Toái Phong Thiên
Chương 23 : Thái cực (trung)
Sa Trầm Thanh nhìn thấy Lâm Tư Nguyên tựa hồ phi thường thống khổ, hừ lạnh một tiếng, khoác thêm cẩm bào xoay người bước đi, trước khi đi còn phân phó xuống,” Mang xuống hảo hảo dạy dỗ, trẫm không thích sồ nhân ngây ngô.”
Một hàng cung nhân đi theo Sa Trầm Thanh chậm rãi ly khai. Bởi vì ở đây không có chức vụ thái giám, áp dụng tôn ti chế độ thực hiện, hạ nhân bị bó buộc ở nơi này thường có cảm giác hèn mọn, so với một nam sủng của hoàng đế như mình địa vị so với một tên sai vặt còn thấp kém hơn, thay đổi ai trong lòng cũng hội không cân bằng.
Lãnh sự hung hăng đạp Lâm Tư Nguyên một cước,” Gia hỏa ghê tởm, còn không mau cút?”
Cơ hồ muốn đem song chưởng của mình niết tới sưng đỏ, Lâm Tư Nguyên một câu cũng không có phản bác. Có thể chịu đòn mới có thể thoát được khỏi mộng tưởng yêu thương, vì thế sớm bị ngược đãi, sẽ sớm thành quen. Hắn chỉ còn lại chính mình, chỉ có tự tôn, cho nên duy độc thứ này, duy độc trái tim này không thể cấp bất luận kẻ nào…… Hắn cắn răng, nuốt vào thống khổ, trong mắt bùng lên cương quyết cùng lạnh lùng.
Hắn nên nói cái gì ni? Nên làm như thế nào? Hắn không thể trốn khỏi đây. Đúng vậy, Sa Trầm Thanh thích phục tùng, cho nên chỉ cần chính mình phản kháng, không ngừng phản kháng, một ngày nào đó hội cảm thấy minhg thực phiền toái. Vận khí tốt lắm liền như vậy chết đi, chỉ sợ kết cục đúng là như vậy. Tiếp tục tồn tại giống như một loại gông cùm. Lâm Tư Nguyên hạ quyết tâm, chỉ cần làm Sa Trầm Thanh chán ghét chính mình là đủ rồi, ngoài ra hắn không còn sở cầu.
Kim Thành giá lâm làm hỏng kế hoạch hỏi han sự tình Lục Thuấn Hành của Lục Vũ Hạo, mà đối phương còn thỉnh hắn” Cần phải tiếp kiến”? Đây là cái đạo lý gì? Một phi tử dựa vào đâu mà có cái loại khí phách cùng can đảm này.
Lục Vũ Hạo nhận thức rõ rằng hắn trên danh nghĩa là Hoàng hậu, đồng thời cũng đại đại cảnh giác Kim Thành chỉ sợ nàng tại Thiên Phong quốc thế lực thực không nhỏ. Hắn phải đối mặt với Kim Thành như thế nào ni? Hắn đích thực nghi hoặc, đồng thời cũng thực lo lắng chính mình có thế hoàn thành yêu cầu bằng hữu phó thác có hay không chết tha hương…… Hắn nên làm như thế nào? Hắn bất quá cũng chỉ muốn làm một người bình thường, người yêu cũng không cần đặc biệt, có một cuộc sống bình thường, có một gia đình bình thường, sinh một đứa nhỏ, đến già sống thọ rồi chết ở nhà. Hà tất đến cái thế giới ô uế cùng vướng mắc này, hà tất phải lãnh hội thế thái vô tình cùng băng lãnh, hà tất hết lần này đến lần khác làm những chuyện trái với lòng mình?
Lục Vũ Hạo rất muốn biết lão thiên gia làm cái gì khiến hắn rơi vào cảnh ngộ này, hắn hảo muốn trốn chạy……
Hắn bỗng nhiên nhớ tới Lãnh Phong Lam, hắn thần tình chăm chú, còn có bóng dáng siêng năng của hắn đối với đống tấu chương chồng chất như núi.
