Giang Mạt đánh quái xong thì phất tay một cái, tất cả vệt nước dơ bẩn trên người biến mất. Cô liếc nhẹ người bên cạnh, rõ ràng không nói một câu, trong ánh mắt viết rõ hai chữ ghét bỏ. Tạ Tinh Hồi cười nhẹ, "NPC còn biết giỡn." Triều Mộ: "Tôi cảm thấy hình như chúng ta bị xem thường." Lý Vân Dịch: "Tự tin lên, đừng tưởng thật." Diệp Điềm Điềm: "Tuyết hồ tỷ tỷ rất mạnh, thả tim điên cuồng!" Lái Xe Chơi Trôi Đi không cùng kênh với bốn người, đấm ngực dặm chân căm thù tận xương tủy: "Màu trắng màu trắng, màu trắng ác độc!" Diệp Điềm Điềm nghi hoặc, "Màu trắng gì?" "Vừa rồi tiểu tỷ tỷ bay lên, tôi thấy màu trắng dưới váy, trò chơi cần làm tinh tế vậy không?" Mọi người: "..." Dơ bẩn! Lấy được độc châu, đoàn người thuận lợi thông qua khí độc, đánh một trận nữa thì đã đến phân nửa, nhưng lúc này đã vào đêm, gió ở Tuyết Nguyên mạnh hơn ban ngày nhiều, gió tuyết mê mắt, đường cũng nhìn không rõ. "Buổi tối sẽ có bão tuyết, nghỉ ngơi tại chỗ, trời sáng rồi đi tiếp." Giang Mạt dừng lại, nhóm lửa tại chỗ, lấy cá lúc trước câu được bắt đầu nướng. Tạ Tinh Hồi thử đi về phía trước rồi lùi về sau, phát hiện bị tường chặn lại, không gian hoạt động chỉ có một khu vực nhỏ, Lý Vân Dịch thử dùng truyền tống trận, cũng là vô dụng. Lái Xe Chơi Trôi Đi trợn mắt há hốc mồm, "Không phải chứ, bị kẹt ở đây, đi chỗ khác không được, cốt truyện che giấu hố tới cỡ đó ư?" Hắn phất tay trước mặt Giang Mạt, "Tiểu tỷ tỷ, tỷ lợi hại lắm mà? Xuyên qua bão tuyết gì đó hẳn là không sao chứ?" Lời kịch của NPC đều được định ra từ trước, hắn vốn dĩ chỉ muốn nói cho bớt bực, không trông cậy nữ hồ đáp lại, ai ngờ người ta nghiêm trang trả lời: "Tôi thì không sao, nhưng các người quá cùi bắp, vào là chết." "... Ngọa tào?" Lái Xe Chơi Trôi Đi hoảng sợ, lui về phía sau hai bước nhỏ giọng nói thầm: "Trình tự giả thiết trâu quá?" Tạ Tinh Hồi hứng thú. Hắn chơi đã được nửa tháng, thể nghiệm hình ảnh chiến đấu đều rất kinh diễm, nhưng hắn chưa bao giờ gặp NPC thú vị như vậy. Trong ấn tượng NPC chỉ biết cứng nhắc đọc lời kịch được giả thiết? Tạ Tinh Hồi hỏi cô: "Nói, cô đã tu hành một ngàn năm, làm sao mới hóa hình được?" Giang Mạt chuyên chú nướng cá, không để ý đến hắn, Tạ Tinh Hồi lại hỏi: "Cô và tuyết nữ, ai lợi hại hơn?" Giang Mạt vẫn không để ý đến hắn. Tạ Tinh Hồi nhướng cao mày, "Chắc là tuyết nữ rồi, nếu không thì cô đã tự đi lấy Dao Quang Thảo rồi." Lý Vân Dịch buồn bực vỗ bả vai hắn, "Anh em, cậu đang... Đùa giỡn NPC?" Tạ Tinh Hồi lắc đầu, "Tớ muốn thử xem cô ta có bao nhiêu giả thiết." Hắn nhìn chằm chằm nữ hồ một lát, lúc trước hồ nữ công kích siêu mạnh với kẻ địch, vậy nếu có đồng đội công kích cô ta thì cô ta sẽ nói thế nào? Tạ Tinh Hồi tò mò, vì thế báo thù. "Ngọa tào!" Bốn người còn lại bốn mặt khiếp sợ, trơ mắt nhìn vị đại lão trong nghề còn chưa đụng tới hồ nữ đã vinh quang nằm liệt giữa đường. Tạ Tinh Hồi sống lại tại chỗ, sau đó phát hiện mình nhận được một tin nhắn của hệ thống. [Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Tinh Lạc] mở ra biểu hiện độ hảo cảm của NPC, hiện tại độ hảo cảm của Bạch Cửu Cửu đối với ngài là -100, thiếu hiệp, xin tự trọng! Tạ Tinh Hồi: "..." Hắn nhìn -100 đỏ tươi trên