Trương Khế ngây người hồi lâu, tức tối nói: - Phụ thân con lúc nào cũng vậy, cứ tâm niệm sông Hoài này, ngoài ra thì cái gì cũng không để ở trong lòng. An Hiệp lấy hai tay che mặt: - Con rất xấu hổ. Cứ xoắn xuýt mấy chuyện nhỏ này, thật là nhàm chán. - Con xấu hổ cái gì? Mẹ đâu có trách con. Trương Khế thấy thế thì đau lòng, vội an ủi tiểu nữ nhi. An Hiệp cười nhẹ, cũng không giải thích hiểu lầm này: - Trình tỷ tỷ rất khó xử, con lúc nãy là bất bình thay tỷ ấy thôi. Mẹ đừng để ý. Trương Khế tỉnh ngộ: - Là tại cái này à, Hiệp nhi, con trách lầm rồi. A Hi khó xử là tại Trình gia chứ không phải tại mẹ. Mẫu thân con cũng đâu phải tự mình chạy tới Trình gia thân thiết với Thu di nương, mà là Trình gia để Thu di nương tới Tây Viên. Ta tiếp đãi Thu di nương, chẳng qua là khách khí nể mặt Trình gia, ngoài ra chẳng có gì đáng nói. Chuyện này nếu nói thất lễ, là Trình gia thất lễ trước, ai bảo nhà họ công khai để di nương ra cửa tới nhà thân thích chứ. Con nói xem, Trình gia làm như vậy là để cho Tây Viên xem Thu di nương như là khách chân chính hay không đây? Cái này là làm khó Tây Viên rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Hiệp nhăn lại: - Trình tỷ tỷ tức giận thiệt lâu…… Trương Khế khinh thường nhìn tiểu nữ nhi: - Mới thấy con hơi hơi hiểu chuyện thì con lại ngu ngốc rồi. A Hi tức giận cái gì chứ? Tức giận có ích gì? Nghĩ cách giúp mẹ nó quản lý tốt nội trạch Trình gia mới là chuyện nên làm! An Hiệp ngớ ra, vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị Trương Khế nhanh mồm nhanh miệng ngăn lại: - Khỏi phải nói với ta cái gì mà chuyện của Trình gia có bao nhiêu rắc rối, một chuyện khó có ít nhất ba cách ứng phó! Nghĩ cách đi, những cái khác đều là ăn nói hàm hồ. Trương Khế lý lẽ hùng hồn, An Hiệp không còn lời nào để nói. Trương Khế chiếm được thượng phong, dương dương đắc ý đứng lên: - Tiểu Hiệp nhi, mẫu thân con ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đó, những chỗ mà con phải khiêm tốn học hỏi mẹ đây còn nhiều lắm. Bà nghênh ngang kiêu ngạo quay về phòng. Phòng ngủ im ắng, đèn đóm đã tắt hết. Trương Khế không gọi thị nữ cũng không cần nến mà nhẹ nhàng mò mẫm lại chỗ giường rồi nằm xuống. Cái tên An Ký này tối nay sắc mặt không được tốt lắm nên vẫn là đừng có chọc hắn thì hơn. - Cãi xong rồi? Giọng nói của An Ký vang lên, tuy nhàn nhạt nhưng rất trong trẻo, hiển nhiên là chưa ngủ. Trương Khế trở mình, đối diện với ông, cười tinh nghịch: - Ta cãi thắng! Tiểu Hiệp nhi bữa nay ỉu xìu. Thê tử vô tư như con nít, An Ký cười nhẹ: - Trương Điềm Tâm, nàng ăn hiếp khuê nữ của ta. Trương Khế vẻ mặt tinh nghịch: - An công tử, chàng không quan tâm thê tử. An Ký dịu dàng hôn lên má nàng: - Ai nói thế? Hai người ngọt ngào với nhau vài câu rồi ôm nhau