Lúc chạy đến con hẻm hiện trường, đầu hẻm đã được dây phân cách niêm phong, Hạ Mộc và mấy thực tập sinh đưa ra giấy chứng nhận, sau đó theo đội trưởng cùng nhau tiến vào trong hẻm. Pháp y còn chưa đến hiện trường, cảnh sát đang thu thập vân tay và vật chứng, ảnh chụp hiện trường. Trần Gia Thụ muốn tiến lên kiểm tra thi thể, lại bị cảnh viên ngăn lại, chỉ cho phép hắn đứng xem ở một bên. Hạ Mộc đã sớm ngoan ngoãn đứng sang một bên, gian nan thích ứng quan sát cổ thi thể trên mặt đất. Cô rất khó lý giải loại nhiệt tình giống như trúng xổ số của Trần Gia Thụ khi nhìn thấy thi thể, cổ thi thể trước mắt, tuy rằng thoạt nhìn đỡ hơn loại vật mẫu ngâm ướp, nhưng cũng không có tốt đến mức khiến cô có xung động đến sờ mó. Bất quá, vẫn là câu nói kia, cơ hội khó có được. Tuy rằng không thể tự mình động thủ kiểm tra, nhưng Hạ Mộc vẫn cố lấy dũng khí, nhìn mỗi một bộ vị từ trên xuống dưới của thi thể, trong đầu liệt kê ra tất cả kiến thức lý luận có liên quan, nỗ lực kết hợp với những chi tiết thấy được, suy đoán ra một ít kết luận hữu dụng. Người chết là một nam thanh niên, trên dưới ba mươi tuổi, trên người mặc đồng phục cảnh sát, nhưng không giống với đồng phục của CGA, hẳn là không phải cùng một bộ phận. Vị trí trúng đạn là ngực, xung quanh xung quanh đã đọng lại, nhìn không ra vết thương nào khác, nhưng hiện trường có dấu vết đánh nhau, cảnh viên đang dùng dung dịch hóa học phu lên thùng rác và trên vách tường để tìm kiếm vân tay. "Là người của DEA*." *Tổ phòng chống ma túy Đội trưởng nói chuyện với các cảnh viên, Hạ Mộc lập tức nín thở ngưng thần tỉ mỉ lắng nghe — "Khu vực này là trọng điểm phòng chống mua bán ma túy, người chết là đội viên DEA, tội phạm buông bán ma túy có động cơ giết người rất lớn, hoặc chính là trả thù, DEA có lẽ sẽ tự mình tiếp nhận vụ án này." "Trước tiên xem tọa độ, nếu như thuộc khu vực của chúng ta, thì tiếp nhận xử lý, cũng không cần chuyển giao." Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, xem ra không tính là một vụ án khó giải quyết, người chết là một cảnh sát, nói như vậy tốc độ kết án sẽ rất nhanh, cô hẳn là có thể tham dự toàn bộ quá trình điều tra. Sau khi pháp y đến hiện trường, Trần Gia Thụ đã kiềm chế không được tâm tình kích động, vừa nhìn pháp y chỉ ra ban thi, đã khẩn cấp bắt đầu phân tích màu sắc và trạng thái. Hạ Mộc nhìn ra được pháp y kinh nghiệm phong phú, đồng thời là một người trung niên không quá nhiệt tình, hoàn toàn không có tâm tình trao đổi học thuật cùng Trần Gia Thụ. Cho nên, toàn bộ hiện trường, biến thành sân khấu để Trần Gia Thụ một mình diễn thuyết, Hạ Mộc xấu hổ đến bắt đầu vừa ngâm nga vừa dời đi ánh mắt. Cuối cùng, pháp y cũng không thể nhịn được nữa ngẩng đầu hỏi đội trưởng: "Vị này chính là pháp y mới tới sao? Nếu không thì để hắn đến kiểm tra đi, cứ quấy rầy ta như vậy không có cách nào khác tiếp tục kiểm tra." Vì vậy, Trần Gia Thụ bị hai cảnh viên dẫn ra khỏi con hẻm... Thế giới cuối cùng thanh tĩnh rồi. Đội trưởng còn không quên săn sóc trấn an Hạ Mộc: "Thật ra ta rất thích những thực tập sinh như các ngươi, có nhiệt tình, có bốc đồng, chính là thiếu một chút kinh nghiệm. Phải giống