Tháng mười mùa thu, bầu trời quang đãng. Quý thị lang, không, hiện tại nên gọi là Quý thượng thư rồi, năm ngoái ông đã thăng chức thành Nam Kinh Hộ bộ thượng thư, Quý thượng thư và Quý phu nhân đích thân đưa nữ nhi lên kinh cùng Từ Tốn cử hành hôn lễ linh đình long trọng. Ngày Quý Dao xuất giá, Quý thượng thư tràn đầy cảm khái: - Hiền tế, ta đem Dao Dao nhờ cậy cho con. Con bé có chỗ nào không chu toàn, mong con thông cảm. Quý phu nhân đoan trang mỹ lệ khóc ướt khăn gấm trong tay, nghẹn ngào nói chẳng nên lời. Từ Tốn cung kính dập đầu: - Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, con và Dao Dao chắc chắn sẽ tôn trọng, yêu thương lẫn nhau, giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, xin hai người yên tâm. Quý thượng thư vui mừng vuốt râu mỉm cười, Quý phu nhân càng khóc dữ dội hơn. Quý Dao phủ khăn voan đỏ, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót. Từng giọt lệ long lanh rơi trên khuôn mặt, nhỏ xuống nền gạch làm bỏng trái tim phụ mẫu. Quý thượng thư răn dạy một phen, kế đó Quý Dao bái biệt phụ mẫu, lên kiệu lớn tám người khiêng. Quý phu nhân còn đang lau nước mắt, đường muội Quý Quân đặc biệt tươi cười tới hỏi: - Hôm nay muội bận chết được, vừa là thân thích nhà gái, vừa là thân thích nhà trai. Tẩu tẩu, tẩu nói xem muội nên đến nhà gái dự tiệc hay đến nhà trai dự tiệc đây? Quý phu nhân chẳng quan tâm việc khóc nữa, vội lôi kéo Quý Quân dặn dò: - Hảo muội muội, muội mau đến Từ gia đi! Xem thử Dao Dao có tốt không, con bé lạ nước lạ cái, có muội ở đó, con bé cũng có người tin cậy. Quý thượng thư cười: - Phu nhân, làm gì có ai như nàng! A Quân là khách, ai lại đuổi khách ra ngoài chứ. May là đường muội chí thân, nếu đổi thành người khác không thể không giận bà. Quý phu nhân liếc ông: - Cùng A Quân mà còn nói những lời sáo rỗng đó sao. Quý Quân hé môi cười: - Được rồi, không đùa các ngươi nữa, tẩu đến đường Định Phụ đây. Từ gia mới mua một trạch viện mới ở đường Định Phụ, Từ Tốn cưới Quý Dao sẽ ở trong nhà mới. Quý phu nhân mừng rỡ, liên tục giục Quý Quân: - Hảo muội muội, mau đi, mau đi đi. Quý thượng thư rất buồn cười. Quý Quân cười đi đến đường Định Phụ. Đến nơi vừa nhìn, tốt, cách cổng lớn rất xa đã chật như nêm cối, khách đến khách đi vô cùng náo nhiệt. Khó khăn lắm mới vào trong được, Lục Vân đang lo lắng: - Sao lại nhiều khách tới như vậy? Trong nhà ngồi không đủ. Trừ thân thích của Từ gia và vài thân thích của Lục gia ở kinh thành, còn có đồng liêu và những người đậu cùng khóa với Từ Sâm, đồng môn của Từ Tốn, ngoài ra còn có thân thích của cô nãi nãi Từ gia A Trì, quá nhiều rồi. Cái khác chưa nói, chỉ riêng Mạnh gia đã tới mấy chục người. May mà Từ gia có vị cô gia tài giỏi, Trương Mại lập tức sai người bao trọn Kim Dư tửu lâu phụ cận. Những phó dịch mặc thanh y vẻ mặt tươi cười, hướng