Tin tức Trâu Tranh dưỡng thương ở viện Mộ Từ, không bao lâu lập tức truyền tới tai phu thê Văn gia, bọn họ ưu tâm lo lắng vội bàng tới dò xem trước, lại bị ngăn cản ngoài cửa, không cho họ và "Nữ nhi" gặp mặt. Văn Tín Chương nổi giận đùng đùng gầm thét về phía gia đinh giữ cửa: "Chúng ta là phụ mẫu của thiếu phu nhân các ngươi, các ngươi dám ngăn chúng ta lại sao?" "Thân gia lão gia, phu nhân, không phải tiểu nhân dám ngăn cản hai vị, thực ra là thếu gia phân phó xuống, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy thiếu phu nhân nghỉ ngơi, xin hai vị thứ lỗi." "Nói bậy! Chúng ta gặp nữ nhi là đạo lý hiển nhiên, quấy rầy là thế nào?!" Văn Tín Chương càng nghe càng thấy tức giận. "Ngươi nói thật đi, có phải là thiếu phu nhân các ngươi không muốn gặp chúng ta, cho nên cố ý muốn ngươi nói như vậy đúng không?" "Thân gia lão gia, người hiểu lầm thiếu phu nhân chúng ta rồi, chính xác là thiếu gia đã phân phó xuống, thiếu phu nhân cũng không biết chuyện này." "Vậy ngươi đi thông báo cho nàng, nói chúng ta tới rồi, ta xem nàng ta gặp hay không gặp!" Văn phu nhân chen miệng nói. "Thiếu phu nhân vẫn đang nghỉ ngơi! Xin hai vị hôm khác hãy quay lại! Thứ cho tiểu nhân cáo lui." Không đợi hai người phản ứng, ngay sau đó gia đinh đóng cửa lại, ngăn bọn họ ngoài cửa. "Ai! Tại sao lại có chuyện như vậy? Nàng ta dám không gặp chúng ta?!" Văn phu nhân đỏ mặt tức giận, hướng về phía trượng phu oán trách. "Ta biết ngay việc để nàng ta thay mặt gả đến đây không phải là ý kiến hay mà, không ngờ nàng ta thật đúng là không sợ chết." Văn Tín Chương nổi giận mắng. "Lão gia, chúng ta nên làm sao bây giờ? Nàng không gặp chúng ta, chúng ta không thể khống chế nàng ta được! Ta nghĩ, nhất định nàng ta muốn chiếm đoạt thân thể nữ nhi chúng ta, mơi tránh không gặp mặt." Văn phu nhân vừa vội vừa tức lôi kéo tay áo trượng phu khẽ nói. "Chuyện này không thể kéo dài nữa, nếu không Tinh An sẽ không trở về được." Trong mắt Văn Tín Chương lóe lên ánh sáng quyết tuyệt, ngoan độc. "Lão gia....Ý của người là muốn Hoàng đại sư...." "Hừ, đừng lên tiếng, chúng ta quay về rồi hãy nói." Văn Tín Chương và phu nhân quay lên xe ngựa. Khi xe ngựa trên đường về nhà, Văn phu nhân mới hỏi lại vấn đề lúc nãy, "Lão gia, mới vừa rồi ý chủa người là muốn Hoàng đại sư thi triển triệu hồn thuật giúp nữ nhi chúng ta quay về sao?" "Không sai. Nếu như không để cho Tình Nhi trở lại, hiền tế bị đoạt đi, ai đền lại được đây?!" Văn Tín Chương nhớ tới quyền thế và tài phú của trấn Song Long sau lưng Tạ Duẫn Du. "Nhưng mà thân thể nữ nhi còn rất yếu...." Văn phu nhân lo lắng không ngừng nhìn trượng phu. "Thân thể Tình Nhi vừa sinh ra đã yếu rồi, những ngày này cũng cũng vậy thôi, chúng ta làm trễ nghi thức, thật đúng là nuôi hổ thành họa." Dĩ nhiên Văn Tín Chương lo lắng thân thể nữ nhi sẽ chịu không nổi, phàm là chuyện gì đều có nguy hiểm, ông chỉ muốn đánh cược xem. Văn