Bên trong tủ quần áo ánh sáng lờ mờ, không thể nhìn thấy được gì cũng không nghe được bất cứ tiếng động gì. Lúc đầu còn có thể nghe được tiếng bước chân của Tào Ngưng, nhưng sau đó không còn nghe thấy gì nữa. Trương Thanh Vận chờ ở bên trong, bắt đầu ngồi xuống tựa người vào ngăn tủ suy nghĩ lung tung. Lúc thì không biết ba Tào Ngưng khi nào thì đi, lúc thì lo không biết ông ấy có vào đây hay không. Theo lý thuyết Tào Ngưng lớn tới vậy rồi, hẳn là ba của cậu ấy sẽ không vào đây kiểm tra làm gì… Thế nhưng ai biết được. Vấn đề lúc này không còn đơn giản xoay quanh việc có bị phát hiện hay không mà còn là qua đêm nay mình và Tào Ngưng sẽ như thế nào. Vẫn tiếp tục lén lút như gần như xa thế này, hay nên một lần nói thẳng ra hết? Trương Thanh Vận nhắm mắt lại, trong lòng dấy lên một cảm giác vô cùng thất bại. Ngay khi vừa bỏ qua nguyên tắc của bản thân để tới gần Tào Ngưng thì lại xảy ra chuyện như vậy, giống như đang nhắc nhở mình vậy. Không biết đợi bao lâu, trong phòng rốt cuộc cũng có động tĩnh, là âm thanh của Tào Ngưng. “Thanh Vận.” Tủ quần áo được mở ra, Trương Thanh Vận ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt Tào Ngưng. “Cậu đang ngủ hả?” Tào Ngưng ngồi chồm hổm xuống, chọt chọt đầu vai cậu: “Ba tôi đi tắm rồi, chúng ta đi ra thôi.” Trương Thanh Vận xoa xoa mắt, lúc nãy bởi vì quá mệt mỏi mà suýt nữa ngủ quên: “Được.” Cậu gật gù, đứng dậy, lắc người một chút, cười nói: “Cũng may là tủ quần áo nhà cậu lớn, nếu không là tôi bị phát hiện rồi.” Câu này nói ra khiến Tào Ngưng cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu không phải bất đắc dĩ cậu cũng không muốn giấu Trương Thanh Vận trong này. “Đi thôi.” Trương Thanh Vận nói xong thì đi ra khỏi phòng. Bên trong phòng khách không có ai, trên bàn còn đồ ăn lúc nãy chưa kịp dọn dẹp. Hai người một trước một sau, yên lặng tiến vào thang máy. Tào Ngưng mấy lần muốn nói lại thôi, không biết nói gì để phá vỡ bầu không khí gượng gạo lúc này. Cậu thật sự rất muốn hai người họ giống như trước kia, thế nhưng khoảng cách giữa hai người giống như không cách nào có thể rút ngắn được. Rõ ràng là đang đứng cạnh nhau mà cảm giác lại vô cùng xa cách. Nói ra cũng không ai tin, vừa mới lúc nãy thôi hai người bọn họ còn nằm chung một cái giường. “Ngưng Ngưng.” Là Trương Thanh  Vận mở miệng trước, cậu cố gắng dùng giọng điệu không để tâm nói: “Nếu như gia đình có ngăn cản, tôi biết chắc chắn cậu sẽ chọn từ bỏ, nên là…” “Cậu đừng nói nữa có được không?” Tào Ngưng rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện, đem tất cả muộn phiền tích tụ lại từ nãy giờ nói ra một lượt, “Cậu nói xem cậu có gì giỏi, tôi có gì giỏi, chúng ta có cái gì dựa vào cái gì để đảm bảo tương lai sẽ không thay đổi? Muốn nói mấy cái này thì cũng đợi tới khi cậu tốt nghiệp rồi hãy nói! Bây giờ ngồi cân nhắc mấy cái này có tác dụng gì không?” “…” Tự