dẫn khách khứa đến nhã gian tửu lâu ngồi. Trong không khí vui mừng, Quý Quân chú ý đến một thiếu nữ mỹ lệ rụt rè trong bữa tiệc, giữa chân mày có sự dịu dàng động lòng người, nhìn có vẻ là một cô nương rất dễ gần. - Là ai vậy? Quý Quân nhân lúc rảnh rỗi, hỏi thăm A Trì. A Trì nhìn theo ánh mắt của bà, mỉm cười nói: - Đại cữu mẫu không biết, gia phụ gia mẫu chỉ sinh một mình con là khuê nữ, sau khi con xuất giá, họ vô cùng nhung nhớ. Cho nên họ mới nhận một tiểu nữ nhi trong tộc làm con thừa tự, tên là A Bảo. Quý Quân khen ngợi: - A Bảo rất đáng yêu. Cô bé này trông vẫn còn nhỏ, đã cập kê chưa? Có đánh tiếng với nhà nào chưa? A Trì che miệng cười: - A Bảo vừa mới cập kê. Đại cữu mẫu, gia phụ gia mẫu chê con gả quá sớm, nói muốn ở lâu bên A Bảo vài năm, không nỡ để muội ấy xuất giá. Quý Quân biết hôm nay bận rộn nên chỉ tùy tiện hỏi mấy câu, chứ không tìm hiểu sâu. A Trì mỉm cười tiếp đãi một nhóm nữ khách, thần sắc tự nhiên, chuyện trò vui vẻ, hết sức chu đáo. Nàng vốn đã cực kỳ mỹ lệ xuất chúng, hôm nay mặc áo đỏ, trên búi tóc phi tiên cài trâm vàng khảm hồng ngọc, trân châu và đá mắt mèo càng tôn lên làn da tuyết trắng và đôi mắt như sao của nàng, dáng vẻ phong hoa tuyệt thế kia khiến người ta khuynh đảo. Trên yến tiệc có nữ quyến cười nói: - Cô nãi nãi này của Từ gia thật không tệ. Vừa có dung mạo như vậy, lại được gả làm Ngụy quốc công phu nhân. Hiện tại càng ngày càng trổ mã ra, thật là vừa đẹp vừa có phúc. Lục đại phu nhân và Nghiêm Phương Hoa cũng đến dự tiệc. Lục đại phu nhân nghe còn có thể cười phụ họa mấy câu, Nghiêm Phương Hoa ngay cả cười giả bộ cũng cười không nổi, hai má co rút, so với khóc còn khó coi hơn. Điều này không có nghĩa là Lục đại phu nhân vui hơn Nghiêm Phương Hoa, chẳng qua là Lục đại phu nhân lớn tuổi, hàm dưỡng tốt hơn. Kỳ thực đôi cô mẫu chất nữ ngày xưa, chính là mẹ chồng nàng dâu hiện tại này trong lòng đều rất khổ, mà còn là khổ không có chỗ tố. Lục Mân tuổi trẻ, mới ngoài hai mươi đã đậu tiến sĩ, được chọn làm Thứ cát sĩ. Có nhi tử như vậy, có trượng phu như vậy, lẽ ra hai người nên lấy làm vinh dự, nên vui sướng từ trong ra ngoài, nhưng, hoàn toàn không phải thế. Lục Mân về nhà luôn ở thư phòng ngoại viện, không hề bước chân vào nội trạch. Ban đầu Lục đại phu nhân an ủi bản thân, cũng an ủi Nghiêm Phương Hoa rằng: - Nó đang giận dỗi chúng ta đấy, qua một thời gian là tốt thôi. Nhưng đã qua lâu như vậy vẫn như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào. Nghiêm Phương Hoa ban đầu muốn tìm cái chết, về sau Lục Mân đồng ý cưới nàng, cho nàng một danh phận, nàng cũng thuận theo. Nhưng danh phận có mà ân ái thì không, Lục Mân nhìn cũng không muốn nhìn nàng. Kỳ thực trái tim Lục đại phu nhân so với Nghiêm Phương Hoa càng băng giá hơn. Bà biết, thứ tử mình yêu thương nhất thật sự