Tháng tư đào nở, Vũ An Hầu Quách Trung cùng con trai tiến kinh. Trong Hưng Ninh cung, Lý Tâm Ngọc kéo váy ngồi phịch xuống ghế, dùng thìa ngọc múc từng miếng sơn trà cho vào miệng,, Lý Thường Niên cùng thái tử ngồi đối diện nàng, đều nhìn nàng vẻ bất đắc dĩ. Lý Thường Niên ho nhẹ một tiếng, nói: “Con trai Vũ An Hầu Quách Trung là Quách Tiêu, dung mạo anh tuấn, dáng vẻ đường đường, lại là con trai của trung thần quyền quý, không thể nể mặt phụ hoàng, gặp hắn một chút sao?” “Không đi” Lý Tâm Ngọc đến mí mắt cũng không nhấc, cười cười nói: “Bổn cung là con gái nhà lành, không gặp nam nhân lạ.” “Gặp nam nhân thì có sao? Cũng không phải chưa từng gặp nam nhân.” Lý Tấn lầm bầm: “Muội là công chúa một nước, cũng không cần để ý mấy lễ nghi phiền phức đó.” Lý Tâm Ngọc trừng mắt nhìn Lý Tấn. Lý Tấn nhật được ánh mắt cảnh cáo từ em gái ruột, vội ngậm chặt miệng, không nhiều lời nữa. “Tấn Nhi nói đúng, trẫm chưa bao giờ bắt con phải theo gia giáo của nữ tử bình thường, con là công chúa, chọn nam nhân cũng chẳng có gì đáng trách.” Lý Thường Niên hít một hơi, đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Tâm Ngọc ngồi xuống, kéo tay nàng nói: “Hay là trong lòng con vẫn nhớ đến người kia, giận phụ hoàng?”   “Không nhớ, không giận.” Lý Tâm Ngọc lời ít ý nhiều, thả thìa ngọc xuống, đưa chén cho cung tỳ, lười biếng cười nói: “Bổn cung chỉ là không thích Quách Tiêu, vô cùng không thích.” “Vì sao? Quách Tiêu lớn lên ở U Châu, con chưa từng gặp hắn, sao lại không thích?” “Coi như là nghiệt duyên kiếp trước đi.” Thấy Lý Tâm Ngọc như vậy, Lý Thường Niên mở miệng lại thôi, nhắm mắt than thở: “Đừng có bướng bỉnh nữa, Tâm Nhi. Phụ hoàng đã lớn tuổi rồi, dù sao cũng phải có người thay trẫm, lo cho người một đời chu toàn.” Lý Tấn nhỏ giọng: “Cái đó không phải còn có con sao?” Hoàng huynh cuối cùng cũng nói được một câu hợp lý, Lý Tâm Ngọc nháy mắt, giơ ngón cái tán thưởng. “Đang muốn nhắc ngươi đây. Tấn Nhi, cũng đã sắp đến tuổi đội mũ rồi, trong cung cũng không có thân quyến, nên kiếm một người vợ hiền quản giáo ngươi.” Lý Thường Niên chuyển mục tiêu, nhìn Lý Tấn nói: “Cháu ruột của Vương Thái phó là một nữ tử hiền lành đoan trang, cầm kỳ thi họa, rất xứng với con.” Lý Tấn vội vàng ngồi thẳng người, sắc mặt đột biến, ngượng ngùng nói: “Vương Thái Phó đã là lão đồ cổ khiến con không chịu được, nếu giờ lại thêm một tiểu đồ cổ nữa, không phải siết chết con sao.” Lý Thường Niên trầm mặt xuống: “Nói bậy.” Lý Tâm Ngọc biết hoàng huynh một lòng hướng Liễu Phật Yên, liền đứng dậy giải vây: “Được rồi, phụ hoàng.Con cái tự có phúc của con cái, người đừng lo lắng cho chúng con nữa. Nghe thái y nói người gần đây cả đêm ho khan, trong đờm có máu, phải nên an dưỡng mới đúng.” Nói rồi, nàng kéo Lý Tấn dịch ra ngoài, cười phất tay: “Chúng con liền không làm