Tỏ Tình Vì Cá Cược Nhưng Đã Được Nhận Lời Thì Phải Làm Sao
Chương 19 : Xấu hổ
Trương Thanh Vận đi ra phòng khách, nhìn thấy Đinh Lâm đang đứng ngay cửa phòng của mình nhìn sang bên này, giống như đang hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Vừa nãy lớn tiếng như vậy chắc sát vách cũng nghe thấy hết rồi nhỉ?
Nghĩ lại thật không tiện, ở trong nhà người khác mà còn cãi nhau, Trương Thanh Vận miễn cưỡng nở nụ cười, nói với cậu ta lời xin lỗi: “Thật ngại quá làm ảnh hưởng tới anh.”
“Không sao.” Đinh Lâm lẳng lặng nhìn cậu, phát hiện trên gò má đối phương toàn dấu tay, cậu ta cau mày, chỉ chỉ lên mặt: “Cậu ta đánh cậu?”
Trương Thanh Vận cúi đầu “Ừm” một tiếng, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, dự định tối nay ngủ tạm trên này.
Đinh Lâm đi vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một túi đá cho Trương Thanh Vận chườm mặt.
“Không sao, cũng không có gì nghiêm trọng mà.” Quả thật lúc mới bị đánh thì có đau một chút còn bây giờ chỉ cảm thấy tê tê thôi. Có điều Trương Thanh Vận tuy nói vậy nhưng vẫn tiếp nhận ý tốt của Đinh Lâm.
“Tự nhiên sao lại cãi nhau?” Cậu ta ngồi lên tay vịn sô pha hỏi.
“Miệng cậu ta không sạch sẽ muốn mắng người thôi.” Trương Thanh Vận hồi tưởng lại, trong lòng vẫn là nén giận. Nếu không phải tính tình cậu tốt thì đã đánh tên kia một trận cho ra trò rồi.
Người đâu mà hung hăng không chịu được.
“Vậy giờ cậu tính sao?” Nháo thành như vậy chẳng lẽ vẫn tiếp tục ở cùng một chỗ sao?
“Chờ hết bão thì ai về nhà nấy, cậu ta về nhà cậu ta, tôi về nhà tôi.” Chỉ cần không cố tình tìm kiếm, Trương Thanh Vận tin hai người sẽ không có nhiều cơ hội để ngẫu nhiên gặp nhau.
Đinh Lâm nghe xong gật gù, đối với chuyện của người khác cậu ta cũng không tiện ý kiến nhiều, chuyện của Trương Thanh Vận thì cứ để tự cậu quyết định.
“Khuya rồi, anh vào trong nghỉ ngơi đi, tối nay tôi sẽ ngủ ở đây.” Trương Thanh Vận vỗ vỗ cái ghế bên cạnh nói.
“Để tôi đi lấy cho cậu cái đệm lót.” Đinh Lâm đi vào phòng mình lấy cho Trương Thanh Vận cái đệm để lót nằm, sợ cậu buổi tối sẽ bị lạnh.
“Cảm ơn.” Đệm lót rất ấm, trong phút chốc như có thể an ủi trái tim đang bị tổn thương của Trương Thanh Vận.
Tối hôm đó bão thổi cả đêm, ba người đều ngủ không ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau ba người lần lượt nhận được tin nhắn của trường thông báo hôm nay được nghỉ.
Nói cách khác không cần về đi học.
“Vậy cũng tốt, xem ra chúng ta phải ở nhà hội trưởng thêm một ngày nữa rồi.” Trải qua một buổi tối, tâm trạng Trương Thanh Vận đã dần bình phục, người cũng bình tĩnh lại.
Cậu còn làm điểm tâm cho hai người kia ăn.
Đinh Lâm với cậu dậy rất sớm, chỉ có mỗi phòng Tào Ngưng là không thấy động tĩnh.
“Nếu không để tôi đi gọi cậu ấy?” Đinh Lâm sợ Trương Thanh Vận lúng túng.
“Đừng, anh ăn trước đi, để tôi đi gọi.” Trương Thanh Vận nói không cần rồi đi tới trước phòng Tào Ngưng gõ cửa: “Tào Ngưng, dậy ăn cơm nè.”