đỉnh đầu nữ hồ, lập tức cười ra tiếng, mà trong mắt Giang Mạt, giá trị tình yêu của hắn từ 0 biến thành 30. Lý Vân Dịch kéo người, vẻ mặt một lời khó nói hết, "Anh em, cậu có chuyện luẩn quẩn trong lòng?" Tạ Tinh Hồi không giải thích, trong lòng yên lặng tổng kết hồ nữ. Công cao, huyết hậu, nhân mè đen, không thể công kích, tử huyệt là cái đuôi. Giang Mạt nướng cá xong, Diệp Điềm Điềm hít mũi, "Thơm quá!" Cá được đưa tới trước mặt cô, Diệp Điềm Điềm vẻ mặt kinh hỉ, "Cho em sao? Cảm ơn chị!" Hương vị đồ ăn trong game thực tế cũng rất thực, nhưng cũng rất ngon, quan trọng chính là, đồ ăn sẽ cung cấp tăng kinh nghiệm, đương nhiên là có thời gian. Diệp Điềm Điềm cắn một ngụm, ngoài da tiêu hương xốp giòn, bên trong tươi mới nhiều nước, nướng gãi đúng chỗ ngứa. Chờ cô ăn xong, cả người đều choáng váng, "Tôi, tôi thăng cấp!" Mọi người trơ mắt nhìn con số 32 trên đều cô biến thành 34. Triều Mộ khiếp sợ: "Một con cá tăng hai cấp? Bình thường muốn thăng cấp tôi phải đánh hai ngày! Đây là tiên đan sao? Tiểu tỷ tỷ, cho em một con được không?" Lái Xe Chơi Trôi Đi kêu ngao ngao, "Còn em nữa! Tiểu tỷ tỷ, không, kêu cô nãi nãi cũng được!" Tạ Tinh Hồi và Lý Vân Dịch đều mãn cấp, bọn họ không cần cái này, nên không góp vui. Giang Mạt nướng tổng cộng bốn con, theo thứ tự cho Diệp Điềm Điềm, Triều Mộ, Lái Xe Chơi Trôi Đi và Lý Vân Dịch, đến Tạ Tinh Hồi chỉ còn dư lại một câu hệ thống nhắc nhở. [Hệ thống] Hiện tại độ hảo cảm của Bạch Cửu Cửu đối với ngài là -100, cẩu nam nhân không xứng ăn cá!" Tạ Tinh Hồi: "..." Vừa rồi còn là thiếu hiệp, bây giờ đã thành cẩu nam nhân? Xem ra còn phải tổng kết nữ hồ thêm một cái mang thù. Cốt truyện che giấu bị chặn, mọi người không làm gì khác, treo máy offline, hẹn ngày mai cùng nhau tăng tiến độ cốt truyện. Giang Mạt nhìn chằm chằm trạng thái của năm người đều biến thành rời mạng, lười nhác vươn vai đến trước mặt Tạ Tinh Hồi và Lý Vân Dịch. Bây giờ giá trị tình yêu một người 30 một người 40, chưa đạt tiêu chuẩn, nhưng mà cũng bình thường thôi, thân phận bây giờ của cô chỉ là một NPC, bởi vì Lý Vân Dịch là mao nhung khống, mà Tạ Tinh Hồi chỉ vì cảm giác mới mẻ, bọn họ có thể thích Bạch Cửu Cửu, nhưng không thể sinh ra tình cảm vượt rào với một nhân vật giả thuyết. Nhưng mà chờ xong cốt truyện che giấu, Giang Mạt làm người thực vật hai năm sẽ tỉnh lại, khi đó mới là thời khắc săn mồi chân chính. ... Sáng hôm sau, năm người online đúng giờ, ban ngày Tuyết Nguyên hoang vắng, bọn họ được Giang Mạt dẫn vào sâu Tuyết Nguyên, tìm được Dao Quang Thảo trên vách núi tuyết. Nhưng không đợi bọn họ bắt đầu hái, có một giọng nói lanh lảnh đến từ hư không, quanh quẩn trong sơn cốc. "Bạch Cửu Cửu, ngươi trở lại rồi? Nhiều năm rồi mà vẫn thích ở cạnh nhân tộc, không tiến bộ nổi!" Mọi người biết đây là giọng của tuyết nữ, nhưng nhìn mọi nơi, không tìm ra nguồn gốc giọng nói, ý tứ trong lời nói, hình như hồ nữ và tuyết nữ có quen biết? Tạ Tinh Hồi liếc hồ nữ, sắc mặt cô bình thường như cũ, không mừng không giận. "Di, cái đuôi của ngươi đâu?" Giọng tuyết nữ càng gần, "Ha ha ha ha ha, Bạch Cửu Cửu, chín cái đuôi bây giờ chỉ còn một cái, xem ra mấy năm nay ngươi sống chẳng ra gì..."