phụ hoàng giận nữa, ngày mai quay lại thăm người!” Ra đến cửa, Lý Tấn thở dài một hơi, xoa xoa đầu Lý Tâm Ngọc: “Không uổng công ca ca thương muội, cũng biết giải vây cho ta cơ đấy.” “Ai, tóc tóc, búi tóc này là Tuyết Cầm búi giúp ta cả sáng, đừng có làm hư!” Lý Tâm Ngọc vặn vẹo, đứng dưới cành đào xanh đỏ, hỏi: “Muội từng gặp tôn nữ nhà Vương Thái Phó, tuy không đến độ phong thái kinh người nhưng cũng ôn lương hiền lành, sao huynh không cân nhắc một chút?” Kiếp trước Lý Tấn cưới Vương gia cô nương, hai người tương kính như tân,sống bốn năm năm thuận hòa. Liễu Phật Yên dù kiều diễm hơn người nhưng thù hận trên người khó mà gác lại. Huống hồ, Liễu Phật Yên là cô cô của Bùi Mạc, hai người kia nếu ở bên nhau, chẳng phải địa vị sẽ rối loạn lắm sao. “Thế tên Quách gia kia cũng không tồi, sao muội không chịu gả?” Lời Lý Tấn cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, nàng suy tư trong chốc lát, không trả lời mà hỏi lại: “Hoàng huynh, huynh thật sự muốn cưới Liễu Phật Yên?” “Thì sao?” “Thân phận của huynh khác ta, huynh đường đường là đế vương tương lai, phụ hoàng cùng quần thần sẽ không cho huynh cưới một nữ tử bán tiếng cười mà sống. Mặc dù huynh có dùng bao nhiêu cách, cùng lắm cũng chỉ cho nàng ấy một thân phận thiếp phi, chính thê chắc chắn là người khác.” “Mặc kệ thế nào, trước tiên cứ cưới nàng đã, thê hay thiếp, sau này hẵng nói.” Biết là sẽ vậy, Lý Tâm Ngọc than nhẹ một tiếng: “Những ý nghĩ này của hoàng huynh, đã hỏi qua Liễu Phật Yên chưa? Nàng đồng ý làm thiếp của con trai kẻ thù?” “Nàng nếu không có ý gì với ta, sai lại theo ta vào cung?” Nói đến đây, Lý Tấn đột nhiên phản ứng lại, xoay người nhìn chằm chằm Lý Tâm Ngọc, kinh ngạc nói: “Muội mới nói cái gì? Con của kẻ thù? Ai?” Ca ca đúng ngốc, Liễu Phật Yên là ai cũng không biết, vậy mà đã đần độn u mê đưa nàng vào cung. “Xem ra huynh còn chưa biết thân phận của Liễu Phật Yên, đã đưa nàng ta đến Dịch Đình cung hơn tháng rồi, sao không tra cho rõ?” Về công về tư, Lý Tâm Ngọc đều không muốn gạt ca ca mình, nghĩ đến đây, nàng đưa tay cầm cành đào, chậm rãi nói: “Ta từng nói với huynh, Liễu Phật Yên không cách nào chuộc thân, là bởi vì gia quyến nàng đắc tội hoàng thân, huynh còn nhớ chứ?” “Nhớ, nhưng ta không để tâm đến xuất thân hay quá khứ của nàng…” “Nàng là cô cô của Bùi Mạc, muội muội của Bùi Hồ An. » Một câu nói khiến Lý Tấn sững sờ tại chỗ. Hắn sắc mặt mờ mịt, thật lâu mới tìm lại được giọng nói, không thể tin được: “Cái gì? Tâm Nhi, muội đang…nói cái gì?” “Là thật, hoàng huynh. Nàng họ Bùi, khuê danh Bùi Yên, là con gái võ quan.” Còn từng có một trượng phu, có điều, Lý Tâm Ngọc không nhắc tới chuyện này. Lý Tấn ngẩn ngơ, rõ ràng là ngày xuân ấm áp, hắn lại rùng mình lắc đầu: “Ta không tin, ai nói cho muội biết?” “Chính miệng Bùi Mạc cùng Tam Nương Tử