Tình Yêu Xấu Xa

Chương 59 : Domino - 3

3h50 chiều, Lương Tuyết đúng giờ ngồi lên xe của khu nghỉ dưỡng đợi ở cổng trường học, hôm nay người phụ nữ Bắc Kinh muốn đến Angel City tham quan. Xe đi đến khu náo nhiệt nhất Angel City, ngồi trên xe, Lương Tuyết có chút không yên lòng. Chủ nhật, đường phố ở Angel City đặc biệt náo nhiệt, ánh mắt vô thức nhìn theo người đi bộ hai bên đường, nhìn bọn họ như nước ngược dòng. Người đi bộ trên đường của Angel City rất dễ phân biệt, mặc áo sơ mi hawaii khẳng định là du khách, quần áo lôi thôi là dân bán hàng địa phương, mái tóc bóng dầu là bọn buôn ma túy, thủ hạ của những tên buôn lậu, mặc đồ thiếu vải khẳng định là phụ nữ của Angel City. Nhưng lại có một số người, bạn rất khó phán đoán thân phận của họ, ví dụ như các cô gái mặc váy sát nách. Từ góc nhìn của Lương Tuyết đi qua, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của những cô gái, tóc ngắn, váy sát nách màu đen, túi xách hình kẹo, thoạt nhìn, trông như những nữ sinh cấp 3 trang điểm tinh tế tham gia tiệc tốt nghiệp. Đó khẳng định không phải là con gái ở Angel City, các cô gái Angel City sẽ không để má tóc ngắn như vậy, bởi vì con trai không thích, con trai thích tóc xoăn cuốn lớn. Lúc Lương Tuyết định thu lại ánh mắt, người vẫn cứ đi phía sau cô gái dừng bước lại, bóng ảnh cô gái lướt qua thì không thể quên được, đôi giày cao gót màu đỏ tươi giống như màu sắc duy nhất trộn lẫn vào trong bộ phim màu đen trắng. Đôi giày cao gót đó Lương Tuyết hoàn toàn không xa lạ, nó vẫn luôn đặt trên bậc cửa sổ, chiếc bàn học của Lương Tuyết lại sát bên cửa sổ, vừa ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy màu đỏ tươi đó. Cô gái có mái tóc ngắn mặc váy sát nách màu đen không cần Lương Tuyết phí sức cũng đoán trúng, xe chầm chậm đi về phía trước, lướt qua đôi giày cao gót màu đỏ. Ngoài cửa sổ xe in lên khuôn mặt của Vinh Xuân. Gương mặt hào hứng, phấn khởi. Chủ nhân đôi giày cao gót nhìn thế nào cũng không giống Vinh Xuân, Vinh Xuân luôn ăn mặc lôi thôi, lời của Vinh Xuân luôn nói rất nhiều, Vinh Xuân thường ngồi bệch lên mặt đất. Mà lúc này Vinh Xuân hình như đang nhấc trong tay chiếc túi hình kẹo màu đỏ đào, xinh đẹp mềm mại mà ngọt ngào, mối tình đầu, một trái tim kinh ngạc và vui vẻ. Đầu ngã rẽ, xe đi bên trái, giày cao gót màu đỏ đi bên phải. Hướng bên trái là con đường dành cho người nước ngoài, đó là nơi chuẩn bị dành cho du khách nước ngoài: phòng trà, nhà hàng, tiệm cà phê. Bên phải là khu vực tập trung của người dân địa phương. Tấm vải màu có thể xem thành lều che nắng có thể mua nước trái cây lạnh. Một vài tấm gỗ được cắt thành những khối hình vuông, có thể gọi là quán ăn, giá đỡ tay và hộp gỗ để người bán hoa quả nhấm nháp trên đường đi. Cho đến khi điểm ở đầu ngã rẽ biến mất, Lương Tuyết mới quay đầu trở lại. Xe dừng trước cửa quán cà phê, quán cà phê thiết kế nửa lộ thiên, dưới chiếc dù che nắng màu trắng xanh là 4 chỗ ngồi, người phụ nữ Bắc Kinh ngồi gần bên đường. Tay Lương Tuyết vẫn chưa chạm vào tay cầm của cửa xe, cửa xe từ bên ngoài tự động mở ra. Lê Dĩ Luân đứng bên ngoài cửa xe, trong tay cầm quạt, hôm nay là chủ nhật "Chủ nhật không phải đi làm" Lê Dĩ Luân giống như đang biểu đạt lý do nhiều lần xuất hiện trước mặt cô vào chủ nhật. Cúi đầu, khom lưng, cô trốn dưới bóng râm của cây dù, giữ chặt túi trong tay, cánh tay của Lê Dĩ Luân giống như định cầm lấy túi, dừng trong không trung rồi hạ xuống. Vinh Xuân năm 18 tuổi, vào buổi trưa cách Giáng sinh 3 tuần, cô ấy mang đôi giày cao gót màu đỏ, từng bước từng bước bập bẹ không vững đi trên thềm. Đôi giày cao gót là do cô mua năm 16 tuổi, dùng số tiền lần đầu kiếm được trong đời 35 euro mua được. Cầm 35 euro đó, trên kệ hàng dành riêng để mua Gypsy cô nhìn thấy đôi giày cao gót màu đỏ, một người phụ nữ cổ tay mang lắc tay nhiều màu nói với cô: "Mua nó đi, đợi đến khi em 18 tuổi mang nó đi gặp người đặc biệt trong đời mình". "Tại sao cho rằng như vậy" Vinh Xuân hỏi người phụ nữ cổ tay mang lắc tay nhiều màu. "Chị biết điều đó" người phụ nữ đó nháy mắt với cô. "Cắt" cô mới không tin những lời đó, người phụ nữ càng khiến cô mua, cô càng không mua. Vừa mới chuyển bước. "35 euro, nhiều hơn không bán, ít hơn cũng không bán" người phụ nữ nói với cô. Dừng bước, thời điểm đó, tiền trong túi cô vừa đủ 35 euro, không nhiều hơn 1 đồng cũng không ít hơn 1 đồng. Trong tiếng nhạc đặc thù của người Gypsy, có khoảng khoắc, Vinh Xuân cảm thấy bản thân tình cờ gặp phải một khoảnh khắc kỳ diệu, ngoan ngoãn móc ra 35 euro đem đôi giày cao gót về nhà. Vài ngày sau, lúc đi qua kệ hàng đó cô không thấy người phụ nữ mang nhiều vòng tay khác màu đâu, Vinh Xuân đã hỏi giám đốc phụ trách về khu vực này, sau khi cô mô tả chi tiết về người phụ nữ đó, vị giám đốc nghe mù tịt. "Xin lỗi, chúng tôi không tuyển qua cô gái tóc dài như trong miệng cô nói, người phụ nữ mang lắc tay nhiều màu". Ngày Vinh Xuân mua đôi giày cao gót là ngày Thánh Mary của người Gypsy, ngày lễ này được đặt tên là "Ngày phụ nữ". Ý nghĩa là: Con gái, trưởng thành rồi, có thể tìm người trong lòng được rồi. Bây giờ cô ấy thậm chí không thể tự giải thích, chuyện phát sinh lúc đó rốt cuộc có phải là thuộc về "Khi bạn mười tám tuổi, hãy mang nó đến gặp một người đặc biệt trong cuộc sống của bạn." Chính vì cái chấp niệm này mà cô thực sự tình cờ gặp được một sức mạnh thần kỳ nào đó, sau đó tuân theo sự sắp xếp của sức mạnh thần kỳ đó. Sau khi đi qua bốn bậc tam cấp, các dãy cửa hàng đứng trên các bậc thang. Đây là cửa hàng tồi tệ nhất Vinh Xuân từng thấy. Không gian vuông vắn được nối với nhau bằng các ô vuông, bức tường bên ngoài được vẽ bằng nhiều hình vẽ graffiti khác nhau.(1) Khung cửa của mỗi cửa hàng không còn là màu gốc, và các sản phẩm được mua trong cửa hàng cũng khác nhau, bao gồm quần áo, trái cây và mỹ phẩm. Dọc theo từng cửa hàng, cuối cùng cũng đến được cửa hàng cuối cùng. Đúng vậy, là một bức tường bên ngoài màu xanh, hoa lan tím từng mảng lớn được trồng trên ban công, đẩy cửa ra có thể thấy các loại chất lỏng nhiều màu đặt trong cái vại thủy tinh: màu vàng, trắng, tím... Đây là một cửa hàng nước trái cây. Cửa hàng nước trái cây chỉ có hai dãy ghế, bên trái bên phải phân biệt sát tường, ánh mắt men theo chỗ ngồi bên trái, từ hàng đầu: 1, 2, 3. Tim đập nhảy