như ngươi, có kiên trì, không nhiều lời, nhìn nhìn học hỏi nhiều, mới có thể đi xa hơn." Hạ Mộc xấu hổ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của Trần Gia Thụ. Ngoài dự đoán, cô bỗng nhiên phát hiện đầu hẻm xuất hiện một thân ảnh.... quen thuộc. Hạ Mộc xoa nhẹ đôi mắt, trợn to mắt nhìn về phía dây phân cách ở đầu hẻm — Người đó mặc đồng phục phối với giày thể thao, thân ảnh cao gầy đến trước con hẻm, mái tóc dài xoăn nhẹ bị gió thổi tung, đang phất qua gương mặt. . ngôn tình hay Điện hạ thế nào sẽ đến nơi này! Hạ Mộc mắt mở trừng trừng, Trứng Cuốn điện hạ bị một đám cảnh vệ vây quanh, vẫn không vội mà đưa ra giấy chứng nhận, mà chỉ khẩn trương nâng tay vén mái tóc bị gió thổi loạn về phía sau, cái trán trơn bóng, lộ ra một vẻ tinh xảo của một mỹ nhân. Nhưng mà, đầu hẻm gió thực sự rất lớn, rất nhanh lại đem mái tóc xoăn điện hạ lấy làm kiêu ngạo...thổi tung trên mặt. Trứng Cuốn điện hạ tuy rằng mắt thẩm mỹ kém một chút, nhưng thật ra rất chú ý hình tượng, lúc này hai tay điện hạ đều vội vàng che mái tóc bị gió thổi loại, không có thời gian trở lời câu hỏi của cảnh vệ. Hạ Mộc không nghe thấy bên kia nói chuyện, nhưng đã thấy cảnh vệ bắt đầu không nhịn được, trực tiếp đuổi phúc hắc ấu tể đi. Cuối cùng, điện hạ trong lúc bận rộn trăm công nghìn việc, dùng một tay lấy giấy chứng nhận ra, lúc này mới cao ngạo đi qua cảnh vệ, xoay người nhấc dây phân cách lên, chui vào trong hẻm. Hạ Mộc thống khổ nhếch miệng, nhìn lén cảnh viên bên cạnh, thấy không ai chú ý đến mình, liền lách qua đoàn người, bước nhanh về phía Đoạn Tử Đồng — "Điện... Quyển Quyển? Sao ngươi lại tới đây? Danh ngạch thực tập của khoa chúng ta không phải đã đủ người rồi sao?" Hạ Mộc mới vừa tiến đến, liền thấy Đoạn Tử Đồng một tay vén mái tóc ra phía sau, hờ hững đi lướt qua cô. Cư nhiên không nhìn cô! Hạ Mộc nghiến răng nghiến lợi theo sát, muốn miệng vỡ chất vấn: "Nếu ngươi không muốn phản ứng ta, vậy luôn bám theo ta như kẻ theo đuôi để làm gì!" Nhưng mà lo lắng đến giá trị chiến đấu của đối phương, suy nghĩ vì sự an toàn của bản thân, Hạ Mộc vẫn nuốt xuống cơn giận này. Vừa đuổi đến hiện trường, Hạ Mộc đã nhìn thấy ấu tể kia, vô thanh vô tức ngồi xổm bên cạnh thi thể, cùng pháp y song song xem xét. Đủ một phút đồng hồ, nam nhân mới phát hiện bên cạnh dường như có thêm một vật thể, hắn nghi hoặc quay đầu, thình lình thấy bên cạnh ngồi xổm một người, sợ đến hít sâu một hơi: "Nga a!" Nam nhân ổn định thăng bằng, đỡ mắt kính, phát hiện người ngồi bên cạnh chính là một hài tử khuôn mặt non nớt, nhất thời nghi hoặc nhíu mày. Trứng Cuốn điện hạ phát hiện ánh mắt của hắn, quay đầu, hữu hảo mỉm cười với hắn, lộ ra tiểu răng nanh. Nam nhân: "..." "Các ngươi làm cái quỷ gì!" Pháp y cuối cùng bạo phát, hắn đứng bật dậy, chất vấn đội trưởng: "Đứa nhóc này từ đâu chui vào đây!" Cuối cùng, tầm mắt của mọi người dừng trên người Đoạn Tử Đồng. Hạ Mộc cúi đầu, không đành lòng nhìn thẳng, lại một thực tập sinh sắp bị đuổi ra ngoài... Trứng Cuốn điện hạ vẫn ngồi xổm bên cạnh thi thể, ngẩng đầu nhìn những người xung quanh, một đôi tử đồng trong suốt lóe ra vẻ vô tội gần như mờ mịt: "Ta là thực