nhiên bị dạy dỗ, Trương Thanh Vận có chút chưa kịp thích ứng. Ra khỏi thang máy, đi vào trong công viên, Tào Ngưng vừa đi vừa quyết tâm nói: “Tôi nói cho cậu biết, đừng hở cái là dùng mấy cái nguyên tắc vớ vẩn của cậu uy hiếp tôi, tôi không thích chút nào! Cậu sợ không có tương lai, tôi chả lẽ lại không sợ sao? Tôi chính là trời sinh phóng túng, chỉ cầu nhất thời vui vẻ? Đừng tưởng rằng tôi không biết trong suy nghĩ của cậu tôi chính là loại người như vậy.” “Tôi không hề nghĩ cậu là loại người như vậy.” Trương Thanh Vận gấp gáp phủ nhận, vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ bỗng nhiên bị giáo huấn. “Phải hay không tôi cũng không quan tâm.” Tào Ngưng đột nhiên xoay người, chỉ chỉ vào ngực Trương Thanh Vận nói: “Hôm nay tôi nói với cậu rồi đó, với cái tính tự ti này của cậu, sau này nhất định phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, đừng để mỗi lần gặp người nhà của tôi đều sợ hãi như vậy, tôi xưa nay đều không ngại cậu xuất thân thế nào, càng không ngại cùng cậu chịu khổ.” Câu cuối cùng, nhìn vào mắt đối phương nói: “Cái tôi để tâm chính là thái độ của cậu, Trương Thanh Vận.” Vừa bắt đầu nghe Tào Ngưng nói mình tự ti, nhát gan, Trương Thanh Vận vô cùng khó chịu, cậu cho rằng mình nhiều nhất cũng là tự mình biết mình, vẫn có thể nhìn thoáng được. Thế nhưng khi nghĩ lại hình như nói thế cũng không quá sai. Trương Thanh Vận yên lặng, có thể mình cũng chỉ được cái miệng, nói cái gì mà sợ tổn thương, kì thật có khác gì bạc tình đâu, xưa nay đều chỉ để ý tới cảm nhận của bản thân. Nếu thật sự thích một người, vì người đó chịu chút thương tổn thì đã sao? Có chết được không? “Cậu nói rất đúng, sau này tôi sẽ không nói nữa.” Trương Thanh Vận đưa tay ra sờ sờ lỗ tai Tào Ngưng, cậu không nói xin lỗi, bởi vì cậu biết cái Tào Ngưng cần là thái độ kiên định của mình chứ không phải là một câu xin lỗi sáo rỗng. “Là sao?” Tào Ngưng rất để ý, cậu biết mình sau khi nói ra những lời này có thể khiến cả hai trở mặt, dù như thế vẫn muốn nói ra. Để trong lòng thật sự rất khó chịu, hai người đang trong một mối quan hệ giống như ra chiến trường đánh nhau vậy, mỗi thời khắc đều cảm thấy như đạn xẹt qua người, không cẩn thận sẽ bị trúng đạn ngay. “Cậu muốn thế nào thì là thế ấy.” Trương Thanh Vận đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ôn nhu cười nói: “Tôi có chịu oan ức cũng không sao, nhưng thế nào cũng không để cho cậu chịu một chút ủy khuất.” Giây trước Tào Ngưng còn cảm thấy khó chịu, thế nhưng lúc này trong lòng không còn cảm thấy chút khó chịu nào nữa, mà cho dù có còn cũng chẳng thể so được với cảm giác vui sướng lúc này. “Tôi thích cậu.” Cậu ôm eo Trương Thanh Vận nói, một câu nói ra để dỗ dành tâm trạng của đối phương. Đêm nay người chịu oan ức chính là Trương Thanh Vận, Tào Ngưng dù sao cũng là người biết lý lẽ, cậu đương nhiên cảm thấy đau