"Mạc Thanh Ngải, cậu thật đáng đời." Hàm Tiếu gặm quả táo, đứng cạnh bàn làm việc của Mạc Thanh Ngải trêu đùa. "Này, cậu đừng miệng chó không phun được ngà voi." Mạc Thanh Ngải liếc nhìn Hàn Tiếu: "Thiếu chút nữa là tớ đã bị cách ly đó, cậu không có chút đồng tình nào à?" "OK... Nhưng thứ nhất, không phải tớ miệng chó không phun được ngà voi, tớ đã nhắc cậu mặc quần áo đeo khẩu trang. Thứ hai, cậu chỉ suýt nữa bị cách ly thôi, không phải cậu vẫn không có chuyện gì sao, vậy tớ đồng tình cái gì?" Lúc này Mạnh Đa cũng đã rửa ảnh xong, chen vào trêu đùa: "Chị Ngải, lần này tôi cũng không giúp chị được..., ai bảo chị chống đối." "Này này này, Mạnh Đa, ai là cấp trên của cậu hả? Bây giờ cậu đi theo Hàn Tiếu đúng không? Lá gan quá lớn rồi." "Tôi không dám, tôi đầu hàng, tôi đi làm việc đây." Mạnh Đa nhún vai cười cười, trở lại chỗ ngồi của mình. Hàn Tiếu vỗ vai Mạc Thanh Ngải: "Nhưng này, cậu mới nghỉ một ngày đã đi làm rồi, đã khỏe hẳn chưa?" "Yên tâm, tớ sẽ sống thật tốt vì vẫn còn chưa muốn chết." Hàn Tiếu cười thành tiếng, bỗng nhiên điện thoại trên bàn cô kêu lên, cuộc chiến bằng miệng kết thúc. Ơ? Điện thoại di động... Đột nhiên Mạc Thanh Ngải nhớ tới điện thoại của mình nhưng tìm mãi cũng không thấy. À, đúng rồi! "Mạnh Đa, buổi sáng ra ngoài phỏng vấn, tôi để điện thoại ở chỗ cậu đúng không?" "Đúng vậy, chị không nói tôi cũng quên mất." Mạnh Đa lấy điện thoại di động trong túi ra, đứng dậy đưa cho Mạc Thanh Ngải. Nhận điện thoại, kiểm tra hộp thư thoại, Mạc Thanh Ngải hỏi: "Cả ngày điện thoại không kêu lần nào sao?" "Không, chị kiểm tra xem có cuộc gọi nào không." "... Không có..., Cảm ơn nhé." Mạc Thanh Ngải có chút nghi ngờ, cúi đầu xem lại hộp thư thoại, đôi mắt trong suốt của Mạnh Đa hiện lên vẻ phức tạp, không biết làm vậy đến cuối cùng có kết quả không. Anh nhếch miệng tự giễu, mình đã trở thành người hèn hạ rồi. Lúc sắp về đến nhà, trong lòng Mạc Thanh Ngải luôn có cảm giác bất an, nhưng vì sao lại bất an thì chính cô không không rõ, chỉ biết là tâm trạng không yên. Có lẽ là do ngày hôm qua, không hiểu sao mà Nhan Hàn Thành bắt đầu ho khan, xem ra thì không có chuyện gì lớn, nhưng từ nhỏ đến lớn Nhan Hàn Thành chưa từng phát sốt, ngay cả ho nhẹ cũng không có, hơn nữa sáng nay lúc anh đi tới phòng tranh, sắc mặt trắng bệch, chắc anh không sao đâu? Không sao không sao, cô không bị mắc bệnh X, mà thân thể Nhan Hàn Thành khỏe như vậy, còn thường xuyên tập gym, ừ, chắc chắc anh lây cảm của cô thôi. Mở cửa đi vào nhà, không gian vắng lặng, Nhan Hàn Thành vẫn chưa về. Mạc Thanh Ngải quăng túi sách, ngồi trên ghế sofa, có nên gọi điện cho anh không? Cô lắc đầu, không được, nhất định anh sẽ nhân cơ hội đùa cợt cô và nói có phải cô không nghĩ đến anh thì không chịu được không. Dù sao mới có sáu giờ, nếu tám giờ anh không về cô sẽ gọi. Được, cứ vậy đi! Mạc Thanh Ngải ngâm nga một bài hát rồi đi vào nhà bếp, đừng nói cô là người vong ân bội nghĩa, vì để trả ơn anh, cô sẽ làm một bữa ăn thịnh soạn để đãi Nhan Hàn Thành. Khung