"Côn thịt lão công vào rồi...Thô quá, lớn quá... Ân, tiểu huyệt ăn không hết..." Hoa huyệt Giang Mạt rất chặt, vừa mẫn cảm lại cơ khát, cô nghẹn lâu, côn thịt mới vào phân nửa đã cao trào, thủy dịch điên cuồng trào ra, đầy mặt xuân tình, tao hơn không biết bao nhiêu so với trước khi mang thai. Lục Cảnh cẩn thận che chở bụng cô, ra vào nhẹ nhàng, chậm rãi mở nhục động, Giang Mạt vặn mông theo, phun ra nuốt vào, chậm rãi nuốt đại dương vật. "Sâu quá, đâm đến hoa tâm rồi...Ô ô, lão công, thoải mái quá..." Ngày đêm mơ tưởng đại dương vật gần nửa năm, rốt cuộc hoàn toàn vùi vào thân thể cô, Giang Mạt thỏa mãn phát ra tiếng than thở. Thai phụ nhiệt độ cơ thể cao, huyệt thịt càng chặt, kẹp Lục Cảnh không chịu nổi, chỉ có thể xoa bóp mông thịt của cô: "Thả lỏng, nếu lỡ bấm gãy lão công, ai đút em ăn đại dương vật!" Tiếng thở dốc nam nhân rất nặng, vì nhẫn nại mồ hôi rơi trên bụng và cổ cô. Hắn nhìn chằm chằm bụng tròn vo của Giang Mạt, chỉ cần nghĩ đến đứa bé của hai người, trong lòng như một nồi nước đang đun sôi, liên tục sôi trào. Rõ ràng đã kết hôn nhiều năm, nhưng lực hấp dẫn của Giang Mạt đối với hắn vẫn trí mạng như cũ. Lục Cảnh đỡ eo cô, dương vật nhẹ nhàng ra vào, quy đầu cọ miệng tử cung. Côn thịt thô tráng chống tiểu huyệt, gân xanh vòng quanh nghiền tầng tầng nếp uốn bên trong, chỗ quy đầu nhẹ nhàng chọc miệng tử cung... Hắn làm rất ôn nhu, nhưng nhẹ nhàng như vậy, Giang Mạt đã nhịn gần nửa năm cảm nhận được khoái cảm, rất nhanh đã tiết một lần. Huyệt thịt co rút quá mạnh, Lục Cảnh nhìn chằm chằm mặt cô, sợ cô có gì khác thường, "Có chỗ nào không thoải mái không, nói với anh." Giang Mạt liên tục lắc đầu, "Không có, rất thích...Thích ăn dương vật lão công nhất...Lão công, trong huyệt rất ngứa, dùng lực..." "Thật tao..." Lục Cảnh chậm rãi tăng lực đạo, "Nhìn bộ dạng bây giờ của em, giống mèo cái động dục không?" "Vậy cũng là mèo cái của lão công! Lão công mau thao em..." Cô phập phồng theo Lục Cảnh, rẩt nhanh đã hết sức, ghé vào vai nam nhân thở dốc. Thời gian mang thai bởi vì gánh nặng trên bụng, chỉ có thể dùng mấy tư thế, Lục Cảnh rút côn thịt ra, thủy dịch chảy ra, cô bị đùa nghịch thành tư thế quỳ bò, Lục Cảnh xoa vú cô, vào phía sau một lần nữa. Tư thế này làm Giang Mạt thấy nhẹ nhàng hơn, quy đầu dễ như trở bàn tay thao vào hoa tâm, bụng và núm vú rũ xuống lắc lư theo động tác của hắn, cảm giác rất vi diệu. "Ân..." Giang Mạt cảm giác bảo bảo trong bụng động, cô nắm tay Lục Cảnh đặt trên bụng, trấn an sờ: "Tiểu gia hỏa biết ba đang chào hỏi với nó." "Dùng dương vật chào hỏi sao?" Giang Mạt xấu hổ cắn môi mắng hắn, "Anh không biết xấu hổ! Cẩn thận dạy hư con nít..." Lục Cảnh đâm cô thật mạnh, chuẩn xác không lầm thao hoa tâm, chọc Giang Mạt