lên, ánh mắt nhìn về chỗ ngồi thứ 4. Đúng vậy, là chiếc áo sơ mi màu mực, chủ nhân của chiếc áo màu mực.... (2) Khoảnh khắc đó, Vinh Xuân mê muội tin rằng tất cả tự có an bài: lúc 18 tuổi mang nó đến gặp người đặc biệt trong đời. Viền mắt lấp lánh lệ. Thẳng lưng, mỉm cười, để đôi giày cao gót màu đỏ dẫn dắt bản thân, đi đến chỗ ngồi của chàng trai mặc áo sơ mi màu moran ở hàng thứ 4 bên trái. Cô gái, cô đã trưởng thành rồi. Cùng lúc đó, cổ tay Lương Tuyết run lên, vốn nên chuyển cà phê nóng cho người phụ nữ Bắc Kinh nhưng lại biến thành cả người cô nghiêng, mắt nhìn. Trong lòng hốt hoảng, cô xoay cổ tay làm cho cà phê rớt xuống mu bàn tay mình. Nhìn thấy người phụ nữ Bắc Kinh không bị tổn thương gì, cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vừa mới thở nhẹ ra, mu bàn tay nhanh chóng truyền tới cảm giác đau, nhưng bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến bàn tay, rõ ràng, tai nạn ngoài ý muốn này đã làm phiền chủ thuê của cô. Người phụ nữ Bắc Kinh buông quyển tạp chí trong tay xuống. "Xin lỗi" cô cúi đầu, khom lưng. Trước mặt bị bóng râm che lại, bàn tay bị bỏng được nắm lấy, Lương Tuyết nhẹ nhàng thở ra một tiếng, mu bàn tay bày ra trước mặt đã đỏ lên một mảng. Lê Dĩ Luân kéo tay Lương Tuyết đi về phía cửa phòng trà. Bị động đi theo Lê Dĩ Luân. Trong chớp mắt, Lương Tuyết đã lôi đi ra khỏi quán cà phê, trước cửa quán cà phê, Lê Dĩ Luân đem ly nước đá đổ lên vùng bị bỏng trên tay Lương Tuyết. Sau đó, cô lại bị nhét vào trong xe Lê Dĩ Luân, cơ thể bị ấn ngồi vào ghế phụ phía trước. Lúc xe khởi động, Lương Tuyết vô thức gọi một tiếng "Ngài Lê". "Cả ngày ngài Lê, ngài Lê, phiền muốn chết" tay Lê Dĩ Luân đẩy vô lăng đi về phía trước, tiếng còi xe chói tai khiến Lương Tuyết suýt nữa nhảy ra khỏi ghế. Suy nghĩ lát, cô ngậm miệng lại. Sau 30 phút, Lương Tuyết đã ở trong căn phòng màu trắng khu nghỉ dưỡng, chỗ bị thương quấn lớp vải gạt mỏng. Đưa cô tới căn phòng này ngoại trừ gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của khu nghỉ dưỡng ra, Lê Dĩ Luân vẫn cứ không nói lời nào duy trì tư thế đứng bên ngoài cửa sổ. Nhìn đồng hồ, hơn 4h30 rồi, cô đứng dậy, nói với bóng lưng của Lê Dĩ Luân một câu "Ngài Lê, tôi phải đi rồi". Người đứng trước cửa sổ vẫn bất động. Ngẫm nghĩ, Lương Tuyết di chyển về phía trước cửa sổ, dừng lại cách Lê Dĩ Luân khoảng 3 bước: "Ngài Lê, tôi phải đi rồi". Lê Dĩ Luân vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Lương Tuyết tận lực khiến bước chân mình thả lỏng, từng bước nhỏ từng bước nhỏ đi về phía cửa phòng. "Lương Tuyết". Cô dừng bước, không quay đầu lại. "Tôi cả ngày nghe những người đó gọi tôi Lê Dĩ Luân, nghe muốn phát phiền, sau này trong trường hợp ở một mình, em không cần phải gọi tôi ngài Lê". Ngừng một lát, "Tôi cảm thấy Lê Dĩ Luân cái tên này không tính là khó nghe". Đôi mắt cô rơi xuống tấm cửa màu trắng với hoa văn màu xanh nhạt, cô kính cẩn nói: "Tạm biệt, ngài Lê". Cô cẩn trọng đóng cửa. Cửa vừa mới khép lại, từ trong cửa truyền tới âm thanh vật nặng rơi xuống đất. Thở ra một hơi, Lương Tuyết bước nhanh, chiều nay Lương Tuyết không còn tinh lực đi đoán thử âm thanh của thứ gì rơi xuống đất. Sáng nay thức dậy tinh thần cô vẫn còn phấn chấn, cảm giác nhàm chán đó dường như bắt đầu từ lúc nhìn thấy đôi giày cao gót màu đỏ, cũng không rõ là tại sao. Đi qua phòng khách, người phục vụ trước thềm chào Lương Tuyết, một bên đặt xuống điện thoại màu trắng ngà, cô từng dùng cái điện thoại đó gọi cho Ôn Lễ An. Bước chân gần như sắp dừng lại, miệng suýt nữa nói ra câu: "Có thể cho tôi mượn gọi một lát không?". Lúc thông cuộc gọi, đối phương một khi hỏi cô là ai, cô sẽ không trả lời bất cứ cái gì, Ôn Lễ An không thích cô dựa vào thân phận "bạn gái của anh trai Ôn Lễ An" gọi điện thoại cho anh. Lúc cuộc gọi được nhận, cô chỉ hỏi một câu "Ôn Lễ An bây giờ có ở đây không". Nếu như đối phương không yêu cầu cô nói thân phận, cô có lẽ sẽ bắt chước ngữ khí của những nữ sinh thích Ôn Lễ An. Dù sao thì cô nhất định phải hỏi cho ra kết quả Ôn Lễ An bây giờ có ở đây hay không, không, chính xác hơn là chiều nay Ôn Lễ An có đi ra ngoài không. Dừng bước chân, kính mắt nhìn vào điện thoại. "Có cần gọi điện thoại không?" ngữ khí của người phục vụ nghe có chút tư vị lấy lòng. Giây phút cuối cùng, cô lắc đầu: "Không, không cần, cảm ơn". Chân bước nhanh đi ra cửa. 9h30, đổi ca xong, Lương Tuyết như ý tìm được Ôn Lễ An ở chỗ bóng râm, nhìn rõ Ôn Lễ An mặc chiếc áo sơ mi mà cô mua cho anh, Lương Tuyết suýt nữa nhào ra hôn anh một cái. Chiếc áo mắc như vậy luôn được phơi khiến trong lòng Lương Tuyết luôn không rõ tư vị. Hơn nữa, áo sơ mi là cô mua tặng cậu, bình thường cô hay phàn nàn "Ôn Lễ An, tại sao không mặc áo sơ mi mà em mua cho anh". "Sợ làm dơ" Ôn Lễ An đưa ra cái cớ hợp tình hợp lý, nhưng Lương Tuyết luôn cảm thấy nó nhất định không phải là lý do duy nhất. Đầu tháng, đêm sắc thâm trầm, hai người bước trên hành lang càng ngày càng gần, hai hành lang cách nhau bởi một hàng hoa thất lý hương, ống quần của đôi bên đều lướt qua hàng lá cây thất lý hương. Cúi đầu, giống như hai người không cùng xuất hiện, một trước một sau bước vào lối vào hàng rào thép. Dừng ở trước xe, Ôn Lễ An không giống như thường ngày đưa cho cô mũ bảo hiểm, mà trực tiếp kéo tay cô. Thật ra, chỗ bị thương đã không có trở ngại gì, vì sợ Ôn Lễ An đợi nên Lương Tuyết quên tháo băng gạt quấn trên tay. Chất liệu của băng gạt quấn tay vừa nhìn đã biết không phải đến từ bất kỳ phòng khám nào ở Angel City. "Bị bỏng lúc trưa" cô chậm rãi giải thích "Bây giờ không sao rồi". Chiếc xe men theo tường rào thép gai tiến vào khu náo nhiệt trong thành phố, mười mấy phút sau dừng lại ở phòng khám mà họ thường tới. Cô bé cột tóc đuôi ngựa vừa nhìn thấy Ôn Lễ An đã mỉm cười lên thành hình trăng khuyết, nhảy về phía trước rêu rao "Ông ơi, anh Lễ An đến rồi". Phòng khám cực kỳ thô sơ dùng tấm màn chắn gió y tế đem khu chẩn đoán và khu đưa thuốc phân thành hai. Lương Tuyết và Ôn Lễ An đứng ở khu chẩn đoán, bác sĩ lớn tuổi cùng cháu của ông đang ở khu thuốc, băng gạt lúc trưa bây giờ nằm trong thùng rác đựng thuốc bỏ. Ôn Lễ An đang kiểm tra mu bàn tay của Lương Tuyết, vùng bị thương bây giờ nhìn không khác gì bình thường. Một đầu bên ngoài tấm màn chắn, bác sĩ Tô Cáp đang phân