Trong địa lao, ánh mắt Bùi Mạc tỏa tia sáng lành lạnh thấm vào đến tối: “Gia chủ các ngươi là ai?” Hắn có ý định khách sáo, nhưng tên quản ngục cảnh giác cao độ, giọng nói không mang chút tình cảm nào: “Bùi công tử nên đồng ý thì thành tâm cùng bọn ta hợp tác, sớm muộn cũng sẽ biết gia chủ là ai.” Khóe miệng Bùi Mạc cong lên một nụ cười khó nhận ra: “Nói xem nào.” “Bùi công tử có chung kẻ địch với chúng ta, sao không quy về dưới trướng gia chủ ta, đồng mưu lập đại sự? Nếu sự thành, đừng nói là giải được tội cho Bùi gia, kể cả muốn vinh hoa phú quý cũng dễ như trở bàn tay.” “Các ngươi là muốn mưu phản?” “Không, gia chủ đối với ngai vàng không hứng thú, hắn chỉ mong người nhà họ Lý chết không được tử tế.” Nghe vậy, Bùi Mạc rùng mình, người kia căm hận hoàng đế đến vậy, e là hận thù so với mối thù diệt môn của mình còn sâu hơn, hắn như chó cùng rứt dậu, phải chăng là do thời gian không còn nhiều? Nếu ký ức tràn vào đầu đêm qua không sai thì người kia đúng là sống không nổi qua 2 năm nữa… Nghĩ thông suốt lại, Bùi Mạc cũng không mấy kinh ngạc, định thần nói: “Thù nhà thì vẫn là thù, nhưng Tương Dương công chúa đối xử không tệ với ta, ta không thể phụ nàng.” Như thể nghe được chuyện cười, người trong bóng tối bật cười nhẹ: “Bùi công tử nói đến chuyện này thật khiến người ta kính phục. Chỉ là lần này, e là công chúa sẽ khiến ngươi thất vọng rồi.” “Có ý gì?” “Hoàng đế có hận ý với Bùi gia, tất sẽ không thể để con gái mình chung sống cùng con trai tội thần. Tương Dương công chúa lại một lòng hiếu thuận, Bùi Công tử cho rằng, nàng sẽ vì mình mà từ bỏ người thân sao?”     Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tên quản ngục không dám nán lại lâu, liền vội vã nói: “Bùi công tử suy nghĩ kỹ đi, nếu may mắn ra khỏi tù, hãy đến Thương Hải Các ở Tiên Đô, sẽ có người đón ngươi.” Chờ người kia rời đi, Bùi Mạc mới chậm rãi đứng dậy vận động một chút, khóe miệng loan ý cười liều lĩnh như đã nhìn thấu tất thảy. Trong Hưng Ninh cung. Lý Tâm Ngọc dùng tay vuốt ve ngọc bội, suy tư chốc lát nói: “Con không làm được, phụ hoàng. Con đã từng từ bỏ hắn một lần, cho rằng như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai, nhưng thực sự không phải vậy, không có hắn, con sẽ còn đau khổ hơn bây giờ.” “Con…” Lý Thường Niên thở dài một tiếng, run rẩy đưa bàn tay lên che mặt, thanh âm nghẹn ngào: “Sao lại cố chấp y hệt mẹ mình vậy chứ, nhưng trẫm thực sự rất sợ, trẫm sống đến chừng này tuổi, đã chịu không nổi nỗi đau mất người thân rồi.” “Phụ hoàng, cho chúng con hai năm được không?” Lý Tâm Ngọc nhẹ lòng, trong mắt đã ngần ngận nước, quỳ lên phía trước một bước, cầm ngọc bội nhét