Trong nội thất Gia Vinh Đường, Trương Mại ngồi bên giường, say mê nhìn nhi tử bảo bối: - Trương Tự. Bé Tự, tiểu Tự Tự, tiểu bảo bối, tiểu Nhị Nhị. Cách gọi biến hóa tầng tầng lớp lớp. Trương Tự được quấn trong tã lót, nhắm mắt ngủ rất say. Đối với người cha ruột quấy rối ngay bên cạnh, nó không hề hay biết, không hề phản ứng. Tiểu Nhị Nhị? A Trì đang dịu dàng nhìn hai cha con, nghe vậy suýt chút nữa bật cười. Cha hài nhi, tiểu Nhị Nhị là cách gọi gì chứ, hài tử nếu hiểu chuyện, không cãi nhau với chàng mới lạ. Lúc Du Nhiên tiến vào, Trương Mại lại hưng phấn đổi cách gọi mới: - Bảo bối nhỏ, cục cưng nhỏ, dưa nhỏ, cà nhỏ……. Bây giờ thì lộn xộn lung tung thành cái gì rồi. Du Nhiên vỗ nhẹ hắn: - Nhi tử, bảo bối và cục cưng mẹ hiểu nhưng dưa với cà là ý gì? Trương Mại quay mặt về phía mẫu thân đại nhân cười: - Mẹ, dưa nhỏ là nói nó non nớt, khiến người ta muốn cắn một miếng. Cà nhỏ là nói nó được người khác yêu thích, sau này nhất định sẽ đại hồng đại tử. (đại hồng đại tử: nghĩa đen là màu đỏ đậm và tím đậm, nghĩa bóng là vinh quang, đắc ý, thành đạt) A Trì cười không thẳng nổi thắt lưng. Du Nhiên nghiêm túc khen ngợi: - Mại Mại, từ khi con thăng chức làm cha thì trở nên thông minh đấy! Nói chuyện luôn có thâm ý, hành động luôn ngoài dự đoán của người khác, quả thực khiến người ta khó lòng phòng bị. Mại Mại, con thật có sức tưởng tượng. A Trì càng cười nhiều hơn. “Quả thực khiến người ta khó lòng phòng bị”, mẹ đây là đang khen chàng à. Trương Mại cười rất rực rỡ, giơ ngón tay cái về phía Du Nhiên: - Mẹ, hiểu con không ai bằng mẹ, vẫn là người hiểu con nhất! Du Nhiên nghiêm mặt, nghiêm túc chỉ chỉ cửa phòng, ý là “cửa ở bên kia, mời”. Trương Mại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, áy náy nói với A Trì: - Mẹ cục cưng, thật xin lỗi, quấy rầy nàng nghỉ ngơi. A Trì nên ngủ rồi. Du Nhiên thấy hắn biết điều thì thản nhiên cười, nhắn nhủ A Trì: - Nghỉ ngơi cho tốt. Bà cúi người xem tiểu hài tử, hôn nhẹ nó, rồi xoay người ra khỏi phòng. - Cám ơn chàng không gọi ta là mẹ tiểu Nhị, cũng không gọi ta là mẹ cà nhỏ. A Trì khẽ cười. Ý trêu đùa trong giọng nói của nàng, Trương Mại sao không nghe ra, hắn siết mũi của nàng, thấp giọng nói: - Trước mặt nhi tử dám chê cười cha nó? Nguy rồi. Phu nhân, đợi sau này rảnh rỗi, vi phu phải giảng rõ một chút đạo lý với nàng. A Trì le lưỡi, cơ trí chui vào chăn. Trương Mại oán trách, giúp nàng đắp kín chăn: - Sinh xong hài tử, nàng cũng thành hài tử rồi, nghịch ngợm như vậy. Cục cưng lớn cục cưng nhỏ cùng ngủ nào, nghe lời. A Trì vui vẻ phục tùng, khóe môi hơi mỉm cười, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ. Trương Mại khẽ hôn thê tử và nhi tử, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài. Hắn kỳ thực rất không nỡ rời đi, chẳng qua không còn cách nào khác, hắn là Kim ngô vệ Chỉ huy