Khoảng hai phút sau Tào Ngưng mở cửa ra, trên người ăn mặc chỉnh tề.
Hai người đứng ngay cửa nhìn nhau, Tào Ngưng phớt lờ nói: “Tránh ra, tôi muốn ra ngoài.”
Trương Thanh Vận không muốn tiếp tục cãi nhau với Tào Ngưng, liền tránh qua một bên cho cậu đi. Vốn tưởng Tào Ngưng đi tới bàn để ăn điểm tâm ai ngờ cậu lại đi về hướng cửa lớn.
“Cậu đi đâu?” Sắc mặt Trương Thanh Vận lập tức biến đổi.
“Về nhà.” Tào Ngưng khó chịu nói.
“Bên ngoài trời đang bão, cậu làm sao mà về được?” Trương Thanh Vận kéo tay cậu qua, nhẹ nhàng nói: “Qua ăn đi, tôi có làm mì xào đó.”
“Không ăn.” Tào Ngưng hất tay cậu ra.
“Về cái gì mà về, cậu có biết bên ngoài gió đang thổi mạnh lắm không hả!” Trương Thanh Vận lo lắng lôi kéo cậu lại, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, chính là rất dịu dàng: “Đi, tới ăn điểm tâm trước, chuyện về nhà lát nữa hãy nói có được không?”
Cậu biết, bây giờ trong lòng Tào Ngưng đang tức giận, chỉ cần mình nói nửa câu không êm tai đối phương sẽ lập tức đi ra khỏi nhà.
Chuyện này quá nguy hiểm không cần thiết phải thử làm gì.
“Trương Thanh Vận, cậu rốt cuộc có phải là đàn ông hay không vậy?” Tào Ngưng lần nữa hất tay Trương Thanh Vận ra, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, ngoài phẫn nộ còn có do dự.
“Tôi tất nhiên là đàn ông, cái này không phải cậu biết rõ nhất sao.” Vừa dứt lời liền lôi người tới bàn ăn.
“Vậy sao cậu không tức giận?” Tối hôm qua lúc rời đi rõ ràng đã nói như vậy rồi. Còn tưởng rằng hôm nay hai người sẽ chiến tranh lạnh, đường ai nấy đi.
Tào Ngưng không nghĩ tới sau một đêm Trương Thanh Vận lại thành như vậy.
“Giận cậu làm gì?” Trương Thanh Vận không nói nhiều, kéo cậu ngồi xuống ghế, mình cũng ngồi xuống bắt đầu ăn.
“…” Tào Ngưng ngồi ở đó, cảm thấy cả người đều không dễ chịu, muốn tức giận không tức giận được, muốn phát tiết thì không tìm được chỗ phát tiết, giống như có một cục lửa bị nghẹn ngay cổ họng.
Cậu không hiểu sao cứ thấy trống trải, lo lắng không thôi.
“Ăn đi.” Đinh Lâm múc cho cậu một bát cháo.
Theo cách nghĩ của Đinh Lâm chính là, Trương Thanh Vận không muốn gây thêm nhiều chuyện, cầm lên được thì cũng buông xuống được.
Thân là người trong cuộc Tào Ngưng tuy là không hiểu lắm, thế nhưng thần kinh của cậu vốn mẫn cảm, có thể cảm giác được chút ý tứ trong đó.
“Trương Thanh Vận.” Cậu không tự chủ được gọi tên người kia.
“Sao?” Trương Thanh Vận lập tức đáp lời cậu.
“Cậu thật sự không tức giận?” Tào Ngưng tuy có được đáp án nhưng vẫn không thấy trong lòng dễ chịu hơn chút nào.
“Không có.” Vừa nói vừa đưa cho cậu đĩa rau, bảo ăn nhiều một chút: “Chờ hết bão, cậu chở tôi về trường, cậu nếu như vẫn muốn về nhà thì nhớ phải lái xe cẩn thận một chút.”
“…” Đồ ăn Tào Ngưng ăn trong miệng rõ ràng là món cậu rất thích thế nhưng không hiểu sao dạ dày vẫn cảm thấy trống vắng.
Bọn họ ở nhà Đinh Lâm tới trưa rốt cuộc cũng đợi được bão yếu đi, lúc này ra ngoài hẳn không có vấn đề.
