Tình Yêu Học Trò
Chương 72
Đôi lời tâm sự.
Em - Người con gái đã thay đổi cuộc đời anh. Người mà anh đã yêu thật lòng, đúng, anh đã yêu em như vậy, nhẹ nhàng và sâu đậm.
Em ---:
Là người sẽ đùn đẩy hết đồ đạc sang cho anh xách để trống tay chờ anh nắm…
Là người có thể đứng bất động không nhúc nhích trong vòng 10 phút để anh ôm, ôm thật chặt...
Là người chẳng bao giờ chịu gọi cho anh nhưng sẵn sang tám với anh thật lâu khi anh gọi đến...
Là người lúc nào cũng sẽ càu nhàu ngăn cản không cho anh mua đồ tùm lum nhưng mọi ngăn cản đều vô hiệu lực...
Là người lúc nào cũng cảm thấy bé con trước anh nhưng luôn tỏ ra mình lớn lắm nhé.
Là người luôn cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm của anh dành cho, luôn thấy tự ti vì mình chẳng bằng những cô gái anh từng yêu...
Là người luôn lẵng nhẵng hỏi anh câu “ Sao anh lại thích em?” hay là đại loại “ Anh có yêu em thật không chứ?” mặc dù là em đã biết tỏng câu trả lời rồi.
Là người sẽ bắt anh dẫn đi ăn dẫn đi chơi khắp nơi nhưng cũng có thể ngồi lặng cùng anh ở một nơi rất lâu, rất lâu vì anh muốn yên tĩnh...
Là người bắt anh ăn cơm uống thuốc đầy đủ mỗi khi anh bị bệnh, thôi rồi anh bị quản thúc rối nhé...
Là người lúc nào cũng ca bài ca anh đi học đi, đi dọn phòng đi, đi ngủ đi...
Là người sáng sang kêu anh thức dậy không cho anh ngủ nướng thêm phút nào.
Là người la mắng anh nhiều nhất nhưng chỉ cần anh chạy lại nắm tay rồi mỉm cười là lại quên béng ngay chuyện bực mình ban nãy.
****
Anh nhớ cái nắm tay khi mình cùng nhau sánh bước, để lần đầu tiên ...
anh nhận ra rằng một bàn tay luôn cần có một bàn tay.
Nhớ nụ cười như mùa thu tỏa nắng trên gương mặt em, để lần đầu tiên anh biết được rằng hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản thế thôi.
Anh nhớ những lúc em nhõng nhẽo với anh chỉ vì những lí do vô cùng nhỏ bé như : quên sang đón em, quên ăn sáng hoặc chỉ là đi học muộn..
****
Có lẽ bây giờ tất cả đã là quá khứ... Hãy cứ để gió cuốn đi...
Vẫn con đường ấy nhưng một anh tớ bước, khoảng trống bàn tay không còn được em lấp đầy.
Gương mặt em giờ xa vời với anh và nụ cười ngày nào không còn được xuất hiện nữa ???
Yêu thương nhẹ lắm, anh đã cố gắng giữ nhưng không thể, để bây giờ nó tuột khỏi tầm tay. Tiếc nuối, đau khổ hay hối hận? Anh tự hỏi lòng mình để rồi chính anh cũng không có câu trả lời. Chỉ biết rằng giờ đây trong anh có một khoảng trống không thể lấp đầy.
*****
Giờ đây, cầm giấy báo đỗ Đại học trong tay, dự định sẽ chạy sang khoe với em nay còn đâu?
Trước đây, anh đã tưởng tượng ra vô vàn viễn cảnh tươi đẹp, khi anh chạy sang khoe với em rằng mình đã đỗ Đại học, em sẽ vui vẻ ôm chầm lấy anh, thủ thỉ những lời nói ngọt ngào bên tai anh...
Những kỉ niệm về em quá êm đềm khiến anh không dám, không thể quên.
Những giây phút cuối cùng, em đã nói rằng : Ở bên anh, em rất hạnh phúc, em không hối hận... Phải, anh cũng thế, cảm ơn em, thiên thần đã đem đến ánh sáng cho cuộc sống của anh...
Anh yêu em, anh đã tìm thấy được phần tốt đẹp trong con người của mình
Anh yêu em để mỗi sáng thức dậy đều hướng suy nghĩ về một người nào đó và thầm mong người đó cũng sẽ nghĩ về mình,để mỗi buổi đêm có thể cầu chúc ai đó ngon giấc, để bầu trời không chỉ đơn thuần là những mảng màu xanh trắng, mà còn chất chứa cả niềm hân hoan lẫn nỗi buồn tủi, và để biết mình vẫn còn những xúc cảm mãnh liệt, vẫn đang tồn tại rất mạnh mẽ, ít nhất là trong thế giới của một người.
Cảm ơn em, cảm ơn em đã để anh được yêu em...
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
50 chương
59 chương
32 chương
13 chương
65 chương