nói cho bổn cung.” Lý Tấn sắc mặt trắng bạch, Lý Tâm Ngọc rốt cục không đành lòng, ôm ôm hắn động viên: “Hoàng huynh, thế nhân đều nói huynh lạnh lùng hung bạo, nhưng ta biết, huynh chỉ nguyện đối tốt với người mình quan tâm mà thôi.” Lý Tấn thân hình cứng nhắc, run giọng nói: “Ta từng nói không để tâm đến quá khứ của nàng, vì thế mới không hề hỏi đến thân thế nàng ấy, nhưng không ngờ…” “Hoàng huynh, muội không phủ nhận chân tình của huynh đối với Tam Nương Tử, nhưng trên người nàng ta ẩn chứa quá nhiều bí mật, huynh nhất định phải cùng nàng ta nói chuyện rõ ràng. Nếu có điều gì che giấu, đối với huynh, với nàng ta đều không tốt.” Lý Tấn ngơ ngác gật đầu, mắt đã đỏ hoe. “Tương lai sẽ rất gian nan, huỳnh nhất định phải cân nhắc thật kỹ.” Gió xuân kéo đến, Lý Tâm Ngọc cười cười: “Còn nữa, con người chỉ có một trái tim, cho đi rồi tức là không còn nữa. Nếu đã chung tình với nàng, thì đừng cưới người con gái khác, dù sao, ai mà chẳng là hòn ngọc quý trong tay cha mẹ? Nếu không yêu, cũng đừng cưới vào cung làm gì, lại như Khương Phi…” Lý Tâm Ngọc ngưng lại, lắc lắc đầu, thôi quên đi, đang tốt đẹp lại nhắc đến nữ nhân ấy làm chi. Dục Giới Tiên Đô, Thương Hải các. Mùi khói của đại hỏa đêm đó còn chưa tan, pha trộn với mùi son phấn ở Thương Hải Các tạo thành một hỗn hợp nồng nặc đến gay mũi. Bùi Mạc cong một chân lên, đem túi thơm trong tay thu vào trong lòng, giống như một thiếu niên du hiệp, ngồi trên lan can, nhìn bức tranh xa xa trên bàn trà. Hắn hỏi: “Bức họa đó, là Khương Phi?” Bên trong rèm tối, bóng người cao lớn khập khểnh ngồi xuống, giọng khàn khàn: “Nhãn lực của thế điệt* không tệ…à, ta quên mất, ngươi đã thấy nàng trên “Song Kiêu Đồ”. “Cây trâm trên đầu nàng rất đặc sắc, ta cảm giác đã từng thấy qua, giờ mới nhớ lại.” Dứt lời, Bùi Mạc đứng dậy, nhảy xuống lan can, đi vào chỗ tối tăm bên trong, tầm mắt xuyên qua kẽ hở rèm trúc, rơi xuống bên hông nam nhân: “Nghe nói ở Thục Xuyên, loại trâm phượng này cùng ngọc bội là một đôi, nam mang ngọc bội nữ mang trâm cài, tượng trưng cho nhân duyên tiền định. Nếu ta nhớ không nhầm, cây trâm phượng trên đầu Khương Phi tương xứng với miếng ngọc bội trong tay Hàn Quốc Công người.” “Ha ha, sao ngươi biết?” “Nhiều năm trước, lúc Hàn Quốc Công đến phủ ta bái phỏng, ta từng nhìn thấy ngọc bội một lần, hoa văn so với cây trâm trên đầu Khương Phi không khác nhau chút nào.” Nam nhân xốc rèm trúc lên, chậm rãi đi ra, trầm giọng nói: “Bí mật này, Lý Tâm Ngọc cũng biết?” Nghe được cái tên Lý Tâm Ngọc, trong mắt Bùi Mạc cũng không biểu hiện gì, giễu cợt một tiếng: “Lý Tâm Ngọc chỉ là một công chúa váy áo lượt là, sao có thể nhìn ra? Nếu nàng ta biết bí mật của Quốc công, nhất định đã sớm báo cho Hoàng đế rồi, sẽ không chờ đến tận bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.” “Cẩn thận một chút vẫn hơn.” Ánh mắt Vi Khánh Quốc tràn đầy nham hiểm cùng toan tính: “Hay là, thế điệt giúp lão phu giết nàng ta? Coi như là báo mối thù nàng ta xem thường đùa bỡn ngươi?”   