Mạc Thanh Ngải len lén lấy khuỷu tay đẩy Nhan Hàn Thành, lòng bất an không yên, đây là tình huống gì, mẹ mình đang ngồi trên ghế sô pha nhíu chặt mày, đôi mắt tinh tường đánh giá mình và Nhan Hàn Thành, người cha luôn hài hước của mình cũng gật gù lẩm bẩm điều gì đó, ra vẻ đắc ý. Nhan Hàn Thành nghiêng đầu, có vẻ khó hiểu vì sao Mạc Thanh Ngải lại đẩy anh, nhìn vẻ mặt ung dung của Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải mở miệng, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe: "Anh còn không mau nghĩ cách đi." "Em muốn nghĩ cách gì?" "Anh..." "Hai con...." Đột nhiên mẹ Mạc lên tiếng, Mạc Thanh Ngải sợ tới mức im bặt: "Chuyện kia, mẹ có điều không hiểu." "Mẹ, mẹ không hiểu chuyện gì, con giải thích cho mẹ nghe." Nhan Hàn Thành gọi mẹ làm Mạc Thanh Ngải cảm thấy dễ chịu, tuy từ nhỏ anh đã gọi như vậy nhưng cô cũng không phản ứng gì, vì sao Nhan Hàn Thành gọi mẹ cô còn tự nhiên hơn cả cô? Giọng nói trầm thấp ôn hòa lại khôn khéo, vẻ mặt giả bộ, vì anh khéo như vậy trước mặt mẹ nên cô mới không có chỗ đứng. "Đại Thành à." Mẹ Mạc trở về dáng vẻ của người mẹ hiền từ: "Mẹ nhận được điện thoại của Ngũ Nhân, nói... Con nói, ừm, là..." Mẹ Mạc vân vê tạp dề, hình như có chút xấu hổ. "Nói gì ạ, mẹ, mẹ cứ nói thẳng đi." "Nói con nói, Tiểu Ngải là... vợ con?" Mẹ Mạc nói từ cuối cùng vô cùng nhỏ, làm Mạc Thanh Ngải bất mãn nói thầm. "Mẹ bày vẻ mất mặt như vậy làm gì, ví dụ con là vợ Nhan Hàn Thành rất xấu hổ sao?" "Hừm." Mẹ Mạc quay sang Mạc Thanh Ngải, thái độ cũng chuyển 180 độ, hung dữ bảo cô đừng lắm mồm. Nhan Hàn Thành cười nhẹ, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu với mẹ Mạc: "Mẹ, Ngũ Nhân không nói sai, mẹ cũng không nghe sai, là con nói như vậy." "Cái gì!" Ngược lại đến lượt cha Mạc gào to: "Đại Thành, đúng là con đã nói qua? Thật chứ? Không có khả năng mà..." "Cha!" Mạc Thanh Ngải bĩu mỗi, đây là cha mẹ ai vậy. Mẹ Mạc có vẻ càng buồn: "Trời ơi, Đại Thành, mẹ hiểu con mà, nhất định là con bé này nói với con không muốn đi họp lớp, nhờ con giúp thôi, con đó, không thể mềm lòng như vậy, con mà mềm lòng, nó không gả ra ngoài được rồi." Mạc Thanh Ngải vừa định đứng lên lại bị Nhan Hàn Thành kéo xuống: "Mẹ, đúng là Tiểu Ngải nhờ con nghĩ cách để cô ấy không phải đi họp lớp, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôncho nên con dùng biện pháp này, nhưng mà. . . . . ." Nhan Hàn Thành nói chậm, giống như để mẹ Mạc và cha Mạc nghe cho rõ: "Không phải con mềm lòng, vì đây là sự thật." Hả... Mạc Thanh Ngải hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn Nhan Hàn Thành, đây đâu phải anh. Rõ ràng mẹ Mạc và cha Mạc đều đực mặt, cha Mạc lắp bắp hỏi: "Chuyện đó, Đại Thành... Bây giờ con... cùng, cùng Tiểu Ngải nhà chúng ta... quan hệ... có quan hệ gì?" "Nếu cô ấy muốn người khác gọi là bà Nhan, con cũng có thể đồng ý." Nhan Hàn Thành vô cùng tự nhiên liếc mắt nhìn Mạc Thanh Ngải, rồi quay lại nhìn cha Mạc. Không khí đông lại, mẹ Mạc và cha Mạc miệng há rộng đến mang tai, làm bộ như đang thảo luận việc bí mật, Mạc Thanh Ngải thấy khóe miệng có chút run rẩy, thấp giọng: "Nhan Hàn Thành, anh điên rồi à. sao lại nói thẳng với cha mẹ em như vậy." "Chẳng thế thì sao, em định chơi trò tình nhân bí mật với anh à?" "Đi chết đi, nhưng mà... Em chưa nghĩ tới việc gả cho anh.” "Vậy từ giờ em bắt đầu nghĩ đi." "Em nghĩ thì thế nào, như vậy có quá nhanh không, mà anh còn rất không an toàn." "Nhanh? Nếu hai mươi năm mà là nhanh, thì em nói cho anh thế nào là chậm, nói cả thấy anh không an toàn ở chỗ nào nữa." Từ đầu đến chân anh đều không an toàn, đôi mắt Mạc Thanh Ngải nheo lại. Không còn cách nào khác rồi, nhất định em phải là của anh, Nhan Hàn Thành bày bộ mặt mặc kệ. "Khụ khụ." Mẹ Mạc ho hai tiếng hấp dẫn sự chú ý của Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành, nhìn cha Mạc, cuối cùng mẹ Mạc cũng nói sâu xa: "Đại Thành, mẹ với cha con đều bị dọa rồi, nếu không, con suy nghĩ kỹ lại một chút, chắc là mấy hôm nay con ngủ không ngon đúng không?" "Đúng vậy đúng vậy, Đại Thành, con và Tiểu Ngải lớn lên cùng nhau, con có biết, Tiểu Ngải vô cùng tùy hứng, đôi khi đầu óc cũng không tốt lắm." Cha Mạc liệt kê ra một loạt. "Còn nữa, nó đối với con rất ngang ngược, con mắng nó là nó không vui, con không để ý tới nó nó cũng không vui, rất khó trị." Mẹ Mạc chỉ nói một câu đơn giản làm Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải đều ngẩn người, thì ra chuyện gì mẹ cô cũng biết, cô... Đối với Nhan Hàn Thành quá ngang ngược, trách móc nặng nề, cho nên mới luôn luôn không hài lòng. "Tật xấu không sửa được của nó còn một đống..." "Con đều hiểu rõ, cô ấy rất mạnh mẽ, lúc cố chấp thì cả mấy trăm con ngựa cũng không kéo nổi, cô ấy rất tùy hứng, lúc bị kích động thì đến cả chủ tịch nước cũng không ngăn được, cô ấy rất ngang bướng, lòng độc chiếm mạnh đến nỗi rõ ràng là mình ghen còn trách người khác không để ý đến mình, cô ấy có vẻ tự tin nhưng thật ra lại tự ti đến nỗi trong lòng luôn sợ hãi, nhìn thì rất mạnh mẽ, nhưng thật ra lại tình nguyện làm con một mèo nhỏ dựa vào người khác, cô ấy không đủ thông minh, ngốc đến nỗi chỉ dám tin vào chính mình, cô ấy không đủ khôn khéo, không hiểu thế nào là a dua nịnh hót, cô ấy không đủ kiên nhẫn, bị người khác vượt qua mười phút là bắt đầu nóng nảy... Cô ấy có quá nhiều quá nhiều tật xấu, nhưng con không còn cách nào khác, con đã quen rồi, quen nhìn cô ấy, quen nghĩ đến cô ấy, nếu không nhìn thấy sẽ không biết làm thế nào, nghĩ đến cô ấy luôn tỏ vẻ xa cách với con sẽ thấy khó chịu, thói quen cực kỳ đáng sợ, nếu muốn không cảm thấy đáng sợ, cũng chỉ có thể luôn luôn đối mặt với nó." Nhan Hàn Thành thong thả nói từng chữ, có vẻ trách Mạc Thanh Ngải nhưng lại làm cho một nhà Mạc gia trợn mắt há hốc mồm, mắt Mạc Thanh Ngải cay cay, cô rất muốn nói, Nhan Hàn Thành, anh thật buồn nôn. Nhưng khi ra khỏi miệng, chỉ có thể gọi nhẹ một câu: "Nhan Hàn Thành..." Cha Mạc vô cùng khoa trương lau nước mắt: "Đại Thành à, dfienddn lieqiudoon cha thật sự, thật sự cảm thấy, con hiểu quá rõ về Tiểu Ngải nhà chúng ta, đối với nó tốt như vậy. . . . . . Thật sự là đáng tiếc cho con." Mẹ Mạc cũng nén tiếng thở dài: "Nếu Tiểu Ngải có thể gả cho con, đúng là phúc đức nó đã tích góp từ đời trước, nhưng mà... Cha mẹ không thể nào làm... cha mẹ con thất vọng, lão Nhan có người con ưu tú như vậy, bị hủy trong tay Tiểu Ngải, cha mẹ cảm thấy cắn rứt lương tâm lắm." Mạc Thanh Ngải thất bại cúi đầu, trời ơi... Sao đến lúc này cha mẹ vẫn tự nhiên làm cô tổn thương như vậy: "Được rồi được rồi, con chưa nói muốn gả, Nhan Hàn Thành còn chưa muốn hủy mà." "Cái gì?" Cha mẹ Mạc rống to: "Con vẫn còn không muốn gả?" Mẹ Mạc đứng dậy xắn tay áo: "Con thử dám không lấy chống xem, vậy thì con đừng về nhà nữa, chúng ta đoạt tuyệt quan hệ mẹ con." "Không đến mức đó đi, mẹ. . . . . ." "Mẹ không nói đùa với con." Mẹ Mạc kéo Mạc Thanh Ngải ra cửa, Nhan Hàn Thành cũng cười khổ đi ra ngoài: "Con nghĩ kỹ rồi trả lời cho mẹ, bao giờ trả lời tốt thì về." Lần này cha Mạc cũng hùa vào: "Đúng đúng đúng, Đại Thành à, bao giờ con muốn về ăn cơm thì cứ về nhé!" Ầm! Cửa đóng vào, Mạc Thanh Ngải nhụt chí, ăn vạ với Nhan Hàn Thành: "Đều là lỗi của anh! Anh xem anh làm mọi chuyện thành cái gì." Nhan Hàn Thành cười lạnh: "Anh thấy mọi chuyện đều được xử lý rất tốt, bây giờ chỉ xem ý của em thôi." Nhan Hàn Thành xuống lầu, Mạc Thanh Ngải đuổi theo: "Anh anh, anh đừng đi, em muốn về nhà anh, mẹ Nhan rất yêu thương em, nhất định sẽ giúp em!" "Vậy em thử xem, xem mẹ anh giúp ai." "Anh..."