Tào Ngưng lái xe chở Trương Thanh Vận về lại trường học, Trương Thanh Vận xuống xe trước, ngồi ở vị trí kế bên tài xế nói với cậu: “Ngưng Ngưng, chúng ta không hợp nhau, sau này cũng đừng gặp lại nữa.” Dừng lại một lát, cậu nói thêm: “Tạm biệt.” Cởi dây an toàn rồi mở cửa xe bước ra.
Một cánh tay ở phía sau níu tay cậu lại…
Trương Thanh Vận có chút chần chờ, thế nhưng vẫn quyết định gỡ ra rời đi, mãi tới khi đầu ngón tay hai người tách ra.
Tào Ngưng ở cổng trường học một lúc lâu mới lái xe rời đi.
Buổi tối sau khi về tới nhà liền vào phòng cầm điện thoại lên gọi cho Trương Thanh Vận. Đợi một lúc sau truyền tới âm báo bận, không gọi được.
Gọi thêm mấy lần cũng là như vậy.
Mới đầu Tào Ngưng còn cho là trời đang bão nên tín hiệu không tốt. Ngồi đó suy đoán cũng không phải cách cậu mới gọi thử cho Vũ Hoằng Văn, kết quả rất nhanh đã gọi được.
“Hoằng Văn, gọi cho một người mà cứ báo bận là sao?” Tào Ngưng hỏi hắn.
“Báo bận? Haha, cậu gọi cho ai mà bị báo bận vậy? Thì tức là người ta cho cậu vào black list chứ sao!” Vũ Hoằng Văn nói.
“Không gọi cho ai hết.” Tào Ngưng kinh ngạc mà cúp điện thoại, mấy giây sau, cậu cắn răng ném điện thoại xuống đất: “Cút mẹ mày đi!”
Di động rớt xuống đất nát bét, tâm tình cậu cũng nát bét, không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ thêm bất kì chuyện gì.
Lúc này cậu chỉ biết ở trên giường tức giận tới run người, cố gắng kiềm chế bản thân mình không đập phá thêm món đồ nào nữa. Dùng sức ôm đầu gối để không đi xuống giường, không đi tìm người kia hỏi rõ ràng, cậu mẹ nó…
“Cmn cậu sao lại tàn nhẫn như vậy?”
Giống như Tào Ngưng trong lòng cậu ta không có chút phân lượng nào.
Hai buổi tối đó, cậu ta không lưu luyến chút nào sao?
Lúc trở về phòng ngủ liền cho số của Tào Ngưng vào black list, hết thảy phương thức liên lạc đều cắt bỏ, Trương Thanh Vận thậm chí còn cầu nguyện, mong là sau này đừng gặp lại cậu ấy nữa.
“Thanh Vận, có sao không vậy?” Lão tam sau khi trở về liền ngồi đờ ở đó.
Tiết Đào với Tịch Đông Thụ rất lo lắng cho cậu, hỏi thăm cậu xem có sao không.
“Tao không sao, chỉ mệt một chút thôi.” Trương Thanh Vận lấy lại tinh thần, cười nói với bọn họ: “Làm tình nguyện mệt quá, tuần tới chắc tao phải nghỉ ngơi lấy lại sức thôi.”
“Ừ vậy đi, mày coi mày hai mắt thâm đen hết rồi kìa, ráng mà nghỉ ngơi cho tốt.” Giờ bọn họ mới để ý tới, lão tam bình thường vốn rất chú trọng ngoại hình cư nhiên lại để mắt mình xuất hiện quầng thâm.
Có khi nào là do tối hôm qua bão lớn ngủ không ngon?
Trương Thanh Vận giơ tay sờ sờ mắt, mắt có quầng thâm rồi sao?
Chắc do tối hôm qua ngủ không ngon, cậu cười nói: “Vậy tao đi ngủ bù đây.”
Bò lên trên giường mình vốn nghĩ rằng sẽ ngủ không yên ai ngờ nằm suy nghĩ vớ vẩn một lát lại ngủ được.
Bảy giờ tối dậy đi ăn cơm, ăn cơm xong lại lên giường ngủ tiếp.