hét lên một tiếng. "Muốn mặt hay là muốn dương vật?" Giang Mạt đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm, "Muốn dương vật..." Đường đi chật hẹp ướt át không ngừng phun ra nuốt vào cự vật của hắn, hút Lục Cảnh da đầu tê dại, dương vật thô tráng ra ra vào vào, hai trứng dái đánh bạch bạch trên mông nhỏ cô, dâm dịch dính nhớp bị đánh thành bọt mép, chỗ giao hợp của hai người thành một bãi hỗn độn. "A a... Chậm, chậm một chút..." Giang Mạt run rẩy dưới thân Lục Cảnh, hai tay sắp chịu không nổi, nam nhân vớt cô lên, một tay nâng bụng cô, một tay xoa núm vú, hôn xương bướm xinh đẹp sau lưng cô. Hắn không dám cho dương vật vào quá sâu tử cung, chỉ dám nhẹ nhàng ở ngoài, đưa đẩy trong huyệt đạo, nhưng dù vậy, hắn cũng đạt được khoái cảm, không khắc chế nữa, bắn nùng tinh vào bụng cô. Giang Mạt thỏa mãn không muốn rời xa lòng ngực hắn, Lục Cảnh sờ bụng cô, hôn da thịt trắng như sữa: "Bảo bối, sau này mỗi ngày lão công thao em, giúp em mở rộng, thao rộng huyệt đạo, sinh con nhẹ nhàng hơn, được không?" "Ân... Được." Lục Cảnh làm theo lời dặn của bác sĩ, mỗi ngày khuếch trương sản đạo cho cô, thao nhục huyệt, nhưng năng lực khôi phục tiểu huyệt của Giang Mạt rất mạnh, một ngày trước mới thao lỏng một ít, qua một đêm, ngày hôm sau lại chặt, Lục Cảnh đành phải chôn dương vật trong huyệt cả đêm, liên tục một tháng, cuối cùng mới có hiệu quả. Tiểu tao huyệt của Giang Mạt mỗi ngày đều bị tinh dịch đút no, cả người tinh thần sang sảng, mặt mày hồng hào. Mang thai tháng thứ 7, ngực Giang Mạt nhức mỏi khó chịu, đặc biệt là đầu vú, lúc không chạm vào cũng sưng. Có một ngày, Giang Mạt trướng khó chịu, trộm xoa vú ở phòng vệ sinh, phát hiện núm vú tràn ra sữa màu trắng ngà, càng chảy càng nhiều. Đôi tay Giang Mạt nâng hai vú tràn đầy dấu hôn, nhìn mình trong gương, núm vú hồng diễm không ngừng chảy, lướt qua tay cô, lăn dọc xuống bụng, lau rồi lại có cái mới. Bộ dáng này nhìn thế nào cũng thấy dâm đãng. Giang Mạt cực kỳ ngạc nhiên, không phải nói đợi sinh rồi mới có sữa sao, tại sao nhanh như vậy đã có sữa. Cô ở phòng vệ sinh quá lâu, Lục Cảnh lo lắng đi vào, bước chân dừng tại chỗ, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm hai đầu vú của cô. "Nhanh vậy đã có sữa?" Giang Mạt nhìn ánh mắt như sói của hắn thì sợ hãi, lùi một bước, bị Lục Cảnh bắt lấy, ngậm núm vú, mạnh mẽ mút. "Ngô...