lòng. “Tôi cũng thích cậu.” Ôm trong lòng thân thể quen thuộc, cậu hôn lên đỉnh đầu đối phương một cái, nhẹ giọng nói. Thật lâu thật lâu sau hai người mới tách ra, Tào Ngưng vô cùng vui vẻ nói với Trương Thanh Vận: “Đi, kiếm khách sạn nào gần đây ở một đêm, mai tôi đưa cậu về trường.” “Hay là để tôi về trường đi.” Trương Thanh Vận đi phía sau cười cười nói. “Không về, cậu về trường ngày mai tôi đón ai?” Tào Ngưng nắm lấy tay đối phương, cậu chính là thích cảm giác thân cận như thế này, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào. Chỉ cần ở bên người này, sẽ cảm thấy có gần gũi bao nhiêu cũng không đủ. Nếu như để người này trở về trường, khoảng cách lại kéo ra xa nữa rồi. Tào Ngưng dẫn Trương Thanh Vận tới một khách sạn gần đó, chỗ này cách tiểu khu Tào Ngưng đang ở chỉ vài phút đi bộ. Bình thường Tào Ngưng từ cửa sổ phòng mình nhìn ra còn có thể thấy được cổng khách sạn. Sau khi tới khách sạn rồi hai người cũng không vội vàng, chỉ đơn giản dựa vào nhau tán gẫu chút chuyện linh tinh, hoặc có lúc không nói lời nào, dù chỉ im lặng cũng không muốn rời đi. “Trễ rồi, ngày mai dậy không nổi đó.” Trương Thanh Vận nằm trên giường nói, muốn tiểu công chúa này mau chóng trở về. “Tôi muốn ngủ lại đây với cậu.” Tào Ngưng dựa sát vào, chui vào trong chăn của Trương Thanh Vận. “Được đó nếu cậu muốn vậy rồi thì lại đây tôi ôm cậu ngủ.” Trương Thanh Vận xoay người, ôm chặt lấy tiểu công chúa của mình. “Ba tôi chắc chắn giờ đang tìm tôi…” Di động của Tào Ngưng vô cùng phối hợp mà vang lên, lúc đó cậu nói dối là mình cần ra ngoài mua chút ít đồ, dù mua gì thì bây giờ cũng là lúc phải về rồi. “Cậu về đi, đừng để mọi người phải lo lắng.” Trương Thanh Vận hôn nhẹ lên môi Tào Ngưng, hai mắt, cái trán, mỗi tấc thịt trên người đều không bỏ qua, còn sờ soạng tiểu Ngưng  Ngưng một cái rồi nói: “Ngày mai gặp.” “Còn tới năm tiếng nữa lận.” Tào Ngưng cúi người xuống xỏ giày, không thể nhìn thấy được ánh mắt ôn nhu phía sau đang nhìn mình. Sau đó trong phòng yên tĩnh lại, Trương Thanh Vận rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp, dù sao hôm nay cũng mệt mỏi không ít. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, còn có thể cùng một chỗ với Tào Ngưng đã là kì tích rồi. Người trẻ a người trẻ, dù sao cũng chính là không kiên định như vậy. Ngủ một giấc tới hừng đông, sáng sớm ngày thứ hai Tào Ngưng đã đến, gọi Trương Thanh Vận dậy. “Sớm.” Ôm người vừa mới một chút, cậu mới đi vào toilet đánh răng rửa mặt. Đây là lần đầu tiên Tào Ngưng được nhìn thấy Trương Thanh Vận trong trạng thái còn đang ngái ngủ, không khỏi cảm thấy thú vị. Chỉ thấy Trương Thanh Vận mơ mơ màng màng đi qua đi lại, hồi lâu mới tỉnh ngủ hẳn, bước chân cũng vững hơn. Một cỗ lười biếng kia sức lực vẫn còn, nhìn cậu hỏi: “Ăn sáng chưa?” Tào Ngưng híp mặt nhìn đối phương: “Tôi là loại người sẽ đi ăn sáng một mình