vào tay Lý Thường Niên: “Nếu như trong vòng hai năm, con và hắn có thể vượt qua cửa ải khó khăn, người đừng ngăn cản việc chúng con thành thân nữa được không.” “Thành thân?” Lý Thường Niên lẩm bẩm, nhìn ngọc bội trong tay, thần sắc hơi động: “Con mặc dù yêu thích mỹ nam cũng chưa bao giờ thấy con động chân tình, kể cả là con trai họ Bùi, trẫm cũng cho rằng con chẳng qua chơi đùa một chút mà thôi, không ngờ tới, con đã sớm quyết định sẽ cùng hắn thành thân.” “Phụ hoàng đã gặp Bùi Mạc, biết được hắn khí vũ hiên ngang, không phải người tầm thường.” Lý Tâm Ngọc ánh mắt kiên định: “ Lẽ nào hắn không xứng với ta sao?” “Nhưng thân phận hắn thực sự quá đặc biệt…” Lý Thường Niên nhắm mắt, một lúc lâu mới thở dài một tiếng: “Thôi, thôi, hai năm thì hai năm. Chỉ là trong vòng hai năm này, con không được dính dáng tới hắn. Giải tội cũng tốt, báo thù cũng được, đều tùy ý hắn làm, nhưng con không được nhúng tay, trẫm không muốn con bị liên lụy, rơi vào nguy hiểm.” Lý Tâm Ngọc mở miệng nhưng Lý Thường Niên đã đứng dậy đánh gãy lời nàng: “Đây là nhượng bộ lớn nhất trẫm có thể làm rồi. Nếu con đồng ý, trẫm sẽ xóa tội nô tịch cho hắn, nếu con không đồng ý, trẫm liền đem cả mạng hắn lẫn miếng ngọc này phá hết.” Hoàng đế đã nói đến mức này, Lý Tâm Ngọc không thể không nhượng bộ, nhẹ nhàng nói: “Vâng, nghe phụ hoàng.” Nàng cúi đầu trước Lý Thường Niên, trán chạm đất, bi thương nói: “Vậy con còn có thể gặp hắn lần cuối, nói lời từ biệt với hắn không?” Lý Thường Niên đang do dự. Lý Tâm Ngọc đã lôi kéo ống tay áo y, bộ dạng khẩn cầu: “Một lần thôi, van xin người.” “Về Thanh Hoan điện đi. Giờ Dậu trẫm sẽ sai người dẫn hắn đến gặp con, trời tối sẽ áp giải hắn xuất cung.” Lý Tâm Ngọc vui mừng vô cùng, ôm lấy thân hình gầy gò của Lý Thường Niên, nước mặt bỗng nghẹn ngào nhịn không được chảy xuống. Nàng khịt khịt mũi, nhưng Lý Thường Niên vẫn thở dài, vỗ về đầu nàng, an ủi: “Nam nhi tốt trên đời đầy ra, con còn nhỏ, sẽ có ngày con hiểu được nỗi lo của trẫm.” Lúc hình bộ đem Bùi Mạc trả về, Lý Tâm Ngọc đang ở trong hồ nước tắm rửa thay y phục. Cánh cửa bị đẩy ra, thanh âm của Tuyết Cầm vang lên: “Công chúa, Bùi công tử đã về, đang đợi ở bên ngoài.” Lý Tâm Ngọc đưa lưng về phía cửa, ăn bận đơn giản, đứng ở giữa hồ rải khắp cánh hoa sâu ngang eo cầm khăn bông lau tóc ướt. Nghe vậy, nàng khẽ ừ một tiếng, nói: “Để hắn vào.”     