cảnh tao nhã, không khí lãng mạn, ngọn đèn nhảy nhót, hương vị tràn ngập... Đây là phòng cao cấp của nhà hàng Pháp, là thánh địa mà mọi cặp đôi khi hẹn hò đều ao ước được tới. Nhưng giờ phút này, miệng nhỏ của Nguyễn Phỉ mím lại, hàm răng cắn chặt, đôi mắt xinh đẹp mở to tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào Cận Diêm đang bình chân như vại ở trước mặt, bàn tay cầm ly rượu chỉ hận không thể bóp nát. "Tôi nói này người đẹp, nếu em bóp nát ly thủy tinh ở đây cũng không hay lắm nhỉ?" "Anh đã biết không hay thì nhanh chóng giải thích cho tôi, nếu không thì tôi không có tính nhẫn nại rồi..." Nguyễn Phỉ gằn từng tiếng, đè nén lửa giận trong lòng. Vẻ mặt Cận Diêm cực kỳ vô tội, giống như không hiểu ý của Nguyễn Phỉ: "Giải thích? Tôi cũng muốn vậy, nhưng em muốn nghe tôi giải thích về chuyện gì?" "Anh đừng giả bộ, vì sao mà tôi phải đến bộ phận thiết kế của tập đoàn Vân Khôn công tác ba tháng? Tại sao còn bị anh quản lí!!" Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, Nguyễn Phỉ gào thét, kéo đến bao nhiêu ánh mắt nhìn vào. "Bình tĩnh bình tĩnh." Vẻ mặt Cận Diêm đáng tiếc: "Em nói một đại mỹ nữ như em, tại nơi công cộng như vậy, không nên..." "Con mẹ nó, rốt cuộc là anh dùng thủ đoạn gì?" Nhìn Nguyễn Phỉ có mái tóc dài gợn sóng, vô cùng quyến rũ bị mình chọc giận đến mức mặt đỏ bừng, Cận Diêm vô cùng đắc ý... Anh đã nói là muốn chơi cùng cô gái này, anh sẽ từ từ chơi. Một tay nắm cằm Nguyễn Phỉ, hỏi: "Không phải tôi trong mắt em là người ích kỷ bá đạo ngu xuẩn chỉ biết to mồm sao? Em nói, tôi như vậy sao có thể giở thủ đoạn." "Anh..." Câu nói nghẹn lại trong cổ họng, Nguyễn Phỉ không phản bác được, bởi vì theo tình hình trước mặt thì cô vô cùng bất lợi, nhưng cô khẳng định tên này trả thù cô vì lần trước đã tát anh ta một cái. Nếu không thì tại sao buổi sáng cô lại nhận được điện thoại của giám đốc tập đoàn Solane tận bên Pháp, cũng là một trong số ít những người biết được danh tính của cô, Y Sanh? Họ nói là có một người cấp cao thần bí nào đó của tập đoàn Vân Khôn tự mình gọi điện cho Y Sanh, nói gần đây bộ phận thiết kế của tập đoàn rất kém, nên cần một người thiết kế giỏi làm trưởng phòng, nhờ Y Sanh tặng cô cho Vân Khôn. Nhưng may mà Y Sanh hiểu tính tình của cô, không dám quyết định một mình cũng không muốn đắc tội với Vân Khôn, nên đành phải đồng ý chuyển cô tới làm việc trong ba tháng. Nhớ tới giọng nói mờ ám trêu đùa của Y Sanh trong điện thoại, Nguyễn Phỉ giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cái gì mà danh tính thật, đúng là hại bạn!! Người thần bí? Nguyễn Phỉ không cần nghĩ cũng biết là ai. "Cận Diêm, kết thúc trò chơi đi, chơi đi chơi lại anh không thấy mệt sao? Bộ phận thiết kế kém? Buồn cười, người nào cũng biết tập đoàn Vân Khôn muốn nhà thiết kế như nào mà không có, thà nói thẳng ra tôi còn có chút hứng thú, tôi không muốn vòng vo nhiều với anh." "Em không muốn vòng vo hả? Trò chơi đến đây là kết thúc?" Đột nhiên Cận Diêm cười ha hả, sau đó cặp mắt sáng như báo