phu nhân vẫn sợ hãi do dự, không quyết định được, nhưng thấy dáng vẻ quyết tâm của trượng phu, bà cũng chỉ có thể im lặng. Văn Tín Chương thấy thê tử không phản đối, lập tức gõ một cái lên cửa chỗ phu xe, chốc lát sau cửa được mở ra, Vắn Tín Chương hạ lệnh cho phu xe, đổi hướng nhìn lên trời. Văn phu nhân vừa nghe, mặt biến sắc. --- Hoàng Huyền Thiên nhìn phu thê Văn gia vội vã đến, hỏi lại lần nữa: "Các người nói muốn thi triển triệu hồn thuật trước? Cho dù là lệnh thiên kim đang bị thương?" "Nhất định nữ nhân kia không muốn gặp chúng ta nên mới tung tin đang bị thương, chúng ta tin là không có vấn đề gì." Văn Tín Chương kiên định nói. "Này....Nếu lỡ như...." "Đại sư, đừng lo lắng, cứ động thủ. Bây giờ nữ nhân kia không phải là Tình Nhi của chúng ta, nếu như thất bại, cũng chỉ có thể nói vận mệnh của Tình Nhi là như vậy...." Văn Tín Chương thở dài nói. Ông biết mọi việc cũng sẽ có nguy hiểm, nhưng không thể để nữ nhân khác ngồi mát ăn bát vàng, ông thà phá hủy hết thảy. Sắc mặt Văn phu nhân bất an, đôi mắt nhìn qua lại giữa Hoàng Huyền Thiên và trượng phu mình, đột nhiên cảm thấy, vẻ mặt dữ tợn của trượng phu, khiến bà sợ hãi. Ban đầu bà gả nữ nhi cho Tạ Duẫn Du, là muốn tốt cho nữ nhi, hi vọng nàng có nơi tốt, nhưng hôm nay, trượng phu lại đặt nặng lợi ích của mình hơn sinh tử của nữ nhi, là một phụ thân lại làm ra như vậy, làm tâm bà thêm rét lạnh. "Không được, ta không đồng ý." Bà đột nhiên lên tiếng phản đối. "Phu nhân, bà đang nói gì đó? Chẳng lẽ bà muốn nữ nhân kia đoạt lấy hạnh phúc của nữ nhi sao?" Văn Tín Chương kinh ngạc nhìn chằm chằm thê tử, bất mãn hỏi. "Cho dù Tình Nhi sẽ mất đi Duẫn Du, cũng tốt hơn là mất đi sinh mệnh, ta tình nguyện đợi đến mùa xuân, mới làm cho Tình Nhi và Trâu Tranh đổi hồn." "Đây là suy nghĩ của phụ nhân, ai biết được hiện tại nữ nhi phải trải qua thế nào? có lẽ nàng đang chịu khổ, đang chờ người làm phụ mẫu chúng ta cứu nàng trở về...." "Nhưng....Ít nhất bây giờ tính mạng nàng không gặp nguy hiểm...." Nếu là hai người trao đổi linh hồn, như vậy, Tình Nhi đang ở bên trong người Trâu Tranh, hưởng thụ thân thể khỏe mạnh chưa bao giờ có. Nếu không phải bà không xác định được nữ nhi có vui vẻ hay không, nếu không, thẫm chí bà sẽ ích kỷ để nàng ở lại trong thân thể đó, không phải chịu đau ốm ngày ngày hành hạ. "Nói bậy! Bà hồ đồ rồi mới có thể nói như vậy! Tuy nói các nàng trao đổi linh hồn, nhưng ở một nơi xa lạ, mất đi bằng hữu, phụ mẫu, Tình Nhi sẽ đau khổ như thế nào ở đó?" "Lão gia---" "Không cần nhiều lời, ta đã quyết định rồi." Văn Tín Chương không để ý đến thê tử khuyên nhủ, nói với Hoàng Huyền Thiên: "Đại sư, mời mau làm phép, để nữ nhi ta quay về." Hoàng Huyền Thiên im lặng nhìn chăm chú Văn Tín Chương, chợt cười nói: "Nếu Văn lão gia đã kiên quyết như thế, bần đạo theo ý ngài thi hành triệu hồn thuật. "Nhưng không có người, được không?" "Chỉ cần có ngày sinh tháng đẻ của