Tình yêu của em là may mắn của anh
Chương 50 : - em sẽ không rời xa anh có phải không?
Đã mấy ngày liền Lạc Thiên Ân đều đặn đến họp đêm từ sáng tới khuya, thậm chí nhân viên ở đây đều đã tỏ ra ngán ngẫm quen mặt anh. Đồ ăn thức uống ở đây không hề rẻ, vì thế trận đầu tư này của anh đã bị nhà họ Phan phát hiện. Cha vừa gọi điện mắng anh xối xả vì kiểm tra lịch sử chi tiêu đã phát hiện Lạc Thiên Ân toàn chi tiền ở chốn ăn chơi. Ông còn nói sẽ khóa thẻ anh lại xem như trừng phạt, Lạc Thiên Ân không tin, cha vốn luôn bao dung anh, chắc chắn sẽ ko làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
Nhưng lại không ngờ lần này cha già dấu yêu đã thật sự xuống tay mà không một chút lưu tình nào. Đối diện với ánh mắt chán chường của phục vụ khi phải nói câu "xin lỗi, chúng tôi đã thử lại lần thứ ba nhưng thẻ của ngài đã bị khóa rồi."
Lạc Thiên Ân muốn gào thét cho thỏa nỗi lòng.
Anh không có tiền mặt trong người, thẻ lại không thể quẹt vậy buổi ăn hôm nay phải làm sao đây? Lạc Thiên Ân hết lòng hết dạ giải thích rằng mình quen biết với Vân Xuyên bà chủ của họ nhưng đáp lại anh chỉ là thái độ dửng dưng của phục vụ.
“Bà chủ chúng tôi nhiều người quen lắm, nếu như một ngày mười người tới đây đều tự nhận mối quan hệ mà không trả tiền thì chúng tôi sẽ không sống nổi mất.”
Lạc Thiên Ân vô cùng phẫn nộ trong lòng, đường đường là cậu ấm nhà họ Phan vậy mà giờ lại trở thành con nợ của một họp đêm. Anh tỏ ra bản lĩnh lấy điện thoại ra tìm trong danh bạ số của Cẩn Mai, ai ngờ khi cô tới lại dẫn theo Cố Tư Vũ.
Lạc Thiên Ân muốn đập đầu vào gối vô cùng, nha đầu thối này không biết giữ thể diện cho anh trai nó sao?
Cẩn Mai không thể dùng thẻ của cô được, bởi vì nếu quẹt thẻ thì nhà họ Phan sẽ biết, tới lúc đó cô lại mang danh là con gái hư hỏng thì đúng là tai bay vạ gió. Vì vậy cô mượn thẻ của Cố Tư Vũ đưa qua cho nhân viên phục vụ, nhân viên vừa nhìn thấy tấm thẻ kim cương thì sắc mặt liền hòa hoãn đến mức khó tin vội chạy đi thanh toán.
“Lạc Thiên Ân, anh không có chuyện gì làm hay sao?”
“Thì anh mày rãnh rỗi rõ ràng ra đấy, có gì khó hiểu đâu mà mày phải hỏi?” Lạc Thiên Ân bí xị mặt.
Cẩn Mai nghiến răng. “Anh theo em về thành Bách Nhật, em phải để ông đánh anh tới mông nở hoa.”
“Anh mày không về!” Lạc Thiên Ân đáp bằng giọng vô cùng chắc chắn.
“Tại sao chứ? Lúc trước anh chẳng phải là người một hai kéo em về sao?” Cẩn Mai khó hiểu, tại sao hiện tại cô và anh trai lại hoán đổi vai trò một cách ngoạn mục thế này?
“Thế còn mày, sao đột nhiên lại muốn về?”
“Em…” Cẩn Mai bĩu môi, liếc sang phía Cố Tư Vũ nói nhỏ. “Tư Vũ đưa em về.”
Lạc Thiên Ân nghe tới mức cảm thấy phát ớn. “Còn anh mày ở lại là vì cảm thấy thị trường ở thành Cát An có thể giúp Phan thị của chúng ta có thêm cổ phần bất động sản, còn về cách thức anh mày phải nghiên cứu sau đó báo cáo lại với ông ngoại. Anh mày là vì công việc, vì chính sự mới ở lại đây nghiên cứu thị trường.”
“Joyce hiện đang sở hữu hơn một nửa bất động sản của thành Cát An, không biết cậu Lạc muốn đầu tư ở chỗ nào?” Cố Tư Vũ nhận lại tấm thẻ thanh toáng từ nhân viên, thong dong lên tiếng.