Trong một tuần tới, trạng thái của Trương Thanh Vận đại khái đều như vậy, trừ ăn cơm với đi học, thời gian còn lại hầu như đều ở trong phòng. Có thời gian liền ngủ không thì cũng ngồi đờ ra.
Bật một bộ phim lên xem, cũng không biết là cậu xem phim hay phim xem cậu nữa.
Mấy người cùng phòng ai cũng nhận thấy Trương Thanh Vận đang vô cùng suy sụp, giống như thời tiết mấy ngày hôm nay vậy, trời âm u còn mưa dầm liên miên.
Trương Thanh Vận xác thực chán chường hết một tuần, tuần sau mới khôi phục lại tiết tấu sinh hoạt thường ngày, lại là thanh niên lạc quan vui vẻ.
Cậu nhớ tới mình cả tuần rồi không có tập thể dục, chiều thứ sáu tranh thủ trong sân trường ít người cậu lái xe đạp chạy vòng quanh mấy chỗ gần đó.
Trên đường đi gặp phải bạn học liền chủ động cho người ta đi nhờ xe.
“Ừm tôi muốn đi tới ký túc xá số một, phiền cậu rồi!” Ngồi phía sau xe cậu là một bạn nữ cùng lớp, là lớp trưởng của lớp bọn họ.
“Cậu ngồi cho chắc nha.” Trương Thanh Vận chở đối phương tới chỗ cần đến, đây là việc cậu yêu thích, vừa có thể giúp người khác vừa có thể rèn luyện thân thể.
Thật ra cậu còn mong người ngồi phía sau có thể nặng một chút, nên đặc biệt thích chở mấy người béo haha.
“Hey, tài xế miễn phí chở dùm tôi tới thư viện với, nhanh nhanh nhanh!”
Xe của Trương Thanh Vận còn chưa kịp dừng lại đã có người đặt trước.
Cậu vừa mới nói ra một chữ “được” trên xe đã có người ngồi lên.
Cái gì mà ảo diệu quá vậy, rõ ràng bạn học đặt chỗ kia còn chưa có tới.
Trương Thanh Vận quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy người phía sau không khỏi giật mình.
“Ngưng Ngưng, sao lại là cậu?” Người này không phải Tào Ngưng thì là ai.
“Tìm một chỗ, chúng ta nói chuyện.” Tào Ngưng cúi đầu, Trương Thanh Vận lúc này nhìn xuống vừa vặn chỉ thấy mỗi đỉnh đầu, không nhìn thấy được mặt cậu.
“Nói gì?” Trương Thanh Vận không quá muốn đồng ý.
“Nói chuyện của hai chúng ta, cậu cho rằng cứ như vậy là kết thúc sao?” Tào Ngưng lắc đầu một cái, không có đơn giản như vậy đâu.
“Cậu muốn gì?”
Câu hỏi của Trương Thanh Vận không có được đáp án, đối phương ngồi thế lâu thật lâu không nói được lời nào, cảm giác có lỗi không biết từ đâu ập tới.
Cậu rất chán ghét bộ dáng hung hăng của Tào Ngưng, thế nhưng bộ dạng im lặng không nói chuyện lúc này của Tào Ngưng, giống như hiện tại, đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sao nhìn kiểu gì cũng giống cô dâu nhỏ bị bỏ rơi thế này.
“Vầy đi, ngay cổng trường có tiệm bánh ngọt, giờ chắc là đang vắng khách. Tôi mời cậu uống hồng trà ăn bánh ngọt.” Trương Thanh Vận đạp xe về hướng cổng trường.
Tào Ngưng ngồi yên sau không nói lời nào, nhìn tấm lưng dày rộng của đối phương, còn có cái eo gợi cảm, cậu không kiềm chế được giang hai tay ra ôm, gò má kề sát, hưởng thụ chút ấm áp của đối phương.
“Cậu biết bây giờ cậu giống cái gì không?” Trương Thanh Vận nhịn không được muốn trêu chọc cậu, thật không nghĩ tới.
Cậu vốn cho rằng Tào Ngưng đối với mình chỉ có kích thích, thích hưởng thụ cảm giác khi da thịt cận kề.