hận người mẹ ruột này. Từ khi A Trì gả đến Trương gia, mộng đẹp của nó tan tành, giữa mẫu tử hai người dường như có một bức tường vô hình, hiềm khích từ từ phát sinh. Đến khi mình lấy danh tiết của A Trì ra uy hiếp, buộc nó cưới Nghiêm Phương Hoa làm vợ, tình cảm lại càng nhạt, ngăn cách càng sâu. Trong bữa tiệc có rượu ngon, Lục đại phu nhân uống hết ly này đến ly khác, bất giác đã uống say. Lục đại phu nhân chán nản thầm nghĩ: Ta hôm nay vốn là đến xem em chồng bị chê cười, nhưng sao lại như vậy? Cha chồng cô ta cáo lão, trượng phu cô ta từ quan, nhi tử cô ta chưa có công danh. Ta so với cô ta mạnh hơn nhiều, nhi tử của ta tiền đồ vô lượng, là nhân tài tể phụ. Nhưng, sao ta không thấy cô ta vẻ mặt u sầu, không thấy cô ta bị chê cười? Lục đại phu nhân mơ màng nghĩ, hai mắt mông lung. Quý Quân ở Từ gia tận mắt nhìn Quý Dao bái đường, đưa vào động phòng, thẹn thùng cùng Từ Tốn uống rượu hợp cẩn. Tan tiệc ở Từ gia, Quý Quân đặc biệt đến Quý gia, nói rõ tình hình của Quý Dao từng chút một cho Quý phu nhân nghe, Quý phu nhân chắp tay: - A di đà Phật! Quý thượng thư đầu tiên là ngạc nhiên: - Phu nhân tin Phật từ bao giờ thế? Tiếp đó thì oán trách: - Hở tí là tụng a di đà Phật, Phật Tổ cũng quá bận rồi! Lời này khiến Quý Quân cười, còn Quý phu nhân xem thường. Thời điểm ngày thứ ba lại mặt, Quý Dao trang phục lộng lẫy, vẻ mặt thẹn thùng; Từ Tốn mặt mày sáng sủa, vẻ mặt dịu dàng, vợ chồng Quý thượng thư nhìn khuê nữ, lại nhìn rể quý, trong lòng ngọt như uống mật. Vợ chồng Quý thượng thư hài lòng thoải mái trở về Nam Kinh. Quý thượng thư làm người nghiêm cẩn, chu đáo, quan hệ trong quan trường cực tốt. Sau khi về Nam Kinh không lâu, có đồng liêu thân thiết âm thầm báo tin cho ông: - Quý thân gia, chính là Từ thủ phụ trước đây, tự bê tảng đá đập chân mình! Ông ấy không phải từng đề bạt Hải Thanh Quan làm Hữu thiêm đô ngự sử sao, bây giờ vị Hải Thanh Quan này là Tuần phủ Ứng thiên đẳng thập phủ, đang tra án hai nhi tử ông ta chiếm đất của dân, gây hại đồng hương. Quý thượng thư kinh hãi: - Không phải đã tra rồi sao? Đồng liêu kia than thở: - Bị lật lại. Thứ nhất là vị thanh quan này thiết diện vô tư, thứ hai là có người mật cáo, bám chặt không tha. Quý thượng thư ngẫm nghĩ kỹ, chuyện này của Từ gia tuy nói là về danh tiếng có trở ngại nhưng đến tột cùng là Từ Dương, Từ Tế làm chứ không liên quan tới Từ Sâm, Từ Tốn nên ông cũng cho qua không để ý. Dù sao đã phân gia rồi, ai sống cuộc sống của người nấy, hơn nữa Từ Dương, Từ Tế làm những chuyện như vậy cũng không phải là đại án xét nhà diệt tộc. Xuân về hoa nở, Từ Dương, Từ Tế bị Ứng thiên Tuần phủ phán sung quân Tây Bắc. Sung quân tuy nhẹ hơn tử hình nhưng nặng hơn lưu đày, thuộc về loại hình phạt rất nghiêm trọng. Quý thượng thư sau khi biết, chẳng qua là than thở một phen rồi thôi: - Từ thủ phụ cũng xem như khôn khéo, nhưng dung túng nhi tử nên gây họa. Ông ấy chẳng lẽ không có người ở trong triều, không nghĩ cách được sao? Tuy rằng nhi tử không tốt nhưng dù sao cũng là ruột thịt. Từ thủ phụ ở Vân Gian đúng là tìm đủ mọi cách khơi thông trong triều để cứu hai nhi tử. Chẳng qua ông gặp phải thanh quan dầu muối không vào, tốn không ít công phu. Ân phu nhân chỉ có một nhi tử ruột thịt là Từ Dương, đau lòng muốn chết muốn sống, khóc lóc kêu xin Từ thủ phụ: - Lão gia, cứu, cứu Dương nhi! Từ thủ phụ bị bà khóc phiền, sai người mời bà về nội trạch, không cho phép gặp. Ân phu nhân vừa giận vừa gấp, liền hôn mê. Từ nhị phu nhân và Từ tam phu nhân đều như dân chạy nạn, đầu tóc rối bời, hồn bay phách lạc. Tại sao lại như vậy? Lão gia không phải đã cáo lão rồi sao, sao lại còn truy cứu chuyện chiếm đất của dân nữa. Từ tam phu nhân hối hận không thôi: - Sớm biết thì nên nghe lời người kia, đừng vươn tay! Quả thật vươn tay ắt bị bắt mà. Từ nhị phu nhân khinh thường nhìn bà, đến lúc này mà còn nói mấy lời vô dụng đó! Bây giờ mới hiểu, chứ ban đầu ai nỡ buông tay? Tôn tử của Từ thủ phụ đều không dùng được, hai nhi tử lại đang trong ngục, ông chỉ có thể tự mình chạy vạy. Nên hối lộ thì hối lộ, nên khơi thông thì khơi thông, dốc hết sức lực. Hôm đó Từ thủ phụ đích thân đến nha môn tiếp kiến huyện lệnh, lúc cáo từ ra ngoài, ông vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong góc viện. Từ thủ phụ đang cười nói lời từ biệt với huyện lệnh, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt ông cứng lại. Đây không phải Nghiêm Phiên ư, sao hắn lại ở Vân Gian? Nghiêm Phiên chậm rãi đi tới, lãnh đạm thi lễ: - Đại nhân mạnh khỏe. Từ thủ phụ muốn cười nhưng không cười nổi, muốn nói gì đó lại không mở miệng được. Nghiêm Phiên cười nhạt: - Đại nhân và tiên tổ phụ luôn qua lại thân thiết, những đau khổ mà tiên tổ phụ đã trải qua, đại nhân ngại gì cũng trải qua một lần? Đại nhân, trơ mắt nhìn con cháu chịu khổ, tư vị thế nào? Trong khoảnh khắc, Từ thủ phụ bỗng dưng hiểu rõ, lạnh lùng nói: - Là ngươi, là ngươi! Trong đôi mắt bình tĩnh của Nghiêm Phiên có ý thống khoái: - Không sai, là ta! Ta táng gia bại sản, tốn hơn vạn ngân lượng chỉ vì tìm tội danh của lệnh lang, khiến cho bọn hắn nhận được trừng phạt thích đáng! Từ thủ phụ vẫn còn chút trấn tĩnh: - Gia sản của ngươi ở đâu ra? Nghiêm gia đã bị tịch biên gia sản, ngươi sớm đã không xu dính túi! Nghiêm Phiên hứng thú nhìn ông, chậm rãi nói: - Đại nhân, là lệnh lang Từ Sâm cứu tế cho ta. Ông ấy nói, cảm tạ ta đối xử tử tế với Tố Tâm, chưa từng hủy thanh bạch của nàng ấy. Mình chẳng qua là chung tình với thê tử, không muốn nhúng chàm người khác. Vậy mà lại gieo một nhân thiện, để rồi trong tuyệt cảnh được Từ Sâm giúp đỡ. Từ thủ phụ choáng váng. Chưa từng hủy thanh bạch của