Bọn họ hai người đối lập. Trừ nội tâm đều có một mạt nặng trĩu bi thương, Lục Vũ Hạo không thể không thừa nhận, hắn còn nghĩ trở thành người giống như Lãnh Phong Lam nghiêm túc, chăm chú, cẩn thận, tỉ mỉ. Như vậy nên gọi là nam nhân, mới gọi là đại trượng phu năng khuất năng thân (biết co biết duỗi).Có khả năng tiếp nhận đứa con của ca ca mình, có thể vì bảo hộ con dân hiến dâng hết thảy bản thân.
Chính mình như thế nào lại muốn trốn? Thân ảnh Lãnh Phong Lam mấy năm nay một mình chiến đấu trước mặt, chính mình trở nên nhỏ bé?
Không! Không thể nhỏ bé! Bổn đại gia là vô địch Lục Vũ Hạo!
Hắn nắm chặt tay, khát vọng có thể cùng Lãnh Phong Lam đứng ở một tầm cao, chẳng quản núi kia cao tới đâu, đuổi theo một người vững chãi như núi kia sẽ hội không còn sợ hãi. Lãnh Phong Lam liệu có thể thương tổn mẫu thân của mình, dám vì bảo hộ quốc gia dứt bỏ thân tình, bản thân mình thực sự không thể? Nếu trốn tránh kết cục nhất định là chính mình bị tổn thương!
Hắn không thể lựa chọn xuất thân cho mình, không thể lựa chọn làm người thường, đã vậy phải khiến hắn oanh oanh liệt liệt một hồi!
Không phải ai cũng có năng lực đặc biệt, cũng không phải ai cũng có một bằng hữu có khả năng khiến mình xuyên không!
Có lẽ hắn cũng nên cám ơn bằng hữu. Đúng vậy, chính mình bao lâu giả bộ kiên cường, nội tâm cũng bị hung hăng đạp qua đạp lại vỡ thành thương tâm, hắn cũng không dám tin tưởng vào cái gì, cho nên khi bị bằng hữu đưa tới đây chính mình luôn muốn đào tẩu.
Nhưng không hiểu từ lúc nào tâm tình thay đổi? Không hề tiêu cực, không hề lẩn tránh?
Là từ lúc gặp Lãnh Phong Lam?
Là gặp con mắt thâm trầm kia, là cảm thụ được từ không tín nhiệm chậm rãi chuyển thành tín nhiệm sao?
Hay là…… Đêm đó lúc hắn đang không có cách gì giải quyết vấn đề mà lại cấp mình phủ thêm y phục?
Cùng là thiên nhai lưu lạc nhân, tương phùng hà tất thành quen biết.
Hắn Lục Vũ Hạo cũng muốn bảo hộ, bảo hộ người hắn quí trọng.
Có lẽ Thủy Nguyệt Hàm yêu Hàn Ngự mà không phải chính mình, nhưng hắn thấy được một vị công chúa trung trinh trong tình yêu có lẽ đệ đệ hắn đưa hắn nhập cung, thế nhưng đối với thân thể này từng si ngốc có lẽ trong lòng cũng chưa từng đối hắn bài xích cùng gượng gạo có lẽ Lãnh Lam đối hắn mà nói chính là tiểu hài tử bằng hữu, nhưng là khi mỉm cười tiếp cận mình, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy mình, có thể nhớ rõ trong tình huống nguy hiểm như vậy hài tử kia trở lại cứu mình, hắn nguyện ý tin tưởng – cho dù phải dùng thủ đoạn cũng phải làm.
Hắn rõ ràng đươc thiện và ác, tự nhiên biết Thái hậu cứ khư khư cố chấp thật đáng buồn.
Nếu như mình thực sự có thể cứu được nghìn vạn lần sinh mệnh của tướng sĩ, mặc dù sẽ làm thay đổi thế giới này?
Cho dù là một giấc mộng, hắn cũng muốn chuyến đi này có giá trị.
