Cổ tay Lý Tâm Ngọc đeo một chuỗi vàng ngọc, làm bật lên da thịt trắng nõn, hơi động thôi là sẽ phát lên tiếng kêu, khiến Bùi Mạc nhớ đến Linh Đang đỏ nàng từng đeo. Lần đầu tiên thời gian kiên trì vẫn chưa quá dài. Bùi Mạc thở gấp, vẫn ôm chặt Lý Tâm Ngọc, những chiếc hôn vụn vặt đặt lên khóe môi đẫm nước mắt của nàng, không nỡ đem chính mình từ trong cơ thể nàng rút ra. Lý Tâm Ngọc nhìn chóp mũi anh tuấn của hắn, thái dương ướt mồ hôi, vừa như oán trách lại như trêu đùa: “Ngươi làm ta khóc rồi.” Sau đó nàng cảm nhận được rõ ràng vật đó trong cơ thể mình lại có dấu hiệu thức tỉnh. “Lại nữa?” Lý Tâm Ngọc kinh hãi, lui về sau: “Ngươi mau rút ra ngoài.”   “Không” Bùi Mạc ôm vòng eo trơn bóng của nàng, khiến nàng cùng mình dính chặt vào nhau, không cách nào thoát được. Nửa búi tóc của hắn vì động tác kịch liệt mà trở nên ngổn ngang, hai bên thái dương đều có lưa thưa mấy sợi tóc buông xuống, khiến khuôn mặt anh tuấn càng thêm mấy phần trong sáng. Lý Tâm Ngọc thổi thổi hai lọn tóc vừa rũ xuống của hắn, cười trêu ghẹo: “Như dế ấy.” Nàng không biết mình nằm ở trên giường cười mê người đến nhường nào, Bùi Mạc lúc này màu mắt đã tối sầm lại, khàn khàn giọng: “Một lần nữa?” “…” Lý Tâm Ngọc yên lặng hơi co lại về phía sau. Nhưng chưa hề thành công. Bùi Mạc đương nhiên sẽ không cho nàng cơ hội chạy trốn, kéo nàng lại hôn sâu, rất nhanh tiếp tục chuyển động, tốc độ khôi phục nhanh chóng khiến người ta khiếp đảm. Lần thứ hai lại càng nồng nhiệt, chờ đến lúc dừng lại, chân nến đã cháy hết, cũng đã đến nửa đêm rồi.   Lý Tâm Ngọc mệt đến nỗi ngón tay cũng không nhấc nổi, Bùi Mạc ngược lại phấn chấn hơn, hai mắt nhìn Lý Tâm Ngọc trong lòng, khóe miệng cong lên vừa thâm tình lại hạnh phúc, như một đứa trẻ được cho kẹo ngọt. Nghỉ ngơi chốc lát, Bùi Mạc khoác lại áo quần, lau chùi thân thể cho Lý Tâm Ngọc. Lý Tâm Ngọc đang mơ mơ màng màng theo bản năng hỏi: “Chảy máu sao?” Bùi Mạc dừng một chút, như thể đang quan sát, sau đó mới nói: “Có một chút.” Lý Tâm Ngọc gật gù, khó khăn xoay người: “Ngươi ra…bên trong rồi?” Sống lưng Lý Tâm Ngọc vô cùng đẹp đẽ, da thịt mịn màng, eo gọn thon dài. Bùi Mạc “ừ” một tiếng trầm thỏa mãn. Lý Tâm Ngọc cười nhẹ: “Có khi nào mang thai không?” “Không biết.” Bùi Mạc buông mắt xuống, có chút ngượng ngùng: “Mang thai cũng được, ta sẽ cưới nàng.” Lý Tâm Ngọc hừ nhẹ một tiếng: “Nghĩ hay lắm, mới mấy ngày đã nghĩ đến chuyện bổn cung sinh con cho ngươi? Trước tiên cứ hầu hạ cho ta thư thái đã rồi tính