Thỏ và sói
Chương 1
Hogwarts – Lớp độc dược
Harry có thể thề cậu không phải cố ý, nếu không phải do Malfoy cứ dùng nụ cười và ánh mắt nhạo báng liếc cậu, hơn nữa giáo sư Snape càng không ngừng đảo quanh cậu, chính cậu sẽ không vì khẩn trương mà bỏ nhầm dược.
“ Harry, là Băng Tinh, không phải Nước mắt Yêu tinh.” Mặc dù Hermione lại nhắc nhở cậu một lần nữa những đã muộn mất rồi, một cụm khói đen phun trào, cậu giữ chặt nồi dược đang sôi sùng sục, hơn nữa còn có màu xanh trắng quỷ dị.
“ Làm sao bây giờ?” Cậu biết rõ cái vạc này không có cách nào cứu chữa rồi, hơn nữa Snape sẽ làm phép với cậu, chỉ cần hắn hô một tiếng “ Deletrius” (xóa sạch), chính cậu hôm nay sẽ lại có điểm 0.
Snape chậm rãi thong thả tiến lại đây, liếc qua cái vạc của cậu: “ Potter, trò lại làm sai cái gì cũng không cần ta nói đúng không? Như vậy…” Hắn nhẹ nhàng vung đũa phép: “ Deletrius.”
Harry chứng kiến Malfoy đứng sau lưng Snape nhìn mình mở khẩu hình miệng nói “không điểm”, cậu rất phẫn nộ, chuẩn bị thu dọn đồ dùng của mình, nhưng kì quái chính là… độc dược trong vạc cũng không biến mất như bình thường mà càng sôi kịch liệt, giống như đầm lầy không ngừng phun ra bong bóng.
“ Chuyện gì vậy?” Snape xoay người nghiên cứu sự việc kì quái, Malfoy cũng tò mò nhìn qua, Harry theo bản năng cảm thấy có gì không đúng, bắt đầu lùi về sau.
“ Làm sao vậy?” Hermione hỏi cậu.
“ Tớ không biết, có thể….” Lời của cậu còn chưa nói hết, cái vạc chứa độc dược không hề tầm thường kia bất chợt nổ tung, trong khoảnh khắc, toàn bộ lớp học tràn ngập một lớp sương mù dày đặc màu trắng xanh, cái gì cũng không nhìn rõ, mọi người hoảng loạn, cuối cùng không biết người nào kịp thời tung ra một câu thần chú Deletrius, không khí mới khôi phục sự trong lành.
“ Giáo sư, giáo sư Snape.” Malfoy đang lớn tiếng gọi, mọi người nhìn về phía bên kia, phát hiện hắn và Snape bị dược văng trúng, hơn nữa rất rõ ràng là Snape đang bảo vệ Malfoy, vết thương của hai người khác xa nhau, Malfoy còn khí lực hét lớn còn Snape tựa hồ bị độc dược thương tổn, dựa vào Malfoy chống đỡ mới miễn cưỡng đứng được, “ Potter, Gryffindor trừ, trừ….” Chính là, còn chưa nói xong đã ngất đi.
Malfoy hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, cùng với các Slytherin khác tay chân luống cuống đỡ Snape ra ngoài.
Harry bị Ron ôm cứng: “ Harry, bồ quá tuyệt vời!”
“ Hey, Harry, có thể nói bọn anh biết, em rốt cuộc đã làm gì với loại dược kia? Cư nhiên thần chú Deletrius cũng không có hiệu quả?” Anh em song sinh nghe tin lập tức chạy tới.
Harry cũng mơ hồ không rõ tình hình, nghĩ lại, dược của mình nổ khiến Snape bị thương, Snape vô luận có làm sao cũng sẽ trở lại, chờ hắn trở lại, chính mình….?
Chuyện Snape bị thương phải vào bệnh viện Thánh Mungo nhanh chóng truyền khắp trường, các học sinh chán ghét Snape đều dùng ánh mắt khâm phục nhìn Harry, Ron càng vui quá sức, thoáng cái lại qua một lễ Noel, “ Harry, cậu là anh hùng của chúng ta!”