tập sinh." Chúng cảnh sát: "...." Pháp y cả giận nói: "Thực tập sinh cái gì? Ngươi bao nhiêu tuổi mà đi thực tập rồi?!" Trứng Cuốn điện hạ nghe vậy, chậm rãi đứng lên. Pháp y mở to mắt nhìn hài tử ngồi xổm chỉ cao bằng nửa người, lúc này dần dần cao lên, cho đến khi cao hơn hắn gần nửa cái đầu, khí thế nhất thời thấp đi một đoạn, lắp bắp oán giận: "Thực tập sinh ít nhất cũng phải nắm giữ kiến thức cơ bản a, ngươi nói ngươi bao nhiêu tuổi? Đọc bao nhiêu sách? Không có cơ sở lý luận đã bắt đầu đi vào thực tiễn? Ngươi trái lại nói một chút! Ngươi lén lút ngồi bên cạnh ta, rốt cuộc nhìn ra cái gì?" Các cảnh viên xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, chờ chế giễu nàng. Tương phản, mấy trợ lý bên cạnh Hạ Mộc đều là omega mới vừa tốt nghiệp, bọn họ cách vài mét, đều có thể ngửi được một cổ khí tức xâm lược đặc biệt của alpha từ trên người Đoạn Tử Đồng, lúc này đều đã sắp kích động đến tê liệt! "Hài tử này dung mạo giống như Thi Tầm a!" Một omega nắm cánh tay Hạ Mộc, kích động đến run rẩy. Hạ Mộc: "..." Thi Tầm là diễn viên diễn vai thái tử trong 《 hải ngạn tảng sáng 》, là diễn viên đoàn phim cố ý lựa chọn vì nhìn có chút tương tự Đoạn Tử Đồng. Nếu nói điện hạ dung mạo giống diễn viên kia, không bằng nói diễn viên kia là bởi vì có phần giống điện hạ nên mới được lựa chọn. Nữ nhân bên cạnh kích động lấy điện thoại di động ra muốn chụp ảnh: "Ta cảm giác nàng lớn lên còn đẹp hơn Thi Tầm, ngũ quan đặc biệt sắc nét!" "Bất quá nhìn tuổi tác còn nhỏ, nói không chừng sau này dậy thì thất bại, chưa hẳn có thể đẹp như Thi Tầm." "Loại khuôn mặt này dậy thì thế nào cũng sẽ không thất bại! Ai nha ngươi xem! Ta rất thích đường nét sống mũi và mi tâm của nàng! Đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi mắt thoạt nhìn đặc biệt mê người!" Hạ Mộc không tham dự thảo luận, chỉ xem thái độ của các cảnh viên alpha và omega bên này đối đãi Trứng Cuốn điện hạ, quả thực đối lập như băng với lửa.... Bên kia các cảnh viên còn đang nhìn chằm chằm đợi Đoạn Tử Đồng xấu mặt. Pháp y vẻ mặt căm giận thúc giục: "Ngươi trái lại nói a! Người nhìn ra cái gì rồi? Sách không chịu đọc, đã vội vã ra ngoài thêm phiền phức cho người khác!" "Ngươi muốn ta nói cái gì?" Đoạn Tử Đồng không nhịn được liếc nam nhân kia một cái, hàng mi dài buông xuống nhìn về phía thi thể, trầm mặc giây lát, mặt không biểu tình bắt đầu phân tích: "Thời gian tử vong là trong khoảng mười ba giờ, hiện trường có dấu vết đánh nhau được dàn dựng, trước khi trúng đạn đã có dấu hiệu trúng độc, hẳn là người quen làm." Hiện trường lặng ngắt như tờ. Mấy giây sau, mọi người bộc phát ra một trận cười vang! "Có phải ngươi xem qua nhiều phim hình sự rồi không?" Đội trưởng đội điều tra một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Đoạn Tử Đồng, trào phúng: "Trước mặt nhiều người như vậy ngươi cũng dám nói bậy, đại học quân đội từ trước đến nay nghiêm cẩn là thật, sao có thể để một con nhóc như ngươi đi thực tập?" Pháp y ở một bên đẩy gọng kính, cũng lắc đầu than thở: "Thời gian tử vong xác thực là trong khoảng mười ba tiếng đồng hồ, xem như ngươi nói đúng, nhưng trong bụng chỉ có chút mực nước như