Cẩn Mai phì cười. “Anh hai à, anh chém gió sai chỗ rồi.”
Lạc Thiên Ân gượng gạo, quýt định sáp lại gần Cố Tư Vũ cười hì hì. “Cố tổng, nếu cậu muốn cùng em gái đáng yêu xinh đẹp của tôi quay về ra mắt gia đình thì quá tốt rồi. Tới lúc đó tôi sẽ hết sức nói giúp, đảm bảo mọi chuyện đều suôn sẻ. Có điều…có điều… tôi thật sự rất cần số điện thoại của Vân Xuyên, hay là chúng ta trao đổi chút đi.”
Cố Tư Vũ không cần suy xét chút nào đã trả lời. “Xin lỗi, tôi không có nhu cầu.”
Cẩn Mai đi lên, cảm thấy khó hiểu. “Em không ngờ rằng anh lại có hứng thú với Vân Xuyên, nếu như chị ấy và anh quen nhau vậy thì em đảm bảo một ngày ba cử anh sẽ ăn đòn đều đặn.”
“Mày thì biết cái gì con này.” Lạc Thiên Ân gõ vào đầu cô một cái. “Như cô ấy gọi là cá tính mạnh mẽ, rất có phẩm vị riêng.”
Sau đó Lạc Thiên Ân lại hướng về phía Cố Tư Vũ. “Em rể, anh đang thật sự rất cần số điện thoại của Vân Xuyên, em đại nhân đại lượng hay là cho anh đi, cùng lắm chỉ là một dãy số mà thôi.”
Cẩn Mai suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi mình, cái tên Lạc Thiên Ân này mặt có bao nhiêu lớp dày vậy? Ngay cả danh xưng cũng có thể thay đổi xoành xoạch như thế? Còn nữa anh ta gọi ai là em rể chứ? Đúng là mất mặt chết được.
Nhưng điều càng khiến cô không ngờ tới nữa là Cố Tư Vũ vậy mà lại lấy điện thoại ra tìm số của Vân Xuyên đưa cho Lạc Thiên Ân.
Vừa lưu xong số, Lạc Thiên Ân liên vui vẻ như thể muốn bay lên mây. Lúc này lại vô tình nhìn thấy bóng dáng Vân Xuyên phía xa, cô ấy đang đi vào thang máy. Anh ta chờ đợi ở đây mấy ngày liền đây là lần đầu tiên nhìn thấy giai nhân trong lòng, không cần nói cũng biết có bao nhiều vui vẻ, bước lớn bước nhỏ muốn chạy theo Vân Xuyên.
“Tên họ Lạc này không phải anh trai em, không không cùng họ sẽ không phải người cùng huyết thống.” Cẩn Mai cảm thấy quá xấu hổ liền không chút lưu tình mà chối bỏ người thân, cô đi tới cạnh anh. “Sao anh lại cho anh ấy số của Vân Xuyên chứ? Anh không biết tên đó dai dẳng cỡ nào đâu, lần trước vì theo đuổi một minh tinh điện ảnh đã bị bắt vì tội gọi điện quấy rối đó.”
Cố Tư Vũ nắm lấy tay cô ngồi xuống ghế, nụ cười trên môi nhàn nhạt. “Vì cậu ta thức thời.”
Cẩn Mai xì một tiếng. “Đồ tự đại.”
Cố Tư Vũ nghiêng đầu nhìn cô. “Thế khi nãy em gọi anh là gì?”
“Khi nãy?” Cẩn Mai ngớ người nhớ lại những lời cô vừa nói sau đó mặt cũng đỏ lên, có chút lúng túng. “Thì em gọi tên anh, có gì lạ đâu chứ? Tên chẳng phải để người khác gọi sao?”
“Con nhóc này cũng lý sự quá nhỉ?” Cố Tư Vũ đưa tay véo má cô .
Cẩn Mai gạt tay anh ra, hờn dỗi xoa mặt mình. “Cố Tư Vũ gương mặt em cũng xem như là đại diện cho nền thời trang thế giới đó, anh đừng có hơi tí lại véo mặt em.”
Cố Tư Vũ mỉm cười không đáp.
Cẩn Mai lại nhớ tới chuyện ở Joyce, liền hỏi. “Anh thu mua 2KK như vậy có phải hơi nặng tay không? Theo em thấy Cố Nam Phong đó cũng không hẳn là người xấu, người đáng trách chẳng phải là Trịnh Ân sao?”
