Ollie!" Giang Mạt nghe có người đang kêu tên tiếng Anh của cô, là Ellen đàn cello trong ban nhạc, người nước ngoài, tóc vàng mắt xanh, cao lớn anh tuấn. Hắn mời cô tham dự dạ hội buổi tối, chỉ là lúc này Giang Mạt đã mang thai sáu tháng, tất cả xã giao không cần thiết cô đều không tham dự. Giang Mạt cười lắc đầu, Ellen cảm thấy đáng tiếc, cô gái trước mặt dịu dàng mỹ lệ, có tất cả những nét tinh xảo của người phương đông. Giang Mạt mang thai làn da giống như sữa bò, ngoại trừ bụng phồng lên như bóng cao su, tứ chi tinh tế như cũ, nhìn qua khiến người khác dâng lên ý muốn bảo hộ. Ellen hỏi cô: "Con gái phương đông đều đáng yêu như cậu sao?" Giang Mạt còn chưa trả lời, phía sau đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Cảm ơn đã khen ngợi vợ tôi." Lục Cảnh ôm eo cô, ôm người vào lòng, ánh mắt nhìn Ellen, giống hùng sư bảo vệ giống cái của mình. Ellen thức thời rời đi, Lục Cảnh lặng lẽ trừng cô, "Vẫn câu nhân như vậy." "Bọn họ chỉ nhiệt tình thôi, chưa chắc như anh nghĩ." Lục Cảnh không trả lời, dẫn cô đi kiểm tra. Giang Mạt đã phẫu thuật được 5 năm, sau khi kết hôn bọn họ đã định cư ở nước ngoài. Lục Cảnh đã từng muốn dùng con để níu chân Giang Mạt, nhưng sau căn bệnh nặng đó, hắn không muốn cô mang thai tăng thêm gánh nặng thân thể, luôn dùng thuốc tránh thai cho nam, cho đến khi Giang Mạt nói với hắn muốn có con, đánh giá tình hình thân thể của cô, Lục Cảnh mới ngừng thuốc. Đối với sinh mệnh nhỏ sắp chào đời, Lục Cảnh cũng rất chờ mong, chỉ là tiểu gia hỏa lăn lộn mẹ không nhẹ, đặc biệt mấy tháng trước Giang Mạt ăn xong liền nôn, mang thai không những không mập lên, còn gầy vài cân, làm hắn gấp gáp, Giang Mạt đi hai bước hắn cũng phải đỡ, sợ cô chạm trúng bụng, hoàn toàn coi cô là một đứa bé không thể tự gánh vác sinh hoạt. Hai tháng gần đây bình thường hơn một chút. Bác sĩ làm kiểm tra xong hỏi bọn họ: "Muốn sinh thường hay sinh mổ?" "Sinh thường." Cô không muốn để lại sẹo trên bụng. "Sản đạo khá chật, sinh thường sẽ đau hơn rất nhiều." Bác sĩ nhìn hai người, "Sau khi có thai có sinh hoạt không?" "... Không có." Giang Mạt thành thật trả lời. "Sinh hoạt bây giờ có thể giúp mở rộng sản đạo, chờ 6 tuần trước khi sinh dùng phụ trợ khuếch trương..." Giang Mạt về đến nhà khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ, cầm gối ôm trên sô pha ném Lục Cảnh, "Đều tại anh!" Trước khi mang thai Lục Cảnh như lang tựa hổ, trừ bỏ mấy ngày đến tháng, mỗi ngày đều quấn cô làm tình, Giang Mạt đã sớm quen được đại dương vật yêu thương, các tư thế, đồ chơi tình thú hai người đều thử, nhưng từ sau khi kiểm tra ra mang thai, Lục Cảnh bắt đầu ăn chay, dù cô câu hắn thế nào, dù dương vật Lục Cảnh sắp nổ tung cũng không chạm vào cô, chỉ khi thấy cô thật sự không nhịn được, mới dùng đầu lưỡi hoặc ngón tay giúp cô. Lục Cảnh làm hòa thượng được, cô không làm được, sau khi có thai Giang Mạt tính dục mạnh hơn, toàn thân đều là điểm mẫn cảm, ôm ấp hun hít là có thể phun nước, tiểu huyệt mỗi ngày đều gào khóc đòi ăn đại dương vật, Lục Cảnh sợ mình không kiềm chế được, làm bị thương con, khắc chế không chạm vào cô, chỉ giúp cô liếm huyệt xoa bức hút sữa, nhưng mà phương thức ôn hòa này không giải quyết được vấn đề, ngược lại làm Giang Mạt khó chịu hơn. Bây giờ thì hay rồi, cấm dục nửa năm, đã lâu không có đại dương vật chạm vào, âm đạo trở nên chật, đến lúc dó sinh con người chịu tội là cô! Tại anh sai hết! Giang Mạt ném hai cái gối ôm, trong lúc mang thai tính tình thay đổi thất thường, Lục Cảnh ôm người vào lòng dỗ, Giang Mạt nhân cơ hội câu cổ hôn hắn, lưỡi đinh hương liếm dọc theo môi, chui vào miệng, cảm giác hô hấp nam nhân trở nên nặng nề, cô duỗi tay xuống quần hắn, quả nhiên lớn rồi. Khát vọng giống như Giang Mạt, Lục Cảnh cũng mơ ước bảo bối của mình. "Anh, anh không giúp em sao?" Giang Mạt nước mắt lưng tròng nhìn hắn, "Nếu đến lúc đó không sinh được, phải cắt một dao ở trên bụng..." Cô khoa tay múa chân trên bụng tròn vo, Lục Cảnh lấp kín miệng cô, ôm người ngồi trên đùi mình. Hắn luyến tiếc Giang Mạt chịu khổ, nếu bác sĩ nói có thể, Lục Cảnh cũng không nhịn nữa, bắt đầu cởi bỏ váy áo thùng thình trên người cô. Từ sau khi mang thai, ngực Giang Mạt càng đầy đặn hơn, giống hai cái màn thầu lớn, một bàn tay nắm không hết, đầu vú dựng thẳng, diễm tựa hồng mai, làn da trắng như sáng lên, cẩn thận ngửi còn có mùi sữa. Lục Cảnh ôm hai cái màn thầu lớn, mút tấm tắc, thân thể cô gái kiều mềm hưng phấn cực kì, độ ấm dưới thân Lục Cảnh truyền đến, cô lập tức ướt rối tinh rối mù, đôi tay nhỏ không an phận cởi dây lưng hắn, dương vật tím đen bật ra từ trong quần, đôi tay vuốt từ trên xuông dưới, gấp không chờ nổi muốn nhét nó vào tiểu huyệt. "Thèm như vậy?" Lục Cảnh nâng mông nhỏ cô, quy đầu cực đại chống huyệt khẩu, chưa đi vào đã bị dâm thủy xối lên, tưới dương vật sáng lấp lánh. "Lão công.... Vào đi, mau vào đi... Em muốn..." Lục Cảnh chậm rãi nhét côn thịt vào tiểu huyệt, lúc này mới hiểu được lời của bác sĩ. Chỉ mới nửa năm tao huyệt đã chặt như xử nữ, nếu không phải cô nhiều nước, chỉ sợ bỏ dương vật vào cũng rất lao lực, nghe nói khi sinh tử cung phải mở rộng bằng mười ngón tay, cô chặt như vậy, đến lúc đó phải chịu tội cỡ nào?