“Giống cái gì?” Tào Ngưng buông cậu ra, ngồi thẳng lưng lại.
“Sao không ôm nữa?” Người ngồi phía trước hỏi.
“Vô vị, tôi thích ôm cậu lúc không mặc quần áo hơn.” Tào Ngưng nở nụ cười nói, thế nhưng nụ cười không lan được tới đáy mắt.
“Ha ha.” Trong lòng Trương Thanh Vận nghĩ, đúng là cái đồ động vật ăn thịt, ha ha.
“Mấy ngày nay tôi nhớ cậu lắm, lúc không chịu nổi sẽ tự mình giải quyết, nhưng vẫn là chán.”
“…”
“Cậu nói đúng, giờ trong đầu tôi toàn là jb của cậu.”
“…”
Thấy người phía trước không nói gì, Tào Ngưng tự cười chính mình tự nói tự trả lời, còn nói mình mua gậy mát xa, thế nhưng không có hai trứng, dùng không thoải mái chút nào, sau đó mình còn cho chủ tiệm một cái review một sao.
“Tào Ngưng, cậu đừng như vậy nữa được không?” Trương Thanh Vận cắt ngang lời cậu, trên mặt đều là biểu hiện bất đắc dĩ. Cậu làm sao không hiểu chứ, người này rõ ràng cố ý nói như vậy, còn đang giận dỗi mình lần trước nói hắn đầu đầy jb.
“Cậu không thích? Vậy cậu thích tôi cào cào lòng bàn tay cậu hay là trừng mắt với cậu?” Tào Ngưng ngồi yên sau, phóng tầm mắt nhìn khung cảnh trong trường, gió thổi vào mắt có chút đau.
“Cái nào cũng không thích, tôi thích cậu thu hồi hết nanh vuốt, bộ dạng ngoan ngoãn.”
“Thu hồi hết nanh vuốt, vậy còn là tôi sao?” Tào Ngưng cười khinh bỉ: “Hừ! Khẩu vị của cậu chả ra làm sao.”
“Người ta chính là thích tiểu thanh tân, không thích khẩu vị nặng.” Trương Thanh Vận liền nói.
“Đệt!”
Tới tiệm bánh hai người một trước một sau đi vào, gọi hai miếng bánh gato, hai tách trà.
Hiện tại mới ba, bốn giờ chiều, trong tiệm bánh không có người nào, ngồi ở trong góc rất yên tĩnh.
“Sao cậu muốn nói chuyện gì, nói chuyện cậu mua gậy mát xa?” Trương Thanh Vận uống một hớp trà, sau đó chống cằm, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn người trước mặt.
Tào Ngưng lộ ra vẻ mặt sốt ruột, chỉ có thể nói theo: “Vứt rồi, dù gì cũng là đồ giả, vẫn là đồ thật dễ sử dụng hơn.”
“Bởi vậy cậu mới tới tìm cây gậy thật là tôi đây?” Trương Thanh Vận ngoài cười nhưng trong không cười, cùng với nụ cười ban nãy của Tào Ngưng có hiệu quả như nhau.
“Không được sao, nói cho cùng cũng là cậu biến tôi trở thành như vậy, tìm cậu đương nhiên dễ hơn tìm người khác.”
Trương Thanh Vận nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao? Lần trước tôi đã nói rõ ràng, chúng ta sau này đừng liên lạc nữa.”
“Nhưng mà tôi tìm cậu cậu vẫn sẽ xuất hiện.” Tào Ngưng nói.
“Vậy lần này coi như tôi sai đi, đáng lẽ không nên đi ra đây.” Trương Thanh Vận nói: “Sớm biết cậu muốn nói mấy lời này, tôi đã không đi với cậu rồi.”
“Nói mấy lời này thì thế nào, ở trong mắt cậu tôi không phải là người như vậy sao? Không nói những cái này thì nói cái gì?” Tào Ngưng nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt có chút dọa người.
“Nếu cậu muốn cãi nhau vậy thứ lỗi tôi không thể phụng bồi.” Trương Thanh Vận làm mặt lạnh, bộ dáng chuẩn bị rời đi.
Tào Ngưng dời ánh mắt đi chỗ khác để bản thân bình tĩnh lại, thôi không nói chuyện nữa.