mà không dắt theo cậu sao?” “Ha ha ha.” Trương Thanh Vận cười tới một mặt vui vẻ, nắm lấy tay tiểu công chúa nói: “Đi thôi, tôi mời cậu ăn sáng.” Ngồi trong tiệm ăn, Tào Ngưng mở ví lấy ra một tờ biên lai. Trương Thanh Vận nhíu nhíu mày, không biết người kia đang muốn làm gì. Chỉ thấy Tào Ngưng lấy biên lai ra đặt ở trên bàn, đưa cho Trương Thanh Vận: “Đây là tổng cộng tiền chúng ta đã tiêu, giờ tìm cậu thanh toán.” “…” Trương Thanh Vận liếc qua một hàng danh sách dài, phía trên còn tính cả tiền mua ba con sói, còn có tiền xe, tiền thuê phòng khách sạn, tổng cộng cũng mấy trăm tệ. Trương Thanh Vận cười như không cười mở ví ra lấy tiền đưa cho người kia: “Có thể bỏ bớt số lẻ không?” “Không thể.” Tào Ngưng nói: “Tất nhiên là không, số lẻ này cũng là dành để mua ba con sói, cũng không thiệt thòi cho cậu đâu.” “Keo kiệt.” Trương Thanh Vận đưa tất cả tiền còn lại trong ví cho Tào Ngưng, không chừa lại một xu. “Một tháng tiền tiêu vặt của tôi có ba ngàn.” Tào Ngưng tay trái cầm tiền, tay phải duỗi ra ngoài. “Giờ tôi không có nhiều tiền mặt, có thể trả qua Weixin không?” Trương Thanh Vận nhìn ví tiền, chỉ còn hơn một ngàn, nếu không được nữa chắc phải đi rút tiền thôi. “Được a, mau mau gửi lì xì cho tôi nào.” Tào Ngưng lấy di động ra chuẩn bị nhận tiền. Trương Thanh Vận cũng không phải nói đùa, thật sự gửi tiền cho cậu: “Đủ ba ngàn rồi đó, cậu dùng tiền đúng là dã man.” “Đó là chưa tính tới quần áo giày dép, tiền này tôi chỉ dùng để ăn thôi đó.” Tào Ngưng vô cùng thành thật mà nói. “Thùng cơm.” Trong lòng Trương Thanh Vận âm thầm đặt biệt danh cho Tào Ngưng là thùng cơm nhỏ. Bản thân Trương Thanh Vận biết tiền Tào Ngưng dùng trong một tháng cũng không chỉ có ba ngàn, sợ dĩ cậu ấy báo ít như vậy cũng là sợ mình lo không nổi. Ăn sáng xong cũng đã chín giờ, mười giờ là hai người có tiết. Tào Ngưng cũng không vội vã, còn gọi thêm mấy phần ăn sáng mang về, tiền tất nhiên là để bạn trai trả. Sau đó từ từ lái xe về trường, tới nơi cũng mới chín rưỡi. Ở lầu dưới kí túc xá, Trương Thanh Vận đang định chia đồ ăn sáng ra xong rồi về phòng. “Cậu làm gì vậy? Tôi mua nhiều đồ ăn sáng như vậy cậu còn không hiểu tôi định làm gì sao?” Tào Ngưng khinh bỉ nhìn đối phương rồi cùng nhau đi tiếp. Trước đi tới phòng 303, ở trong phòng hai người Tiết Đào và Tịch Đông Thụ vừa mới rời giường, nhìn thấy hai người đồng thời đi vào có chút khiếp sợ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? “Sớm.” Tào Ngưng rất trực tiếp: “Giới thiệu chút đi.” Dùng cùi chỏ đẩy đẩy Trương Thanh Vận đứng bên cạnh. Trương Thanh Vận lúc này hiểu ý, nhìn hai người bạn cùng phòng của mình rồi giới thiệu: “Ừm, người này các cậu cũng biết rồi, Tào Ngưng.” Sau đó không quên giới thiệu hai người bạn của mình với Tào Ngưng, “Bạn cùng phòng của tôi, lớn lên thành hoa mĩ nam kia là Tịch Đông Thụ, còn thằng ngầu lòi này là Tiết