gấm khóa chặt Nguyễn Phỉ: "Dựa vào cái gì mà em nói kết thúc là phải kết thúc, tôi còn chơi chưa đã, nói đúng ra, trò chơi còn chưa bắt đầu." Nguyễn Phỉ có chút đau đầu, đây là lần đầu tiên cô mắc sai lầm trong đời, mà còn là sai lầm nghiêm trọng. Có lẽ không phải cô không muốn dây dưa, mà là Cận Diêm đang tính kế để cô bắt đầu hoảng sợ, thậm chí lùi bước, một người đàn ông có tất cả như vậy, có tư cách kiêu ngạo, bá đạo, tùy ý sai khiến người khác mà cô lại không biết, đi kích thích anh ta, bây giờ mới chỉ bắt đầu, đến lượt cô bị vây trong đó. "Sao vậy? Nguyễn Phỉ nhanh mồm nhanh miệng đã thất bại rồi sao? Như vậy trò chơi mất hết ý nghĩ, nhưng nếu cô nhận mình thua, tôi sẽ cân nhắc để trò chơi không bắt đầu trước khi kết thúc." Hạ mắt suy nghĩ, Nguyễn Phỉ không nói một lời. Sau một lúc lâu, đôi mắt đẹp nhíu lại, Nguyễn Phỉ cười rộ lên: "Không cần nữa." Đúng vậy, không cần, Nguyễn Phỉ cô không phải chỉ ngồi không, ban đầu là cô khinh địch, nhưng cô không phải con mèo nhỏ mềm yếu, dù sao cũng không chạy thoát, nếu biết đối phương ngang tài ngang sức thì cô việc gì phải đau đầu, cứ thẳng thắn mà đối mặt, nếu đối phương mạnh hơn, dù sao cũng là đàn ông, nếu là đàn ông... Hừ, tự nhiên sẽ có nhược điểm của đàn ông. Cầm ly rượu đỏ lên, Cận Diêm nhìn Nguyễn Phỉ qua chất lỏng đỏ rực, con ngươi nheo lại, thật lạ, anh lại thích nhìn khuôn mặt giả dối này của Nguyễn Phỉ, thật đẹp, làm lòng người ra ngứa ngáy: "Vậy ý em là..." "Ngày mai khi đến tổng bộ Vân Khôn, tôi sẽ... Làm việc thật tốt!" Cười, cười vô cùng đẹp, mà còn càng ngày càng hấp dẫn, đúng vậy, cô phải làm việc thật tốt, hơn nữa phải tốt đến mức để anh phải hối hận. Đây có thể coi là một ván cờ, chỉ có quân sĩ mới bảo vệ được tướng, đồng thời... Cũng có thể ra vẻ không có gì, để anh phải chịu trừng phạt. Nguyễn Phỉ khuất phục quá nhanh, trong lòng Cận Diêm hiểu rõ, đối với cô gái này, anh phải luôn cảnh giác. Chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí kì lạ giữa hai người họ, Nguyễn Phỉ nhận điện thoại: "Tiểu Ngải?" Tiếng gọi Tiểu Ngải này chứa đựng tình cảm chân thật khiến Cận Diêm cảm thấy khó chịu. Anh thật sự muốn chơi trò chơi với cô gái này sao? Thật ra là... chỉ muốn thấy được bản chất thật của cô. Ở đầu dây bên kia, Mạc Thanh Ngải nhìn đồng hồ trên tường, khẩn thiết và bất an: "Phỉ Phỉ, cậu có gặp Nhan Hàn Thành không? Đến bây giờ anh ấy vẫn chưa về, tớ gọi điện thì không kết nối được, giống như mất tích vậy, làm sao bây giờ?" "Cậu đừng vội, có khi cậu ấy đang làm việc." "Chắc không phải, tối qua và sáng nay anh ấy có chút bất ổn, tớ rất lo lắng." Giọng nói Mạc Thanh Ngải nghẹn ngào, Nguyễn Phỉ nhìn Cận Diêm phía đối diện, nhẹ nhàng an ủi: "Cậu chờ tớ năm phút, đừng đi đâu cả, năm phút sau tớ sẽ gọi lại cho cậu." Cúp điện thoại, Nguyễn Phỉ hỏi thẳng: "Nhan Hàn Thành đang ở đâu?" "Là em hỏi hay Mạc Thanh Ngải hỏi?" Cận Diêm cười lạnh. "Có khác gì nhau, tốt nhất là lần này anh và Nhan Hàn Thành đừng giở trò gì, nếu để tôi biết hai người lại phối