Đau." Cô chống bồn rửa tay phía sau, sữa bị hút ra ngoài mang theo đau đớn, quan trọng là Lục Cảnh không chỉ hút, còn gặm cắn núm vú, làm cô không biết là khó chịu hay là sảng khoái, đôi mắt thủy quang doanh doanh. Hắn hút sữa một bên, sữa bên kia cũng chảy ra ngoài, Lục Cảnh không chịu lãng phí, dứt khoát ép hai vú cạnh nhau, cùng ngậm vào trong miệng. Hắn vốn dĩ đã đau bảo bối này, bây giờ có sữa, thích không buông tay, nhưng Giang Mạt mới vừa có sữa, không có nhiều như vậy, chỉ lát sau đã bị ăn hết rồi. "Không không, anh, hết rồi... Đừng hút nữa... Ngô..." Đôi tay Lục Cảnh xoa nhũ căn, đẩy vào giữa, lại một cổ sữa bắn vào miệng hắn. "Kẻ lừa đảo, không phải còn sao?" Hắn liếm sạch sẽ sữa Giang Mạt chảy ra, sau đó hôn lên môi cô: "Bảo bối, nếm thử hương vị của em." Đây là cái hôn có vị sữa, rõ ràng Lục Cảnh rất hưng phấn: "Sữa bảo bối ăn rất ngon, sau này có sữa cho lão công ăn hết được không?" "Vậy...bảo bối thì sao?" "Cho nó uống sữa bột!" Chỉ cần tưởng tượng sau này tiểu gia hỏa cũng ăn vú Giang Mạt, bỗng nhiên trong lòng Lục Cảnh sinh ra lệ khí, dục chiếm hữu của hắn với Giang Mạt quá mạnh, không dung được một hạt cát, cho dù hạt cát là con của hắn. Giang Mạt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Anh bao lớn rồi còn giành ăn với con?" Lục Cảnh không cãi cọ với cô, Giang Mạt bị hôn ý loạn tình mê, mơ mơ màng màng cảm nhận được có một đồ vật thô cứng nhét giữa hai chân cô, cọ xát nhét vào huyệt. Tiểu huyệt vừa mới bị thao mềm lại nhiều nước, côn thịt va chạm đường đi kiều nộn, làm cô động tình phát ra tiếng than nhẹ. Dục vọng như dã thú cắn nuốt hai người, Lục Cảnh yêu chết dáng vẻ này của cô, quy đầu bị xoắn hút, huyệt giống như vòi nước, côn thịt hô mưa gọi gió bên trong, khí vị dâm mĩ tràn ngập khắp phòng. Khi Giang Mạt cao trào, đầu vú phun sữa, Lục Cảnh không kịp chuẩn bị, bị bắn lên mặt, vội vàng hút khô sữa mới chảy ra. Sau đó Lục Cảnh phát hiện, chỉ cần Giang Mạt cao trào, hai núm vú sẽ phun, ở trên chảy sữa, phía dưới chảy nước, thân thể tao lãng bức điên Lục Cảnh, hắn cưỡi trên người cô ra sức thao, nước mắt cô chảy ròng, nói năng lộn xộn, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, chỉ ngoan ngoãn cho sữa chảy ra. Hơn một tháng sau, mỗi ngày Giang Mạt sống mơ mơ màng màng, không phải đang bị thao, chính là trên đường bị thao. Lục Cảnh không cho cô mặc quần lót, cũng không cho cô mặc nội y, chỉ cho khoác một cái áo ngủ, khi nhàn rỗi vén vạt áo làm cô, mỗi một giọt sữa của cô đều vào miệng nam nhân, không lãng phí chút nào. Sáu tuần cuối cùng, Giang Mạt mang khí khuếch trương, đồ vật đó không lớn bằng dương vật Lục Cảnh, có đôi khi Lục Cảnh rút nó ra, vùi dương vật mình vào, không nhúc nhích, chỉ để như vậy. Cách ngày dự sinh còn một tuần, Giang Mạt phát tác, tiểu gia hỏa sốt ruột ra, có lẽ mấy tháng trước chuẩn bị đúng lúc, sản đạo Giang Mạt mở rất thuận lợi, đến bệnh viện chưa được hai giờ đã sinh một bé trai, khi ra phòng còn sức lực cười nói chuyện với hắn. Tâm Lục Cảnh hạ xuống, lúc này mới rảnh nhìn tiểu gia hỏa da hồng, cúi đầu hôn đại bảo bối và tiểu bảo bối của hắn.