Harry miễn cưỡng nở nụ cười, anh hùng? Thật không biết sau khi ổng trở về sẽ đối phó với mình như thế nào.
“ Ron, cậu ít ồn ào, Snape sẽ không bỏ qua như vậy, Harry, cậu nên lo lắng xem giải thích chuyện này thế nào, ổng sẽ tìm Dumbledor cáo trạng đấy!” Hermione và cậu có suy nghĩ giống nhau.
“ Dumbledor mới không sợ….”
“ Câm miệng, Ron!”
“ Harry Potter!” Chẳng biết Ron và Hermione rời đi lúc nào, mà Malfoy lại ở trên ngọn cây gọi mình.
Hắn là vì chuyện Snape mới tìm đến mình, Harry biết rõ, nhìn xung quanh một chút, cũng không có thân ảnh Goyle và Crabbe, chẳng lẽ Malfoy định một mình đối phó cậu.
“ Chuyện gì?” Harry phiền chán cực kỳ, không biết hắn muốn như thế nào.
Malfoy cũng không thích cậu lắm mồm, trực tiếp rút đũa phép nhắm vào cậu, Harry cũng đánh trả: “ Expelliarmus!” (Giải trừ vũ khí)
Phịch một tiếng, Malfoy biến mất, chỉ thấy một bộ đồng phục Slytherin màu trắng xanh, kỳ quái, mình chỉ dùng thần chú tước vũ khí đơn giản a, chẳng lẽ đọc sai nên biến thành thần chú biến mất?
Không có khả năng! Như vậy vậy thì quần áo cũng phải biến mất.
Nếu thế, Malfoy đâu rồi, Harry nhìn xung quanh.
“ Potter! Harry Potter, ngươi tên ngu ngốc này! Ngu ngốc! Đầu sẹo ngu xuẩn! Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?” Thanh âm hổn hển đúng là của Malfoy, chính là, người đâu?
“ Ngươi có phải ở chung với máu bùn quá lâu nên đầu óc cũng hỏng rồi không?”
Cuối cùng Harry phát hiện nơi phát ra thanh âm, cậu thật không thể tin được…, đúng, không thể tin được, một con thỏ, lông xù, điên cuồng kéo áo chùng của cậu.
Con thỏ kia có bộ lông vàng kim vô cùng xinh đẹp, theo bước nhảy của nó là quang mang êm dịu, nhưng mà, ánh mắt của nó, tuyệt đối không phải của loài thỏ dịu dàng ngoan ngoãn, mà là căm hận cực điểm.
“ Không phải chứ?” Harry ngồi xổm xuống nghiên cứu con thỏ kia, nghĩ đến năm thứ tư Malfoy từng bị Alastor Moody biến thành chồn tuyết, chẳng lẽ vừa rồi trong lúc cấp bách mình tung nhầm thần chú biến hình?
“ Không phải cái gì mà không phải?” Con thỏ bổ nhào lên đầu vai, muốn bắt lấy mặt cậu, “ Ngươi nói phải làm sao bây giờ? Chết tiệt, ngươi mau biến ta trở về nếu không xem ta làm gì ngươi!”
Con thỏ rực rỡ nâng cao cái tay mũm mĩm của nó, không đúng, là chân trước.
Nghĩ đến Malfoy bình thường kiêu ngạo lãnh đạm không ai bì nổi, lại nhìn nhìn con thỏ béo tròn mũm mĩm trước mắt, Harry nhịn không được che mặt cười nghiêng ngả.
“ Ngươi!” Malfoy hiển nhiên là giận điên lên, “ Ngươi! Ngươi! Ngươi, không cho cười, nhanh biến ta trở lại đi, ngươi ngươi, chết tiệt, “ Hắn nhào tới chỗ Harry, tay năm tay mười không ngừng khua loạn, với cách nhìn của hắn thì là tát Harry, còn với Harry mà nói thì, chỉ là xoa bóp mà thôi.
“ Được rồi, được rồi,” Harry cuối cùng ngừng cười, “ Vậy phải làm sao bây giờ, ta không biết làm thế nào biến ngươi trở về, chỉ có thể đi tìm giáo sư McGonagall, được không?”