Bùi Mạc ôm kiếm tựa cửa, nhíu nhíu mày. “Sao, tình cũ chưa buông, không nỡ xuống tay?” “Bất luận thế nào, ta cũng không giết nữ nhân.” Bùi Mạc thản nhiên nói: “Muốn giết, ngươi đi mà giết.” “Được rồi, được rồi, lão phu chẳng qua đùa chút thôi, thế điệt đừng cho là thật.” Vi Khánh Quốc chống gậy, khập khiễng đi tới ghế ngồi xuống, than thở: “Lão phu chỉ cần tính mạng của Lý Thường Niên, những người còn lại, giết hay không tùy ngươi xử lý.” Bùi Mạc hỏi: “Ngươi khởi sự hành thích vua, là vì Khương Phi?” “Chứ còn sao nữa? Lão phu chinh chiến một đời, chỉ còn cái chân phế này, ốm đau đầy mình, xem vinh hoa phú quý như mây khói, tất cả nguyện vọng chỉ đặt lên vị thanh mai trúc mã này.” Ánh mắt Vi Khánh Quốc bỗng thâm trầm, như nhớ về một quá khứ xa xôi, chậm rãi nói: “Ta cùng nàng từ nhỏ đã tâm đầu ý hợp, nhưng nàng là con gái của một gia đình quyền thế, cao cao tại thượng, mà ta lúc đó chỉ là một tên thị vệ nghèo. Năm 18 tuổi, ta cùng nàng ước định, đợi ta tòng quân trở về, áo gấm về làng, sẽ cưới nàng làm vợ…Mà bốn năm sau, lúc ta dẫn cấm quân tuần phố, nhìn thấy xe kéo gả nàng đến Trường An. Khi đó ta mới biết, tiên hoàng ra chiếu thư, ban nàng cho Lý Thường Niên.” Nói rồi, giọng hắn bắt đầu lành lạnh: “Đã vậy thì đành thôi đi, Lý Thường Niên lại không hề quý trọng nàng, một lòng đặt vào trên người yêu nữ họa quốc kia. Nàng bị lạnh nhạt, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nàng nói nàng muốn rời khỏi tòa nhà lao tù ấy, nhưng ta…Nhưng lúc đó ta không thể mang nàng đi, khiến nàng đang tuổi hoa niên, âu sầu mà chết trong lãnh cung.” Bùi Mạc vẻ mặt bất biến, bình tĩnh nói: “Vì lẽ đó ngươi ẩn dật nhiều năm, chờ ngày báo thù?” “Báo thù? Có lẽ vậy.” Vi Khánh Quốc sửa sang vạt áo, vuốt ve cây gậy: “Hơn nữa, là vì không cam tâm. Ta mất đi một thân thể khỏe mạnh, cũng mất đi người mình yêu thương, chỉ vì tên Đương kim hoàng thượng! Bởi vì một đám quý tộc xài tiền không biết quý trọng, một đám quý tộc dơ bẩn!” “Thân thể ngươi ngày càng yếu, thời gian ngày càng ít đi. Vì vậy nên mới muốn lôi kéo đồng bọn chôn cùng?” “Đừng có xen lời lão phu, thế điệt, hôm nay ngươi hơi bị nhiều lời rồi đấy.” Vi Khánh Quốc híp híp mắt, nở nụ cười quái lạ: “Nếu đã muốn hàng phục ta, vậy cũng phải đem đến chút lợi ích. Nói qua kế hoạch báo thù của ngươi xem.” Lão hồ ly này quá cảnh giác, Bùi Mạc biết, nếu mình không làm chút gì đó, hắn sẽ không tín nhiệm mình. Nếu không thể tiếp cận được cơ mật của Vi Khánh Quốc, hắn sẽ không thể bảo vệ được Lý Tâm Ngọc ở trong thâm cung. Nghĩ đến đây, Bùi Mạc đứng thẳng người, quay đầu nhìn bầu trời, lạnh lùng nói: “Ngày mùng 10 tháng 6 là sinh nhật ngươi, lấy thân phận Quốc Công mời hoàng đế đến dự tiệc, hắn nhất định sẽ không từ chối.”   “Ý ngươi là, để ta giết hắn ngay tại yến tiệc?” Vi Khánh Quốc chau mày: “Nhưng cận vệ trong thành là của Trung Nghĩa Bá, người này không thuộc phe ta, mà thế lực lại ngang ngửa ta, nếu hắn giúp hoàng đế, vậy phần thắng sẽ không cao.” Khóe miệng Bùi Mạc cong lên, nhìn Vi Khánh Quốc: “ Chuyện này đơn giản, ngươi chỉ cần noi theo án Uyển Hoàng hậu bị ám sát năm đó.” Vi Khánh Quốc sắc mặt rõ ràng biến đổi, năm ngón tay nắm chặt gậy, thử dò xét: “Thế điệt, có ý gì?” Trong nháy mắt, Bùi Mạc không còn cảm thấy ngột ngạt, vô cùng bình tĩnh nói: “Trên yến tiệc, ta giả trang thành Trung Nghĩa Bá, ám sát hoàng đế. Nếu Trung Nghĩa Bá giúp vua, vậy ngươi có thể vừa ám sát vua vừa vu oan lên đầu hắn. Như vậy vừa có thể giết chết hoàng đế, vừa loại trừ được Trung Nghĩa Bá, chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao?” Vi Khánh Quốc trầm tư chốc lát, mới cười nhẹ thành tiếng. Tiếng cười của hắn mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một điên cuồng, vỗ tay nói: “Diệu kế! Diệu kế! Chỉ là, như vậy, ngươi sẽ bỏ mạng, không sợ sao?” “Chỉ cần giết chết tên hôn quân này, chết có gì đáng sợ?” Bùi Mạc lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, nói: “An bài sớm một chút, dẫn Hoàng đế tới thư phòng Quốc công, ta sẽ mai phục trong đó, tùy thời ám sát. Chuyện sau đó, liền giao lại cho đại nhân người.” “Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử! Hiếm thấy có người có chí báo thù như ngươi, lão phu sẽ cật lực giúp đỡ, chuyện sau đó ngươi không cần lo lắng.” Vi Khánh Quốc chống gậy đứng dậy, khập khễnh đi đến trước mặt Bùi Mạc, vỗ vỗ vai hắn: “Tốt nhất là sớm động thủ, nghe nói Hoàng đế có ý chỉ hôn cho Lý Tâm Ngọc cùng Quách Tiêu, nếu hắn kết thông gia cùng Quách gia, sẽ có thêm 10 vạn binh quyền trong tay, không dễ đối phó.”   Nghe được cái tên Quách Tiêu, ánh mắt Bùi Mạc thâm trầm, như nhớ đến hồi ức không tốt, ngôn từ lại lạnh đi mấy phần: “Quách Tiêu? Cũng thật là bám dai như đỉa.” “Đúng vậy a.” Vi Khánh Quốc không biết hắn nói đến cái gì, chỉ hùa theo: “Không thể để cho hôn sự này thành công.” “Tuyệt đối không thể.” Bùi Mạc ngồi dậy, nặng nề nói: “Mượn lệnh bài Quốc công của ngươi dùng một lát, tìm giúp ta xiêm y của cấm vệ quân nữa, mấy ngày nữa ta tiến cung một chuyến.” “Tiến cung?” Vi Khánh Quốc nghi hoặc “Thời điểm này ngươi còn tiến cung làm gì?” Khóe miệng Bùi Mạc cong lên: “Ta có khả năng vì đại sự mà hy sinh, muốn vào cung, gặp cô cô lần cuối.”   *Thế điệt: Cháu trai. Lời tác giả: Bùi Tam Nương Tử: Cháu trai sẽ tới thăm ta sao Đợi một ngày: Không Đợi hai ngày: Không Đợi ba ngày…. Trong Thanh Hoan điện, Bùi Mạc ôm chặt lấy Lý Tâm Ngọc, chà xát: Điện hạ, ta về thăm nàng rồi đây!