Tào Ngưng nói khách sạn không quá xa, Trương Thanh Vận mới đầu còn cho là thật. Kết quả hai người đi bộ hai mươi phút mới tới nơi, hơn nữa từ đầu tới cuối tay của Trương Thanh Vận chưa từng buông ra. Nghe điện thoại đều là dùng một tay. Cứ thế một tay vừa nghe điện thoại vừa cầm túi, một tay nắm tay Tào Ngưng. Hơn bảy giờ hai người ra khỏi cửa, lúc này tới khách sạn cũng đã gần tám giờ. “Không xa lắm?” Trương Thanh Vận ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu khách sạn một chút rồi nhìn Tào Ngưng. Tào Ngưng không nói lời nào, cậu là khách quen của chỗ này, nhân viên giữ xe ở khách sạn nhìn thấy cậu lập tức tới chào hỏi. Thế nhưng hôm nay Tào Ngưng không có lái xe tới nên cũng không cần nhân viên giúp đỡ. “Ngưng thiếu, cậu tới dùng cơm hả?” Dù Tào Ngưng không có lái xe tới nhưng cậu nhân viên nọ vẫn đi tới hỏi thăm, bộ mặt nịnh nọt thấy rõ. Trương Thanh Vận cho rằng ít nhiều gì Tào Ngưng cũng phải đáp lại một tiếng, ai ngờ người ta nghe xong không thèm để ý trực tiếp kéo cậu đi vào trong. Vừa vào cửa liền có anh chàng đẹp trai mặc đồng phục khách sạn ra dẫn bọn họ vào chỗ ngồi. Đang đi vào chỗ thì có một quản lý đi tới bắt chuyện với bọn họ. “Ngưng thiếu, cậu có đặt chỗ trước không?” Người quản lý nọ hỏi, bởi vì bình thường Tào Ngưng dù hay đặt món ở đây thế nhưng rất ít khi trực tiếp tới nơi này ăn cơm. “Không có.” Tào Ngưng chỉ định: “Hoa Hảo Nguyệt Viên còn trống không?” “Còn còn, mời hai vị theo tôi.” Quản lý dẫn bọn họ lên tầng ba của khách sạn, gian phòng Hoa Hảo Nguyệt Viên. Trương Thanh Vận trầm mặc, chỉ biết lẳng lặng đi theo. Cậu không phải chưa từng đi tới những nơi xa hoa như thế này, nửa năm nay đi chụp ảnh, từng đi qua mấy nơi được gọi là thiên đường chốn nhân gian nên cũng có chút kinh nghiệm. Huống chi tính cách Trương Thanh Vận vốn rộng rãi, không quá để tâm đến những thứ này, cho dù cậu có mặc đồ mấy đồng mua ở vỉa hè đi tới những chỗ này ăn cơm cũng sẽ không thấy lúng túng. “Hai vị xin mời.” Quản lý dẫn hai người tới trước cửa phòng, mở cửa đi vào sau khi nhìn thấy phục vụ bắt đầu rót trà cho họ mới đi ra ngoài. “Thực đơn nè, cậu muốn ăn gì cứ gọi.” Tào Ngưng ngồi chễm chệ trên ghế, một bộ dạng công tử cao cao tại thượng, không hề có chút bóng dáng nào của mấy loại công tử bột điển hình. Lúc ở trường học cảm giác này không quá rõ ràng, hiện tại đúng là tầng lớp cao hơn người mấy bậc. “Hả?” Trương Thanh Vận nói: “Tôi là người mời, đương nhiên phải dựa theo sở thích của cậu để chọn món rồi.” Cậu duỗi tay cầm lấy thực đơn đẩy về phía Tào Ngưng. Đẩy thực đơn tới trước mặt Tào Ngưng xong hai tay còn bày ra tư thế xin mời. Tay Trương Thanh Vận không giống với tay người thường, đầu tiên phải nói tới là ngón tay trắng nõn thon dài, hơn nữa còn không có bất kì vết sẹo nào. Bàn tay đẹp đẽ như vậy, cổ tay đeo một ít đồ càng thêm đẹp mắt. Trên tay Trương Thanh Vận có đeo một chuỗi hạt bồ đề được kết từ vô số hạt ngọc nho nhỏ màu trắng. Phần chốt được buộc vào hai viên ngọc hình hoa sen màu xanh nhạt. Hai đóa hoa sen được điêu khắc vô