Tô tịnh

Chương 6

Cha mẹ bàn bạc, thỏa thuận ly hôn rất thẳng thắn dứt khoát, đều hiểu rất rõ đối phương, không muốn mấy chục năm vợ chồng kết thúc trong ồn ào hỗn loạn. Ba dù sao cũng hơi hổ thẹn, chuyển đến hơn phân nửa tài sản sang danh nghĩa của mẹ và Tô Tịnh. Ông cho rằng Tô Tịnh sẽ hận ông, nhưng ngược lại, Tô Tịnh còn tán dương phong độ của ông. Cũng không phải là trào phúng, mà thực sự là lời nói thật lòng. Ba ít nhiều còn có phong độ làm chủ gia đình của người đàn ông đi trước, có một tia áy náy từ tận đáy lòng, biết để lại đường lui cho vợ con. Đổi lại là Diệp Tranh, chỉ sợ vì tranh giành gia sản mà ngay cả mặt mũi cũng không thèm nhìn tới. Mẹ kiên cường hào phóng vượt quá sự tưởng tượng của Tô Tịnh, thực sự khiến Tô Tịnh nhìn với cặp mắt khác xưa. Bà nói, chúng ta cả đời này làm việc đều không quá tùy hứng, đến già chung quy nên vì chính mình một lần. Ba cô muốn có cuộc sống khác, cũng nên tác thành cho ông ấy, dù sao cô cũng đã lớn như vậy, sau này bà cũng nên sống cho chính mình. Gông xiềng của cuộc hôn nhân mấy chục năm đã gỡ bỏ, tuy có nỗi đau khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng như trút được gánh nặng. Theo thỏa thuận ly hôn đã bàn bạc xong, trong tổng số tài sản thuộc về gia đình cô từ trước, có một phần ba chuyển sang danh nghĩa của cô. Luật sự đưa phần giấy tờ liên quan cho cô xem. Thế nhưng lại nhiều như vậy, trước kia đối với chuyện tiền tài trong nhà cô cũng không biết rõ ràng lắm, luôn cảm thấy đó là của cha mẹ, không có liên quan gì đến mình. Hiện nay từng thứ đều viết tên của mình, đột nhiên có cảm giác lạ kỳ. Tô Tịnh nhớ tới Diệp Tranh, nhớ tới anh không chừa thủ đoạn nào, hao tâm tốn sức, nhẫn nhục cầu toàn, mục đích đơn giản là vì tiền. Cũng chính là từng hàng con số trong tay cô đây. Đáng tiếc ngày xưa anh không biết, cũng không có cơ hội biết. Đó là chút tâm tư nho nhỏ của cô, chưa bao giờ đề cập tới thân phận của cha mẹ trước mặt anh. Cô làm người rất biết yên phận, ăn, mặc, ở, đi lại đều không có gì phô trương, hoàn toàn sống dựa vào chính bản thân mình. Xem ra ở trong mắt anh, cô chỉ là một cô gái an phận thủ thường, ngay cả hứng thú thăm dò vốn liếng của cô cũng đều không có. Tô Tịnh cười, chậm rãi nằm xuống trên bàn, gối đầu lên đôi cánh tay, gò má lạnh ngắt. Hậu ký: Một câu chuyện cũ đơn giản Liên quan tới một đoạn tình yêu đã chết Liên quan tới một thời hồn nhiên không trở lại Nguyên mẫu của Tô Tịnh là từ một người bạn cũ của tôi Nửa sau câu chuyện cũ của cô ấy, tôi viết xuống rồi lại xóa đi, không muốn nói nhiều Chỉ cầu mong cô ấy được hạnh phúc.