“Tên đó suýt chút đã làm hại em, em không nhớ sao?” Anh điềm nhiên hỏi lại, cánh tay rắn chắc vắt ra phía sau thành ghế.
Cẩn Mai đảo mắt suy nghĩ. “Là do linh cảm thôi, hoặc có thể là do lần đó em dùng chai rượu đập vào đầu anh ta quá nặng… nên cảm thấy trong lòng có chút áy náy.”
Cố Tư Vũ không đáp lời, cô chỉ dùng chai rượu đánh Cố Nam Phong mà hiện tại đã cảm thấy áy náy. Nếu như để cô biết những chuyện anh làm để khiến Cố Nam Phong phải trả giá trên hòn đảo kia, chắc sẽ khiến cô hoảng sợ.
Thấy anh rơi vào trầm tư, Cẩn Mai thở dài nắm lấy tay anh. “Hôm đó em đã gặp được Cố lão gia, nhìn ông ấy không oai phong đáng sợ như những lời ông ngoại em từng kể. Bóng dáng ông ấy cũng giống như anh vậy, có chút gì đó rất cô đơn. Tư Vũ, anh định sẽ như thế này với cha anh cả đời sao?”
“Anh không biết, chỉ là không thể chấp nhận ông ấy.” Cố Tư Vũ để bàn tay nhỏ của cô vào tay anh bao bọc lấy, giọng nói anh nhàn nhạt không nghe ra được cảm xúc gì. “Mai Mai, có những chuyện, những người, cho dù chúng ta đã buông bỏ, đã tha thứ, nhưng sẽ không cách nào tiếp nhận được. Những chuyện ở quá khứ của bọn họ, đối với anh đều là chuyện đã rồi, dù có chấp nhặt cũng không giải quyết được vấn đề. Điều anh quan tâm hiện tại chính là em, Mai Mai, em sẽ không rời xa anh có phải không?”
Cẩn Mai cảm động, người đàn ông này bề ngoài nhìn vào thì mạnh mẽ, anh luôn khiến cho mọi người cảm thấy bản thân có thể chống đỡ dù cho trời có sập xuống. Vậy mà hiện tại, ngay tại thời điểm này, anh lại sợ mất đi cô.
“Sẽ không đâu.” Cẩn Mai mỉm cười nhẹ nhàng nói, nhưng sau đó lại thêm vào một câu. “Chỉ cần anh đối xử tốt với em, em sẽ không rời khỏi anh.”
“Là chính miệng em nói đấy.” Cố Tư Vũ nhướng mày.
Cẩn Mai hất cằm. “Nói cho anh biết, từ nhỏ em đã quen được chiều chuộng nên tính tình rất xấu, tới lúc đó anh đừng có hối hận. Nếu như đã muốn làm bạn trai em, vậy thì điều đầu tiên chính là chúng ta phải hẹn hò một cách bình thường nhất.”
“Em muốn thế nào?” Ngữ khí Cố Tư Vũ lộ rõ vẻ ôn nhu hiếm thấy, nhìn thấy một lọn róc rơi xuống mặt cô, anh tự nhiên đưa tay vén tóc ra sau vành tai cô.
Cẩn Mai tỏ vẻ nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, lại nhớ tới cách đây vài tiếng cô lướt Dreame có nhìn thấy một chủ đề quảng cáo bộ phim mới ra rạp đang cháy vé dạo gần đây. “Ngày mai chúng ta đi xem phim, thế nào?”
“Được thôi.” Cố Tư Vũ gật đầu, sau đó lại nói. “Nhưng tối nay em qua nhà anh ngủ.”
Cẩn Mai híp mắt. “Cố Tư Vũ, anh được quyền ra điều kiện à?”
“Nếu không thì…anh sang nhà em.” Vừa nói, gương mặt anh càng cố ý kề sát.
“Anh…ưm…” Cô không phòng bị, chỉ lo đấu khẩu lại không kịp né tránh đã bị Cố Tư Vũ hôn lên môi, sau khi thành công chiếm tiện nghi gương mặt anh lộ rõ sự đắc thắng vui vẻ.
Còn Cẩn Mai thì nghiến răng véo anh mấy cái. “Cái đồ lưu manh nhà anh.”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
62 chương
59 chương
178 chương
10 chương
240 chương
66 chương