"Nhã Trí, con giẫm lên tay chị kìa, mau tránh ra. " Viên Vũ vội vàng kéo con gái nhỏ. Tay Lê Cảnh Trí bị giẫm lên, ngón tay sưng đỏ. Con gái nhỏ bị chiều hư, từ nhỏ đã thích cưỡi lên đầu chị gái, hai người cũng coi như không thấy, mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao Lê Nhã Trí mới là con gái ruột của bọn họ, cho dù thích Lê Cảnh Trí nhưng vẫn có hơi thiên vị, con gái ruột vẫn quan trọng hơn. Cho dù Lê Nhã Trí giẫm lên tay cô, Viên Vũ cũng chỉ nói lớn tiếng một câu như vậy. "Con cũng không cố ý, chị ấy không nhìn thấy con đang bước đi à mà còn đến nhặt giấy, lại còn cố ý nhặt dưới chân con. " Nước mắt Lê Nhã Trí lại tiếp tục rơi không ngừng: "Nếu như bị anh rể nhìn thấy, chắc chắn cho rằng con cố ý, chắc chắn lại hiểu lầm con. ""Lại?" Cô nắm được từ quan trọng trong câu nói của cô ta: "Nhã Trí, em đang nói cái gì?""Em nói gì chẳng lẽ chị còn không hiểu?" Lê Nhã Trí nổi giận đùng đùng: "Không phải chị không biết bình thường em ghét nhất là người hay giả vờ sao? Tại sao còn đối xử với em như vậy?""Chị làm gì?" Cô không biết chuyện gì khiến em gái tức giận. "Chị còn giả vờ! Lê Cảnh Trí, sao trước kia em không biết chị lại là loại phụ nữ giả tạo như vậy?" Lê Nhã Trí không gọi chị mà gọi thẳng tên, chỉ tay về phía cô: "Có phải chị nói xấu em trước mặt anh rể không? Nếu không tại sao anh rể lại đối xử với em như vậy?"Nếu như không phải chị gái nói xấu về cô ta trước mặt anh rể thì tại sao anh rể dịu dàng với chị như thế mà lại lạnh lùng với cô ta như vậy?Đâu chỉ lạnh lùng, thậm chí là chán ghét. Hắn có thể dùng lại đôi đũa chị gái đã dùng, cũng có thể ăn cơm thừa của chị gái, nhưng cô ta chỉ gắp cho hắn một đũa thức ăn, đã bị hắn làm cho nhục nhã. Ngại bẩn, hắn ngại cô ta bẩn. Bẩn chỗ nào?Chẳng qua chỉ là một đũa thức ăn, có thể bẩn bằng bát cơm ăn thừa của chị gái không?"Nhã Trí, chị không hiểu em đang nói cái gì?""Chị còn giả vờ. Em ghét chị muốn chết đi được. ""Nếu em còn cố tình gây sự như vậy, chị không còn gì để nói với em nữa. "Thấy cô muốn rời đi, Lê Nhã Trí giữ chặt cô lại, nói hết tất cả chuyện vừa xảy ra trên bàn ăn. Lần này Lê Cảnh Trí bị làm cho ngây ngốc: "Em nói anh ta ăn cơm thừa của chị?""Anh ấy còn dùng lại đũa của chị, nhưng chê đồ ăn em gắp bẩn. " Lê Nhã Trí tức giận, hét lên. Lê Cảnh Trí không thể tin được, người có bệnh sạch sẽ như Lăng Ý lại làm như vậy. Cô nhớ Hách Ánh từng nói, từ nhỏ Lăng Ý đã có bệnh sạch sẽ, từ khi hắn tự cầm được đũa, ngay cả đồ ăn bà gắp, hắn cũng không thích ăn. Sau khi lớn, hắn gần như không ăn đồ người khác gắp. Nhưng hắn lại ăn cơm thừa của cô. Giờ phút này, trái tim Lê Cảnh Trí rung động mãnh liệt, không thể khống chế nổi. Thì ra lần này, Lăng Ý không lừa cô. Những lời hắn nói ở nước Pháp đều là thật, hắn thực sự muốn bắt đầu lại từ đầu, không phải để báo thù. Hắn có thể dùng hàng ngàn lời nói để lừa cô, nhưng không thể dùng những hành động nhỏ như vậy chỉ để lừa gạt được. Hắn thực sự hối hận rồi. "Lê Cảnh Trí, chị vẫn còn là chị của em sao? Em bị nhục nhã như vậy, mà chị còn bày ra bộ dạng đó. "Lê Nhã Trí tức muốn nổ phổi, dùng sức đẩy cô một cái. Trọng tâm của cô không ổn, lảo đảo, cuối cùng lại rơi vào lồng ngực quen thuộc. Lăng Ý đứng phía sau, vững vàng giữ cơ thể cô, ôm cô vào trong ngực. Sắc mặt âm u: "Không nhìn ra nhị tiểu thư còn có sở thích dùng vũ lực như vậy, thân thể chị gái cô yếu đuối, nếu không hay là để tôi thay vào cho?".