1h sáng, cả 7 người đã thấm mệt nên đều ngủ cả. Hắn vì tranh giành chăm sóc nó nên ngủ gục bên giường nó (mờ ám nha). Nó khẽ cựa mình, mi mắt dần dần mở ra, nhìn thấy đầu tiên chính là hắn đang nắm tay nó mà ngủ (lợi dụng kìa). Nó cười, 1 nụ cười buồn, rút tay khỏi tay hắn, đắp chăn cho hắn rồi nó ra khỏi phòng, bên ngoài phòng thì như 1 lũ tị nạn (hơi quá), ôm nhau mà ngủ, nó cười nhưng rồi lại bỏ đi và đã có 1 người tỉnh giấc và đi theo nó đến gần vực - Em muốn đi đâu?_người đó lên tiếng - 1 nơi thật xa, ko còn cái tên Nguyễn Băng Lệ Tuyết_nó nhìn xa xăm - Sara, anh và Kan đã vất vả 10 năm nay để tìm em, và anh sẽ ko để em đi nữa đâu_người đó ôm nó. Và người đó ko ai khác chính là Ken - Anh à, em muốn đi, nếu anh muốn, em sẽ liên lạc với anh thường xuyên_nó khóc - Có thể nói cho anh lí do ko?_Ken lau những giọt nước mắt của nó - Em muốn từ bỏ, từ bỏ tất cả, sống thật với con người thật một lần_nó nhẹ giọng - Được, anh tôn trọng quyết định của em, thường xuyên báo tình hình của em là được_Ken xoa đầu nó. Nó gật nhẹ rồi về nhà thu dọn đồ đạc, nó chỉ mang ví và laptop đi, trước khi đi nó còn để lại 1 bức thư. Tạm biệt Ken, nó đi xa dần, xa dần, biến mất khỏi tầm mắt của Ken. Anh khóc, khóc vì đứa em gái mà anh luôn hết lòng bảo vệ, khóc vì cô em gái lại xa anh 1 lần nữa, anh bắt đầu hối hận, hối hận vì đã ko níu giữ cô em gái của anh nhưng đã muộn rồi, em gái anh đã đi. Về phần nó, nó đã quyết tâm ra đi, nó sẽ sống thật tốt. Nó ra ngay sân bay Nội Bài để vào Nha Trang, nơi mà ông bà ngoại nó đang sống, trước khi 2 mẹ con nó sang Pháp đã đến đây, ông bà rất thương yêu nó. 10 năm nay vì nó chìm sâu vào thù hận nên ko có thời gian thăm ông bà. 9h sáng hôm sau, tất cả mọi người tỉnh giấc ko thấy nó đâu thì vội vàng tìm, kết quả là tìm thấy bức thư để trong phòng nó, trong thư chỉ có vài chữ: " Đừng tìm tôi nữa, Nguyễn Băng Lệ Tuyết đã ko còn trên cõi đời này". Ai cũng khóc, tại sao nó lại bỏ đi mà ko nói 1 tiếng (nói mà đi được đã tốt. All: đang xúc động chen vào đây làm gì? Biến. Tg: đi luôn) Cùng thời điểm ở chỗ nó, nó đã đến đất Nha Trang thăm ông bà, nhưng ông nó đã mất 3 năm trước, chỉ còn bà đang sống với vợ chồng dì út. Vợ chồng dì út cũng thương nó lắm, coi nó như con ruột, từ bé nó đã được ông bà và vợ chồng dì út yêu thương hết mực. 1 tuần sau thì nó trở về Hà Nội, xin vào trường Angle học, đây là ngôi trường dành cho học sinh có gia cảnh bình thường nhưng học tốt, ngôi trường cũng thưộc sở hữu của Diamond ( lưu ý: Diamond đầu tư rất nhiều về mặt giáo dục). Học viên nơi này học rất tốt nhưng quậy phá cũng ko ai bằng, và điều quan trọng là ở đây có nhiều trai xinh gái đẹp nhưng ko ai cuồng, bình đẳng và thân thiện là khẩu hiệu của ngôi trường. Nó được xếp vào lớp 11a5 và được chào đón rất tốt, nó đã che dấu làn da trắng hồng rạng rỡ bằng 1 làn da ngăm đen, và luôn đi đôi với cặp kính cận. Dù đã hóa trang nhưng ko thể phủ nhận rằng nó vẫn rất đẹp, và sự việc diễn ra tốt đẹp nhưng sóng gió với nó sẽ ko ít. _._._ Chap này ngắn nha, thông cảm, tg còn phải thi nốt thứ 2 với thứ 3. Sau đó tg sẽ đăng thường xuyên được. Cám ơn đã ủng hộ.