sứ, việc thủ vệ cảnh giới trong cung tối nay do hắn phụ trách. Thời đầu khai quốc, triều đình thiết lập Thân quân đô chỉ huy sứ ti cai quản toàn bộ thân quân. Sau đổi thành Kim ngô thị vệ thân quân đô hộ phủ, lập đô hộ, lại lập các vệ thân quân đô chỉ huy sứ ti. Sau đó nữa thì bãi bỏ Kim ngô thị vệ thân quân đô hộ phủ, lập ra hai mươi sáu vệ do Hoàng đế tự mình quản lý. Đến nay, chỉ có Cẩm y vệ, Kim ngô vệ, Vũ lâm vệ vẫn là thân quân của Hoàng đế, những thân vệ khác chia ra thuộc ngũ quân đô đốc phủ. Du Nhiên rất thông cảm với Trương Mại, chuẩn bị tốt hết thảy cho hắn, vỗ vỗ hắn: - Nhi tử, trong nhà có ta, đừng lo lắng. Hài tử đáng thương, mới làm cha đã phải đi làm, ngay cả nghỉ sanh cũng không được, vô cùng vất vả. Sư công lao đến như một trận gió, mặt mày hớn hở nói: - A Mại, tiểu Tự Tự thế nào? Trương Mại tức giận nhìn lão gia tử, đều tại ngài, lúc nào cũng gọi “tiểu Tự Tự” “tiểu Tự Tự”, hại con cũng gọi “tiểu Tự Tự”, còn gọi cả dưa nhỏ, cà nhỏ, khiến mẹ cục cưng chê cười. Du Nhiên cười khúc khích giải thích: - Sư phụ, bé Tự mới lớn có chút xíu. Nó ấy mà, bây giờ cả ngày thì ngủ hơn nửa ngày rồi, chơi không vui. Ngài nhẫn nại đợi thêm đi, có được không? Sư công dáng vẻ rất thất vọng, không có tinh thần gật đầu: - Bây giờ không thể chơi thì đợi thêm vậy. Trương Mại khách khí chắp tay: - Thất lễ, thất lễ. Hắn ra ngoài đi đến hoàng cung. Đêm nay cảnh giới trong hoàng cung vẫn như bình thường, nghiêm cẩn trật tự, không có gì bất ngờ. Chẳng qua, Trương Mại chú ý thấy có nội thị qua lại nhiều lần giữa Văn Uyên các và Càn Thanh cung. Văn Uyên các là nơi làm việc của nội các đại thần, trước cổng có treo thánh dụ: “Cơ mật trọng địa, tất cả quan viên nhàn tạp không được phép tự ý tiến vào, người vi phạm trị tội không tha”. Đêm khuya yên tĩnh, nội thị chạy hết chuyến này đến chuyến khác là thay Hoàng đế và nội các đại thần truyền ngự thị, tấu đối sao? (ngự thị: chỉ thị của Hoàng đế; tấu đối: câu trả lời, đối đáp của đại thần với vấn đề của Hoàng đế) Chẳng lẽ trong triều có đại sự gì phát sinh? Sắp trưa hôm sau, Trương Mại mới về đến Ngụy quốc công phủ. Hắn về phòng xem thê tử và nhi tử rồi mới sang phòng bên ăn cơm. Hắn ăn cơm, Du Nhiên ở bên cạnh nhìn, hai mẫu tử câu được câu không trò chuyện. Du Nhiên thấy băn khoăn của tiểu nhi tử thì trầm ngâm nói: - …………Triều đình đất rộng của nhiều, lãnh thổ quốc gia rộng lớn, không có năm nào không đánh giặc, không có năm nào không bị thiên tai. Hiện nay tuy không hẳn là bốn biển thái bình nhưng thiên hạ vẫn xem như yên ổn, hẳn là không có đại sự gì đâu. Sư công tóc trắng từ cửa sổ treo ngược xuống: - A Mại, con nhìn lén một cái chẳng phải sẽ biết sao? Trương Mại thong thả ăn cơm, người phát ngôn ngồi cạnh mỉm cười nói với sư công: - Phê duyệt của Hoàng đế đưa đến Văn Uyên các có con dấu và niêm phong của vua. Tấu đối