tiếp.” “Vậy cái đó….” Bùi Mạc ngồi xếp bằng trên giường, lấy khăn ướt lau đi mồ hôi trên thái dương nàng, thăm dò: “Thần khiến điện hạ thoải mãi chứ? Còn đau không?” Lý Tâm Ngọc mở mắt ra, nàng có thể cảm nhận được từ sâu trong nội tâm Bùi Mạc đối với nàng là yêu thương cùng trân trọng. Nàng lười biếng nở nụ cười, nói: “Kỳ thực ngươi rất tốt, là do bản thân ta không đủ dũng cảm.” Bùi Mạc nhận được lời khen trong lòng ngọt ngào còn hơn ăn mật, cắn môi bật cười. “Tới đây, ta muốn ôm ngươi ngủ.” Lý Tâm Ngọc giơ tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. Bùi Mạc ném khăn vào chậu đồng, nằm xuống bên người Lý Tâm Ngọc, cẩn thận ôm nàng vào lòng ngực. Vóc người hắn thon dài, có thể đặt nàng vừa vặn vào lồng ngực, kể cả trời có nóng hắn cũng không nỡ buông tay. Lý Tâm Ngọc được ôm lấy, ngáp một cái hỏi: “Ngươi không mệt sao?” Bùi Mạc chớp chớp mắt, tiến đến bên tai Lý Tâm Ngọc, có chút chưa thỏa mãn nói: “Kỳ thực, ta có thể làm cả một đêm.” “Thật sao? Vậy ngày mai bổn cung cũng phải bắt đầu rèn luyện, ra sức cùng ngươi cả một đêm.” Lý Tâm Ngọc luồn tay vào áo Bùi Mạc, sờ sờ từ ngực đến bụng hắn. Đến lúc chạm vào vết sẹo, nàng dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Hy vọng sau này ta có thể cho ngươi, đều là ký ức tốt đẹp, chứ không phải ấn ký này.” Bùi Mạc biết nàng nhớ tới quá khứ, sợ nàng lại lo nghĩ, liền nói tránh đi: “Điện hạ biết không, kỳ thực lúc quyết chiến ở đấu thú trận, ta đã cố ý để mình bị thương như vậy.” Lý Tâm Ngọc kinh ngạc: “Vì sao?” “Vừa mới đầu là thăm dò, sau đó….” Bùi Mạc vuốt mái tóc mềm mại của nàng, không hề áy náy nói: “Sau đó là vì muốn nàng đau lòng, ta thích cách nàng nhìn ta, trong mắt nàng chỉ mỗi mình ta.” “Tiểu hồ ly.” Lý Tâm Ngọc cười mắng một tiếng, ôm sát hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi sau này không cần phải bị thương, ta vẫn sẽ nhìn ngươi, chỉ nhìn ngươi.” Ngủ thẳng một giấc đã đến hừng đông.   Sáng sớm, Tuyết Cầm cùng Hồng Thược lần lượt tiến vào, nhìn thấy công chúa cùng Bùi Mạc ôm nhau ngủ, dưới giường đều là y phục ngổn ngang của hai người, không khỏi ngây ngẩn. Bùi Mạc thực ra đã sớm tỉnh rồi, hắn có thói quen trời chưa sáng đã rời giường tập võ, đây là lần đầu ăn vạ không chịu rời giường như vậy. Hắn giơ ngón tay lên miệng, ra hiệu hai nữ tỳ im lặng. Tuyết Cầm cùng Hồng Thược hiểu ý, gấp xiêm y rồi đặt sẵn chậu nước, nhỏ nhẹ đóng cửa lui ra. Âm thanh đóng cửa rất nhỏ, nhưng vì Lý Tâm Ngọc ở trong lòng Bùi Mạc có