Đào.” “Hừ…” Hai người kia sau khi nghe Trương Thanh Vận giới thiệu mình xong không khỏi bất đắc dĩ, cái này là kiểu giới thiệu gì vậy, “Bạn trai lão tam, chào cậu.” Bọn họ tới giờ vẫn cảm thấy hai người giống như đang chơi đùa, hai thằng con trai với nhau, có thể được bao lâu. “Chào các cậu.” Tào Ngưng lên tiếng, bộ dáng đó giống y hệt ngày Trương Thanh Vận nhìn thấy cậu lần đầu. “Ha ha, có mua chút đồ ăn sáng, các cậu ăn trước đi. Chúng tôi đem mấy phần còn lại tới phòng 403.” Trương Thanh Vận cũng không nói đây là Tào Ngưng mua, bởi vì thật sự không phải, hừ hừ. “Được rồi, hai người mau đi đi.” Mơ hồ hiểu lần này bọn họ có ý gì, lại giống như không hiểu, Tiết Đào gãi gãi đầu nói: “À mà có cần chờ mày đi học không?” “Không cần, chút nữa tao tự đi.” Trương Thanh Vận dứt lời rồi cùng Tào Ngưng đi ra ngoài. Hai người còn lại trong phòng nhìn nhau, giống như hiểu lại cứ như không hiểu. “A Thụ, lão tam làm vậy là có ý gì?” Sao bản thân cứ thấy hành động lúc này của hai người đó không khác nào phát kẹo cưới. “Tao cũng không hiểu.” Tịch Đông Thụ lắc đầu một cái, mấy chuyện tình cảm phức tạp này cậu thật sự không rành. Đến phòng 403, không cần Tào Ngưng giới thiệu thì mọi người cũng biết Trương Thanh Vận là ai. Thấy bọn họ mua đồ ăn sáng về là cả đám đã tự hiểu, này là lại làm lành rồi. “Nam thần, bữa sáng là do anh mua hả?” Hồ Tiểu Bắc chạy tới nhỏ giọng hỏi, không dám để Tào Ngưng nghe thấy. “Ừm tôi mua.” Trương Thanh Vận nhịn cười nói, quả nhiên mỗi lần thấy mình tên này liền lộ ra bộ dáng fan cuồng chính hiệu. “Vậy tốt quá rồi, để tôi tranh thủ ăn còn lên lớp nữa.” Hồ Tiểu Bắc vui vẻ nhận lấy bữa sáng của mình. “Đi.” Tào Ngưng kéo tay Trương Thanh Vận đi ra khỏi cửa. Cùng nhau xuống lầu, cùng nhau đi tới phòng học. Chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn ngắn như vậy, tới ngã rẽ là phải tạm biệt rồi. Trương Thanh Vận nhịn không được ôm eo đối phương, thâm tình nói: “Trưa gặp.” Sau đó buông người ra, lùi về sau mấy bước rồi mới xoay lưng bước đi, Tào Ngưng nhìn tới sững sờ. Lúc tới lớp học, cậu vẫn còn trong trạng thái thất thần. Tạ Tư Vũ hôm nay cũng tới trường, có điều do hôm qua uống hơi nhiều nên có chút uể oải. Cậu ta vốn cho rằng Tào Ngưng hôm nay sẽ không đến trường, kết quả không ngờ lúc mình tới hắn đã yên vị trong lớp tự lúc nào rồi. “Này, Tào Ngưng.” Tạ Tư Vũ gọi cậu, xưa nay đều gọi thẳng tên họ, không chút khách khí. “Có gì thì nói mau.” Tâm tư bị cắt đứt, Tào Ngưng khó chịu lên tiếng. “Tối hôm qua bác lớn tới nhà, giờ còn ở đó không?” Sáng sớm Tạ Tư Vũ nghe mẹ mình kể lại. “Không, trời vừa sáng là đi rồi.” Ba cậu hôm qua ráng lắm mới quay về thăm cậu được, gặp nhau đưa quà sinh nhật xong sáng sớm đã lên máy bay đi rồi. “Bác đúng là thương mày.” Tạ Tư Vũ biết, ba Tào Ngưng cực khổ như thế là vì ai. “Ừ.” Nếu là bình thường khi nghe mấy câu này Tào Ngưng sẽ không khỏi có chút vênh váo tự đắc, thế nhưng hôm nay không hiểu sao lại cảm thấy có chút áy náy. Ba ba không những cưng chiều mình, mà bình thường còn dễ dao động, con trai nói sao thì nghe vậy. Tối hôm qua về trễ như vậy cũng không bị mắng, ngàn dặm xa xôi chạy tới cũng chỉ muốn gặp con trai đưa quà… Tào Ngưng đột nhiên cảm thấy mình làm con cũng quá thất bại. Mặc kệ là lúc trước hay bây giờ, hình như mình chưa bao giờ vì làm được chuyện gì cho ba mẹ. “A Vũ, mày nói coi ba mẹ tao hy vọng tao sẽ trở thành người như thế nào?” Tào Ngưng quay qua hỏi hắn. Tạ Tư Vũ suy nghĩ một chút nói: “Hy vọng mày thuận buồm xuôi gió lớn lên, sau đó có thể tự lập, chắc là vậy đi.” Nhiều hơn chắc là không có, kì thực Tào Ngưng chính là một người như thế, tự nhỏ đã được cưng chiều thành thói. Kì vọng cậu thành tài hẳn là không có khả năng, sống vui vẻ là tốt rồi. Tào Ngưng nói: “Còn cô với dượng thì sao? Muốn mày làm gì?” “Bọn họ? Hy vọng tao có thể là nguyên thủ quốc gia.” “Có nắm chắc không?” Tào Ngưng vô cùng nghiêm túc nói. “Cũng có chút, nói chung phải nhìn thế sự thôi, người ta chẳng phải nói thời thế tạo anh hùng sao, anh hùng kế tiếp là tao cũng không chừng.” Tạ Tư Vũ cười nói, ánh mắt kiên định, không hề có nửa điểm hoang mang. Cậu là người trưởng thành sớm nhất trong ba người bọn họ, cũng biết rất rõ bản thân mình muốn cái gì. “Ok, tao tin tưởng mày, anh hùng.” Tào Ngưng cười cười, tuy rằng hay cùng người em họ này cãi nhau, thế nhưng không thể phủ nhận, có một người em họ như thế này ở bên cạnh chống đỡ, cảm giác yên tâm hơn rất nhiều. Con đường phía trước còn lắm gian nan, thế nhưng bọn họ cũng đã dần trưởng thành. “Buổi trưa tao mời hai người bạn cùng phòng ăn cơm, tụi bây có muốn đi chung không?” Tào Ngưng đã nói trước với hai người bạn cùng phòng của mình, cũng đã cùng Trương Thanh Vận bàn bạc qua, giờ chỉ còn báo với hai người này. “Lần sau đi, bốn người chúng ta thôi, tao mời.” Tạ Tư Vũ lấy khí thế đại ca ra nói, cho dù cậu là nhỏ nhất. “Được, vậy lần sau đi.” Tào Ngưng đứng dậy, rời tay khỏi bả vai Tạ Tư Vũ. “Còn tưởng mày chưa chấp nhận cậu ta.” Vũ Hoằng Văn châm điếu thuốc, ngồi trước mặt bạn nhả ra một vòng khói, trên mặt vẫn là biểu cảm do dự. “Cứ chờ xem.” Tạ Tư Vũ nói, giờ có chấp nhận hay không cũng không quan trọng, thế sự vô thường, quản nhiều như vậy để làm gì. Phòng 303 và phòng 403 cách nhau đúng một tầng lầu, cơ bản không quen biết nhau, hai người kia một phát thành người yêu, hai phòng cũng trở nên khắng khít lúc nào không hay. Đều là thanh niên khỏe mạnh hoạt bát, thích giao du kết bạn cùng nhau chơi đùa. “Tối nay đánh LOL chung đi.” Trạch nam nghiện game nói. “Đi đá banh không.” Đây là trạch nam thích vận động. “Hay là chơi cờ tỉ phú đi?” Còn đây là trạch nam tẻ nhạt. “Còn chúng ta thì sao?” Tay trong tay đứng tại một góc vắng người, Tào Ngưng hỏi tối nay làm