Hắn Lục Vũ Hạo cũng không phải là người có thể để người ta khi dễ mà không dám đánh trả. Khi còn nhỏ chính mình đã không thể bảo hộ mẫu thân tâm thần bất ổn, bởi vì bị bỏ rơi trong cô độc mà có tư tưởng ấu trĩ oán hận thế giới này, vứt tất cả sang một bên!
Hắn hiện tại nên vì chính mình mà sống, vì tất thảy mọi thứ muốn bảo hộ mà phải sống. Hắn ngược lại nghĩ thấy thế kỷ 21 tựa hồ mới là không gian mà mình bị xuyên qua, trong thế giới này mới đúng là gia đình mình. Trong này mới có thể có bằng hữu thẳng thắn nói chuyện, còn có thể chơi đùa giống như thân nhân.
Bằng hữu nói rất đúng, cho dù là mộng, cũng phải hảo hảo sống sót.
Một Kim Thành nho nhỏ kia tính toán cái gì? Bất quá cũng là một nữ nhân ham muốn quyền lực mà thôi? Hà cớ gì phải chuẩn bị chi?
Không có thời gian nghi hoặc, không có thời gian mê muội!
Nên làm đều đã làm, còn kém giá lâm môn một cước. Hiện tại, Lãnh Phong Lam bên kia hẳn đã giả vờ thành công khiến đối phương trúng kế, chỉ chờ Minh phi Kim Thành tiến đến để vạch trần – chắc chắn nghĩ Thủy Nguyệt Hàm đã chết. Nàng chắc chắn đến như vậy mới có gan ra lệnh cho ” Hoàng hậu” phải tiếp kiến nàng, nàng liền chuẩn bị rất lĩ lưỡng!
Một thân nam trang, không thi phấn đại (không trang điểm =.=). Lục Vũ Hạo ngồi nghiêm chỉnh nhìn thẳng đoàn người đang tới.
” Minh phi Kim Thành tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Nàng khẽ cúi người.
Không có cho nàng bình thân, Lục Vũ Hạo trực tiếp nói,” Buổi sáng sớm nghe nói Nguyệt Hoa Các có chút động tĩnh, chẳng biết tỷ tỷ có từng nghe nói?”
Kim Thành cả kinh, nhưng là lập tức sắc mặt khôi phục như thường,” Hoàng hậu nói gì? Thủy Nguyệt Hàm công chúa hôm qua còn nói buổi sáng nay muốn cùng thần thiếp phủ cầm (đánh đàn), còn ra lệnh hạ nhân chuẩn bị cho tốt, như thế nào có động tĩnh?” Kim Thành bố trí người đã sớm vây quanh Nguyệt Hoa Các, không thể phóng tẩu tin tức gì. Nàng là muốn thời điểm thích hợp mới cho lộ ra tin tức, giết Thủy Nguyệt Hàm bất quá là sợ đêm dài lắm mộng – nàng là muốn khơi mào hỗn chiến Thủy Nguyệt, Địa Hỏa hai quốc gia với Thiên Phong quốc, bây giờ còn chưa phải thời điểm. Nàng lần này đến thầm nghĩ dò xét ý tứ Lục Vũ Hạo, vận khí tốt lắm thì có thể vu oan giá họa để thuận lợi mà tiến lên. Dù sao ý đồ của Thái hậu nhóm đại thần không ai không biết, đám người kia phần lớn đều do chính mình mua chuộc, Thủy Nguyệt Hàm chết, trực tiếp khiến nam Hoàng hậu Lục Vũ Hạo mà Thái hậu không bằng lòng bị nghi ngờ, đáng tiếc tính đi tính lại, chỉ sợ bỏ sót bóng đen đêm qua từ trong lâu đi ra.
Lục Vũ Hạo tiếp nhận chén trà từ Lâm Một Năm, cười nói,” Vậy thật kỳ lạ, như thế nào nghe nói Thủy Nguyệt công chúa tựa hồ…… Bị người ám sát ni?”
