Tô Tiểu Thư Và Cố Tiên Sinh
Chương 5
Chuyển ngữ – Đặng Trà My
Ngoại trừ việc tăng ca hoặc xã giao cần thiết, cứ đúng giờ, Land Rover của Cố Trầm lại xuất hiện dưới công ty của Tô Tố. Tô Tố nhìn thấy vậy, việc làm cơm tối cũng thuận tay hơn nhiều.
Nhưng ngài Lái Xe chỉ đang phụ trách việc đưa đón hằng ngày, cô Đầu Bếp cũng tự giác một tuần có hai ngày nghỉ. Như đã hẹn, Tô Tố không hỏi Cố Trầm giải quyết ba bữa ngày cuối tuần thế nào, Tô Tố không hỏi, Cố Trầm cũng chẳng bao giờ nhắc tới.
Mặt khác, quan hệ giữa Tô Tố và Lương Diệp dường như cũng có một sự cân đối kỳ diệu nào đó – hai người không gọi điện nhắn tin nhiều, nhưng cơ bản tuần nào hai người cũng gặp nhau một lần vào cuối tuần, cùng ăn cơm, thỉnh thoảng lại đi xem phim. Tô Tố vốn tính đà điểu rất thỏa mãn với sự cân đối này, lại có thể trấn an để mẹ Tô không giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô nữa, hơn nữa Lương Diệp xuất thân hệ tiếng Trung quả thật là đối tượng nói chuyện không tồi. Một câu như thể lơ đãng của anh ta lại thường xuyên có thể kéo dài chủ đề, việc này khiến Tô Tố rất bội phục.
Nhưng sự cân đối luôn là lớp ngụy trang của ông trời, khiến cho bạn không kịp trở tay mới là mục tiêu cuối cùng của ông ta.
Một câu “Tô Tố, hay là chúng ta thử hẹn hò nghiêm túc xem sao?” của Lương Diệp khiến sự cân đối mà Tố Đà Điểu đang hết sức quý trọng tan thành mây khói.
Tô Tố bối rối nói một câu qua loa tắc trách “Để em suy nghĩ chút” rồi liền vội vàng xuống xe, chưa đợi Lương Diệp đánh xe đi cô đã vội lên lầu.
Về đến nhà, Tô Tố ngồi sững sờ thất thần trong phòng khách. Trước mắt cô có hình ảnh như có như không hiện lên, hỗn loạn mà lại mơ hồ, mãi đến khi tiếng Từ Mịch Mịch vang lên bên tai – “Đã lâu vậy rồi, có nhớ cũng chẳng được gì”. “Việc này cậu phải tự vượt qua, chẳng nhẽ tốn mất mấy năm còn chưa đủ à?”
Tô Tố đứng dậy tới trước tủ đồ, kéo cửa tủ ra, thùng giấy màu trắng lặng yên nằm đó.
Ngón tay khẽ run, Tô Tố hít sâu một hơi, mở thùng ra.
Một đóa hồng vàng héo khô được đặt cẩn thận trong một chiếc bình thủy tinh, một xấp thư dày được xếp theo đúng thứ tự thời gian, mấy tấm vé xem phim đã phai màu, những mảnh giấy đầy chữ, một chiếc chìa khóa đã mất vẻ bóng loáng của kim loại… Còn có một tấm hình duy nhất.
Tô Tố khẽ cầm ảnh chụp lên, mang nó tới gần trước mắt – Trên tấm hình là một chàng trai và một cô gái sóng vai đứng cạnh nhau, nụ cười rạng rỡ đọng lại, là thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Khóe miệng cô không nén được khẽ cong, nhưng hốc mắt vẫn hơi ướt.
Thả ảnh chụp lại chỗ cũ, Tô Tố lấy điện thoại trong túi áo khoác ra nhắn tin cho Lương Diệp
“Lương Diệp, anh tin vào tình yêu không?”
Lương Diệp trả lời rất nhanh.
“Tin.”
“Vậy anh cảm thấy giữa chúng ta sẽ có tình yêu ư?”
Tô Tố kiên nhẫn chờ đợi, điện thoại yên lặng một chốc rồi lại có tiếng báo tin nhắn.
Lương Diệp đáp lại bằng một tin nhắn rất dài.
“Tô Tố, tình yêu là một bó củi trong lòng người, có người đốt cháy hết rất sớm, có người lại đốt hết muộn. Có người đốt được lâu, lại có người nhanh chóng đốt hết thành tro. Cho dù tình yêu có trở thành tro tàn thì cũng đừng quên, vẫn còn có dư âm có thể sưởi ấm.”