cùng tinh xảo, trong suốt như nước, người khác nhìn vào cảm thấy rất dễ chịu, được đeo trên tay Trương Thanh Vận khiến người khác càng không thể dời mắt. Loại trang sức này vốn chẳng đáng giá là bao, còn là loại trang sức phổ thông đi đâu cũng gặp. Lúc Trương Thanh Vận đi vào tiệm tìm mua một chuỗi hạt đeo tay, chủ quán cứ thế lấy chuỗi hạt này ra đưa cho cậu. Thấy vòng này không quá đắt Trương Thanh Vận không suy nghĩ nhiều liền mua, có thể đeo mỗi ngày. Nếu so về mặt tiêu tiền thì hẳn nhiên Tào Ngưng và Trương Thanh Vận là hai khía cạnh hoàn toàn khác nhau. Đồ Tào Ngưng dùng từ đầu đến chân đều phải là hàng hiệu, còn với Trương Thanh Vận thì “sao cũng được”. Thế nhưng vừa nãy mới nhìn thoáng qua chuỗi hạt bồ đề Tào Ngưng cảm thấy rất đẹp nên cũng nhìn lâu hơn một chút. Sau đó mới trả lời Trương Thanh Vận: “Tôi chọn món, cậu nói thật chứ?” Tào Ngưng cười không có ý gì tốt, ý chỉ Trương Thanh Vận nên biết tự lượng sức mình, đừng có không biết tốt xấu. “Sắp hơn tám giờ rồi, cậu không đói bụng sao?” Trương Thanh Vận nhìn Tào Ngưng, ý tứ quá rõ ràng, cậu sao lại lắm lời như vậy. “…” Từ lúc gặp Trương Thanh Vận tới giờ Tào Ngưng cảm thấy hình như mình chưa chiếm thế thượng phong được lần nào. Dù có gặp tình huống gì, đối phương cũng giống như cáo già điêu luyện từng trải không ít sự đời. Thật sự là vậy sao? Cậu cười lạnh một tiếng mở thực đơn ra, chỉ ngay mấy món đắt nhất mà gọi, nói với người phục vụ: “Sẵn tiện khui cho tôi chai rượu.” Không quên chỉ định luôn nhãn hiệu, giá một chai gần bằng nửa số tiền tiết kiệm của Trương Thanh Vận. “…” Trương Thanh Vận khí định thần nhàn, kệ đi, tiền tiết kiệm dù sao cũng để dùng, từ ngày mai lại cố gắng làm việc thôi. Cậu chỉ hy vọng hôm nay có thể làm cho Tào Ngưng bỏ cuộc, nếu Tào Ngưng vẫn còn cố chấp không buông cậu cũng chỉ có thể dùng đòn chí mạng thôi. Không tới giây phút cuối cùng, Trương Thanh Vận cũng không muốn sử dụng đòn chí mạng này. Sau khi chọn món xong, Tào Ngưng khép thực đơn lại, ngồi qua một bên, không biết là vô tình hay cố ý nói: “Tôi ra ngoài không mang tiền, hy vọng tới lúc tính tiền chúng ta có thể thuận lời rời khỏi.” Trương Thanh Vận cười cười: “Đó là tất nhiên, tôi sẽ không để cho cậu ở lại rửa bát đâu.” Lại  nói thêm, “Mà coi như có giữ người lại cũng là giữ tôi, không phải cậu. Có điều có thể mời cậu ăn bữa cơm cho dù có ở lại rửa bát ba tháng thì đã sao? Tôi tình nguyện.” Cậu nói chuyện lúc nào cũng thích xem ánh mắt người khác, rất nhiều người đều nói ánh mắt của cậu lúc nói chuyện sẽ phóng điện loạn xạ. Có rất nhiều người cũng vì ánh mắt này của cậu mà hồn xiêu phách lạc nên nếu không cần thiết Trương Thanh Vận tình nguyện đeo mắt kính để giảm một chút lực sát thương không đáng có. Khi cậu thật sự muốn đánh đổ một người, điện lực xông thẳng tới 1000v, đủ để sánh ngang với điện cao thế. “Ha ha.” Tào Ngưng cười hai tiếng sau đó mặt tối sầm lại. Trương Thanh Vận không hiểu, sao chưa gì mặt mày đã đen thui rồi? Không phải thật sự bị mình làm cho buồn nôn rồi chứ? “Ngưng Ngưng, tôi phát hiện