thuốc, cô bé đang đùa nghịch với chú chó đồ chơi. Còn một đầu của tấm màn, bàn tay bị bỏng đang đặt trên đầu gối, tay kia đang nắm chặt lại được thả ra, cũng chỉ là vài giây ngắn ngủi, từ lúc bắt đầu dùng ánh mắt cảnh cáo đến bây giờ ở trạng thái khép nửa mắt, tim ở trong trạng thái kinh hồn bạt vía, đây là phòng khám y tế. Một bên ngoài màn chắn có hai ông cháu, mà con đường trước cửa phòng khám là con đường náo nhiệt nhất Angel City, thông qua tấm màn có thể thấy người đang di chuyển. Lúc này tấm màn bị mở ra, nếu như có ai tò mò mà vén màn lên thì hỏng bét, nhưng bàn tay đó vẫn cố chấp muốn chết, mí mắt dần dần muốn khép lại. "Anh Lễ An, anh đang làm gì vậy?" âm thanh đột nhiên xuất hiện khiến tim Lương Tuyết gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô bé cao khoảng 1m nửa người lộ ra khỏi màn chắn, Ôn Lễ An tay rời khỏi mặt Lương Tuyết, trong lòng may mắn người bắt gặp cảnh này không phải là bác sĩ Tô Cáp. "Anh đang gãi ngứa cho chị này" giọng Ôn Lễ An tuy rằng không to, nhưng truyền tới chỗ bác sĩ Tô Cáp chắc không vấn đề gì. Lúc rời khỏi phòng khám Lương Tuyết cúi đầu không dám nhìn mặt vị bác sĩ kia, không lên tiếng ngồi lên xe. Vừa về nhà, đóng cửa lại, Lương Tuyết giơ cái tay bị bỏng lúc trưa lên. Ừm, bây giờ trên mu bàn tay vẫn là miếng băng vải gạt, rõ ràng là bác sĩ Tô Cáp nói vết thương không có trở ngại gì to tát, bôi chút thuốc là được rồi, nhưng Ôn Lễ An sợ rằng sẽ nhiễm thứ gì đó trừ khi băng bó lại. "Da của cô ấy khá là nhạy cảm, tay chạm một chút thì sẽ đỏ" Cuối cùng Ôn Lễ An lại bổ sung thêm một câu. Được rồi! Vị bác sĩ lớn tuổi đó sẽ tin câu "anh gãi ngứa cho chị này" mới là lạ. Vừa nghĩ tới giao tình giữa bác sĩ Tô Cáp và bà Ferdinand, Lương Tuyết ngoài bực mình ra còn thêm phần lo sợ, trên đường không nhịn được tức giận lúc đóng cửa liền bộc phát. Giơ tay lên: "Ôn Lễ An, anh hà tất phải làm việc dư thừa này?". Đối với sự tức giận của Lương Tuyết, Ôn Lễ An giả điếc, dựa vào cửa nói với dáng vẻ đắc ý: "Bây giờ nó nhìn thuận mắt hơn nhiều rồi". Nó nhìn thuận mắt hơn nhiều rồi? Nó? Băng gạt? Giống như nghe được những lời nghi hoặc trong lòng cô, Ôn Lễ An gật đầu. "Ôn Lễ An, cái tên ấu trĩ này" giở khóc giở cười, Lương Tuyết đá Ôn Lễ An một phát. Đêm khuya, mặt cô vùi trong gối, tay dang ra hai bên, mái tóc bị mồ hôi thẩm thấu ướt đẫm dính trên vai. Ôn Lễ An bên tai cô "Bọn họ nói, đứa trẻ lớn lên ở Angel City đều không phải là con ngoan của mẹ. Lương Tuyết, chuyện của Mạch Chí Cao em cũng biết, một khi vượt quá giới hạn nhẫn nhịn của tôi, lần này, không chỉ là đơn giản nói lỡ miệng". --------------------------------------------------------- (1)涂鸦: từ này có nghĩa là nguệch ngoạc, trong các chương trước mình để là bức tường vẽ nguệch ngoạc, nhưng nó có ý nghĩa là hình vẽ Graffiti, từ chương này mình sẽ để là "tường Graffiti" cho mọi người dễ hình dung chứ "tường vẽ nguệch ngoạc" không đúng lắm (tường Graffiti là kiểu tường vẽ nghệ thuật đường phố) (2) Ở chương trước mình miêu tả áo của Ôn Lễ An có màu địa lan, chương này mình sẽ sửa lại là màu mực vì nghe màu mực đỡ phèn hơn màu địa lan và dễ hình dung hơn.