Bùi Mạc rất nhanh tiến vào, bóng người đứng thẳng tỏa ra anh khí. Thấy Lý Tâm Ngọc đứng lau tóc bên trong hồ, Bùi Mạc đóng cửa lại, cởi ngoại bào cùng giày, bước dọc theo cầu thang đi xuống hồ. Cánh hoa đỏ bị sóng nước đẩy ra, y phục màu xanh đen cũng bị cởi xuống giữa đường đi, ngổn ngang nổi lên giữa những cánh hoa. Sóng nước nóng nhẹ, hiện lên sương khói mờ mịt, tóc dài buông xuống sau tai, áo trắng đơn bạc bị nước ngâm ướt nhẹp, mỏng đến có thể nhìn thấu da thịt, nổi bật lên sự phong trần tuấn dật của hắn, ngũ quan tinh xảo, ở trong nước càng biểu lộ ra vẻ đẹp mông lung. Lý Tâm Ngọc ngồi trên thềm ngọc bên bờ, chỉ có đôi chân trắng như tuyết ngâm trong hồ, bị nhiệt khí làm mũi chân đỏ lên. Nhìn thấy Bùi Mạc lội nước đi đến, bị phong thái của hắn kinh diễm một lúc, không khỏi dừng động tác lại. Tiếp đó, Bùi Mạc nhân lúc nàng ngẩn người lấy đi chiếc khăn trong tay nàng, giúp nàng từng chút từng chút lau lại tóc. Hắn rũ mắt đứng trong nước, lông mi dày tô điểm khuôn mặt thêm tinh xảo. Lý Tâm Ngọc động lòng không thôi, duỗi tay ra xoa xoa mi mắt hắn, cười nói: “Ta cũng sắp xong rồi, ngươi còn xuống làm gì? Ướt hết đồ ta cũng không có xiêm y cho ngươi thay.” Bùi Mạc không ngừng động tác, ngước mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Điện hạ khóc rồi?” “Không có.” Lý Tâm Ngọc không ngờ hắn nhảy cảm vậy, vội vã phủ nhận: “Chẳng qua là ở trong phòng nhiệt khí hun lâu, mắt mới đỏ lên.” Bùi Mạc đưa nửa phần tóc đã khô ra sau lưng nàng, tiến thêm một bước, ngẩng đầu nhìn nàng: “Nàng lại gạt ta, công chúa. Sau khi ở bên cạnh ta, nàng lúc nào cũng phải rơi nước mắt.” Lý Tâm Ngọc suy nghĩ một chút, quyết định nói thẳng. “Ta đã lấy ngọc bội đêm qua để phụ hoàng đặc xá tội nô tịch cho ngươi, thế nhưng có một điều kiện…” “Để ta rời xa nàng…” Lý Tâm Ngọc chưa nói xong, Bùi Mạc đã tiếp lời nàng : « Điều kiện này Hoàng thượng đã nói với ta, có điều ta không đồng ý, ta nghĩ, ta cam lòng để nàng rời bỏ ta, cũng không muốn mình rời bỏ nàng trước.. » « Ta sẽ không rời bỏ ngươi, Bùi Mạc. » Lý Tâm Ngọc nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, trầm tĩnh nói : « Phụ hoàng cho chúng ta hai năm, nếu chúng ta có thể giải quyết tất cả, người sẽ không can thiệp đến việc chúng ta thành thân. Phụ hoàng rất cố chấp, để người nhượng bộ đến vậy là đã vô cùng hiếm thấy, ta không cách nào từ chối, nhưng lại sợ ngươi suy nghĩ lung tung, cho là ta vứt bỏ ngươi… » « Thành thân ? » Trọng tâm hiển nhiên đi lệch rồi. Ánh mắt hắn sáng lên, miệng cong lên, như một đứa trẻ ngây thơ : «Nàng cuối cùng cũng đồng ý gả cho ta ? Không phải ta bức bách, cũng không phải ta ép hôn, nàng cuối cùng cũng…can tâm tình nguyện gả cho ta ? » « …. » Lý Tâm Ngọc cắn môi buồn cười nói : « Trọng điểm là cái này à? » « Điện hạ có biết, ta đã đợi câu nói này đến hai đời ? Xin lỗi, có phải bộ dáng ta hiện giờ có chút ngốc không ? » Bùi Mạc cười cười, ánh mắt khúc xạ ánh tà