lệnh thiên kim và y phục đã mặc qua, chỉ cần vậy, không cần có người." Hoàng đại sư mím môi cười nói.. "Được, đợi lát nữa ta sẽ đích thân đưa y phục lên, nhất định phải đưa nữ nhi ta về." Tròng mắt Văn Tín Chương sáng lên, chờ hồn phách nữ nhi trở lại, sẽ tiếp tục thân phận của Trâu Tranh ở trấn Song Long. --- Trâu Tranh nhàm chán đọc cuốn tiểu thuyết tài tử giai nhân, đôi mắt lại bồi hồi nhìn ra cửa, vừa có động tĩnh thì nhanh chóng giương mắt lên, sau đó lại thất vọng rũ mắt xuống. Bình Nhi hầu hạ một bên mỗi lần thấy vậy, khóe miệng chỉ càng cười sâu thêm một chút. Nàng nháy mắt cố ý hỏi: "Thiếu phu nhân, người làm sao thế, cả ngày tâm thần không yên cứ nhìn ngoài cửa, đang chờ người nào sao?" Trâu Tranh đỏ mặt lên, miệng lúng túng nói: "Không có. Chẳng qua là nằm mấy ngày, ta cảm thấy nhàm chán cực kỳ, muốn ra ngoài một chút." "Thời tiết lạnh như vậy, thiếu phu nhân vẫn chưa được ra khỏi cửa đâu!" Vừa nghĩ tới đã bắt đầu mùa đông ngoài phòng rất rét lạnh Bình Nhi không nhịn được co rúm lại. "Không sao, ta mặc nhiều chút sẽ không lạnh. Bình Nhi ngươi sửa sang lại phòng, không cần đi theo ta, ta chỉ tùy ý đi một chút, lập tức trở lại ngay." Nàng vén chăn xuống giường, mang áo khoác. Bình Nhi vừa hầu hạ nàng mặc áo vừa khó xử nói: "Nhưng thiếu gia nói thương thế thiếu phu nhân chưa lành, căn dặn nô tỳ bất luận thiếu phu nhân đi nơi nào, đều phải đi theo bên cạnh." "Ta chỉ bị thương, cũng không phải bệnh sắp chết, không cần người đi theo." Nàng phủ thêm áo lông đỏ Bình Nhi đưa tới, bao bọc mình chặt chẽ. "Nhưng mà---" "Yên tâm, thiếu gia sẽ không biết ngươi không đi cùng ta." Trâu Tranh kéo cửa ra,quay đầu nhìn nàng cười một tiếng. Bình Nhi bị gió rét nổi lên thổi vào trong, kiên trì lớn hơn nữa cũng bị thổi bay. "Thiếu....Thiếu phu nhân, nếu người cảm thấy mệt phải trở về ngay đó! Nhất định đừng di quá lâu---" Trâu Tranh khoát khoát tay,ném những lời dặn của nàng ra sau đầu, sau đó tựa như chim ra khỏi lồng, vui vẻ bay ra ngoài. Tuyết trắng mịn như kẹo bông bán ở các quán ngoài đường, nàng cười chạy về phía tuyết, đạp lên in một dấu chân, thậm chí dùng chân viết tên Tạ Duẫn Du lên một mảng tuyết lớn, sau đó vui vẻ tự đắc nằm lên đó, ấn thành hình người. Nằm trên mặt tuyết, nhìn bầu trời bay đầy tuyết, hình lục giác trong suốt kết tinh bay xuống mặt nàng, lạnh như băng. Sinh ra vào đất nước cận nhiệt đới, mỗi khi tới mùa đông, người dân thường tập trung trên đỉnh núi đầy tuyết để hoạt động, mà mùa đông ở phương Bắc, tuyết rơi là chuyện thường như cơm bữa. Sau này một ngày nào đó nàng cũng sẽ thấy ghét chuyện tuyết rơi này nhỉ! Nàng buồn cười suy nghĩ.  