đưa đến phòng làm việc cho đội trưởng, đội trưởng bỗng nhiên gọi cô lại. "Ôi chao, cái kia...." Hạ Mộc xoay người:"Chuyện gì, đội trưởng?" Đội trưởng đứng bên cạnh bàn làm việc, một tay chống lưng, một tay vuốt cằm, có chút xấu hổ hỏi: "Bạn học nhỏ của ngươi ngày hôm qua, chính là thiếu nữ tóc xoăn, thế nào không đến thực tập nữa? Trường học có sắp xếp khác sao?" Hạ Mộc sững sốt vài giây, lắc đầu, áy náy nói:"Không có, đội trưởng, bạn học kia hẳn chỉ là đến muộn." Đội trưởng chợt thở dài một hơi, ngẩng đầu cười nói: "Đúng vậy, hài tử kia hôm qua cũng là buổi trưa lúc sắp nghỉ trưa mới đến báo danh." Hạ Mộc:"...." Vốn dĩ còn muốn xin lỗi thay Đoạn Tử Đồng, nhưng mà cô rất nhanh phát hiện, trên mặt đội trưởng căn bản không có thần sắc trách cứ, trái lại mang theo một loại chờ mong kỳ lạ. Hạ Mộc ánh mắt khẽ chuyển, thử thăm dò:"Ngài có việc tìm nàng sao, đội trưởng?" "Cũng không có gì." Đội trưởng nhún nhún vai, có chút xấu hổ mà trả lời: "Chính là... Cái kia... Ngươi nhớ không? Hài tử kia hôm qua nói người chết trước khi trúng đạn, có thể đã trúng độc, hiện tại, báo cáo xét nghiệm đã có, thật sự là thần kỳ, ha ha, thật sự kiểm tra ra cái kia. Chính là cái kia, gọi là thầu..." Thấy đội trưởng cúi đầu nhìn về phía báo cáo xét nghiệm trên bàn, muốn tìm kiếm tên gọi của độc chất, Hạ Mộc lập tức tiếp lời nhắc nhở: "Độc tố cua cây thầu dầu sao?" "Đúng, đúng chúng là thứ này." Đội trưởng vẻ mặt mờ mịt:"Ta muốn hỏi hài tử kia một chút, rốt cuộc là từ đâu nhìn ra được, bị nàng quấy rầy như vậy, mọi người nhân tâm hoảng sợ, thật sự hoài nghi vụ án này có vấn đề." Trên mặt Hạ Mộc không có thần sắc kinh ngạc, có thể là xuất phát từ tín nhiệm từ nhỏ đối với Đoạn Tử Đồng, cô ngay từ đầu đã tin tưởng, những phân tích kia, cũng không phải điện hạ trống rỗng bịa đặt. Về phần căn cứ cụ thể, đó cũng chính là do chỉ số thông minh của người thường và phúc hắc ấu tể cách một trời một vực, nên cô không có cách nào phân tích. "Đội trưởng, ngài có thể dành cho bạn học kia sự tín nhiệm nhất định, dù sao, trường học để nàng tham gia thực tập, tất nhiên có đạo lý của bọn họ." Đội trưởng nghe vậy như có chút suy nghĩ, không bao lâu liền thở dài, cảm thán nói: "Đại học quân đội, rốt cuộc vẫn là đại học quân đội, kỳ nhân xuất hiện lớp lớp." Ra khỏi phòng làm việc, vừa vặn thấy Đoạn Tử Đồng đến gần phòng tiếp khách, Hạ Mộc lập tức dừng bước. Một đám trợ lý cảnh vụ ánh mắt thoáng chốc đều bị hấp dẫn. Hạ Mộc cùng đôi tử đồng kia đối diện, không tiến đến giống như hôm qua, mà là nhanh chóng dời ánh mắt, trở lại bàn làm việc của mình, yên tĩnh mà ngồi xuống. Nếu người này cố ý không phản ứng cô, vậy cô cũng không cần phải liều mạng quấn lấy. Đoạn Tử Đồng tựa hồ có chút kinh ngạc trước thái độ lạnh lùng của cô, đứng trước cửa sửng sốt vài giây, mới thần sắc lạnh nhạt đi đến bàn làm việc của mình. Hai người ngồi làm việc trong cùng một dãy bàn, Hạ Mộc lại không hề nhìn sang chỗ nàng dù chỉ một lần. Trước khi tan tầm, cô lại đến văn phòng đưa một phần tài liệu, khi trở về, phát hiện trên mặt đất có không hề giấy vụn. Nhân viên tạp vụ buổi chiều mới có thể đến quét dọn, Hạ Mộc vốn là yêu sạch sẽ, lập tức xoay người đến phòng trà nước, cầm cái chổi đến, quét dọn sạch sẽ khu vực xung quanh bàn làm việc của mình. Cô đem