hợp diễn trò lạt mềm buộc chặt, tôi thề lần này sẽ đưa cô ấy đi rất xa." "Em yêu quý Mạc Thanh Ngải như vậy sao?" Cận Diêm nhíu mi, tiếp xúc với Nguyễn Phỉ lâu như vậy, có vẻ cô đối với Mạc Thanh Ngải là người cực kỳ chân thành, còn lại đều không để ý tới, thật sự anh rất tò mò. "Tôi không rảnh tán gẫu mấy chuyện này với anh, anh có nói không, không nói tự tôi sẽ đi tìm, chuyện đến công ty anh cũng không cần bàn nữa, tôi thà bỏ việc ở Solance." Cô thản nhiên cầm túi sách đứng dậy. "Tôi chưa nói là không nói." Thái độ của Nguyễn Phỉ làm Cận Diêm biết đây không phải lúc đùa, hơn nữa cô đang rất gấp. Quay trở lại chỗ ngồi, Nguyễn Phỉ giục Cận Diêm mau nói, nhưng khi thấy vẻ mặt anh chuyển sang nghiêm túc thì vô cùng lo lắng: "Nhan Hàn Thành xảy ra chuyện gì?" "Không chết được, nhưng cũng không phải việc nhỏ, cậu ấy bị chuẩn đoán là mắc bệnh X, cách ly rồi." "Cái gì?" Suýt nữa thì Nguyễn Phỉ ngã lăn: "Chuyện khi nào, sao không nói sớm?" "Thật kỳ lạ." Cận Diêm cao giọng: "Sao em lại căng thẳng đến mức này, đến Mạc Thanh Ngải còn có thể đi làm như không có chuyện gì. Tôi luôn thấy Nhan Hàn Thành thông minh giảo hoạt, nhất định là sẽ yêu cô gái có chỗ đặc biệt, không ngờ cũng chỉ như vậy, đến lúc nguy hiểm chỉ biết lo thân mình." "Phóng rắm gì vậy, anh dựa vào đâu mà nói Tiểu Ngải như thế?" "Em không tin? Là chính tai tôi nghe được , sáng nay tôi nhận được điện thoại của quản lý phòng tranh nói Nhan Hàn Thành không ổn, tôi liền vội vàng đưa cậu ấy đi bệnh viện, đi khám cùng cậu ấy, bác sĩ chuẩn đoán cậu ấy bị bệnh X, tôi thấy vị trí số một trên điện thoại Nhan Hàn Thành là Mạc Thanh Ngải, tôi nghĩ là phải nói cho cô ta, không ngờ là trợ lý của cô ta nhận điện thoại, tôi nói tình hình của Nhan Hàn Thành để Mạc Thanh Ngải tới đây, kết quả trợ lý của cô ta nói Mạc Thanh Ngải nhắn là cô ta đang bận việc, không đi được, chuyện cười, đây là bạn bè trong miệng em? Là cô gái không thể từ bỏ của Nhan Hàn Thành? Cô ta và những cô gái khác chẳng khác gì nhau, tầm thường buồn cười." Rào.. Cận Diêm sửng sốt, cảm giác rượu đỏ lạnh lẽo chảy từ đầu xuống má, đối diện là Nguyễn Phỉ đang kìm nén lửa giận: "Tôi nói cho anh biết, đừng bao giờ sỉ nhục cô ấy trước mặt tôi, hơn nữa, dùng đầu óc nghĩ lại một chút, anh nghe thấy giọng của Mạc Thanh Ngải trong điện thoại sao? die.nnn daan lle qqy donnn Tôi không biết trợ lý kia là ai, ít nhất không phải chính mồm Tiểu Ngải nói, vậy thì không phải sự thật, mà nhìn thái độ nóng vội vừa rồi mà nói, cô ấy không biết Nhan Hàn Thành xảy ra chuyện gì." Nguyễn Phỉ cầm lấy túi sách, chạy nhanh ra nhà hàng. Càng nóng lòng càng không bắt được taxi, Nguyễn Phỉ hung dữ nguyền rủa, sao hôm nay mình lại không lái xe, đột nhiên, tay cô bị kéo mạnh lại, quay đầu, là Cận Diêm! "Anh tới đây làm gì, cách xa tôi ra một chút." "Tôi đưa em đi!" "Không cần!" "Chứng minh cho tôi xem." "Hử?" Nguyễn Phỉ khó hiểu. "Cô ấy không phải loại người như tôi nghĩ." "Đinh đinh..." Mạc Thanh Ngải đeo khăn quàng cổ, đang chuẩn bị ra