Một bóng dáng màu trắng từ phía khác của hành lang đến gần, trong lúc bất chợt dừng lại, kinh ngạc nhìn một thân màu đỏ giữa trời tuyết trắng. Khuôn mặt trắng nõn như tuyết, dáng người mảnh khảnh trầm tĩnh nằm yên ở đó, phảng phất như đang ngủ không hề động đậy. Trong lòng Tạ Duẫn Du cả kinh, bất an nổi lên nhắc nhở hắn nhịn không được lên tiếng kêu: "Tranh!" Trâu Tranh nghe được hắn gọi, nghiêng đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, sau đó ngẩng đầu, cố gắng kêu to: "Duẫn Du!" Nhìn dáng vẻ nhỏ bé xinh đẹp của nàng, hốt hoảng trong lòng hắn lúc này mới biến mất, trái tim tràn đầy hơi thở ấm áp. Hắn thở ra, đi khỏi hành lang, cùng nàng đứng dưới một bầu trời. Đến gần nàng, đưa tay kéo nàng lại, cánh tay ôm lấy nàng,hắn dùng thân thể ấm áp, làm ấm gương mặt hơi có vẻ lạnh như băng của nàng. "Tuyết lạnh, nàng nằm như vậy cẩn thận bị lạnh." "Sao chàng về sớm như vậy?" Bất quá bây giờ mới là giờ ngọ. Tạ Duẫn Du chỉ mỉm cười, không nói cho nàng biết hắn nhớ nàng, nên không nhịn được bỏ lại công việc, vội vàng trở về. Hơn nữa vừa vào nghe hạ nhân nói phu thê Văn gia sáng sơm tới cửa, càng làm hắn không cách nào đè nén tâm tình muốn gặp nàng, vôi vã mà đến. Cho đến khi nàng nằm trong ngực mình, hắn mới an tâm lại, sự bất an mới bỏ xuống. "Không có chuyện gì khẩn cấp cần xử lý, nên ta tranh thủ thời gian trở lại." "Thật tốt, như vậy chúng ta có thể chơi tuyết với nhau." Trâu Tranh cười một tiếng, lại ngửa đầu nghênh đón bông tuyết bay xuống. "trước kia chưa từng thấy tuyết sao?" Hắn cười nhìn hành động có chút trẻ con của nàng. "Trước kia ta ở một đảo nhỏ ở phía Nam, nơi đó cho dù tới mùa đông, trừ thỉnh thoảng tuyết rơi xuống đỉnh núi, đồng bằng không thấy được một bông tuyết, lại càng dừng nói cảnh tượng trắng xóa như trước mắt này. "Bốn mùa luân phiên, đều có vẻ đẹp của mình. Sau này nàng có thể từ từ thưởng thức đủ hết." Hắn tỉ mỉ khép lại áo khoác lông cho nàng, dịu dàng cười nói. "Ta biết....." Nàng nhếch miệng cười sang sảng, vậy mà một từ cũng chưa nói xong, một trận đau nhức chạy lên toàn thân, tựa như bị người xé rách đau đớn làm nàng kêu to, "Á!" Tạ Duẫn Du kinh ngạc nhìn một khắc trước còn nói nói cười cười, sau một khắc lại biến thành sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chạy dọc từ trán xuống dưới. Tạ Duẫn Du nhìn gương mặt nàng đau đớn, ôm chặt cơ thể xụi lơ trong ngực, hét lớn: "Tranh!" "Ta....Đau quá....Đau quá...." Nàng không còn chút sức nói ra mấy chữ, ngay sau đó, đau đớn ngày càng mãnh liệt hơn, cướp đi thần trí nàng. Trâu Tranh khẽ kêu một tiếng, thân thể cứng đờ, lý trí bị đẩy vào vực sâu tăm tối, mất đi ý thức. Tạ Duẫn Du trông chừng Trâu Tranh đang hôn mê,một ngày đem chưa từng chợp mắt, nắm bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé lạnh như băng của nàng, chưa từng buông ra. Đại phu đã tới mấy lần, trước sau không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể kê một chút thuốc an thần, nhưng không cách nào hốt thuốc đúng bệnh. Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé hơi cử động, thân thể Tạ Duẫn Du căng thẳng, động cũng không động nhìn chằm chằm người trên giường, lông mi nhẹ nhàng phát run, cố gắng mấy lần mới mở mắt ra. Tạ Duẫn Du thấy nàng tỉnh lại, không nhịn được tạ ơn trời phật, không khắc chế được tâm tình kích động của mình mà nói: "Tranh? Nàng cảm thấy sao rồi?" Người trên giường từ từ khôi phục thần trí, đột nhiên bị nước mắt nóng bỏng,ánh mắt lo lắng đến trợn to mắt, môi run rẩy chợt nhớ tới thân mình, lại phát hiện tay mình bị Tạ Duẫn Du nắm, không nhịn được nước mắt lưng tròng, không nhịn được kinh hãi khẽ gọi: "Không! Không phải như vậy! Không!" "Tranh...." Cổ họng Tạ Duẫn Du căng thẳng, máu bắt đầu ngưng kết, gương mặt trắng bệch. giọng nói mang theo run rẩy. "Tại sao?" người trên giường lấy tay che mặt mình lại, nước mắt từ khe hở trào ra. Tiếng khóc thê lương và tan nát cõi lòng, lôi kéo tim Tạ Duẫn Du rơi vào vực sâu vạn trượng.... Trong nháy mắt hắn biến sắc mặt, đất dưới chân bắt đầu sụp đổ, vỡ vụn. Trâu Tranh....Người hắn yêu, biến mất rồi. --- Tạ Duẫn Du dùng ánh mắt hư không nhìn nữ tử trước mặt, dung mạo nàng không đổi, nhưng hắn biết, linh hồn hắn yêu đã biến mất. Mặc hắn tìm kiếm thế nào, đều không thể tìm. Lòng tràn đầy khổ sở và đau đớn thấu xương, sau khi thừa nhận sự thật, không còn dừng được nữa. Văn Tinh An "Chân chính" rơi nước mắt, nhìn giống như tan nát cõi lòng muốn chết. "Ngươi....Sao lại trở về?" Tạ Duẫn Du khàn khàn hỏi, cảm xúc nghi ngờ khó hiểu và đau đớn. Văn Tinh An nâng lên đôi mắt sương mù đầy nước, lắc đầu nói: ""Ta....Ta không biết....Một khắc trước ta....Sau đó chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, thống khổ không chịu được ngất đi. Khi tỉnh lại, đã ở chỗ này." Nàng thương tâm lo lắng sao hắn biết được linh hồn mình xuất ra, nhưng vẫn hữu lễ trả lời. Mới vừa rồi nữ hầu yếu ớt gọi nàng là "Thiếu phu nhân", làm nàng mơ hồ hiểu được, nam nhân ôn nhu tuấn duật trước mắt là vị hôn phu của nàng Tạ Duẫn Du, mà hôm nay đã thành "trượng phu" của nàng. "Tại sao lại như vậy? Ta....Ta nên làm gì bây giờ?" Bất lực nhìn đôi mắt bất lực giống mình, Văn Tinh An không nhịn được lại rơi lệ. "Ngươi quay về Văn phủ sao?" Thay vì mỗi ngày thấy nàng, lại nhớ tới bóng dáng xa xôi kia, hắn tình nguyện tách hai người ra, mắt không thấy tâm không loạn. "Về nhà?" Đôi mắt Văn Tinh An thoáng qua tia do dự. "Ta không biết....Có thể cho ta tạm thời ở chỗ này không? Ta....Cần thời gian suy nghĩ." Cúi đầu xuống, Văn Tinh An yếu ớt thỉnh cầu. Tạ Duẫn Du nhìn mặ nàng lại nghĩ Trâu Tranh, bi ai phát hiện, chỉ mới một ngày, nhớ nhung thành cuồng, điều này cắn nuốt linh hồn hắn, sợ sẽ mệt mỏi vì hình dáng họ thay đổi. "Tùy ngươi!" Hắn liếc mắt, cười khổ đứng dậy muốn đi. "Tạ thiếu gia xin dừng bước." Tạ Duẫn Du đứng lại ở cửa, quay đầu nhìn nàng. "Ngươi có biết chuyện ta và Trâu Tranh đổi hồn không, nhưng vẫn quan tâm nàng như vậy, ngươi là....Thích nàng sao?" Mặc dù không thích hợp, Văn Tinh An vẫn không nhị được hỏi. Tạ Duẫn Du nghe vậy trầm mặc hồi lâu, năng lên