“ Ngươi là muốn cho toàn Hogwarts biết hết sao? Ta, Draco Malfoy cao quý, bị Harry Potter ngươi biến thành một con thỏ, ngươi muốn cho toàn Hogwarts nhìn ta chê cười sao?”
Nhìn một con thỏ đóng mở miệng phát ra âm thanh của Vương tử Slytherin, thật đúng là không có gì khiến Harry choáng váng hơn, “ Đừng ồn nữa”, có người tới đây, Harry đem Malfoy nhét vào trong áo choàng, Malfoy phẫn nộ giãy dụa, còn rầu rĩ chửi bới.
“ Có người đến rồi, đừng tranh cãi nữa, ngươi muốn để người khác nghe thấy sao?”
Malfoy quả nhiên cực kỳ ngoan ngoãn không lên tiếng, nhưng vẫn đá đá mấy cái lên bụng Harry để phát tiết.
Một đường che che lấp lập, Harry đi tới văn phòng giáo sư McGonagall.
Vừa vào cửa, Malfoy đã gấp đếb độ nhảy ngay khỏi áo chùng của Harry, hắn giũ giũ bộ long mượt mà óng ánh của mình, ưu nhã đứng ở đó.
Giáo sư McGonagall nâng kính, nghi ngờ nhìn Harry vẻ mặt xấu hổ và con thỏ ưu nhã kỳ quái kia.
“ Đây là…”
“ Giáo sư, đây là, Draco Malfoy, ưm, xảy ra một sự cố nhỏ, cho nên…” Harry không biết nên kể rõ mọi chuyện như thế nào với vị viện trưởng nghiêm khắc, vắt hết óc mới nghĩ được từ thích hợp.
“ Một sự cố nhỏ?” Malfoy nhảy dựng lên, “ Căn bản là ngươi biến ta thành như vậy, ngươi thừa dịp ta chưa sẵn sàng đã hạ thần chú biến hình với ta, giống như hai năm trước cái gã giáo sư điên kia làm vậy.”
Hiển nhiên hình ảnh một con thỏ phát ra thanh âm của học sinh với bà mà nói có chút kích thích, giáo sư McGonagall mê mang nhìn một người một thỏ cãi lộn.
“ Harry, trò nói đây là Malfoy? Draco Malfoy Nhà Slytherin? Trò ấy làm sao?” Bà cúi sát nhìn con thỏ kia, đột nhiên cảm thấy nó thật đáng yêu, nhịn không được ôm lấy nó sờ soạng hai cái, tiếng chửi bới lanh lảnh của Malfoy biến thành tiếng nghiến răng ken két, Harry cũng chấn kinh nhìn vị giáo sư nổi tiếng nghiêm túc lúc này đang vô cùng ôn nhu vuốt ve đầu con thỏ.
“ Mau biến ta trở về!” Thẹn quá hóa giận, con thỏ bắt đầu loạn đá, hôm nay thật sự đen đủi, đầu tiên là bị đối thủ một mất một còn của mình biến thành con thỏ, lại bị lão bà bà viện trưởng Nhà đối địch loạn ôm loạn sờ, nếu bị người khác biết, chính mình thật sự không còn một chút mặt mũi nào, “ Nhanh lên một chút!”
Giáo sư McGonagall phục hồi tinh thần, ho nhẹ một tiếng che dấu, bà nhẹ nhàng thả Malfoy xuống đất, quơ quơ đũa phép, niệm thần chủ giải nguyền, không hiệu quả, bà ngây ngốc một chút, đổi một thần chú khác, vẫn không có hiệu quả, Malfoy vẫn trong bộ dáng con thỏ đang đứng thẳng tắp, lần này đến Harry nóng nảy: “ Giáo sư!”
“ Để cô thử lại xem.” Giáo sư McGonagall trấn an Harry, sau đó đem thần chú giải nguyền mình biết dùng mỗi loại một lần, ngay cả thần chú cổ xưa nhất đã thất truyền cũng thử, thế nhưng Malfoy vẫn giữ nguyên hình dáng con thỏ, lần này bà không biết phải làm thế nào rồi.