vậy đã thích giễu võ dương oai, thanh niên hiện nay a..." Đoạn Tử Đồng giơ tay lên, đầu ngón tay cọ cọ chóp mũi, thần sắc có chút lạnh nhạt. Hạ Mộc lúc trước tập kịch, tiếp xúc cùng Trứng Cuốn điện hạ hơn ba tháng, nên tương đối quen thuộc với hành vị của ấu tể này, động tác sờ chóp mũi, nói rõ... Điện hạ không vui rồi! Đám người này thực sự là không biết sống chết, là chưa thấy qua cái gì gọi là Địch Hách Lạp thù dai! Tuy rằng nội dung vừa rồi Trứng Cuốn điện hạ nói có chút khó tin, nhưng Hạ Mộc vẫn có vài phần tin tưởng, cho nên cũng không ồn ào cười nhạo như mọi người. Cô biết Đoạn Tử Đồng sẽ không tùy tiện phán đoán, nếu như không phải nói đùa, vậy những lời điện hạ vừa nói, tuyệt đối đều có căn cứ. Như vậy, vụ án này không chỉ đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài. Pháp y không buông tha chất vấn Đoạn Tử Đồng: "Ngươi nói người chết trước khi trúng đạn đã bị trúng độc? Cần thiết sao? Hơn nữa ngươi từ đâu nhìn ra dấu hiệu hắn trúng độc?" Đoạn Tử Đồng nhấc mắt, ánh mắt nhìn về phía hắn không hề thân thiện, ngữ khí cũng trở nên hờ hững: "Có trúng độc hay không, ngươi trở về xét nghiệm chẳng phải sẽ biết sao? Có thể là độc của cây thầu dầu, liều dùng rất nhỏ." Xung quanh lại một trận cười vang. Pháp y lập tức ngồi xổm xuống thu thập mẫu vật, dào dạt đắc ý khiêu khích: "Được, ta trở về xét nghiệm, ngày mai ngươi có thể thấy kết quả!" Trứng Cuốn điện hạ còn không quá thích ứng một mặt không thân thiện của dân chúng, xoay người đi sang một bên, thần sắc cô đơn dựa vào tường. Một đám omega xung quanh Hạ Mộc lập tức xông lên, dành cho ấu tể bị tổn thương tâm linh rất nhiều nhiệt tình quan ái! "Ngươi tên là gì nha? Tại sao nhỏ tuổi như vậy đã đi thực tập? Gia đình rất khó khăn sao?" "Tại sao ta nhìn thế nào cũng nhìn không ra ngươi là chủng tộc gì?" Một đại hội luân phiên phỏng vấn lại bắt đầu rồi. Điện hạ mới vừa bị người khác trách cứ, lúc này tâm tình không được tốt, thái độ cực kỳ lãnh đạm, căn bản không chịu phản ứng người khác. Các omega liên tục dỗ dành an ủi nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không nhận được. Nhưng mà, nhiệt tình của bọn họ không hề thuyên giảm, ánh mắt nhìn về phía Trứng Cuốn điện hạ trái lại càng thêm mê luyến, bởi vì đến gần, khí tức đỉnh cấp xâm lược trên người ấu tể này quả thực càng khiến bọn họ xuất phát từ bản năng mềm cả chân tay. Hạ Mộc vốn dĩ vẫn đứng bên ngoài, bỗng nhiên phát hiện, tuyến thể sau gáy một omega trong số đó bỗng nhiên bắt đầu mở rộng... Cô gái này sẽ không phải muốn động dục chứ, như vậy nhất định sẽ nhiễu loạn trật tự hiện trường, Hạ Mộc vội vàng động thân tiến vào đoàn người, hữu ý vô ý đẩy nàng kia cách xa Đoạn Tử Đồng, cuối cùng che trước nhất, thay điện hạ chấp nhận phỏng vấn của mọi người — "Nàng tên Quyển Quyển, là một con thỏ tai cụp, mười lăm tuổi." "Đúng, chính là người địa phương, trước đây ở trong ký túc xá, rất ít ra ngoài." "Ta biết... Ta biết, thoạt nhìn giống như đại hình thú nhân, nhưng nàng thật sự là thỏ tai cụp, giống loài hi hữu..." Ánh mắt đạm mạc của Đoạn Tử Đồng dần dần dời xuống, lạnh nhạt nhìn chằm chằm con mèo ngốc che ở trước mặt mình...