Mười mấy giây sau mới mở miệng nói: “Tôi không muốn phải cãi nhau với cậu.” Hai mắt rũ xuống, từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, lấy ra một điếu ngậm trong miệng.
Ngay lúc chuẩn bị châm lửa thì bị Trương Thanh Vận ngăn lại: “Cậu biết suy nghĩ chút đi, ở trong cửa hàng của người khác mà hút thuốc mà coi được sao?”
Tào Ngưng ngậm điếu thuốc ngây ngốc, sau đó phiền lòng lấy điếu thuốc ra ném vào thùng rác.
“Cậu nói tôi không xứng với cậu, lý do là gì?”
Trương Thanh Vận nhìn nhìn điếu thuốc bị vứt đi một hồi, lấy bật lửa ra bật lên, ngọn lửa màu xanh lam le lói: “Tôi không phải nói cậu không xứng với tôi, mà là không xứng với chân tâm của tôi.”
“Có gì khác nhau?” Cậu hỏi.
“Cậu thích ở bên tôi, chỉ là nhất thời vui vẻ, còn tôi thì khác, tôi không chơi nổi trò chơi luyến ái này.” Trương Thanh Vận trực tiếp nói: “Ít ra người đi cùng với tôi, phải là người muốn bên tôi cả đời.”
Mà Tào Ngưng căn bản là muốn chơi đùa đi, quan hệ quen rồi thì muốn yêu đương thôi.
Ý của cậu, Tào Ngưng nghe đã hiểu, chỉ là kinh ngạc, có chút không thể hiểu nổi, hơn nữa còn cảm thấy hoang đường: “Tôi mới mười tám tuổi, cuộc đời sau này còn dài như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Cậu cảm thấy Trương Thanh Vận không hề thực tế chút nào, tuổi còn trẻ nói cái gì mà cả đời chứ, bộ nghĩ rằng cả đời là dễ lắm sao?
Nếu được như vậy cũng sẽ không có nhiều người kết hôn rồi lại ly hôn như thế.
Lúc kết hôn có ai mà không nghĩ sẽ là cả đời?
“Cái tôi coi trọng chính là thái độ, tôi không có nói cậu sai, cũng không có nói tôi hoàn toàn đúng, đây cũng chỉ là sự cố chấp của tôi thôi.”
“Cậu còn không cho người ta thương lượng, đúng là đủ cố chấp.” Tào Ngưng vẫn còn chưa hết kinh ngạc với quan niệm này của Trương Thanh Vận, xã hội bây giờ sao vẫn còn người có tư tưởng như tên này chứ.
“Ừ.” Kết quả như vậy, Trương Thanh Vận đã sớm đoán được nên mới quyết định tách ra.
“Tôi không bảo đảm được cái gì cũng không có nghĩa là thái độ tôi có vấn đề, thái độ này của tôi mới là bình thường hiểu chứ!” Tào Ngưng thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ không xác định bản thân có làm được hay không mà vẫn phải phồng mang trợn má lên thề thốt, như vậy mới là đúng sao?
Nói thôi thì ai mà không nói được?
Trương Thanh Vận cậu là kẻ ngốc sao?
“Bởi vì trong tiềm thức của cậu vốn đã chừa sẵn đường lui cho mình, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể kết hôn sinh con, trở về cuộc sống của một người bình thường, trong lòng cậu chính là nghĩ như vậy.” Trương Thanh Vận không khách khí nói toạc ra.
Người kiêu ngạo như Tào Ngưng, trong giây phút đó thế nhưng lại không biết nói gì.
“Nếu muốn chơi đùa với đàn ông, bên ngoài có rất nhiều đối tượng, còn tôi thì thôi đi, tôi không muốn chơi với cậu.” Trương Thanh Vận đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Cậu có phải cảm thấy chỉ cần có jb là có thể nằm trên tôi?” Tào Ngưng ở sau lưng cậu, cười cay đắng.
“Nói thật, nếu muốn tìm đối tượng tốt như tôi thì có hơi khó một chút, nhưng nếu cố gắng tìm thì sẽ có thôi.” Trương Thanh Vận nói câu cuối cùng: “Nhớ đề phòng AIDS!” rồi đi.