gò má của cậu, góc cạnh rất đẹp, còn có sống mũi cao, lông mi dài thật dài.” Trương Thanh Vận chống cằm, nháy mắt với Tào Ngưng một cái, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương, thưởng thức, thậm chí còn có chút ám muội. “…” Tào Ngưng lén lút nghiến răng, sau đó nói: “Thật vậy sao, cậu cũng không tệ, mặt so với Khổng Tước đực còn muốn dài hơn.” “Thế nhưng trong lòng tôi cậu mới là con Khổng Tước xinh đẹp đó.” Trương Thanh Vận nhẹ nhàng nói ra từng chữ. “Không cần nói đểu tôi, vô dụng thôi.” Tào Ngưng ngồi đó bình tĩnh nói. “Oan cho tôi quá, tôi nói đểu cậu khi nào? Cậu bình thường không soi gương sao? Không có cảm giác ngũ quan của mình vô cùng đẹp đẽ?” Trương Thanh Vận sờ cằm nói: “Có rất ít người có cằm tiểu thanh tân như cậu, chờ thêm vài năm nữa nhất định còn đẹp hơn.” Tào Ngưng rốt cuộc không nhịn được nữa lên tiếng hỏi: “Cằm tiểu thanh tân là cằm gì?” “Chính là tự nhiên tao nhã, nhìn vào rất thoải mái, ở trên mặt cậu vô cùng thích hợp, bình thường cậu chỉ cần nhếch khóe miệng lên một chút…” Trương Thanh Vận nói: “Quyến rũ chết người.” “…” Tào Ngưng hít sâu, mặt lạnh tanh không cười nổi. “Kỳ thực lúc cậu không cười cũng rất đẹp trai nha, mặc kệ bên cạnh cậu có bao nhiêu người chen chúc, tôi vẫn có thể dễ dàng tìm thấy cậu.” Trương Thanh Vận chỉ chỉ mắt mình: “Chúng nó đều không tự chủ được cứ luôn nhìn về phía cậu.” “Trưa hôm nay ở sân thể thao, lúc cậu xuất hiện thì tôi đã không thể nhìn thấy ai nữa, trong mắt chỉ có mỗi cậu thôi.” Trương Thanh Vận nói câu này biểu tình chăm chú nhìn Tào Ngưng, khi cậu phát hiện đối phương cả người cứng ngắc, trong lòng nở nụ cười, sau đó áp sát tới, mặt nghiêng về bên phải 45 độ, cách mỗi Tào Ngưng đúng 1cm. “…” Tào Ngưng không hề nhúc nhích. “…” Trương Thanh Vận ngừng lại, chờ cậu nhúc nhích. Qua hai giây vẫn là không nhúc nhích, Trương Thanh Vận lại nhích về trước thêm một chút, khoảng cách giữa môi hai người rút ngắn lại còn đúng 0.5cm. Lúc này đã rất gần, hô hấp cả hai quấn quýt, thậm chí có thể cảm nhận nhịp tim đập trong lòng ngực đối phương. Tào Ngưng vẫn là bất động. “Kỳ thực…” Trương Thanh Vận đột nhiên lui người về, bảo trì lại khoảng cách ban đầu của hai người, sau đó cậu nói gì Tào Ngưng cũng không chú ý. Tào Ngưng sửng sốt một chút sau đó liền thỏa mãn, cậu có giỏi thì đừng có ngại, ngại cái gì? “…” Trương Thanh Vận nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng vô cùng phiền muộn, cậu nghĩ, lẽ nào Tào Ngưng thật sự không sợ? Không cam lòng chịu thua dễ dàng như vậy, Trương Thanh Vận trầm mặc lại, đưa tay cởi ra một nút áo để lộ ra xương quai xanh bên trong, hóng mát một chút. Phát hiện ánh mắt Tào Ngưng sáng rực lên, Trương Thanh Vận trong lòng cười trộm, sau đó kéo ghế tới ngồi gần Tào Ngưng. Ánh mắt Tào Ngưng biến hóa theo từng động tác của Trương Thanh Vận, có chút khiếp sợ. “Ngưng Ngưng, chuyện lần trước ở phòng của cậu, tôi hôn cậu như vậy có ổn không? Cậu tiếp nhận được chứ?” Trương Thanh Vận vừa hỏi vừa tới gần, hai tay ở phía sau ghế dựa đặt lên vai Tào Ngưng. Ánh