Kim Thành tự nhiên nhớ tới Thái hậu theo nơi đây nói thoáng biết một ít kế hoạch của Lục Vũ Hạo, nhưng chính là Thái hậu cũng sẽ đề phòng nàng, khó trách có tình báo giữ lại.
” Hoàng hậu người thực thích đùa, đây là liên quan đến chuyện quốc gia đại sự a, Bệ hạ còn không có ra mặt, dựa vào lời hoàng hậu nói, hay là có ẩn tình khác, hay là hoàng hậu người huyền ngoại hữu âm ( = ý tại ngôn ngoại)?” Kim Thành đề tài vừa chuyển, khóe miệng tràn đầy đắc ý. Không nghĩ tới vu oan lại dễ dàng như vậy.
Sự thật chứng minh, bầu trời không nên tròn như vậy (???), đầu tiên là phải đập chết ngươi.
Lục Vũ Hạo sắc mặt lạnh lùng, lộ ra sơ suất, con mắt xuất xuống một mảnh *** quang. Giả vờ không đáp.
” Hoàng hậu, không khéo, thần thiếp cũng là vừa mới mới nhận được tin tức ni. Thủy Nguyệt Hàm công chúa đích xác bị hại, lúc này mới nghĩ đến cùng Hoàng hậu hỏi xem, không nghĩ vừa tới người liền nói Thủy Nguyệt công chúa bị người ám sát, như thế xem ra…… Ngài tựa hồ so với thần thiếp biết chuyện rất sớm, biết mà không báo, Hoàng hậu nương nương ỷ vào bệ hạ sủng ái thật sự là to gan lớn mật a!” Có lẽ là do đắc ý, Kim Thành trực tiếp đứng lên.
“…… Minh phi ngươi không thể nói loạn, nhược làm Thái hậu biết, kia Thủy Nguyệt quốc cùng Thiên Phong chẳng phải là……” Lục Vũ Hạo mặt lộ vẻ khó xử, gắt gao nắm chặt tay.
Này nữ nhân…… Như thế nào âm ngoan (độc ác)? Ngọc Dung cô nương nói nàng giết cung nữ được Lãnh Phong Lam sủng ái chính mình lúc đó còn hoài nghi, nhưng hôm nay xem ra, ghen tị như thế này đều không phải vì tình yêu, cũng cực kỳ khủng bố.
” Hoàng hậu, Thái hậu một lòng hảo ý muốn Thủy Nguyệt quốc cùng Thiên Phong quốc kết liên minh, ngươi lại âm thầm giết chết công chúa, tội thực quá lớn! Là con của Tiêu Dao Vương cũng không có khả năng thoát tội. Hôm nay ngươi khiến thần dân Thiên Phong làm sao hướng Thủy Nguyệt quốc quan hệ? Ngươi để bộ mặt của Thiên Phong hoàng thất ở đâu?”
” Thủy Nguyệt Hàm công chúa chính là nói bị ám sát, ta cũng chỉ là nghe nói không có xác định là đã chết……” Lục Vũ Hạo giả trang thanh âm run rẩy.
” Nàng sớm tắt thở! Đêm qua tiện đã ly thế (từ trần =.=), sự việc đã tới nước này Hoàng hậu còn muốn che che dấu dấu hòng thoát tội, thực sự buồn cười!” Kim Thành kích động toàn thân run rẩy, dường như muốn giành lấy thắng lợi.
” Buồn cười chỉ sợ là ngươi đi, Thành Nhi.” Lãnh Phong Lam từ trong Xích Phượng Cung nội thất đi tới, đi theo phía sau là Thủy Nguyệt Hàm, bóng đen Lý Sướng cùng Thái tử Lãnh Lam.
Lục Vũ Hạo nâng lên đầu, mỉm cười,” Minh phi lại như thế nào lại độc địa, Thủy Nguyệt công chúa tắt thở ni? Hay là, có ẩn tình khác?”
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
92 chương
115 chương
19 chương