dương, ôn nhu nói : « Điện hạ nếu như có một chấp niệm đến hai đời, bây giờ có được, sẽ hiểu được tâm tình lúc này của ta. » Trong hơi nước, môi Bùi Mạc như hoa hồng ướt át, khiến người ta không nhịn được muốn nếm một cái. Hắn nói : « Cần gì đến hai năm? Nửa năm là đủ. » Lý Tâm Ngọc nhíu mày : « Hửm ? Ngươi có kế hoạch ? » « Hôm nay ở Hình bộ đại lao, người kia phái người đến tìm ta, muốn ta hàng phục dưới trướng hắn, giúp hắn mưu hại hoàng thượng. » Bùi Mạc cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói : « Nếu người đã đưa đến trước cửa, sao chúng ta lại không tương kế tựu kế? » Nhìn thấy trong mắt hắn đã có hết thảy tính toán cùng khôn khéo, Lý Tâm Ngọc đột nhiên có chút bất an, cười trêu nói : « Wei, Bùi Mạc, ngươi rời khỏi bổn cung, sẽ không đi tìm nữ nhân khác đấy chứ ? » Bùi Mạc sững sờ, lấy mu bàn tay xoa xoa chóp mũi, cười nhẹ thành tiếng. « Ngươi cười cái gì? » Lý Tâm Ngọc túm chặt vạt áo ướt đẫm của hắn, kéo đầu hắn sát lại, hung hãn hôn lên đôi môi ướt át của hắn : « Nếu ngươi dám đi tìm tam thê tứ thiếp, ta liền đi tìm Quách Tiêu! Phụ hoàng cũng nói rồi, tháng sau Quách Tiêu vào kinh, lại như đời trước có ý tác hợp ta và hắn….a ! » Lời chưa dứt, môi đã bị một nụ hôn hung ác ngăn chặn. Tiểu lang cẩu vươn lưỡi cạy hàm Lý Tâm Ngọc ra, đưa cả đầu lưỡi nàng lẫn lý trí long trời lở đất. Sóng nước theo động tác của hai người dạt dào, phát sinh tiếng vang, không khí ướt át mang theo hương thơm làm say lòng người. « Này, ngươi nhịn chút đi, bên ngoài còn có người! » Xoay người né ra, Lý Tâm Ngọc đỏ mặt, thở dốc nói. « Từ giờ đến tối còn một canh giờ nữa. » Bùi Mạc đột nhiên mở miệng. « ??? » Lý Tâm Ngọc ngây ngô nói : « Cho nên? » « Cho nên chúng ta có đủ thời gian… » Bùi Mạc nở nụ cười, một tay sờ đến bên tấm eo mềm mại của Lý Tâm Ngọc, không ngừng hôn lên cổ cùng xương quai xanh của nàng, giọng khàn khàn : « Như vậy, điện hạ cũng không cần lo ta sẽ đi tìm nữ nhân khác. » Hồ nước rất nóng, Bùi Mạc hôn cũng rất nóng, Lý Tâm Ngọc không nhịn được tâm linh rung động, bị khiêu khích đến trầm luân, chỉ có thể bị động tiếp nhận từng cái hôn của hắn.     Sức nước rất lớn, Lý Tâm Ngọc chỉ có thể thân bất do kỷ, để tránh cho mình không bị trượt vào đáy hồ đành ra sức ôm sát Bùi Mạc, thân thể cùng hắn áp sát, cảm nhận được sức nóng trên thân thể hắn, càng ý loạn tình mê. « Điện hạ. » Bùi Mạc hôn môi nàng, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt tất cả, dùng âm thanh mê người khẩn cầu : « Có thể…cho ta không? » « …. » Lý Tâm Ngọc khó khăn giãy dụa, đỏ mặt nói : « Không muốn. Ngươi vừa lớn, thời gian vừa dài, kỹ thuật lại kém, đau muốn chết được. »