của nội các đại thần đưa đến Càn Thanh cung dùng con dấu của Văn Uyên các niêm phong vào. Sư phụ, rất nghiêm cẩn. Sư công lắc qua lắc lại trên cửa sổ, rất không cho là đúng. Nghiêm cẩn gì chứ, không phải là sau khi mở ra xem, để lại vết tích y như cũ là xong sao, đây có phải việc gì khó đâu. Lão nhân gia ta nếu ra tay, nhất định có thể xem minh bạch rõ ràng. Chẳng qua, đồ tôn ta đang cai quản thủ vệ cung đình, lão nhân gia ta không đi gây rắc rối cho nó thôi. Trương Mại cơm nước xong, cùng sư công tán gẫu một lát, đánh nhau thống khoái một trận, sau đó thì về phòng ngắm tiểu Tự Tự, ngắm hoài không đủ. Du Nhiên chê cười hắn: - Có thể nhìn ra hoa không? Hắn thật tình đáp: - Mẹ, con đang nhìn chính bản thân con khác. Tiểu Tự Tự, nó là nhi tử của con, là huyết mạch của con. Mại Mại con thật quái đản. Du Nhiên cười lắc đầu, không để ý hắn nữa. Buổi tối gặp Trương Tịnh, Trương Mại hỏi: - Phụ thân, lúc con mới ra đời, ngài nhìn con có phải rất cảm động muốn rơi lệ không? Lúc con nhìn tiểu Tự Tự chính là như vậy, ngài thì sao? Trương Tịnh nhàn nhạt liếc hắn: - Phụ thân muốn đánh ngươi một trận. Tiểu tử thúi dám tiểu lên mặt cha ngươi. Cha ngươi vô cùng vui vẻ tới bế ngươi, ngươi thì ngược lại, tiểu thẳng lên mặt phụ thân ngươi! - Con lúc nhỏ giỏi giang vậy nhỉ. Trương Mại lần đầu nghe công tích vĩ đại của mình, hơi có chút đắc ý. Đang vui mừng thì thấy vẻ mặt không mấy thích hợp của Trương Tịnh, hắn cố gắng nhẫn nhịn, nhịn rất cực khổ. Từ Sâm vẫn ở ôn tuyền thôn trang nghỉ ngơi, chưa từng trở về thành. A Trì sinh hạ tiểu hài tử, Từ Sâm vô cùng kích động, nằm mơ cũng muốn gặp ngoại tôn tử. Tiếc rằng sức khỏe ông không tốt, không chịu được xe ngựa xóc nảy. Lục Vân đương nhiên thường đến thăm A Trì, mỉm cười: - Cha con nôn nóng lắm, không được gặp ngoại tôn tử mà. A Trì cười nói: - Chuyện này không phải dễ sao, đợi bé Tự đầy tháng, trời cũng nóng lên, lúc đó con bế nó đến Tây Sơn tránh nóng. Lục Vân mừng rỡ: - Được vậy dĩ nhiên là tốt. Thế thì cha con có thể thân cận với ngoại tôn tử rồi. A Trì cũng đến Tây Sơn ở, thật quá thích hợp. Từ Tốn dẫn Từ Thuật, Từ Dật đến xem cháu trai nhỏ, hai đứa nhóc ở trong gia đình có truyền thống hiếu học, tuy tuổi còn nhỏ nhưng nền móng thi họa đều rất vững chắc. Hai đứa sau khi về vẽ lại hình dáng Trương Tự cho Từ Sâm xem: - Phụ thân, tướng mạo cháu trai nhỏ thế này này. Từ Sâm hốc mắt ẩm ướt: - Tốt, tốt! Bé Tự tướng mạo rất tốt! Từ thủ phụ từng đặc biệt sai người tới hỏi: - Lúc tổ chức đầy tháng cho bé Tự, đại gia có thể đi uống chén rượu không? Từ Sâm, Lục Vân uyển chuyển từ chối: - Sức khỏe vẫn chưa hồi phục, tinh thần rất kém. Từ thủ phụ nhận được hồi báo, vô cùng không vui. Đến hôm tiệc rượu đầy tháng Trương Tự, Hoàng đế luôn có lệnh triệu yêu cầu khởi thảo, thông báo, thương nghị, Từ thủ phụ bận rộn chân không chạm