chút nóng, ngủ không sâu, không bao lâu cũng thanh tỉnh. “Đã là lúc nào rồi?” Nàng dụi dui mắt, cứng đờ xoay người, trầm giọng nói : « Thân thể mỏi quá. » Lần đầu tiên của kiếp trước, Lý Tâm Ngọc ròng rã cả nửa ngày cũng không sao xuống nổi giường, hận không thể giết chết Bùi Mạc. Nếu so với kiếp này, Bùi Mạc đã thu liễm rất nhiều, chỉ là eo có chút mỏi mà thôi. Bùi Mạc lấy một ít dầu, xoa vào lòng bàn tay tạo nhiệt, đến bên giường nói : « Điện hạ xoay người lại, ta xoa bóp cho nàng. » Lý Tâm Ngọc cứng đờ xoay người, ôm gối nằm dài trên giường nhỏ, lập tức cảm giác được lòng bàn tay nóng bỏng của Bùi Mạc đang đặt trên eo mình, nhẹ nhàng xoa bóp. « Ai da đau. ! » Lý Tâm Ngọc nhăn nhăn mày. Bùi Mạc nhìn hõm cổ nàng, ánh mắt tối sầm lại, khàn khàn : « Kiễn nhẫn một chút, chờ đến khi dược liệu rót vào da dẻ là sẽ tốt thôi. » Lý Tâm Ngọc đưa tay mò tìm tấm gương trên bàn trang điểm, soi xung quanh cổ, hỏi : « Trên cổ có dấu vết sao ? » « Để ta xem xem. » Bùi Mạc vuốt ve cổ nàng, khá là tiếc nuối nói : « Đã quên lưu lại dấu vết cho nàng rồi. » « Được rồi, dấu vết khắp cả thân thể đây rồi, còn chưa đủ chắc ? Phụ hoàng bị bệnh, đợi lát nữa ta còn phải đi Hưng Ninh cung thăm người. » Dược liệu phát tán, Lý Tâm Ngọc cảm thấy phần eo tỏa nhiệt, quả nhiên đã thoải mái hơn nhiều, không khỏi than thở : « Cũng may miệng ngươi còn lưu tình, vẫn chưa lưu lại quá nhiều dấu vết, không thì làm sao bổn cung ra ngoài ? » Dấu vết thì có, vì da dẻ Lý Tâm Ngọc vốn mềm mại, mỗi một cái hôn đều để lại một cái dấu, chỉ là những vết này đều ở eo lẫn bắp đùi, mang xiêm y vào liền có thể che lại.   Thời gian đã không còn sớm, bụng cũng cồn cào, Lý Tâm Ngọc khó khăn đứng dậy mặc lại quần áo, Bùi Mạc muốn giúp lại bị nàng thẳng thắn từ chối. Lỡ may một chạm liền kích thích ham muốn, nàng cũng không dám mạo hiểm như vậy. Khoác xiêm y lên, Lý Tâm Ngọc khó khăn xoay lưng, muốn đến trước bàn trang điểm rửa mặt, nhưng vừa đi được hai bước, dưới chân đạp phải vật cứng. Lý Tâm Ngọc suýt nữa thì trẹo chân, cúi đầu vừa nhìn, là áo khoác ngoài của Bùi Mạc còn nằm trên mặt đất, trong áo choàng có vật nhô lên… Nàng ngồi xổm người xuống, xốc áo lên : « Đây là cái gì ? » Là một chiếc túi thơm . Mà Bùi Mạc đứng ngẩng ra một chốc liền hấp tấp cướp lại, giấu vào trong ngực. Nhưng Lý Tâm Ngọc đã nhìn thấy rõ ràng, nghi ngờ nói : « Đây không phải là túi thơm ta tặng Hạ Tri Thu sao, sao lại… » Bùi Mạc gượng gạo di chuyển tầm mắt, choàng áo khoác lên trên đầu