cái chổi trả về phòng trà nước, lần thứ hai đi trở lại bàn làm việc, bỗng nhiên phát hiện... Trên mặt đất xuất hiện càng nhiều giấy vụn! Hơn nữa, những giấy vụn này, một đường từ bàn làm việc của cô, lan tràn đến bàn làm việc của nàng! Hạ Mộc hít sâu một hơi, bình tĩnh cất bước, đi về phía kẻ đầu sỏ. Nhón chân, nhìn về phía ngăn bàn làm việc — Phúc hắc ấu tể ngồi trên ghế, cúi đầu, đang chuyên tâm xé đống tài liệu giấy A4 trên bàn xé thành mảnh nhỏ, dùng tay vò thành sợi, chất trên mặt bàn. Ánh mắt Hạ Mộc dừng trên mái tóc xoăn mềm mại, trong mắt dần dần dâng lên một cổ sát khí.... Nhưng cô có thể làm gì đây? Ấu tể này dù có ấu trĩ đến đâu, cũng là Địch Hách Lạp a! Giáo huấn không được, chỉ có thể ôn hòa cất bước lách đến bên cạnh điện hạ, giọng nói ôn nhu: "Quyển Quyển? Vì sao ngươi phải xé phần tài liệu này." Đoạn Tử Đồng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn cô: "Phần tư liệu này có sai lệch." Hạ Mộc duy trì bình tĩnh mỉm cười: "Trong phòng đóng dấu có máy hủy giấu, ngươi có đến đó hủy đống tài liệu này." "Phải không?" Điện hạ lơ đểnh, đôi tử đồng thẳng tắp chăm chú nhìn cô, ánh mắt lại buông xuống nhìn những mảnh giấy vụn xung quanh, ý bảo con mèo ngốc hỗ trợ thu dọn. Hạ Mộc tiếp tục mỉm cười: "Nếu như muốn dọn sạch, trong phòng trà nước có cây chổi." Đoạn Tử Đồng sững sốt, hiển nhiên không ngờ Hạ Mộc sẽ nói như vậy, khó có thể tin mà hỏi cô: "Ngươi muốn ta tự mình quét dọn?" Hạ Mộc hít sâu một hơi: "Cũng có thể chờ nhân viên tạp vụ buổi chiều đến quét dọn." Đoạn Tử Đồng nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía kiệt tác của bản thân trên mặt đất, ngẩng đầu ưu thương nhìn Hạ Mộc: "Ngươi muốn ta cả ngày sinh hoạt trong đống rác sao?" Hạ Mộc lặp lại nhắc nhở: "Trong phòng trà nước có cây chổi." Đoạn Tử Đồng khó có thể tin mà trợn to đôi mắt.... Trong lòng Hạ Mộc sảng khoái một trận. Cho ngươi giả vờ thỏ tai cụp! Cho ngươi giả vờ không nhận ra ta! Xin lỗi, bản công chúa cũng không nhận ra thái tử gì cả. Làm thỏ tai cụp, ngươi còn muốn hưởng thụ uy nghiêm thái tử thái tử? Bản thân xé giấy thì dù quỳ xuống cũng phải tự mình quét sạch! Cho ngươi ấu trĩ! Thấy miêu nữ thực sự không có ý giúp đỡ mình, Trứng Cuốn điện hạ rất thất vọng, cúi đầu tóc xoăn, đứng dậy cô đơn đi đến phòng trà nước. Hạ Mộc lộ ra nụ cười thắng lợi. Ở một ngăn bàn làm việc cách đó không xa, Điền Văn San cuối cùng đợi được lúc Đoạn Tử Đồng một mình rời khỏi, nàng lập tức cầm lấy túi tiện lợi trên bàn, bước nhanh theo sau Đoạn Tử Đồng chậm rãi đến góc tường phòng trà nước, vừa muốn khom người lấy cái chổi, chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói xa lạ, mềm nhẹ gọi: "Quyển Quyển?" Quay đầu — Nữ nhân khuôn mặt dài nhỏ, mái ngang, hai tay cầm túi tiện lợi, đứng ở trước cửa thủy tinh. Đoạn Tử Đồng không có hỏi tên họ của nàng: "Chuyện gì?" Điền Văn San không để tâm thái độ lạnh lùng của nàng, vẫn ôn nhu mỉm cười, bước nhanh về phía trước, đem túi tiện lợi đưa đến trước mặt Đoạn Tử Đồng: "Hôm qua ta ở nhà làm một cái bánh kem, sáng sớm đã chia cho các đồng sự một phần, ngươi đến muộn, nên ta để lại một phần cho ngươi. Gần đây ta vừa mới bắt đầu học làm bánh kem, mùi vị có thể không bằng cửa hàng bánh làm, nếu không ngươi nếm thử một chút đi? Nếu thích thì giữ lại ăn."