nụ cười thâm tình, không che giấu chút nào trả lời: "Ta yêu nàng." Lời của hắn làm lòng nàng run động không nhỏ, bốn bề dậy sống lay động. "Kia....Nàng ấy? Nàng ấy cũng yêu ngươi sao? Nguyện ý ở lại với ngươi?" Giọng nói nàng cấp bách, làm Tạ Duẫn Du nhẹ nhíu mày. "Ngươi hỏi điều này có ích lợi gì?" "Ta...." Văn Tinh An nghĩ ngợi một lát, giương mắt một lúc, làm như ra quyết định trọng đại. "Nếu đáp án đã khẳng định như vậy, ta hy vọng ngươi có thể tìm kỳ nhân dị sĩ, trao đổi chúng ta lần nữa...." Thân thể Tạ Duẫn Du chấn động, ánh mắt lấy lại thần thái lần nữa, nhìn chằm chằm Văn Tinh An. Không hỏi lý do, bởi vì nhìn vào mắt nàng, có nỗi nhớ nhung khổ sở giống mình. "Trước lúc nàng rời đi, nàng đã quyết định ở lại nơi này, ta cũng đã chuẩn bị phái người tìm kỳ nhân dị sĩ, hy vọng có thể giúp nàng lưu lại, chẳng qua là chưa làm xong, nàng đã...." Thanh âm Tạ Duẫn Du dừng lại, đồng thời trong lúc hắn đang nói, chợt hiểu được tại sao họ lại đổi hồn lần nữa. "Là cha mẹ ngươi!" "Cái gì?" Văn Tinh An khó hiểu nhìn hắn, bỗng phát hiện vẻ mặt hắn trở nên âm lãnh. "Là cha mẹ ngươi tìm đạo sĩ, dùng triệu hồn thuật đổi hai người lại!" Văn Tinh An giật mình. "Cha mẹ ta biết ta không phải là "Ta", sao còn gả ta vào trấn Song Long?" "Danh lợi mê người, không thể không liều. Bọn họ dùng tử phù uy hiếp Trâu Tranh, bắt nàng thay ngươi gả tới đây. Nhưng trongg chuyện này, ta không thể không cảm tạ ông ta đưa nàng đến bên cạnh ta." Lãnh đạm đùa cợt, nhắc đến Trâu Tranh lại tan đi. Văn Tinh An cảm thấy xấu hổ khi nhăc đến cách làm của cha mẹ, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Nếu quả thật là chủ ý của cha mẹ, chỉ sợ bọn họ sẽ phải tới đây điều tra xem ta có trở về thật không." "Ta sẽ không để họ vào Mộ Từ viện." Đối với phu thê Văn gia, hắn không cần lấy lòng hay để ý. "Nếu ngươi không muốn cản tay cha mẹ ta, nhất định phải cho cha ta tin là, cho dù ngươi cưới không phải là ta, ông ấy vẫn có thể có lợi. Không cần nhiều, nhưng cũng không thể thiếu." Văn Tinh An khẽ rũ mày, khẽ thở dài. Tạ Duẫn Du không biểu tình gì nhìn nàng chằm chằm, hắn là người thông minh, vừa nghe lập tức hiểu ý nàng. Hắn không lo đối địch với Văn Tín Chương, nhưng nếu Trâu Tranh trở về, hắn nhất định phải đề phòng những hành động nhỏ của Văn Tín Chương, đối với Trâu Tranh đây không phải là chuyện tốt. Vì muốn bình an, vì Trâu Tranh, hắn phải thỏa hiệp một chút. "Ta hiểu, ta sẽ xem ông ta là "Nhạc phụ", cho ông ta biết, ông ta sẽ không vì "Nữ nhi giả" này mà mất đi hiền tể." Tạ Duẫn Du nhàn nhạt cười. "Ngươi....Biết người nào có thể giúp chúng ta không?" Văn Tinh An ngẩng đầu lên, chờ đợi. Tạ Duẫn Du hơi mím môi nói: "Hậu duệ Trương Thiên Sư ở Ký Châu." --- Ánh nắng lượn lờ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu lên trên giường, Trâu Tranh ngồi trên giường, ngây ngô nhìn bức họa chân dung người được vẽ tỉ mỉ trên tường. Khi quay