“ Chuyện gì đã xảy ra?” Bà ôm lấy Malfoy xem xét cẩn thận, cũng nhìn Harry: “ Trò ấy rốt cuộc làm sao lại biến thành như vậy?”
Sau khi Harry kể rõ sự tình, giáo sư McGonagall hiểu được chuyện này không đơn giản, “ Harry, theo cô đi tìm hiệu trưởng.”
Trước khi ra khỏi cửa, bà ngừng một chút, đem con thỏ bà đang ôm thả vào trong lòng Harry, hắng giọng một cái, chỉnh chỉnh kính mắt, vẻ mặt nghiêm túc bước ra ngoài. Harry giấu kỹ Malfoy vào áo chùng, nhanh chóng đi theo.
Tới chỗ Dumbledor, Malfoy thu liễm rất nhiều, lẳng lặng không lên tiếng, thẳng đến khi Dumbledor nghe rõ sự tình liền nhìn qua phía hắn, hắn ở trong ***g ngực Harry run lên một cái, vì nụ cười của khó lường của Dumbledor khiến hắn thấy lạnh sao.
“ Minerva, đây không phải năng lực của bà có vấn đề, trò ấy có thể là do trước đó bị ảnh hưởng của độc dược mà rối loạn ma lực, cho nên, chuyện này không thể dùng thần chú giải nguyền là xong, còn phải có giải dược của loại dược kia mới được, cho nên,…” Nói đến đây, Dumbledor dừng lại, tiếp tục cười.
“ Cho nên, phải có giáo sư Snape hỗ trợ?” Thanh âm Malfoy có chút phát run, đây không phải….
“ Đúng vậy, phải có giáo sư Snape giúp trò mới có thể khôi phục, chính là, thầy vừa nhận được tin từ viện Thánh Mungo, Snape phải một tháng nữa mới có thể xuất viện.”
“ Một tháng!” Nghe nói mình phải mất ít nhất một tháng duy trì bộ dáng con thỏ, Malfoy suýt chút nữa ngất đi, ngay cả bản thân mềm rũ cuộn trong ngực Harry cũng không để ý đến.
Harry nghe nói phải mất một tháng cũng chấn động, mặc dù cậu chán ghét hắn, nhưng bị biến thành con thỏ trong một tháng, cách trừng phạt này cũng quá….
“ Nếu cố gắng thử lung tung các loại thần chú có thể tạo thành kết quả khó đoán, cho nên, Draco Malfoy, trò chỉ có thể chịu khó một chút.” Harry đại khái có thể hiểu được cảm thụ của Malfoy, Ron cũng thường nói, nụ cười của Dumbledor có chút lạnh.
Một phút sau.
“ Vậy được rồi.” Năng lực thừa nhận của Malfoy có vẻ rất mạnh, đã tiếp nhận sự thật này ngay được, cũng bắt đầu vì tương lai của mình mà tính toán: “ Ta một tháng này phải làm sao bây giờ, bài vở của ta, nghỉ ngơi chỗ nào, làm sao giải thích lý do ta mất tích với các học sinh khác? Còn có, tuyệt đối không thể để người khác biết chuyện này!”
“ Được rồi,” Dumbledor đứng dậy vỗ vỗ Harry, “ Nói thế nào thì chuyện này cũng là trò gây ra, cho nên, Malfoy đành phó thác cho trò rồi.”
“ Cái gì!?” Harry và Draco đồng thời kêu to, khó có lần nào bọn họ ăn ý như vậy a.
“ Harry, trò phải có trách nhiệm, hơn nữa,” Ông cúi đầu nhìn Malfoy, “ Trò cũng không muốn người khác biết chuyện này mà, nếu đưa trò về Slytherin, nhất định có người khác biết.”
Không biết là do bị Dumbledor đông lạnh (do nụ cười) hay vì không còn cách nào khác, Malfoy hiển nhiên chấp nhận chuyện này rồi.
“ Được.”
Truyện khác cùng thể loại
184 chương
80 chương
16 chương
57 chương
16 chương
81 chương