Tiếng chuông vừa reo lên, học sinh các lớp ùa ra như tháp nước bị vỡ đập. Chỉ còn vài đứa học bá trong lớp ngồi học bài, An Nhiên là một ví dụ điển hình. Cô gục đầu xuống bàn, thở dài đầy mệt mỏi. Hôm qua mải lo lắng về tác phẩm của mình mà cô quên khuấy rằng hôm nay có bài kiểm tra Văn một tiết. Kết quả là cô cố học với tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn không có chữ nào vào đầu. Hai tiết trước đấy cô đang học còn bị thầy tưởng làm việc riêng suýt thì được ngồi chơi trên sổ đầu bài nữa chứ. Mà sao hai tiết ấy dài tưởng chừng như hai thế kỷ còn tiết kiểm tra lại ngắn dữ vậy!? Hại cô viết còn chưa được nửa bài đã hết thời gian. An Nhiên cô hận, thực sự rất hận a~ Ê, làm bài kiểm tra thế nào bà? Một giọng nói nhí nhảnh có phần tinh nghịch vang lên đằng sau An Nhiên. Cô không buồn ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của nó mà nói độc một từ. Thảm! Bà là học sinh giỏi Văn nhất lớp mà còn thảm thì tôi thế nào hả? Tử Tuệ chống hông, chau mày nhìn con bé giả điếc kia mà hừ mũi một cái. Nhỏ chẳng thể tin con bé này nổi đâu! Lần trước kiểm tra nó cũng bảo là xong đời rồi sau đó cuối cùng... được 135 điểm! Còn nhỏ có 102! Hỏi xem có tức không cơ chứ? Nhỏ lại gần An Nhiên, cố kéo cục thịt 56k đang nằm một đống đứng dậy nhưng sức nhỏ làm sao có thể đọ được với sức trâu cơ chứ? Tử Tuệ hết cách, này lôi ra chiêu độc nhất chắc chắn hiệu quả với con bé cứng đầu này, nhưng mà khổ nỗi là lại làm tổn thương cái ví của nhỏ thôi. Thế có xuống căng-tin không? An Nhiên lập tức đứng thẳng dậy, cầm tay Tử Tuệ lôi đi với tốc độ ánh sáng xuống nhà ăn. Nhỏ chỉ biết lắc đầu cười khổ. Lúc nào cũng Thiên Tỉ với đồ ăn. Nhỏ nghĩ thế giới có khi chỉ có mỗi hai thứ đấy thôi chắc cô cũng đủ sống thêm vài... thập kỷ nữa quá. Ăn gì? Như cũ. An Nhiên nói, nhìn nhỏ với ánh mắt long lanh. Hai cái nhá. Tử Tuệ nhìn thấy thì không còn lời nào để nói, đành khóc không ra nước mắt mà rút ví ra. Tiết sau là tiết gì thế? An Nhiên vừa nhai nhồm nhoàm bánh mì vừa hỏi Tử Tuệ. Nhỏ nhíu mày một cái rồi bảo. Địa với Thể Dục, mà con gái con đứa, ăn uống kiểu gì thế? Nếu bà không vừa lòng thì có thể coi tôi là con trai. Tôi là người có vẻ đẹp phi giới tính. Cô vỗ ngực tự luyến sau đó đưa tay còn lại vuốt tóc rồi cười một điệu làm người ta muốn sởn da gà. Đầu Tử Tuệ liền mọc ba hắc tuyến, nhỏ cảm thấy thật không thể hiểu tại sao mình lại có thể chơi với con bé bảy năm rồi nữa, cứ điên điên dở dở không những thế còn như con heo có thể càn quét cả cái tủ lạnh nhà nhỏ trong vài khắc, chính vì vậy mà Tử Tuệ cực kỳ sợ cô tới nhà nhỏ. Cái gì An Nhiên cũng có thể ăn được kể cả các thứ gia vị, hành có thể ăn, tỏi có thể xơi, ngay cả ớt tươi nguyên trái cũng cạp được. Hại nhỏ cứ mỗi khi có đồ ăn là phải giấu giếm không thì bị trấn lột bởi con heo đội lốt người ngồi trước mặt. Hai đứa đang tập trung xử lý đống đồ ăn thì bỗng nhiên điện thoại An Nhiên kêu lên tiếng chuông. Cô lấy điện thoại ra, là tin nhắn trên weibo? Là ai được nhỉ? Trên weibo ngoài mấy tỷ Hạc gia mà cô quen được thì cô chẳng biết ai cả, mà mấy tỷ ấy đều biết cô đi học buổi sáng mà? An Nhiên trong đầu thắc mắc sau đó ấn vào tin nhắn đó. Hai giây sau cái bánh mì tuột khỏi tay cô rơi xuống bàn, mắt cô bỗng mở to hết cỡ, mồm thì há ra sắp chạm đất tới nơi. Tử Tuệ thấy quái quái liền hỏi. Cái gì thế? Quai hàm An Nhiên như bị đông cứng, cô im lặng một hồi lâu rồi sau đó lắp bắp. Tr...Tr...Trúng... Nhỏ nghiêng đầu khó hiểu rồi đặt bát mỳ đang ăn dở xuống, ghé sát vào An Nhiên nhìn. Vừa đọc được hết dòng tin nhắn nhỏ không kìm được mà phun ngụm nước ngọt trong miệng xuống đất làm vài học sinh gần đó nhìn bằng con mắt kỳ thị. Tử Tuệ là một người rất quan trọng hóa hình tượng nhưng hiện tại thì cái hình đó chẳng đáng gì với cái tin nhắn trước mặt. Cái gì cơ??? Thật hả???? - Tin nhắn mới từ @Studio Roy Wang: Xin chúc mừng bạn đã được chọn là một trong 17 người được @TFBOYS - Vương Nguyên chọn có lời chúc mừng sinh nhật có ý nghĩa nhất nên có thể tới địa điểm XXX để lấy hai vé dự concert sinh nhật 17 tuổi của Vương Nguyên vào ngày 20/11. Cần tới trước ngày 19/11. Mã số trúng thưởng: 72374785276286201.