An Nhiên nắm chặt tay Bảo Diệp, sóng vai đi bên cạnh Thiên Lam. Cả đường đi không ai nói câu nào, chỉ có Bảo Diệp thỉnh thoảng phấn khích nói vài câu, An Nhiên cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Không hiểu từ khi nào trán An Nhiên đã lấm tấm mồ hôi. Cô bỗng cảm thấy hơi ngột ngạt, vô thức kéo khăn quàng cổ ra, phát hiện bề mặt khăn đã đóng một lớp băng mỏng. Mùa đông miền Bắc vừa nặng nề vừa u tối, ai ai cũng trùm kín mít như xác ướp, thế mà cô còn toát mồ hôi? Đã vậy cô còn có cảm giác dây thần kinh trong não mình căng ra như sắp bùng nổ đến nơi. Cái sự căng thẳng không rõ lý do này là thế nào!? Chẳng lẽ là tại Thiên Lam!? An Nhiên, áo cậu mặc dày thật đấy. Thiên Lam tùy tiện nói một câu, mắt vẫn chăm chú nhìn về trước. An Nhiên cười cười, quay sang Thiên Lam: À, tại trời lạnh mà. Giờ cô mới để ý, Thiên Lam chỉ mặc một chiếc áo len màu lục mỏng tang có chữ Duy ái Vương Nguyên, bên ngoài khoác áo khoác mùa thu. Không quàng khăn, cũng không đội mũ, lại còn để lộ cả xương quai xanh. Những người qua đường nhìn cô ấy như thể sinh vật lạ mới rơi từ Sao Hỏa xuống. An Nhiên muốn hỏi nhưng có chút ngại, dù sao cô cũng không hay giao tiếp với người lạ. Cố thuyết phục mình có lẽ cô ấy mặc áo len Cashmere, mặc quần giữ nhiệt, vả lại khả năng chịu lạnh cũng rất tốt. Thế nhưng có một thứ gì đó sâu thẳm trong lòng cô cứ thúc đẩy, bảo cô bắt chuyện với cô ấy đi, cô muốn không để ý cũng không được. Cô đành chịu thua nó, tìm chủ đề để nói chuyện: Thiên Lam này, cậu là Tiểu Thang Viên sao? Thiên Lam nhún vai, nói ngắn gọn nhưng lại mang ý sâu xa: Có thể coi như thế. Bầu không khí trở nên ngượng ngập, An Nhiên nhìn khuôn mặt trưởng thành hơn so với tuổi của Thiên Lam, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Gương mặt Thiên Lam không gọi là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng rất ưa nhìn. Hơn nữa, sự lãnh đạm và khí chất mạnh mẽ của cô ấy làm người khác phải e dè. Bỗng Thiên Lam không báo trước quay sang phía cô làm cô giật bắn mình. Cô vội đưa ánh mắt về phía những cửa hàng bên lề đường, lòng thấp thỏm không yên. Thiên Lam chớp chớp mắt vài cái, rồi cười lớn một trận làm cô đỏ mặt ngượng ngùng, lên tiếng: Tớ đâu có cấm cậu nhìn, làm gì mà chột dạ vậy? Tới sân vận động tổ chức concert rồi kìa! À ừm... An Nhiên ấp úng như trẻ con bị bắt gặp làm chuyện xấu, ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là dòng người tấp nập, mặt ai cũng vui như trẩy hội. Có một nhóm người đứng ở bên đường, cầm bảng đèn hô to Duy ái Vương Nguyên. Màu lục ngập tràn ở khắp nơi, An Nhiên nhìn những lá cờ tiếp ứng cao hơn nửa người cô, thầm cảm thán. Lần đầu tiên đến một nơi tiếp ứng của fan nhà người khác, cảm giác thật hưng phấn. Không hiểu có phải cô đã quen với màu đỏ rồi hay không mà nhìn màu lục thấy mắt hơi đau nhức. Bảo Diệp chắc chắn là phấn khích hơn cô nhiều, con bé buông tay cô, cười không ngớt, nhìn hết bên này đến bên khác, ánh sáng từ mắt con bé cô nhìn mắt còn đau hơn. Trong lúc An Nhiên còn đang ngẩn người, Thiên Lam đã hòa vào dòng người