đi vào giấc ngủ. Sau bữa sáng ngày hôm sau, Thu di nương liền đến nhà chính cáo từ: - Nhị tiểu thư còn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày, làm phiền mọi người chăm sóc, thật sự rất áy náy. Trương Khế mỉm cười nói: - Đâu có đâu có, đều là thân thích cả, vốn là chuyện nên làm mà. Bà rất khách sáo tiễn Thu di nương đi. Không chỉ khách sáo tiễn đi mà còn sai người đưa đến Hạnh Hoa thôn của Trình gia, lại đưa thêm mười mấy loại điểm tâm thơm mềm cho Trình lão phu nhân, lễ nghĩa chu đáo. Trình phu nhân rất cảm kích: - Đã làm phiền, làm phiền rồi. Tây Viên làm như vậy, Thu di nương và lão phu nhân đều không thể nói gì, mình giảm đi bao nhiêu là phiền phức. Nếu Thu di nương ở Tây Viên bị đối xử lạnh nhạt thì khi trở về sẽ không thể thiếu một màn khóc lóc kể lể với lão phu nhân, lão phu nhân bình thường không có chuyện gì cũng hay đay nghiến mấy câu rồi, có cớ này chẳng phải là lại càng bộc phát tính khí cáu kỉnh hay sao? Lại không thể nói lý lẽ với lão nhân gia nữa chứ. Nhớ tới lão phu nhân, Trình phu nhân lại lo âu khôn xiết. A Hi mấy ngày này ở Tây Viên xem như ở nhà, không hề viết thư năn nỉ đòi về mà ngược lại, lại vui vẻ thoải mái vô cùng. Trình gia là nhà của nó, rời khỏi nhà mà khuê nữ lại dễ chịu như thế, đây cũng là một vấn đề. Sắp đến Tết, việc nhà bề bộn, Trình phu nhân bận đến sứt đầu mẻ trán. Còn Thu di nương lại rất nhàn rỗi, dù sao việc nhà cũng không tới lượt bà quản, nên ban ngày bà cùng lão phu nhân cười đùa tán gẫu, ban đêm thì cùng Trình ngự sử liếc mắt đưa tình, cuộc sống không hề hiu quạnh. Nửa đêm tỉnh mộng, Thu di nương cũng không ngủ được: “Nha đầu ngốc này không biết ra sao nữa. Ngay cả câu dẫn một nam nhân cũng không biết. Rõ ràng là thân phận không cao, lại cứ muốn bày ra dáng vẻ danh môn khuê tú, làm người ta sốt ruột chết đi được.” Thu di nương thật đã trách oan Trình Bạch rồi. Trình Bạch rất dụng tâm, mỗi ngày đều vẽ mày, thoa son phấn, trang phục thanh lệ đáng yêu, phàm là trên đường mà Trương Mại có thể xuất hiện nàng đều luôn quanh quẩn ở đó, căn bản không hề lười biếng. Nhưng vì vận may không tốt nên lần nào nàng cũng không gặp được người. Ngày hai mươi tháng chạp, Trình ngự sử đích thân đến Tây Viên đón Trình Hi, Trình Bạch về nhà. Thứ nhất là thương thế của Trình Bạch đã dưỡng tốt rồi, hơn nữa lại sắp Tết, cũng không thể ở nhà thân thích ăn Tết thì coi sao được. Người của Trình gia ân cần nói cám ơn, Trương Mại mỉm cười khiêm tốn, giữa khách và chủ đều rất hòa nhã, thân thiện. Trương Khế chuẩn bị quà cáp phong phú đưa đến Trình gia. Trình lão phu nhân tự mình xem qua, vô cùng hài lòng. Hoa quả tươi, hoa quả khô, cá tươi….từ Nam đến Bắc, ngoài ra còn có hai rương da lông chứa da cáo đen, da chồn, da xá lị tôn (một loài