Tình yêu và hôn nhân: cô vợ nhỏ của lăng thiếu
Chương 166 : Giẫm Lên Tay
Bắt đầu từ chương này đổi cách xưng hô với Lê Nhã Trí từ “cô nhóc” thành “cô ta”-----------------------------"Anh rể, anh nếm thử cái này đi, ăn ngon lắm.
"Lăng Ý lạnh lùng nhìn miếng thịt trong bát, không nói gì, đưa tay đẩy bát sang một bên, sau đó cầm bát cơm Lê Cảnh Trí ăn thừa lên ăn.
Biểu cảm Lê Nhã Trí có hơi ngơ ngác, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nhưng lại không muốn từ bỏ như vậy.
Dù gì Lăng Ý cũng là anh rể của cô ta, cho dù không giống như gia đình bình thường, khó khăn lắm mới gặp Lăng Ý được một lần.
Lê Nhã Trí nhẫn nhịn, lại gắp một miếng khác bỏ vào bát cơm của hắn, thân thiện nói: "Món này cũng không tệ, là món em thích ăn nhất, anh rể ăn thử đi, nếu anh thích, sau này có thể thường xuyên đi cùng chị em về ăn cơm.
"Lăng Ý trực tiếp bỏ bát xuống.
Lê Nhã Trí không hiểu, nhìn hắn, hỏi lại: "Anh rể, sao anh không ăn nữa?"Lăng Ý không nhìn cô ta: "Tôi có bệnh sạch sẽ, ngại bẩn.
"Lê Nhã Trí cảm thấy như bị người ta tát một cái trên mặt.
Hắn ngại đồ ăn cô ta gắp bẩn, nhưng lại có thể dùng đũa đã dùng của chị gái.
"Nhã Trí, không được quậy, xin lỗi Lăng tổng đi.
" Lê Khải Thiên thấy thế, vội vàng quát cô con gái nhỏ mà ông ta yêu nhất.
Lê Nhã Trí rưng rưng, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt non nớt, nhìn cực kỳ đáng thương: "Thực xin lỗi, anh rể, em không biết, là em ngu ngốc.
"Lăng Ý không trả lời.
Lê Nhã Trí không chịu nổi, khóc lóc chạy ra ngoài.
Lăng Ý nhìn Lê Khải Thiên: "Có phải ông coi những lời lần trước tôi nói với ông là trò đùa không?"Loại người như ông ta không xứng làm cha, coi con gái như món đồ đem bán, đổi lấy lợi ích cá nhân.
Lần này ông ta gọi Lê Cảnh Trí về, chắc chắn không phải vì tình cảm cha con.
Lê Khải Thiên biện minh: "Là do Nhã Trí nhớ chị gái.
""Thật sao?" Lăng Ý lạnh lùng hỏi lại, đương nhiên hắn sẽ không tin loại lí do vớ vẩn đó: "Lê Nhã Trí nhớ chị gái?"Lê Khải Thiên gật đầu như giã gạo: "Đúng vậy.
"Lăng Ý lạnh lùng chặn họng ông ta: "Có thể.
Hôm nay đã gặp rồi, chắc sẽ không nhớ nữa đâu nhỉ?"Lê Khải Thiên lau mồ hôi trán, đảm bảo: "Sẽ không, sẽ không.
"! "Mẹ có đỡ chút nào chưa?"Ở trong phòng, Lê Cảnh Trí đang bóp vai cho Viên Vũ.
Bởi vì trước kia cơ thể Viên Vũ không được tốt, nên lúc còn ở nhà, cô thường làm thế cho bà.
"Được rồi, thoải mái hơn rồi, con đừng bóp vai cho mẹ nữa, ngồi xuống nghỉ một lát đi.
" Viên Vũ thương cô, muốn cô dừng lại.
"Không sao, hiện giờ con không thể ngày nào cũng ở bên mẹ, khó khăn lắm mới trở về nhà một chuyến, con muốn đem những lần không thể làm trước đó bù lại.
""Đứa con ngốc.
" Nước mắt Viên Vũ trực trào, vừa nói vừa muốn khóc.
"Mẹ còn thích khóc hơn cả trẻ con.
"Lê Cảnh Trí nói xong khiến Viên Vũ dở khóc dở cười.
Hai mẹ con vui vẻ hòa thuận cười đùa, cửa phòng đột nhiên lại bị mở toang, hai mắt Lê Nhã Trí đỏ ửng, nổi giận đi vào: "Con thì nhục nhã muốn chết, hai người còn ở đó mà cười nói vui vẻ, hai người có coi con là người nhà không?"Lê Cảnh Trí rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô nhóc: "Nhã Trí sao thế?"Lê Nhã Trí vứt giấy trên đất: "Em không cần chị giả vờ tốt bụng.
"Lê Cảnh Trí đã quen với tính khí đại tiểu thư của em gái, cô cúi người, chuẩn bị nhặt khăn giấy từ dưới đất lên.
Nhưng Lê Nhã Trí lại giẫm chân lên.
Cô ta giẫm rất mạnh, một chân kia vừa khéo rơi trên mu bàn tay của Lê Cảnh Trí, đè mạnh xuống dưới.
Lê Cảnh Trí bị đau kêu lên, Lê Nhã Trí mới vội vàng thu chân lại.
.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
167 chương
54 chương
306 chương