tiếp ứng đông đúc kia rồi, cô đưa gậy phát sáng với banner cho một bạn nữ trong trạm tiếp ứng Nguyên Gia. Cô gái ấy là một người bạn cô quen trên Weibo, tuy mới mười bảy tuổi, bằng tuổi cô nhưng đã theo trạm làm rất nhiều hoạt động công ích và tiếp ứng. Thiên Lam cười nói với cô gái ấy một hồi, sau đó hét lớn: Hạ An Nhiên! Cậu đưa em cậu qua đây đi! Cẩn thận lạc nhau đấy! An Nhiên quay lại theo phản xạ có điều kiện, thấy Thiên Lam đang đứng cạnh một cô gái Nguyên Gia xinh xắn, vẫy tay với mình. Cô mỉm cười gật đầu đáp lại, sau đó gọi Bảo Diệp. Bảo Diệp! Qua đây! Muội đừng có chạy lung tung nữa, đông thế này nhỡ lạc thì sao? Bảo Diệp đang thích thú vuốt ve bảng đèn vừa mượn được của vài tỷ tỷ hơn An Nhiên vài tuổi thì bị cô gọi giật lại, con bé xị mặt, trả lại rồi đi về phía An Nhiên. Cô gật đầu hài lòng, kéo tay Bảo Diệp chạy về phía Thiên Lam. Khóe miệng Thiên Lam cong lên, chỉ về cô bạn Nguyên Gia mà theo An Nhiên là rất xinh xắn kia giới thiệu. Đây là bạn tớ, cô ấy là Tiểu Thang Viên, tên Lâm Tiểu Khả. Tiểu Khả, còn đây là người bạn tớ vừa quen trên tàu điện ngầm, tên Hạ An Nhiên. An Nhiên nhìn kỹ khuôn mặt Tiểu Khả, hình như cô nghĩ sai rồi, không phải là xinh xắn, mà là tuyệt sắc giai nhân, đẹp theo cái kiểu năng động, hoạt bát, toàn thân toát ra vẻ nhiệt tình, hăng hái. Trái ngược hẳn với một Hoàng Thiên Lam lãnh đạm. An Nhiên đưa tay ra, nói: Tớ là Hạ An Nhiên, hân hạnh! Tiểu Khả cười tỏa nắng, bắt tay lại với cô, cất giọng lanh lảnh: Cậu là Thiên Chỉ Hạc phải không? Tớ nghe Thiên Lam nói rồi. Một Thiên Chỉ Hạc đến dự concert của Vương Nguyên, quả là hiếm có a~ Nói cho cậu biết một điều, Thiên Lam chính là Tứ Diệp Thảo đó! Tiểu Khả nói xong liền nháy mắt tinh nghịch, Thiên Lam ho khan hai tiếng, không ngại ngần gì mà đá Tiểu Khả một cái. Cô nàng lè lưỡi, sau đó cầm túi của Thiên Lam chạy luôn vào sân vận động. Thiên Lam quay sang An Nhiên đang trố mắt, gãi đầu cười cười: Tính cách cậu ấy là thế đấy, cậu đừng để bụng. Tớ để bụng cái gì chứ!! Cậu có biết tớ đang trố mắt vì cái gì không!? Trong một ngày quen được một Tứ Diệp Thảo, một Tiểu Thang Viên, có nằm mơ cô cũng chưa nghĩ mình có được diễm phúc đấy. Tuy là An Nhiên thường xuyên coi fan nhà hàng xóm như kẻ thù, nhưng trong một ngày quen được một Tứ Diệp Thảo khí chất bức người, một Tiểu Thang Viên tuyệt sắc giai nhân, có nằm mơ cô cũng chưa nghĩ mình có được diễm phúc đấy. An Nhiên tỷ? Tỷ có sao không thế? Bảo Diệp hỏi, ánh mắt hết sức hồn nhiên. An Nhiên nhè nhẹ lắc đầu, vẫn chưa hoàn hồn. Thiên Lam như đọc được ý nghĩ của cô, liền hắng giọng: E hèm, cậu có thắc mắc gì thì vào hội trường hãy nói, ở đây không tiện. Có người mà nghe được trong đội tiếp ứng có Thiên Gia và Đoàn Gia, chắc sẽ lột da tớ và cậu tặng cho Vương Nguyên mất. Dứt lời, Thiên Lam quay lưng, tiến về phía cổng bảo an để kiểm tra. Mình cũng đi thôi tỷ. Bảo Diệp kéo kéo tay An Nhiên. Ừm. An Nhiên gật đầu, người như cái máy tự động bám theo Thiên Lam. Người thì vẫn dưới mặt đất, nhưng hồn thì sớm đã lìa khỏi xác ngao du chín tầng mây rồi.