Quả nhiên anh ta hiểu, Tô Tố cười khổ.
…
Cố Trầm phát hiện ra hôm nay Tô Tố có vẻ là lạ. Không chỉ bữa tối không đạt tiêu chuẩn, có món chẳng có vị gì, có món lại mặn vô cùng, hơn nữa bây giờ cô lại ngồi đó yên lặng ăn cơm trắng, rốt cuộc là thế nào đây?
“Tô Tố…” Cố Trầm buông bát đũa, khẽ chau mày.
“Hả?” Tô Tố hoàn hồn, “Anh ăn xong rồi à?”
Nói xong cô liền đứng dậy thu dọn, không biết là vô tình hay cố ý, cô không để ý đến người đối diện muốn nói lại thôi, còn có đôi mắt không che được vẻ lo lắng.
Một tay cầm đũa, một tay Tô Tố mang chén đĩa lại bồn rừa, không ngờ chén đĩa đầy mỡ, cô không kịp phản ứng, tiếng vỡ vụn chói tai vang lên, dưới đất bừa bãi hỗn loạn.
Tô Tố chưa kịp suy nghĩ đã vội ngồi xuống, tay còn chưa kịp chạm tới mảnh vỡ, người đã bị Cố Trầm kéo đứng dậy. Đôi đồng tử đen nhánh đã ẩn vẻ tức giận, Cố Trầm không thèm ừ hữ, kéo Tô Tố ra khỏi chỗ chén đĩa vỡ, tìm chổi bắt đầu dọn dẹp.
Tô Tố luống cuống đứng bên tường, ánh mắt vô thức tránh bóng người kia. Cô không muốn nhìn thấy vẻ lo lắng trong đôi mắt kia, không muốn thấy anh tức giận, càng không muốn nhìn anh chẳng nói năng gì, chỉ giải quyết hết hậu quả cho mình gây ra.
“Cố Trầm, để em ở một mình đi.” Không nên để anh chịu thiệt ngồi đó dọn dẹp cho cô mới phải.
Động tác trên tay Cố Trầm không dừng lại, mấy giây sau anh mới lạnh nhạt nói: “Anh biết rồi, dọn xong anh sẽ đi.”
Tô Tố choáng váng, lúc này mới kịp ngớ ra là mình nói linh tinh! Người ta lau dọn mệt nhọc, cô lại còn nói như thế! Nhưng muốn cứu vãn cũng đã muộn, Tô Tố quả thật chẳng biết làm sao!
Mãi đến khi Cố Trầm rửa tay rồi đi ra, Tô Tố vẫn chẳng nói được gì.
Quan hệ giữa cô và Lương Diệp còn đang bế tắc, bây giờ lại chỉ vì câu nói lỗ mãng của cô mà phá hỏng quan hệ láng giềng hòa thuận, Tô Tố chỉ đành cảm thán gần đây đúng là xui xẻo, việc gì cũng trắc trở.
Sáng sớm ngày thứ hai, thái độ của Tô Tố khác thường, từ sớm đã đứng cung nghênh Cố lão gia đại giá ở trước cửa nhà Cố Trầm, còn ý đồ dùng món bánh bao nấm hương thơm ngào ngạt đổi lấy nụ cười của Cố lão gia. Đáng tiếng Cố lão gia không bị bánh bao nhân rau mua chuộc, bình tĩnh tỏ vẻ anh đã ăn sáng rồi. Đang lúc Tố Sai Vặt ngượng ngùng chuẩn bị nhét bánh bao vào miệng mình, Cố lão gia lại mở miệng dát vàng, nói rằng anh quả thật không đành phụ tấm lòng của Tố Sai Vặt, cuối cùng quyết định nhận lấy bánh bao nhân rau của cô, nếu như ăn thử thấy thỏa mãn thì anh có thể xem xét về việc giao quyền quản lí bữa sáng của mình cho Tố Sai Vặt.
Trên mặt Tô Tố ra chiều vui vẻ nhưng trong lòng đã lệ chảy thành sông. Thỏa mãn cái đầu anh ấy Cố Vỏ Quýt, cho anh chút ánh mặt trời, cho anh chút đồ ăn sáng, anh liền cho rằng mama tôi đây là cô gái hiền lành đó à!
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
49 chương
29 chương
59 chương
134 chương