lại thực tại, phát hiện mình nằm ở trong một gian phòng xa lạ, cô kinh ngạc, đau khổ, lại chỉ có thể mờ mịt nghe âm thanh trầm khàn của chủ nhân căn phòng Phạm Ngô Dương tự thuật về quan hệ giữa hắn và "Mình". Người trong bức tranh dường như là mình và Phạm Ngô Dương, chữ ký dưới bức tranh ghi "Văn Tinh An", Trâu Tranh cười đến rung người. Nhớ tới Tạ Duẫn Du, lòng cô xuất hiện một trận đau đớn. Rõ ràng là cô không bị bệnh tim, nhưng khối thân thể khỏe mạnh này, sao lại xuất hiện cơn đau tim như vậy? "Bức họa này là nàng ta vẽ?" Trâu Tranh nhìn bức tranh hỏi. "Phải." Phạm Ngô Dương đơn giản trả lời. Trâu Tranh nhìn hắn, trong đầu nhớ lại, ban đầu lúc nàng đụng vào gương Song Long bạch ngọc, có người đã nói, nàng và người trong một bức cổ tranh giống nhau. Có phải vì nguyên nhân đó, cho nên chủ của gương Song Long bạch ngọc kiếp này là Phạm Ngô Dương mới có thể muốn gặp mình? "Ban đầu là anh nghe nói tôi và người trong tranh giống nhau, cho nên muốn gặp tôi?" "Không! Là quyển sách viết tên cô." Giọng Phạm Ngô Dương thâm trầm không mang theo tình cảm. "Sách tay?" Trâu Tranh ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn hắn. "Bảo chủ trấn Song Long từng lưu lại mấy quyển sách chép tay, trong đó có một quyển kể về chuyện xưa của thê tử, bên trong có nhắc tới tên cô, chẳng qua không có ai tin chuyện từ tương lai trở về quá khứ." Trâu Tranh bừng tỉnh, thật lâu thần trí không quay lại được. "Hơn nữa, trong đó tôi còn thấy tên mình." Phạm Ngô Dương tiếp tục nói. Trâu Tranh im lặng hồi lâu mới cười nói: "Chắc là của cô ấy phải không?" Là Văn Tinh An chân chính. "Đúng vậy." Thanh âm Phạm Ngô Dương trầm thấp, toát ra thanh âm của người đàn ông đang yêu. "Có cách nào gặp lại cô ấy không?" Cô đến gần bức tranh, nhìn kỹ dung mạo của mình trong tranh, và hình ảnh tình cảm với người đàn ông lịch lãm trước mắt. Cảm giác rất quái dị, cô yêu Tạ Duẫn Du, nhưng lại vẽ cùng người đàn ông khác trong một bức tranh, nếu Tạ Duẫn Du biết được, không biết sẽ phản ứng thế nào? "Không biết." Phạm Ngô Dương dừng một chút, mới nói tiếp: "Nhưng tôi sẽ dùng mọi cách, để cô ấy trở lại bên cạnh tôi." "Cho dù cô ấy mượn thân thể tôi?" "Tôi là yêu con người của cô ấy, không phải gương mặt vóc người bên ngoài." Hắn nhếch môi, gương mặt nghiêm nghị trở nên dịu dàng. Trâu Tranh khẽ thở dài, cười nói: "Hắn cũng có suy nghĩ giống anh." Nghĩ đến cất giấu bên trong vẻ ôn hòa tuấn dật là sựu kiên định và cố chấp, lòng cô nóng lên, mặc dù đau lòng khi chia cách, nhưng lại tin hắn sẽ tìm cách đưa cô trở về. Chia cách là tất nhiên, nhưng cô tin cuối cùng rồi sẽ gặp lại. --- Tạ Duẫn Du nhìn "Nhạc phụ" trước mặt, cố gắng giữ bình tĩnh cười nói: "Nhạc phụ, nhạc mẫu tới thăm Tinh An sao?" "Nàng....Tình Nhi khỏe không? Cá tính nàng có hay không...." văn Tín Chương cẩn thận hỏi thăm. Cách ngày Hoàng đại sư làm phép đã ba ngày, tất nhiên bọn họ muốn tới cửa