mắt cậu dính chặt trên gò má của Tào Ngưng, là kiểu ánh mắt nồng nhiệt của người yêu nhìn nhau. “…” Tào Ngưng bỗng nhiên có cảm giác giống như đầu lưỡi của Trương Thanh Vận đang liếm gò má của mình vậy. Tào Ngưng cả người cứng ngắc, Trương Thanh Vận nhận ra, tên này chỉ được cái cậy mạnh, cắn răng liều chết mà thôi. “Cậu không trả lời tôi lại muốn hôn cậu rồi, giống như hồi chiều vậy, ra sức mà hôn…” Lúc Trương Thanh Vận nói cái này, Tào Ngưng bắt đầu  nhắm mắt lại, yết hầu chấn động một chút, hai bàn tay ở dưới bàn cũng nắm chặt lại. Bộ dạng này không phải sợ thì là cái gì. Môi Trương Thanh Vận từ từ ghé sát vào, cuối cùng chạm được bờ môi mềm mại man mát của Tào Ngưng. Trong nháy mắt bốn phiến môi chân chính tiếp xúc nhau, thời gian và không gian như ngừng lại, bầu không khí ám muội bắt đầu bao trùm xung quanh. Mà làm Trương Thanh Vận giật mình là, Tào Ngưng vẫn chịu được, nhúc nhích một chút cũng không. Trương Thanh Vận không tin đối phương có thể chịu được, như vầy mà là trai thẳng sao? Cậu thầm nghĩ, hơi hé hé môi, mút nhẹ môi đối phương một chút, thuận tiện đưa đầu lưỡi ra luồn vào bắt đầu xâm lấn khoang miệng Tào Ngưng. Không biết có phải là ảo giác của Trương Thanh Vận hay không, khi đầu lưỡi của cậu bắt đầu dùng chút lực Tào Ngưng liền phối hợp há miệng ra, không có trở ngại gì nên đi vào vô cùng thuận lợi. “…” Thế nhưng cũng có thể là ảo giác, có thể Tào Ngừng bị dọa sợ nên mới vô thức há miệng ra. Trương Thanh Vận phân tích một lát, lại tiếp tục hôn một cách nhẹ nhàng, môi lưỡi vô cùng ôn nhu. Cậu phát hiện, Tào Ngưng thật sự giống như không hề sợ hãi, hôn lâu như vậy cũng chưa đẩy ra. Nếu dùng cách dịu dàng đối phương không sợ xem ra phải cuồng bạo một chút rồi. Trương Thanh Vận đưa tay đặt trên gáy đối phương, bắt đầu dùng sức mà mạnh mẽ hôn lên. Góc độ không ngừng biến hóa, không thua gì mấy diễn viên trên màn ảnh, dùng hết thảy kĩ xảo ra để diễn xuất. “…” Trong mũi Tào Ngưng tràn ra chút âm thanh nho nhỏ, đầu cậu bị Trương Thanh Vận cố định nghiêng về phía sau tạo ra một độ cong vô cùng gợi cảm. Cậu bây giờ nói chính xác là nghểnh cổ lên tiếp nhận nụ hôn của Trương Thanh Vận, tư thế này không khỏi có chút gian nan, Tào Ngưng nhắm chặt mắt lại. Trong lúc hôn môi Trương Thanh Vận vô thức chạm vào cánh tay Tào Ngưng, cùng với một vài chỗ trên người cậu. Liền phát hiện có chỗ không bình thường, đối phương bị mình hôn như vậy mà không hề có chút biểu hiện phản kháng nào, bắp thịt còn vô cùng thả lỏng. Lần này Trương Thanh Vận liền bối rối, cậu đột nhiên không biết tiếp theo nên ứng phó thế nào nữa, hiển nhiên bản lĩnh của Tào Ngưng so với cậu nghĩ còn cao hơn một bậc. Cậu đờ ra trong chốc lát, quên luôn phải tiếp tục hôn Tào Ngưng, triệt để ngồi đó ngây người. Tào Ngưng hai mắt mơ màng, đảo đảo đầu lưỡi liếm môi chọc tức Trương Thanh Vận. “…” Trương Thanh Vận trong thoáng chốc có xúc động muốn quỳ xuống, bởi vì đối phương đang phản kích, cậu nên làm gì đây… Lẽ nào, thân là một nam tử hán, thật sự chỉ có thể ra tay càng ngày càng tàn nhẫn sao.