Hà Phương đi ra bàn đăng kí, nhận cho mình một chiếc vòng, bắt đầu đứng lắc, không quên nháy mắt tinh nghịch với Tuấn Vũ. Bởi vì trước đó cả hai đã thỏa thuận khi mà cô ra hiệu anh liền lập tức thả Bốp ra. Anh tò mò không rõ cô muốn bày trò gì, rất trông đợi mà thả đai dây trên cổ Bốp. Vừa được tự do cậu nhóc hí hửng chạy quanh chân anh, sau đó như phát hiện ra vị trí của Hà Phương, lon ton với thân hình mũm mĩm tròn vo như cục bông di động tới bên cô, mừng rỡ cọ đầu vào chân cô. Rồi lại bị thu hút bởi chiếc vòng đang quay tròn mà cô đang lắc. Cậu nhóc tinh nghịch cố rướn người, bật nhảy toan với lấy đồ chơi mới. Hà Phương cũng láu cá, không chịu đứng yên một chỗ, cô khéo léo nhích người, vừa lắc vòng vừa di chuyển, Bốp vẫn bị thu hút bởi chiếc vòng quay tròn nên vẫn bật nhảy quanh cô. Tuấn Vũ chứng kiến cô gái nhỏ chơi đùa cùng chú chó múp míp, sự nghiêm nghị của anh luôn tan rã khi có cô ở bên, tới lúc này thì anh cũng đã hiểu rõ ý định của cô, không khỏi bật cười thành tiếng. Số đông người xem dần bị thu hút về phía họ, có người là do sức lôi cuốn khó cưỡng của Trần Tuấn Vũ, cũng không ít người tỏ ra hưởng ứng và cổ vũ nhiệt tình cho màn trình diễn của Hà Phương và chú chó Bốp. Rốt cuộc phần thưởng dành cho người chiến thắng cũng thuộc về cô, không thể phủ nhận sự góp sức không nhỏ của cậu nhóc Bốp và Tuấn Vũ. Cô mân mê sợi dây chuyền mặt cỏ may mắn, trên đó có đính những hạt đá nhỏ dưới ánh nắng lại càng lấp lánh lung linh. Cô đang đi phía trước bỗng dừng lại, quay người đối diện với anh, chìa ra nắm tay, nụ cười xinh xắn nở trên môi lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp: - Cái này. . . cho anh. Anh lặng nhìn cô một lúc, rồi đưa tay nhận lấy, đó là một sợi dây chuyền trong phần thưởng của cô. Nhìn ra được sự thắc mắc của anh, cô lúng túng giải thích: - Thứ này cũng có phần công sức không nhỏ của Bốp, với lại tôi cũng không thể dùng hai cái giống nhau. Nghe thế anh liền cau mày khoanh tay nhìn chiếu tướng cô: - Theo như em nói, thì nên nhận món quà này . . . là nó? Anh không vui chỉ tay vào cậu nhóc Bốp đang hớn hở bày ra bộ dáng đáng yêu với hai người. Cố nén cười trước thái độ đó của anh, cô giả bộ đăm chiêu: - Ờ ha, có lẽ đeo nó lên cổ Bốp sẽ rất đẹp. Cô định lấy lại dây chuyền từ tay anh, nhưng anh đã mau nắm chặt lấy cổ tay cô, mặc dù giận dỗi và ấm ức nhưng vẫn nhìn sợi dây chuyền và nói: - Em đeo nó lên cho tôi.