thú giống như loài chồn cáo, rất giỏi trèo cây, da rất quý), da cáo trắng nhỏ, đều là hàng thượng hạng. Còn có một tấm da bạch hổ quý giá đặc biệt dành để hiếu kính Trình lão phu nhân, làm cho Trình lão phu nhân vô cùng đắc ý. Trương Khế không chỉ rộng lượng với thân thích xa là Trình gia mà đối với hàng xóm Từ gia cũng rất hào phóng. Hải sản cấp cao như bào ngư, vi cá, cá mực, hải sâm, các loại cá, tôm, cua tươi, các loại thú mới săn như hươu, hoẵng, dê vàng, heo rừng cứ liên tục đưa đến Từ gia. Đầu óc của Từ Sâm cùng Lục Vân đều có chút mơ hồ rồi, tuy là hàng xóm nhưng thế này cũng quá nhiệt tình đi? - Trọng Khải, cô cô giao hảo tốt với láng giềng như vậy, con thấy được không? Buổi tối Trương Mại về đến nhà, Trương Khế cười hì hì hỏi. Huynh trưởng và A Du gửi thư tới, dặn mình giúp Trọng Khải “giao hảo tốt với láng giềng”, vậy thì giao hảo tốt thôi. Mời khách nhiều vào, tặng quà nhiều vào, qua lại nhiều vào, không phải là giao hảo tốt sao. - Rất tốt rất tốt. Trương Mại cười chắp tay đa tạ: - Làm phiền cô cô rồi. Cha mẹ mình ở kinh thành xa xôi kia, miệng thì nói “Nhi tử, cưới vợ là chuyện của con, tự con lo liệu lấy” nhưng kì thật vẫn rất quan tâm, yêu thương mình. Nếu không thì sao ngay cả thập tam cô cô cũng sai bảo chứ. Hoa Sơn lão nhân thở phì phò nghĩ: “Tốt cái gì mà tốt. Thật khó coi, toàn là đưa đồ ăn, tiểu cô nương sẽ cho là A Mại chỉ biết ăn thôi, làm sao mà tốt? Phải tặng những thứ tao nhã, giống như danh cầm “đại thánh di âm” vậy mới miễn cưỡng xứng.” Hoa Sơn lão nhân tung cửa ra ngoài, Trương Mại cười nói: - Sư công, ngài đợi con với! Sau khi chào Trương Khế, Trương Mại lẽo đẽo theo sau Hoa Sơn lão nhân: - Sư công, chúng ta chơi trốn tìm được không? Ngài trước tiên cứ nấp thật kỹ, con nhất định sẽ tìm được. Hoa Sơn lão nhân xụ mặt, không đếm xỉa đến hắn, cũng không thèm nói lời nào. - Sư công ngài lại bướng bỉnh nữa rồi. -…….. - Sư công ngài đang đi đâu thế? Hoa Sơn lão nhân vẫn không nói lời nào, đi một hơi đến cầm phòng, chỉ vào thanh “đại thánh di âm” ra lệnh: - A Mại, đàn này đem tặng cho tiểu cô nương. Trương Mại cười cười, trong nụ cười có chút ngượng ngùng: - Ngài để con nghĩ biện pháp đã. Trong phòng một tiểu cô nương bỗng nhiên nhiều thêm một thanh cầm, dù là phụ mẫu nhà ai thì cũng sẽ hỏi đến, nên lỗ mãng đưa qua là không được. Hoa Sơn lão nhân đã nhìn hắn từ nhỏ đến lớn nên đối với hắn vô cùng quen thuộc, vui mừng hỏi: - A Mại, con tới cầm phòng liền nhớ tới tiểu cô nương, có đúng không? Nhớ tới tiểu cô nương thì con liền xấu hổ, có đúng không? Trương Mại đỏ mặt, đi tới trước đàn ngồi xuống, nhẹ đưa tay gảy đàn. Hoa Sơn lão nhân cười hì hì nhìn hắn, A Mại biết yêu rồi! Đỏ mặt kìa! Nghe đi, nó tiện tay gảy đàn nhưng tiếng đàn cũng rất triền miên!