dò xét "Nữ nhi" có thuận lợi trở về hay không. "Tinh An rất khỏe, không khác ngày thường mấy. Chẳng qua là trước đó vài ngày bị gia phụ đả thương, còn đang dưỡng thương. Nếu nhạc phụ nhạc mẫu muốn gặp nàng, ta có thể dẫn hai vị...." "Không....Không cần." Vừa nghe tính cách "Nữ nhi" không đổi, Văn Tín Chương chỉ muốn quay về tìm Hoàng đại sư chất vấn. Ông tốn rất nhiều bạc, cho nên tất cả đều uổng phí. "Nhạc phụ, ta nghe nói việc buôn bán của người ở Viễn Châu có chút vấn đề, có cần tiểu tế giúp một tay không?" Tạ Duẫn Du cười hỏi thăm, bắt đầu vào vai "Hiền tế tốt" của mình. Lần đầu Văn Tín Chương nghe hắn hỏi thăm chuyện làm ăn của mình, ánh mắt không khỏi sáng lên. "Làm sao con biết?" ""Tinh An" rất quan tâm đến nhạc phụ nhạc mẫu, thường hay muốn ta vì hai vị phân ưu!" Văn Tín Chương nghe vậy, chột dạ liếc mắt, "Là....Là Tinh An nói vậy sao?" "Duẫn Du, con thích Tình Nhi sao?" Văn phu nhân đột nhiên mở miệng hỏi. "Dạ, tiểu tế đúng là cảm mến Tinh An." Tạ Duẫn Du thản nhiên trả lời. "Nhưng cá tính Tình Nhi hơi thô....Thẳng thắn, không sợ trời không sợ đất....Con thật sự thích nàng?" Văn Tín Chương bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, nếu Tạ Duẫn Du thật tâm thích nữ nhân kia, vậy ông đưa linh hồn nữ nhi về, chẳng phải là chuyện xấu sao? "Tiểu tế rất thích tính tình của nàng." Nàng giống như ánh mặt trời, giống như gió lớn, làm ấm tim hắn, rồi lại thổi loạn tim hắn, làm hắn rung động, không giữ được bình tĩnh nữa. "Tính tình nàng rất thẳng thắn, có tinh thần trọng nghĩa, đối với người khác lại bộc trực ôn hòa, là người ta yêu thích đắm chìm muốn thân cận với nàng." Nghĩ đến Trâu Tranh, sóng mắt Tạ Duẫn Du trở nên mềm mại, nhưng niềm nhớ nhung khổ sở lại nổi lên, làm rối loạn suy nghĩ của hắn, khiến sắc mặt hắn mang vẻ bình tĩnh nhưng lại mang chút u tối. "Nếu là như vậy, con hãy chăm sóc nàng thật tốt, đẻ nàng ở bên cạnh con thật lâu thật dài." Văn phu nhân đau lòng không thôi nhưng chuyện Tạ Duẫn Du yêu Trâu Tranh là thật, cho dù Tinh An trở lại, cũng không có chỗ đặt chân, còn không bằng cứ như vậy. Chỉ cần Tinh An khỏe mạnh ở thế giới khác, cơ thể khỏe mạnh vui vẻ, bà cũng thỏa mãn rồi. "Phu....Phu nhân!" Văn Tín Chương kinh ngạc nhìn vẻ mặt kiên quyết của thê tử. Bà ấy thật sự buông tha cho việc đưa nữ nhi về sao? "Lão gia, nên đi thôi." Văn phu nhân đến gần Văn Tín Chương nói. "Phu nhân---" "Không đi, chẳng lẽ ông muốn mất đi hiền tế này?" Văn phu nhân đè giọng thật thấp, nhàn nhạt cảnh cáo ông. Sắc mặt Văn Tín Chương âm tình bất định, do dự một lát, nhìn lại ánh mắt Tạ Duẫn Du mang ý cười, tính toán trong lòng, đồng ý cách làm của thê tử. Chỉ cần Trâu Tranh nhớ "Thân phận" của nàng, coi như nàng không phải nữ nhi bọn họ, thì thế nào đây? Không phải ông không để ý tình phụ tử, dù sao nữ nhi xuất giá vốn không thuộc về ông nữa, nào so được với nơi có thể giúp đỡ lợi ích của mình lâu dài đây?