gì? “Hẹn nhau bắn pháo đi.” Trong miệng Trương Thanh Vận phun ra một câu. “Má!” Tào Ngưng nở nụ cười, khó chịu nói: “Chúng ta còn gọi là bắn pháo?” Cái kia không phải đã nói rõ rồi sao. “Không gọi.” Trương Thanh Vận cầm lấy tay cậu, cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay: “Bảo bối, như chúng ta gọi là giải tương tư.” Giải tương tư. Tào Ngưng thầm lặp đi lặp lại trong đầu mấy chữ này, mãi cho tới tận sau này, mỗi khi nhớ lại đều sẽ mỉm cười. Chờ sau này khi cậu đủ chín chắn trầm ổn, thì đó không còn là giải tương tư, mà đã là củi gạo dầu muối tương giấm trà rồi. Tám giờ tối mọi người đều đã ở phòng tự học. Trương Thanh Vận tay cầm hai lon bia lên sân thượng chờ Tào Ngưng. Cậu ngồi tại nơi trước đây mình từng ngồi, làm việc trước đây mình từng làm. Cùng một chỗ, cùng một tư thế, chỉ là tâm trạng lúc này không giống với lúc trước. Tào Ngưng đi tới, cũng bị hình ảnh quen thuộc làm cho xúc động, cậu trước đây không lâu còn cùng người trước mặt này tan rã trong không vui. Lúc đó thật sự không nghĩ hai người còn có được ngày hôm nay. Nhìn thấy Tào Ngưng tới, Trương Thanh Vận cầm lon bia lên, nói với cậu: “Ngồi đi.” “Bẩn quá.” Tào Ngưng dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn xuống mặt đất. “Tôi không ngại cậu ngồi trên đùi tôi đâu.” Nghe thấy lời nói quen thuộc, Trương Thanh Vận cười cười, chỉnh lại tư thế, cười nói với Tào Ngưng: “Tiểu công chúa, ngồi xuống đây nào.” Tào Ngưng giật giật khóe miệng, trong lòng đối với cái tên tiểu công chúa này không có ý kiến. Cậu từ từ ngồi xuống, cầm lấy lon bia đưa lên miệng uống một hớp: “Lúc nãy cậu nghĩ gì?” Thật sự mời cậu ngồi xuống? Hay là nghĩ cậu sẽ không dám ngồi? “Khả năng lớn là tự nhiên cứ thế thốt lên thôi, cũng thật sự muốn cậu ngồi lên đùi tôi.” Trương Thanh Vận nhìn về phía trước, hai mắt lóe lên ý cười. “Tôi còn tưởng cậu khích tôi.” “Bởi vậy nên cậu mới ngồi xuống?” Cái đồ ngốc Ngưng Ngưng này. “Sau khi ngồi xuống rồi mới cảm thấy, đúng là rất thoải mái.” Thân là một thằng con trai, nhưng lại hưởng thụ cảm giác được một người con trai khác ôm. “Nói thật, với phản ứng của cậu, từ đầu đến cuối đều không giống phản ứng của một trực nam.” Trương Thanh Vận không khỏi hoài nghi, tên này có phải là gay kín hay không. “Hả, cái này tôi chưa nói cậu thì thôi.” Tào Ngưng hùng hồn nói: “Có thể một đêm làm tôi mười hai lần, cậu nhìn đi cậu thẳng chỗ nào vậy.” “Chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi.” Trương Thanh Vận đã xem chuyện đêm hôm đó là quá khứ đen tối của mình, đúng là ngốc không chịu nổi. Bản thân cậu đã sớm coi như mình sẽ không bao giờ làm mấy chuyện không biết tính toán như vậy, rốt cuộc vẫn phạm phải sai lầm. Sau đó mỗi lần nhớ lại cậu đều cảm thấy hối hận vô cùng, chỉ mong sao thời gian có thể quay trở lại, cậu chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này. Thế