Lý Tâm Ngọc, ngăn lại ánh mắt dò xét của nàng, tự trấn tĩnh nói : « Mau mau rửa mặt dùng bữa. » Lý Tâm Ngọc kéo áo khoác ra, cười đến xiêu vẹo. « Chả trách người hầu nói Hạ Tri Thu gặp phải cướp, lại cướp…không ham tài không háo sắc, chỉ cướp đi cái túi thơm ta tặng hắn. » Lý Tâm Ngọc hiểu rõ tất cả, đưa tay kéo áo khoác phủ trên đầu, như là cởi đi tấm khăn voan của cô dâu, híp mắt cười nói : « Giấm ca ca này, vô duyên vô cứ cướp cái đó làm chi? Nếu ngươi thích, lát nữa ta cho ngươi cả một đống. » « Đưa ta thì được, đưa cho nam nhân khác thì không. » Bùi Mạc nặn nặn mặt nàng, nhẹ giọng nói : « Nhớ kỹ đó. » Lý Tâm Ngọc cười cười cắn vào ngón tay hắn. Dùng xong đồ ăn sáng, mưa rào mới tạnh, trước điện lá đào xanh tỏa sáng, bầu không khí ướt át mà tươi mới.   Lý Tâm Ngọc theo thường lệ đến thăm phụ hoàng, Bùi Mạc cũng đi cùng. Trên đường, Lý Tâm Ngọc nhìn Bùi Mạc, nói : « Bùi Mạc, ngươi thu cái vẻ mặt cười cười lại đi, cả Trường An đều biết ngươi hôm nay tâm tình rất tốt rồi. » Bùi Mạc ngẩn ra, sờ sờ khóe miệng : « Rõ ràng đến thế sao ? » Kỳ thực Bùi Mạc cười rất nhạt, nhưng vì hắn thường ngày kiêu căng nghiêm túc, lại có vẻ lạnh lùng xơ xác, nay chỉ cần một nụ cười lơ đễnh thôi cũng đủ chói mắt. Lúc Lý Tâm Ngọc tiến vào điện, hắn đứng ngoài chờ đợi, hai người nhìn nhau nở nụ cười, dịu dàng thắm thiết mới tách ra. Lý Thường Niên nằm trên giường đọc sách, Lý Tâm Ngọc nhẹ nhàng bước đến, quỳ trước giường, cười thỉnh an : « Phụ hoàng, sớm như vậy đã đọc sách rồi. » Lý Thường Niên ừ một tiếng, nhìn nàng khẽ mỉm cười : « Cũng không còn sớm nữa, mặt trời đã lên cao rồi. » « Sáng nay có mấy việc nên con mới đến trễ.” Lý Tâm Ngọc nhận bát thuốc từ tay người hầu, múc một muỗng thổi nhẹ mới đút cho Hoàng đế : « Phụ hoàng hôm nay đã đỡ chút nào chưa ? » « Ừ, có thể ngủ, đi lại được rồi. » Lý Thường Niên nói, « Tiểu tử họ Bùi còn ở chỗ con ? » « Đúng vậy ạ, Tiêu Quốc Công phủ còn chưa tu sửa xong, con hảo tâm thu nhận hắn thôi. » Lý Tâm Ngọc nói khoác không biết ngượng, tiếp tục bón thuốc cho hoàng đế. « Tâm Nhi, trẫm không yên tâm nhất chính là con. Thành Trường An quyền quý đông đảo, có rất nhiều người từng thân thiết với Bùi gia, con… » « Phụ hoàng, con đã là người của hắn rồi, đời này nhất định chỉ có hắn. » « Cái gì ? » Hoàng đế trợn to hai mắt, đôi mắt vẩn đục tràn đầy kinh ngạc : « Ngươi nói cái gì ? » « Con ngủ cùng hắn. » Lý Tâm Ngọc mặt không biến sắc, quấy chén thuốc trong tay , nói : « Ngay tối hôm qua. »