“Trương Thanh Vận!” Tào Ngưng đứng dậy đuổi theo.
Ở ngay trước cửa tiệm bánh không ngần ngại kéo tay cậu lại, nói một câu: “Tôi chưa hề nghĩ tới cái gì bình thường hay không bình thường, cậu nghĩ tôi để ý sao? Toàn là do cậu tự suy đoán!”
“Chỗ này là nơi công cộng đó.” Trương Thanh Vận đẩy đẩy ngón tay cậu ra, ý bảo cậu bình tĩnh.
“Cậu muốn cứ tiếp tục trốn tránh như vậy sao? Cái đồ xấu xa nhà cậu!” Tào Ngưng mặc kệ ở đây có phải là nơi công cộng hay không, bị Trương Thanh Vận chọc tức tới không nhịn nổi.
Cái đồ không tim không phổi!
Bọn họ cứ thế ở ven đường lằng nhà lằng nhằng, không hề biết có một chiếc xe van đậu gần đó đang âm thầm quan sát bên này.
“Lão Lục, có phải thằng đó không?” Trong xe có một người đàn ông đeo mặt nạ hỏi.
“Hình như là nó, tao nghe có người nói nó rất thích chơi đàn ông.” Lão Lục với hắn nói cùng một chất giọng, là đồng hương.
“Vậy thì làm đi, Hổ Tử lái xe!” Một tên cao to khác lên tiếng.
Bọn chúng có tổng cộng năm người, tất cả đều đeo mặt nạ màu đen, không cách nào thấy rõ mặt. Trên người mỗi người đều có cầm theo dao, tên cao to trên người còn bị thương.
“Có phải cậu cho tôi vào black list rồi không?” Tào Ngưng vẫn kiên trì kéo tay cậu không cho đi.
“Về trường rồi nói, chỗ này người qua kẻ lại cậu không sợ mất mặt sao?” Trương Thanh Vận hết cách, chỉ biết ráng dỗ cậu về trường rồi tính tiếp.
“Tôi không sợ mất mặt, tôi cứ đứng đây ăn vạ đấy cậu làm gì được tôi.” Tào Ngưng một bộ dáng không thèm đếm xỉa, Trương Thanh Vận lúc này chỉ nghĩ đến một câu “Chó cùng rứt giậu”.
“Ngưng Ngưng…” Trương Thanh Vận quay lưng về phía đại lộ nói chuyện, lúc này từ phía sau một chiếc xe van trờ tới, bỗng đâu có mấy người mở cửa xe đi ra y chang trong phim chụp thuốc mê Trương Thanh Vận rồi kéo vào trong xe.
“Này!” Tào Ngưng phản ứng rất nhanh, lập tức nhào tới, lúc này cậu vẫn còn nắm tay Trương Thanh Vận, làm bọn cướp không cách nào đóng cửa xe lại.
“Đừng dây dưa nữa! Bắt thằng này theo luôn đi!”
…
Hai người bị ngất nằm ở một góc bên trong xe.
Chiếc xe trực tiếp lái ra khỏi thành phố đi về hướng ngoại thành.
Từ bốn giờ chiều đi tới tám giờ tối, bốn tiếng đồng hồ cuối cùng bọn chúng cũng dừng lại ở một thôn làng nhỏ.
Thôn làng này chỉ có vỏn vẹn mười mấy hộ gia đình, bọn họ đều là dân tộc thiểu số, bình thường ngoại trừ lúc đi ra ngoài bán sản vật còn lại hầu như không có thêm bất kì liên hệ nào với thế giới bên ngoài.
Trương Thanh Vận và Tào Ngưng bị lôi xuống xe, ném vào một cái nhà bằng gỗ, dưới sàn nhà cũng toàn là gỗ nốt.
“Lão đại, nói chuyện sao rồi?” Bên ngoài phòng truyền tới tiếng nói chuyện của bọn cướp.
“Mẹ kiếp! Hắn nói con hắn giờ đang ở trường học, nói chúng ta lừa hắn.” Tên cao to cúp điện thoại, đột nhiên chạy vào phòng, đạp Trương Thanh Vận cho tỉnh lại: “Thằng nhóc này, nói thật mau mày tên là gì hả!”