ngoài thì chuông cửa kêu lên, từ lúc Nguyễn Phỉ nói đợi cô ấy năm phút đã nửa tiếng trôi qua rồi, cô nghĩ tự mình ra ngoài tìm vẫn hơn. Oa, có phải Nhan Hàn Thành đã về không? Vui vẻ ra mở cửa: "Nhan... Nguyễn Phỉ, Cận Diêm? Sao hai người lại đến đây?" "Cậu định đi đâu?" Nguyễn Phỉ nhìn quần áo của Mạc Thanh Ngải. "Tớ đi tìm Nhan Hàn Thành,tớ càng nghĩ càng không đúng, bình thường Nhan Hàn Thành không về cũng gọi điện cho tớ, hôm nay thì khác, tớ phải đến phòng tranh, cậu có lái xe tới không, đưa tớ đi một chút." Mạc Thanh Ngải cầm tay Nguyễn Phỉ. "Cậu không nhận được điện thoại?" Cận Diêm bắt đầu dao động, dù anh mới gặp qua Mạc Thanh Ngải một lần nhưng bây giờ nhìn cô rất chân thành, không giống giả vờ. "Điện thoại? Điện thoại gì? Bây giờ không phải lúc nói chuyện điện thoại, chúng ta cùng đi tìm." "Không cần." Nguyễn Phỉ cản Mạc Thanh Ngải. "Cậu bận? Vậy tớ tự đi." Kéo Mạc Thanh Ngải về, Nguyễn Phỉ gầm nhẹ: "Đủ rồi, mỗi lần gặp chuyện liên quan đến Nhan Hàn Thành cậu đều rối loạn như vậy, lại còn giả ngốc, bình tĩnh lại." Mạc Thanh Ngải cứng đờ, từ từ cười ngây ngô: "Phỉ Phỉ, cậu nói gì vậy?" "Cậu nghe tớ nói đã..." "Cậu nói đi, tớ đang nghe." "Nhan Hàn Thành mắc bệnh X, bị cách ly ở bệnh viện rồi." Nguyễn Phỉ và Cận Diêm nhìn nụ cười dần đông cứng trên khuôn mặt Mạc Thanh Ngải, sắc mặt trắng xanh, cắn cắn môi dưới nói nhỏ: "Tớ biết mà, vì sao cả ngày đều bất an, không tập trung được, người này đúng là phiền, còn nói thân thể rất khỏe mạnh, sẽ chăm sóc tớ, kết quả là tớ không sao, còn anh ấy thì mắc bệnh." Xoay người chạy về phòng trong, bỏ lại Nguyễn Phỉ và Cận Diêm. Cận Diêm nhàn nhạt hỏi: "Cô ấy bỏ đi?" "Không phải. . . . . ." Sau một lúc lâu, Mạc Thanh Ngải chạy ra, ôm một cái túi lớn: "Đi thôi đi thôi, đưa tớ tới bệnh viện." "Cậu định làm gì?" Nguyễn Phỉ tức giận. "Không phải anh ấy bị cách ly sao... Ít nhất cũng phải một tuần mới đỡ, tớ cầm vật dùng hàng ngày, tớ đến chăm anh ấy." Mạc Thanh Ngải còn rất hài lòng: "Ha ha, bây giờ phong thủy luân chuyển rồi, trước kia đều là anh ấy cười nhạo tớ, bây giờ tớ có thể tới cười nhạo lại, thật tốt!" Mạc Thanh Ngải đã bước một bước xuống cầu thang, Cận Diêm kinh ngạc: "Cô ấy còn vô cùng lạc quan." "Cậu ấy đã từng ở bệnh viện, hiểu rõ bệnh X nguy hiểm như thế nào, vô cùng lạc quan chỉ là tính cách của của cậu ấy để làm bộ kiên cường, tôi và Nhan Hàn Thành đều biết rõ cậu ấy sợ nhất là chết, khi còn bé còn sợ chết tới mức không ngủ được, Nhan Hàn Thành phải dỗ cậu ấy mới ngủ được, nhưng so với chết, cô ấy còn sợ Nhan Hàn Thành chết hơn, cho dù đây không phải là bệnh chết người." Đột nhiên Cận Diêm bật cười, Nguyễn Phỉ lườm: "Cười cái gì." "Có vẻ tôi có chút hiểu. . . . . ." "Không, sẽ không hiểu, đây là vấn đề thời gian, làm sao anh có thể hiểu được tình cảm đã hai mươi năm, dù bất cứ tình cảm nào cũng không vượt qua khoảng thời gian đó được." Nói xong, Nguyễn Phỉ cũng vội vã xuống lầu. Chỉ là Cận Diêm hiểu được có loại tình cảm thực sự tồn tại mà không cần tới vật chất.