nhưng hiện tại, không còn cảm thấy hối hận nữa. “Ừm.” Quay một lúc lâu, Tào Ngưng ngồi trong lòng Trương Thanh Vận mới lên tiếng, “Có lúc tôi thật sự rất sợ, nên muốn nắm lấy cái gì đó khiến cho cậu phải thừa nhận.” “Tôi thừa nhận a.” Đều như vậy, nguyên tắc này kia đều vứt bỏ hết ra sau đầu, lời nói bi quan cỡ nào cũng đã nói hết ra, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý cho việc chia tay. “Tôi muốn hành hạ cậu, cậu có hiểu không?” Tào Ngưng nói. “Cho cậu hành hạ.” Trương Thanh Vận đặc biệt hào phóng. “Tôi đúng là thích chết cái tính thoải mái này của cậu.” Tào Ngưng trở tay ôm lấy cổ Trương Thanh Vận, hất cằm hôn lên môi đối phương, vô cùng nhiệt tình. Trương Thanh Vận xoay người cậu lại, mặt đối diện với mình, để cho tư thế hai người khi hôn thật thoải mái. Tào Ngưng vô tay qua cổ Trương Thanh Vận, dùng đầu lưỡi mình trêu đùa môi lưỡi đối phương, buộc đối phương phải hé môi ra. Trong miệng lúc này còn mùi vị bia nhàn nhạt, hơn nữa còn có cảm giác lành lạnh, giống như miếng trái cây đông lạnh, làm người ta thật sự rất muốn cắn xuống một cái, nhưng lại không nỡ. Chỉ có thể không ngừng mút vào, đoạt lấy nước bọt trong miệng đối phương. “Ở cùng với cậu, mỗi lần đều muốn lăn lên giường.” Tào Ngưng hô hấp rối loạn, thừa nhận tâm tình lúc này của mình. “…” Trương Thanh Vận không nói gì, trực tiếp kéo tay Tào Ngưng qua cho cậu cảm nhận. Nhìn thấy sắc mặt của Tào Ngưng lúc này, Trương Thanh Vận không nhịn được bật cười: “Thế nào, sợ rồi à?” “Cậu nhìn tôi có giống sợ không?” Tào Ngưng tiếp tục hôn người trước mặt nói: “Tôi chỉ bất ngờ chút thôi, cậu đúng là rất lợi hại, chịch như máy ấy.” Ngày hôm qua vừa mới làm hôm nay chỉ mới hôn thôi mà đã có phản ứng rồi. “Cậu mới giống máy ý, mạnh mẽ vậy mà.” Trương Thanh Vận ngắt lấy cái mông thịt của Tào Ngưng: “Tôi chính là động cơ hoạt động không biết mệt, nào nào lại đây sùng bái tôi đi.” “Thật sự rất sùng bái cậu.” Tào Ngưng chịu thua, lui về phía sau cúi người xuống, kéo khóa quần Trương Thanh Vận xuống, chuẩn bị làm công tác “sùng bái”. “Vẫn là thôi đi, để tôi ôm cậu như thế này là được rồi.” Trương Thanh Vận nói, ôm chặt Tào Ngưng vào lòng, cứ như vậy dính lấy nhau cũng đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi. Tào Ngưng đem toàn bộ trọng lượng bản thân dựa trên người Trương Thanh Vận, cậu không rõ bản thân vì sao phải làm vậy. Rõ ràng Trương Thanh Vận cũng không phải kiểu dáng vóc quá mạnh mẽ, nhưng thật sự làm cho người ta rất an tâm. “Ngày mai tôi phải ra ngoài làm việc hai ngày, cậu có muốn đi với tôi không?” Trương Thanh Vận hôn lên trán Tào Ngưng một cái. “Làm việc ở đâu?” Tào Ngưng giương mắt nhìn hắn. “Ra biển chụp hình.” Trương Thanh Vận híp mắt, uống một hớp bia, cười nói: “Cố gắng làm việc, kiếm tiền nuôi cậu.” Cậu thầm nghĩ, nếu thật sự có thể bắt cóc Tào Ngưng mang về nhà nuôi thì tốt biết bao.