Trương Thanh Vận vốn đã tỉnh từ sớm, cũng đã nghe thấy hết mọi chuyện, đối phương rõ ràng đã trói lầm người. Cậu cười khổ, đứng trên đường nói chuyện thôi mà cũng có thể gặp phải chuyện như thế này.
Cậu nhìn qua người đang nằm dựa sát vào mình, Tào Ngưng lúc này còn chưa tỉnh lại, cẩn thận mở miệng trả lời: “Các vị đại ca, tôi tên Trương Thanh Vận, là sinh viên đại học Z.”
“Họ Trương? Mẹ nó! Chúng ta bắt lầm người rồi!” Lão Lục nhất thời nổi giận quát mắng.
“Con mẹ nó!” Gã lão đại buồn bực sờ sờ đầu trọc, đột nhiên chỉ vào Tào Ngưng: “Vậy thằng này thì sao? Tên gì?”
Trương Thanh Vận nói: “Cậu ấy là Ngưng Ngưng, bạn học của tôi, mới mười tám tuổi.”
Nghĩ thầm, người bọn này muốn bắt cóc là sinh viên đại học Z, hẳn không phải chỉ mới mười tám tuổi.
Không dám nói tên đầy đủ của Tào Ngưng ra, sợ khi những tên cướp này biết được thân phận thật của Tào Ngưng sẽ nổi lòng tham.
“Đệt! Vậy thì không phải rồi, hai đứa đều không phải! Mẹ nó! Thằng nào bắt hai đứa này vậy? Lúc trói không biết nhìn hả?”Lão mắng chửi một trận, mấy tên còn lại chỉ biết im thin thít nghe chửi.
“Lão đại, vậy…phải làm sao bây giờ?” Tài xế tên Hổ Tử hỏi.
“Sao trăng gì nữa, thả chứ sao!” Người đàn ông nói giọng vùng miền đặc sệt liếc nhìn Tào Ngưng, thằng nhóc này mới mười tám tuổi, vừa bằng tuổi con trai của gã, giết con tin là không được.
“Thả thì phải thả nhưng cũng không thể tùy tiện được.” Lão đại nói: “Đe dọa bọn nó một chút, để lúc ra ngoài không dám gây phiền phức cho chúng ta.”
“Đe dọa như thế nào? Đánh một trận?” Lão Lục nhìn hai người, da thịt mềm mại, không biết xuống tay như thế nào.
“Đệt! Đánh cũng không được… Hai thằng nó không phải là một cặp sao, vậy chúng ta quay phim lại đi. Nếu sau này dám tìm chúng ta gây phiền phức thì chúng ta sẽ tung đoạn phim đó ra cho hai đứa nổi tiếng luôn.” Lão đại lấy ra di động chuẩn bị quay phim.
Ý tưởng này rất hay, mấy người khác đều nghĩ vậy, ít ra so với đánh một trận thú vị hơn nhiều.
Gã nói giọng vùng miền ngồi xuống trước mặt Trương Thanh Vận khuyên cậu: “Ngoan ngoãn mà nghe lời lão đại tụi tao đi, tụi mày cũng đâu có muốn chịu đòn có đúng không?”
Bọn chúng có năm người, người nào người nấy đều cường tráng, chưa kể trên người còn có vũ khí.
Trương Thanh Vận vì an toàn của Tào Ngưng không dám làm bọn chúng tức giận.
Đối với đề nghị của tên lão đại cậu chỉ có thể gật đầu, đồng thời hi vọng đối phương nói được làm được, thật sự thả bọn họ an toàn trở về.
“Họ Trương kia, mau mau gọi bạn trai mày dậy đi, đừng làm mất thời gian của tụi tao.” Lão đại đã mở di động lên.
Tư thế kia là muốn vây xem hai người bọn họ xxoo, Trương Thanh Vận thật sự không đành lòng đánh thức Tào Ngưng.
Bởi vì không biết tiểu công chúa sẽ có phản ứng gì…
Nếu như để bọn cướp này mất kiên nhẫn thì e là sẽ rất thảm…
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
1402 chương
21 chương
83 chương
39 chương
36 chương
50 chương