Tố Tâm? Tố Tâm còn thanh bạch hay không có liên quan gì, nhưng mà, Sâm nhi làm sao biết? Trừ phi, Tố Tâm vẫn chưa chết! Sâm nhi đã cứu con bé! Từ thủ phụ nhớ tới ánh mắt trưởng tử lúc phụ tử chia tay, nhất thời cảm thấy vô cùng châm chọc. Từ thủ phụ mặt như giấy vàng, bước chân lảo đảo rời đi. Nghiêm Phiên nhìn bóng dáng chật vật của ông, trong lòng tuy có chút khoái ý nhưng rốt cục vẫn là bi thương. Sau đó, Từ thủ phụ bị bệnh, Từ Dương, Từ Tế không được cứu ra ngoài, phải sung quân. Ân phu nhân nằm trên giường chửi bới, khóc lóc, Từ nhị phu nhân ngồi ở bên giường bà, thần sắc ngây ngốc. Từ tam phu nhân gom đồ cưới của mình lại, đem một nửa chia cho nhi tử: - Tự mình có chút tâm nhãn, gắng sống thật tốt! Một nửa bà mang theo, cùng đi với Từ tam gia: - Sống hay chết, chúng ta đều ở bên nhau! Hành động này của Từ tam phu nhân khiến Từ tam gia cảm động tột cùng, khóc rống thất thanh. Từ nhị phu nhân ở lại Vân Gian, dáng vẻ tiều tụy chăm sóc cha mẹ chồng, còn phải chiếu cố nữ nhi sắc mặt u ám, vô cùng mệt mỏi, thoạt nhìn cứ như một lão thái bà vậy. Phụ thân của Ân phu nhân – Ân lão đại đã hơn tám mươi tuổi, sai tôn tử Ân Lôi viết giúp lá thư đưa qua: “A Lôi tang vợ, Tố Mẫn về nhà, hai đứa trẻ số khổ, đúng là xứng đôi.” Ân Lôi đã cưới vợ một lần, là đích nữ trong tộc Từ thủ phụ. Tiếc rằng nữ tử kia vô phúc, qua cửa chưa được mấy năm đã bệnh mà chết. Nàng ta để lại một nhi tử, năm nay mới hơn một tuổi. Trong mắt Từ nhị phu nhân có thần thái. Ân phu nhân đã thần trí mơ hồ, Từ thủ phụ gật đầu: - Chỉ cần Tố Mẫn bằng lòng là được. Từ Tố Mẫn chán ghét cả ngày phải đối diện với tổ phụ, tổ mẫu và mẫu thân nên đáp ứng. Vốn dĩ nếu Từ nhị gia, Từ tam gia không xảy ra chuyện thì Từ Tố Mẫn thà rằng cứ ở nhà mẹ đẻ. Từ gia có gia nghiệp, nàng có thể làm một cô nãi nãi sống an nhàn sung sướng, cái gì cũng không cần quản, tự có tổ mẫu và mẫu thân thu xếp tốt cho nàng. Nhưng Từ nhị gia, Từ tam gia lại xảy ra chuyện, Từ gia càng ngày càng xuống dốc. Từ Tố Mẫn thật sự không muốn đối diện với tổ mẫu hồ đồ, mẫu thân già nua nên muốn rời đi. Thật sự gả đến Ân gia, Từ Tố Mẫn hối hận. Ân Lôi đối với nàng săn sóc nhưng Ân mẫu ghét bỏ nàng, chưa từng hòa nhã với nàng. Nhi tử mà vợ trước để lại là tâm can của Ân mẫu, hơi khóc một hai tiếng là Ân mẫu liền hoài nghi kế mẫu Từ Tố Mẫn này giở trò, hoặc mắng, hoặc phạt, không dễ dàng bỏ qua. Giữa hè, Ân gia bị một trận hỏa hoạn, hoàn toàn trở nên nghèo túng. Từ Tố Mẫn ngày qua ngày sống cuộc sống cực khổ, thỉnh thoảng lại nhớ đến trước đây, trong lòng oán trách: tổ mẫu, phụ thân, ai bảo các người thay con đổi loạn giờ sinh? Con vốn là mệnh tốt, bị các người đổi mất rồi, chỉ hời cho Từ Tố Hoa. - Ta còn tốt hơn nha đầu Tố Tâm đã chết kia. Từ Tố Mẫn đem ngũ tỷ muội cũ ra so sánh thì vô cùng tức tối. Từ Tố Hoa giàu