đất, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đâu còn lo đến việc đi dự tiệc. Tằng ngoại tôn ngưỡng mộ đã lâu, ông vẫn không được gặp. Hôm đó Ngụy quốc công phủ đãi tiệc lớn mừng thế tử Trương Tự đầy tháng. Trong tiệc, Trương Tịnh đáp ứng yêu cầu của một đám khách nhân, sai thị nữ bế Trương Tự vào. Mọi người đều thán phục mỹ mạo của Trương Tự: - Thật tuấn tú! - Tiểu nam hài đẹp như vậy làm gì? Phí phạm, phí phạm mà. Bên nữ khách, Trương Tự cũng được bế qua. Tiểu Trương Tự hướng về phía mọi người nhếch môi cười, sau đó nghiêng đầu ngủ say sưa. Bộ dạng đáng yêu như vậy làm khuynh đảo cả phòng quý phu nhân. Hai tỷ muội Trình Hi và Trình Bạch đều có mặt, họ luôn theo sát bên nhau. Trình Hi không nói nhiều, tươi cười hòa nhã, không hề uống rượu, Trình Bạch trong lòng chợt có cảm giác khác thường. - Đại tỷ không phải thích uống rượu vang nhất sao? Trình Bạch tự tay rót một ly rượu vang hương thơm tinh thuần, săn sóc đưa đến trước mặt Trình Hi. Trình Hi nhẹ nhàng cười: - A Bạch, tỷ không uống rượu. Tỷ ấy rõ ràng là biết uống rượu, Trình Bạch im lặng. Vẻ mặt Trình Hi so với trước càng dịu dàng, hợp lòng người hơn: - Tỷ tỷ không tiện. A Bạch, mấy tháng này tỷ tỷ không thể uống rượu. Trình Bạch miễn cưỡng cười: - Đại tỷ, muội hiểu rồi. Đại tỷ khi chưa xuất giá là thiếu nữ khuê các đoan trang thanh nhã, sau khi xuất giá là Hồ gia thiếu phu nhân khéo léo cẩn thận. Tỷ ấy có bao giờ từng dịu dàng đến tận xương như vậy? Trừ phi là, tỷ ấy cuối cùng cũng có tin vui. Trình Hi thư thái, tươi cười dịu dàng, lòng Trình Bạch nhíu lại. Nàng qua cửa đã mấy tháng mà bụng vẫn không có động tĩnh gì. Đặng Du là nhi tử độc nhất, Đặng phụ Đặng mẫu tha thiết mong được bế tôn tử, trông chờ mòn mỏi. “Tuy mình xuất giá tốt hơn tỷ ấy nhưng về con nối dõi vẫn chậm hơn tỷ ấy một bước.” Trình Bạch ánh mắt buồn bã. Trình Hi cười nói: - A Bạch, ăn nhiều một chút. Muội quá gầy, mập hơn chút mới tốt. Muội ngốc chết được, vì để Đặng Du thích mà liều mạng muốn gầy, sao không nghĩ xem, càng gầy càng lộ vẻ không có phúc; càng gầy càng không dễ mang thai hài tử! Có phúc, có con nối dõi, đối với phu nhân chính thất mà nói, so với tình yêu của trượng phu càng quan trọng hơn nhiều. Trình Bạch hàm hồ nói: - Bây giờ muội không có khẩu vị. Tỷ tỷ, việc ăn uống của muội, tỷ không cần lo lắng. Trình Hi dịu dàng liếc nhìn cái bụng vẫn bằng phẳng của mình: - Từ khi mang thai, tỷ rất mềm lòng. A Bạch, tỷ thật lòng muốn tốt cho muội, ăn nhiều một chút, dưỡng thân thể cho tốt, sớm sinh nhi tử mới là chuyện nên làm. Trình Bạch trong lòng thầm nhủ: “Sinh nhi tử ai mà không muốn. Nhưng cũng phải có Tống tử nương nương tặng cho mới được. Ngươi nhất thời vận khí tốt thôi, còn khoe khoang như vậy.” Ta gả đi tốt hơn ngươi nhiều, nhưng có từng khoe khoang với ngươi chưa? Trình Bạch không phục nghĩ thầm.