sang phú quý, ai cũng không thể so được. Từ Tố Lan và Từ Tố Phương cũng cơm no áo ấm, cuộc sống hòa thuận, tốt hơn mình. Chỉ có so sánh với Từ Tố Tâm số khổ, người đầu tiên bị đưa đến Nghiêm gia làm thiếp, sau đó dẫn về Từ gia bị giết bằng thuốc độc, Từ Tố Mẫn mới có chút cảm giác ưu việt. Kinh thành, Hương Sơn. Mỗi khi đến cuối thu, du khách đến Hương Sơn ngắm lá đỏ cũng rất nhiều. Năm nay, Trương Mại và A Trì dẫn bé Tự theo Từ Sâm và Lục Vân dạo chơi Hương Sơn. Lá phong như lửa, sắc đỏ ngập tràn, vô cùng xinh đẹp. Khí thu mát mẻ, tâm trạng con người cũng tốt, Trương Mại và A Trì mỗi người nắm một tay bé Tự, đi dọc theo bậc thềm lên trên núi, dọc đường vang vọng tiếng nói cười. Từ Bảo đỡ phụ thân Từ Sâm, hai người hết sức thân mật. Từ Sâm đi mệt, cùng Từ Bảo ở bên đường nghỉ ngơi. Nhắc tới cũng khéo, Từ Sâm ở bên đường gặp đồng liêu cũ ngày xưa là chủ sự Lễ bộ Cát Dân. Theo bên người Cát Dân là một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, trắng trẻo, nho nhã, tuấn tú. - Tiểu nữ A Bảo. - Xá chất Hữu Lâm. Đệ đệ và đệ muội của Cát Dân chết sớm, chất tử do một tay ông nuôi lớn, thương yêu như ruột thịt. Cát Dân nhìn A Bảo, mỉm cười nói: - Từ huynh, sản nghiệp xá đệ để lại phong phú, Hữu Lâm, nó có chút của cải. Từ Sâm hơi hiểu ra, âm thầm nhìn về phía hai người trẻ tuổi. A Bảo ửng hồng đôi má, Hữu Lâm cũng đỏ mặt, hai người tuổi tác xấp xỉ, ngoại hình tương xứng, rất tốt, rất tốt. Trương Mại và A Trì dắt bé Tự chơi đùa một lát thì bé Tự giang hai cánh tay về phía A Trì: - Mẫu thân, bế, bế. A Trì cười với nó: - Bé Tự ngoan, để phụ thân con bế được không? Bé Tự ngoan cố lắc đầu: - Không muốn! Muốn mẹ cơ! Một người không muốn bế, còn một người khăng khăng đòi bế. Trương Mại không nhịn được: - Mẹ hài nhi, bế nó đi. Mặc dù nhi tử đã hơn ba tuổi, biết đi rồi, nhưng nó vẫn là một hài tử, muốn làm nũng với mẫu thân là điều không thể tránh được. A Trì dịu dàng cười, nói nhỏ cho hắn biết: - Không thể bế được, các lão nhân luôn nói, nếu mang thai thì không thể bế hài tử. Có thể đó chỉ là mê tín nhưng biết đâu có chút đạo lý thì sao? Vẫn nên cẩn thận tốt hơn. Trương Mại mừng rỡ vò đầu bứt tai, luôn miệng hỏi: - Chuyện khi nào, chuyện khi nào thế? A Trì hờn dỗi nhìn hắn, chàng còn có mặt mũi hỏi! Bé Tự ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, non nớt gọi: - Phụ thân, mẫu thân. Trương Mại khom người bế nó lên, hôn một cái vang dội: - Nhi tử, con sắp có muội muội rồi! Bé Tự mất hứng vươn tay áo lau mặt, nghiêm túc không nói lời nào. Trương Mại càng nhìn nhi tử càng thích thú, hôn rồi lại hôn, kế đó nâng bé lên cao khỏi đỉnh đầu, bay tới bay lui trong không trung. Bé Tự cười khanh khách, lúm đồng tiền như hoa, hồn nhiên đáng yêu. A Trì nâng bụng còn bằng phẳng của mình, nhìn trượng phu và ái tử, yên lặng mà thỏa mãn.